Anh ta ấm ức, nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi: “Ban ngày cái tên đàn ông đó là ai?!” Thấy tôi không trả lời, anh lại đỏ hoe mắt, vòng tay ôm lấy tôi. “Hắn chắc chắn không giàu bằng anh, cũng chẳng đẹp trai bằng anh, nên đừng có mà qua lại với hắn.” Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là điều gì đã khiến anh ta, sau ngần ấy năm chia tay, lại trở thành một tên si tình đầu óc toàn chuyện yêu đương như bây giờ?! “Cô dâu, cô có đồng ý không?” Trong không khí trang trọng được người chủ hôn đẩy lên cao trào, tôi suýt chút nữa thật sự cảm nhận được niềm hạnh phúc khi kết hôn — nhưng chỉ có mình tôi biết rõ, người đàn ông trước mặt chẳng hề muốn cưới tôi một chút nào. Có lẽ vì tôi ngẩn người quá lâu, nên Giang Ký Bạch – người đang nắm tay tôi – đã âm thầm siết nhẹ đầu ngón tay tôi một cái. Tôi lúc ấy mới sực tỉnh: “Tôi đồng ý.” Buổi lễ tiếp tục. “Được rồi, bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu.” Giang Ký Bạch tiến lên một bước. Dù chúng tôi đã quen biết từ nhỏ, nhưng khoảng cách này vẫn khiến tôi…
Chương 10: Chương 10
Kết Hôn Với Kẻ Từng Nói Sẽ Không Bao Giờ Cưới TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngAnh ta ấm ức, nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi: “Ban ngày cái tên đàn ông đó là ai?!” Thấy tôi không trả lời, anh lại đỏ hoe mắt, vòng tay ôm lấy tôi. “Hắn chắc chắn không giàu bằng anh, cũng chẳng đẹp trai bằng anh, nên đừng có mà qua lại với hắn.” Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là điều gì đã khiến anh ta, sau ngần ấy năm chia tay, lại trở thành một tên si tình đầu óc toàn chuyện yêu đương như bây giờ?! “Cô dâu, cô có đồng ý không?” Trong không khí trang trọng được người chủ hôn đẩy lên cao trào, tôi suýt chút nữa thật sự cảm nhận được niềm hạnh phúc khi kết hôn — nhưng chỉ có mình tôi biết rõ, người đàn ông trước mặt chẳng hề muốn cưới tôi một chút nào. Có lẽ vì tôi ngẩn người quá lâu, nên Giang Ký Bạch – người đang nắm tay tôi – đã âm thầm siết nhẹ đầu ngón tay tôi một cái. Tôi lúc ấy mới sực tỉnh: “Tôi đồng ý.” Buổi lễ tiếp tục. “Được rồi, bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu.” Giang Ký Bạch tiến lên một bước. Dù chúng tôi đã quen biết từ nhỏ, nhưng khoảng cách này vẫn khiến tôi… Đúng là oan gia ngõ hẹp!Điều duy nhất khiến tôi thấy an ủi là lớp của tôi và lớp của anh ta — một ở đầu hành lang, một ở cuối hành lang.Ngoài lúc cùng đi qua cửa chính, còn lại chúng tôi gần như không đụng mặt nhau.Sau đó Giang Ký Bạch đi học nghệ thuật, một thời gian không có mặt ở trường. Tôi cũng không còn tâm trí để đối đầu với anh ta nữa.Nhưng đến gần kỳ thi đại học, đột nhiên trong lớp có người nhắc đến chuyện tôi và Giang Ký Bạch có hôn ước từ nhỏ.Hơn nữa còn đồn đại rất thật — nói rằng chúng tôi sẽ đính hôn ngay sau khi tốt nghiệp, đợi đến đủ tuổi là sẽ đi đăng ký kết hôn.Nói rằng chúng tôi từ nhỏ đã rất thân, hiện tại còn sống chung.Tôi nghe mà chỉ biết cảm thán trí tưởng tượng của mọi người thật phong phú.Nhưng không biết tin đồn bắt nguồn từ đâu, mà tôi cũng chẳng biết phải giải thích thế nào cho rõ.Dù sao thì nó cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến tôi, nên tôi cũng mặc kệ, chẳng buồn đính chính.Tôi nghĩ chuyện đó rồi sẽ trôi qua như bao chuyện tầm phào khác, nhưng ai ngờ sau kỳ thi nghệ thuật, Giang Ký Bạch lại quay về trường.Rõ ràng bên dãy phòng học của anh ta cũng có nhà vệ sinh, nhưng anh ta cứ thích vòng qua chỗ tôi để đi.Rõ ràng tôi với anh ta chẳng hề có ánh mắt trao đổi gì, vậy mà mỗi lần anh ta xuất hiện, cả lớp lại quay sang nhìn tôi như thể có chuyện mờ ám giữa hai đứa.Ánh mắt ấy kéo dài mãi cho đến kỳ thi đại học.Tất nhiên, chẳng ai được ăn mừng lễ đính hôn của chúng tôi, vì căn bản không hề có.Sau khi trưởng thành, tôi và Giang Ký Bạch chỉ gặp nhau khi có bố mẹ ở đó. Vì vậy, các bậc phụ huynh cũng không hề nghĩ tới chuyện mai mối thật.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Điều duy nhất khiến tôi thấy an ủi là lớp của tôi và lớp của anh ta — một ở đầu hành lang, một ở cuối hành lang.
Ngoài lúc cùng đi qua cửa chính, còn lại chúng tôi gần như không đụng mặt nhau.
Sau đó Giang Ký Bạch đi học nghệ thuật, một thời gian không có mặt ở trường. Tôi cũng không còn tâm trí để đối đầu với anh ta nữa.
Nhưng đến gần kỳ thi đại học, đột nhiên trong lớp có người nhắc đến chuyện tôi và Giang Ký Bạch có hôn ước từ nhỏ.
Hơn nữa còn đồn đại rất thật — nói rằng chúng tôi sẽ đính hôn ngay sau khi tốt nghiệp, đợi đến đủ tuổi là sẽ đi đăng ký kết hôn.
Nói rằng chúng tôi từ nhỏ đã rất thân, hiện tại còn sống chung.
Tôi nghe mà chỉ biết cảm thán trí tưởng tượng của mọi người thật phong phú.
Nhưng không biết tin đồn bắt nguồn từ đâu, mà tôi cũng chẳng biết phải giải thích thế nào cho rõ.
Dù sao thì nó cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến tôi, nên tôi cũng mặc kệ, chẳng buồn đính chính.
Tôi nghĩ chuyện đó rồi sẽ trôi qua như bao chuyện tầm phào khác, nhưng ai ngờ sau kỳ thi nghệ thuật, Giang Ký Bạch lại quay về trường.
Rõ ràng bên dãy phòng học của anh ta cũng có nhà vệ sinh, nhưng anh ta cứ thích vòng qua chỗ tôi để đi.
Rõ ràng tôi với anh ta chẳng hề có ánh mắt trao đổi gì, vậy mà mỗi lần anh ta xuất hiện, cả lớp lại quay sang nhìn tôi như thể có chuyện mờ ám giữa hai đứa.
Ánh mắt ấy kéo dài mãi cho đến kỳ thi đại học.
Tất nhiên, chẳng ai được ăn mừng lễ đính hôn của chúng tôi, vì căn bản không hề có.
Sau khi trưởng thành, tôi và Giang Ký Bạch chỉ gặp nhau khi có bố mẹ ở đó. Vì vậy, các bậc phụ huynh cũng không hề nghĩ tới chuyện mai mối thật.
Kết Hôn Với Kẻ Từng Nói Sẽ Không Bao Giờ Cưới TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngAnh ta ấm ức, nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi: “Ban ngày cái tên đàn ông đó là ai?!” Thấy tôi không trả lời, anh lại đỏ hoe mắt, vòng tay ôm lấy tôi. “Hắn chắc chắn không giàu bằng anh, cũng chẳng đẹp trai bằng anh, nên đừng có mà qua lại với hắn.” Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là điều gì đã khiến anh ta, sau ngần ấy năm chia tay, lại trở thành một tên si tình đầu óc toàn chuyện yêu đương như bây giờ?! “Cô dâu, cô có đồng ý không?” Trong không khí trang trọng được người chủ hôn đẩy lên cao trào, tôi suýt chút nữa thật sự cảm nhận được niềm hạnh phúc khi kết hôn — nhưng chỉ có mình tôi biết rõ, người đàn ông trước mặt chẳng hề muốn cưới tôi một chút nào. Có lẽ vì tôi ngẩn người quá lâu, nên Giang Ký Bạch – người đang nắm tay tôi – đã âm thầm siết nhẹ đầu ngón tay tôi một cái. Tôi lúc ấy mới sực tỉnh: “Tôi đồng ý.” Buổi lễ tiếp tục. “Được rồi, bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu.” Giang Ký Bạch tiến lên một bước. Dù chúng tôi đã quen biết từ nhỏ, nhưng khoảng cách này vẫn khiến tôi… Đúng là oan gia ngõ hẹp!Điều duy nhất khiến tôi thấy an ủi là lớp của tôi và lớp của anh ta — một ở đầu hành lang, một ở cuối hành lang.Ngoài lúc cùng đi qua cửa chính, còn lại chúng tôi gần như không đụng mặt nhau.Sau đó Giang Ký Bạch đi học nghệ thuật, một thời gian không có mặt ở trường. Tôi cũng không còn tâm trí để đối đầu với anh ta nữa.Nhưng đến gần kỳ thi đại học, đột nhiên trong lớp có người nhắc đến chuyện tôi và Giang Ký Bạch có hôn ước từ nhỏ.Hơn nữa còn đồn đại rất thật — nói rằng chúng tôi sẽ đính hôn ngay sau khi tốt nghiệp, đợi đến đủ tuổi là sẽ đi đăng ký kết hôn.Nói rằng chúng tôi từ nhỏ đã rất thân, hiện tại còn sống chung.Tôi nghe mà chỉ biết cảm thán trí tưởng tượng của mọi người thật phong phú.Nhưng không biết tin đồn bắt nguồn từ đâu, mà tôi cũng chẳng biết phải giải thích thế nào cho rõ.Dù sao thì nó cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến tôi, nên tôi cũng mặc kệ, chẳng buồn đính chính.Tôi nghĩ chuyện đó rồi sẽ trôi qua như bao chuyện tầm phào khác, nhưng ai ngờ sau kỳ thi nghệ thuật, Giang Ký Bạch lại quay về trường.Rõ ràng bên dãy phòng học của anh ta cũng có nhà vệ sinh, nhưng anh ta cứ thích vòng qua chỗ tôi để đi.Rõ ràng tôi với anh ta chẳng hề có ánh mắt trao đổi gì, vậy mà mỗi lần anh ta xuất hiện, cả lớp lại quay sang nhìn tôi như thể có chuyện mờ ám giữa hai đứa.Ánh mắt ấy kéo dài mãi cho đến kỳ thi đại học.Tất nhiên, chẳng ai được ăn mừng lễ đính hôn của chúng tôi, vì căn bản không hề có.Sau khi trưởng thành, tôi và Giang Ký Bạch chỉ gặp nhau khi có bố mẹ ở đó. Vì vậy, các bậc phụ huynh cũng không hề nghĩ tới chuyện mai mối thật.