Tác giả:

Vị hôn phu của tôi dẫn theo một cô gái lạ mặt đến tham dự tang lễ ông nội anh ta. Anh ta không ngần ngại bắt cô gái quỳ xuống lạy, như muốn thể hiện với ông nội rằng người con dâu thật sự là ai. Cảnh tượng ấy khiến mọi người xung quanh bỗng lặng im, chỉ thoáng nhìn về phía tôi bằng ánh mắt đầy tò mò và cảm xúc khó tả. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không để ý đến những ánh nhìn đó, không hề bận lòng hay cảm thấy bất cứ điều gì.   Thay vào đó, tôi chỉ chăm chú dõi theo người chú nhỏ của anh ấy, người đang đứng đó trong bộ đồ đen đơn giản nhưng lịch lãm, với làn da trắng sáng như ngọc ngời ngời. Người chú ấy đẹp đến mức khiến tim tôi như bị mê hoặc, không thể rời mắt khỏi dáng vẻ thanh tú và thu hút ấy.   1   Nghĩa trang nằm trên ngọn núi cao, nơi gió lạnh thổi mạnh làm nghiêng những cây cỏ, còn mưa lất phất rơi nhẹ xuống mặt đất. Ông cụ của gia tộc nhà họ Tống đã vừa qua đời, mọi người thân quen đều đến đưa tang trong im lặng, lặng lẽ cầm ô đứng bên nhau, bày tỏ sự tiếc thương sâu sắc. Không…

Chương 4: Chương 4

Bạn Trai Tôi Là Chú Nhỏ Của Hôn PhuTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngVị hôn phu của tôi dẫn theo một cô gái lạ mặt đến tham dự tang lễ ông nội anh ta. Anh ta không ngần ngại bắt cô gái quỳ xuống lạy, như muốn thể hiện với ông nội rằng người con dâu thật sự là ai. Cảnh tượng ấy khiến mọi người xung quanh bỗng lặng im, chỉ thoáng nhìn về phía tôi bằng ánh mắt đầy tò mò và cảm xúc khó tả. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không để ý đến những ánh nhìn đó, không hề bận lòng hay cảm thấy bất cứ điều gì.   Thay vào đó, tôi chỉ chăm chú dõi theo người chú nhỏ của anh ấy, người đang đứng đó trong bộ đồ đen đơn giản nhưng lịch lãm, với làn da trắng sáng như ngọc ngời ngời. Người chú ấy đẹp đến mức khiến tim tôi như bị mê hoặc, không thể rời mắt khỏi dáng vẻ thanh tú và thu hút ấy.   1   Nghĩa trang nằm trên ngọn núi cao, nơi gió lạnh thổi mạnh làm nghiêng những cây cỏ, còn mưa lất phất rơi nhẹ xuống mặt đất. Ông cụ của gia tộc nhà họ Tống đã vừa qua đời, mọi người thân quen đều đến đưa tang trong im lặng, lặng lẽ cầm ô đứng bên nhau, bày tỏ sự tiếc thương sâu sắc. Không… “Tối ông nội anh mất, em có đến nhà họ Tống. Lúc đó người giúp việc đang dọn đồ cũ, ban đầu ba anh định cho đốt hết cùng với ông. Nhưng riêng cái này… ông nội hay nhìn nó rồi thở dài. Trước đây em từng hỏi, ông nói đây là đồ của anh nên em giữ lại.” Tống Hy Nhận đưa tay nhận lấy, giọng bình thản: “Hồi nhỏ, ông và mẹ tôi cãi nhau, ông cầm cái này lên đập luôn. …Tôi giận ông lâu lắm.” Cái “ông” trong lời anh nói chắc chắn là ông nội Tống. Nghe nói năm đó bà nội Tống cũng vì cãi nhau với ông rồi bỏ ra ngoài, không ngờ lại gặp tai nạn giao thông qua đời. Cũng từ đó, Tống Hy Nhận ra nước ngoài. Tôi khẽ gật đầu, không nói gì thêm, quay người sang bên khác. Đường núi dài dằng dặc, chẳng mấy chốc tôi đã thiếp đi. Trước lúc ngủ, tôi mơ màng nghe được một tiếng thì thầm rất khẽ: “Cảm ơn.” 4 Khi quay lại trường, ai ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt chờ xem kịch vui. Cô bạn thân Tô Lê tức tối chạy lại hỏi sao tôi giờ này mới về. “Tống Gia Tứ lên đài phát thanh của trường hát tình ca tặng Chu Niệm Niệm, còn tuyên bố sau này cô ta là người phụ nữ duy nhất của anh ta.” “Anh ta còn nói…” “Nói gì?” Tôi nhướng mày, hơi tò mò, Tô Lê còn chưa kịp trả lời thì đã có người chen miệng: “Nói mày giống như con chó phốc nhỏ suốt ngày chạy theo đuôi anh ta, bám đến phát chán. Thích chó chứ cũng không thể thích mày được. Haha, Cừu Diễm Nhiên, mày ngày thường kiêu ngạo lắm mà, giờ Gia Tứ không thèm mày nữa, xem mày còn hống hách nổi không.” Tôi lạnh lùng liếc qua, môi khẽ nhếch: “Xong rồi, mày chọc phải tao rồi. Nhà mày sắp phá sản đấy.” “Mày… Mày không được lấy việc công trả thù riêng!” “Tao trả thù riêng thì sao? Không có Tống Gia Tứ thì chị đây vẫn oách như thường. Nói cho rõ, lý thuyết thì tao vẫn là vị hôn thê của hắn. Chu Niệm Niệm làm ra chuyện như vậy, cô ta chính là tiểu tam. Mày còn mở miệng bênh tiểu tam, thì chính mày cũng là đồ chẳng ra gì. Nhà tụi tao không bao giờ hợp tác làm ăn với hạng người như vậy.” Một tràng nói xong, đối phương tức đến nghiến răng ken két. “Tao biết mày độc miệng là vì mày khổ tâm, ai mà chẳng biết mày yêu Tống Gia Tứ ch/ế/t đi sống lại. Chờ xem, lát nữa anh ta tới mày sẽ nói gì!” Tống Gia Tứ vừa xuất hiện, tôi đã nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy “thương yêu” Nhưng trong mắt người khác, ánh nhìn ấy lại bị hiểu thành tôi còn si mê anh ta đến cuồng dại. Tống Gia Tứ lạnh người rùng mình. “Cừu Diễm Nhiên, đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi! Tôi giờ là người đàn ông của Chu Niệm Niệm rồi! Tối nay cô phải đến gặp bố mẹ tôi, nói rõ chuyện hủy hôn! Tôi hơi nhướng mày. “Không được, anh bẩn rồi, muốn hủy thì anh tự đi mà hủy.” Nếu tôi chủ động đòi hủy hôn, kiểu gì cũng bị nói là đứa vô lễ. Dù lỗi là do Tống Gia Tứ, nhưng chắc chắn mẹ anh ta sẽ kéo tôi khóc lóc kể lể, tôi chịu không nổi mấy màn đó đâu. Thay vì tự mình đi đòi hủy hôn,chi bằng để Tống Gia Tứ ra mặt trước, sau đó tôi đóng vai đáng thương một chút, để nhà họ Tống đền luôn Tống Hy Nhận cho tôi là vừa, hehe.

“Tối ông nội anh mất, em có đến nhà họ Tống.

 

Lúc đó người giúp việc đang dọn đồ cũ, ban đầu ba anh định cho đốt hết cùng với ông.

 

Nhưng riêng cái này… ông nội hay nhìn nó rồi thở dài.

 

Trước đây em từng hỏi, ông nói đây là đồ của anh nên em giữ lại.”

 

Tống Hy Nhận đưa tay nhận lấy, giọng bình thản:

 

“Hồi nhỏ, ông và mẹ tôi cãi nhau, ông cầm cái này lên đập luôn.

 

…Tôi giận ông lâu lắm.”

 

Cái “ông” trong lời anh nói chắc chắn là ông nội Tống.

 

Nghe nói năm đó bà nội Tống cũng vì cãi nhau với ông rồi bỏ ra ngoài, không ngờ lại gặp tai nạn giao thông qua đời.

 

Cũng từ đó, Tống Hy Nhận ra nước ngoài.

 

Tôi khẽ gật đầu, không nói gì thêm, quay người sang bên khác.

 

Đường núi dài dằng dặc, chẳng mấy chốc tôi đã thiếp đi.

 

Trước lúc ngủ, tôi mơ màng nghe được một tiếng thì thầm rất khẽ:

 

“Cảm ơn.”

 

4

 

Khi quay lại trường, ai ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt chờ xem kịch vui.

 

Cô bạn thân Tô Lê tức tối chạy lại hỏi sao tôi giờ này mới về.

 

“Tống Gia Tứ lên đài phát thanh của trường hát tình ca tặng Chu Niệm Niệm, còn tuyên bố sau này cô ta là người phụ nữ duy nhất của anh ta.”

 

“Anh ta còn nói…”

 

“Nói gì?”

 

Tôi nhướng mày, hơi tò mò, Tô Lê còn chưa kịp trả lời thì đã có người chen miệng:

 

“Nói mày giống như con chó phốc nhỏ suốt ngày chạy theo đuôi anh ta, bám đến phát chán.

 

Thích chó chứ cũng không thể thích mày được.

 

Haha, Cừu Diễm Nhiên, mày ngày thường kiêu ngạo lắm mà, giờ Gia Tứ không thèm mày nữa, xem mày còn hống hách nổi không.”

 

Tôi lạnh lùng liếc qua, môi khẽ nhếch:

 

“Xong rồi, mày chọc phải tao rồi.

 

Nhà mày sắp phá sản đấy.”

 

“Mày… Mày không được lấy việc công trả thù riêng!”

 

“Tao trả thù riêng thì sao? Không có Tống Gia Tứ thì chị đây vẫn oách như thường.

 

Nói cho rõ, lý thuyết thì tao vẫn là vị hôn thê của hắn.

 

Chu Niệm Niệm làm ra chuyện như vậy, cô ta chính là tiểu tam.

 

Mày còn mở miệng bênh tiểu tam, thì chính mày cũng là đồ chẳng ra gì.

 

Nhà tụi tao không bao giờ hợp tác làm ăn với hạng người như vậy.”

 

Một tràng nói xong, đối phương tức đến nghiến răng ken két.

 

“Tao biết mày độc miệng là vì mày khổ tâm, ai mà chẳng biết mày yêu Tống Gia Tứ ch/ế/t đi sống lại.

 

Chờ xem, lát nữa anh ta tới mày sẽ nói gì!”

 

Tống Gia Tứ vừa xuất hiện, tôi đã nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy “thương yêu”

 

Nhưng trong mắt người khác, ánh nhìn ấy lại bị hiểu thành tôi còn si mê anh ta đến cuồng dại.

 

Tống Gia Tứ lạnh người rùng mình.

 

“Cừu Diễm Nhiên, đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi!

 

Tôi giờ là người đàn ông của Chu Niệm Niệm rồi!

 

Tối nay cô phải đến gặp bố mẹ tôi, nói rõ chuyện hủy hôn!

 

Tôi hơi nhướng mày.

 

“Không được, anh bẩn rồi, muốn hủy thì anh tự đi mà hủy.”

 

Nếu tôi chủ động đòi hủy hôn, kiểu gì cũng bị nói là đứa vô lễ.

 

Dù lỗi là do Tống Gia Tứ, nhưng chắc chắn mẹ anh ta sẽ kéo tôi khóc lóc kể lể, tôi chịu không nổi mấy màn đó đâu.

 

Thay vì tự mình đi đòi hủy hôn,chi bằng để Tống Gia Tứ ra mặt trước, sau đó tôi đóng vai đáng thương một chút, để nhà họ Tống đền luôn Tống Hy Nhận cho tôi là vừa, hehe.

Bạn Trai Tôi Là Chú Nhỏ Của Hôn PhuTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngVị hôn phu của tôi dẫn theo một cô gái lạ mặt đến tham dự tang lễ ông nội anh ta. Anh ta không ngần ngại bắt cô gái quỳ xuống lạy, như muốn thể hiện với ông nội rằng người con dâu thật sự là ai. Cảnh tượng ấy khiến mọi người xung quanh bỗng lặng im, chỉ thoáng nhìn về phía tôi bằng ánh mắt đầy tò mò và cảm xúc khó tả. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không để ý đến những ánh nhìn đó, không hề bận lòng hay cảm thấy bất cứ điều gì.   Thay vào đó, tôi chỉ chăm chú dõi theo người chú nhỏ của anh ấy, người đang đứng đó trong bộ đồ đen đơn giản nhưng lịch lãm, với làn da trắng sáng như ngọc ngời ngời. Người chú ấy đẹp đến mức khiến tim tôi như bị mê hoặc, không thể rời mắt khỏi dáng vẻ thanh tú và thu hút ấy.   1   Nghĩa trang nằm trên ngọn núi cao, nơi gió lạnh thổi mạnh làm nghiêng những cây cỏ, còn mưa lất phất rơi nhẹ xuống mặt đất. Ông cụ của gia tộc nhà họ Tống đã vừa qua đời, mọi người thân quen đều đến đưa tang trong im lặng, lặng lẽ cầm ô đứng bên nhau, bày tỏ sự tiếc thương sâu sắc. Không… “Tối ông nội anh mất, em có đến nhà họ Tống. Lúc đó người giúp việc đang dọn đồ cũ, ban đầu ba anh định cho đốt hết cùng với ông. Nhưng riêng cái này… ông nội hay nhìn nó rồi thở dài. Trước đây em từng hỏi, ông nói đây là đồ của anh nên em giữ lại.” Tống Hy Nhận đưa tay nhận lấy, giọng bình thản: “Hồi nhỏ, ông và mẹ tôi cãi nhau, ông cầm cái này lên đập luôn. …Tôi giận ông lâu lắm.” Cái “ông” trong lời anh nói chắc chắn là ông nội Tống. Nghe nói năm đó bà nội Tống cũng vì cãi nhau với ông rồi bỏ ra ngoài, không ngờ lại gặp tai nạn giao thông qua đời. Cũng từ đó, Tống Hy Nhận ra nước ngoài. Tôi khẽ gật đầu, không nói gì thêm, quay người sang bên khác. Đường núi dài dằng dặc, chẳng mấy chốc tôi đã thiếp đi. Trước lúc ngủ, tôi mơ màng nghe được một tiếng thì thầm rất khẽ: “Cảm ơn.” 4 Khi quay lại trường, ai ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt chờ xem kịch vui. Cô bạn thân Tô Lê tức tối chạy lại hỏi sao tôi giờ này mới về. “Tống Gia Tứ lên đài phát thanh của trường hát tình ca tặng Chu Niệm Niệm, còn tuyên bố sau này cô ta là người phụ nữ duy nhất của anh ta.” “Anh ta còn nói…” “Nói gì?” Tôi nhướng mày, hơi tò mò, Tô Lê còn chưa kịp trả lời thì đã có người chen miệng: “Nói mày giống như con chó phốc nhỏ suốt ngày chạy theo đuôi anh ta, bám đến phát chán. Thích chó chứ cũng không thể thích mày được. Haha, Cừu Diễm Nhiên, mày ngày thường kiêu ngạo lắm mà, giờ Gia Tứ không thèm mày nữa, xem mày còn hống hách nổi không.” Tôi lạnh lùng liếc qua, môi khẽ nhếch: “Xong rồi, mày chọc phải tao rồi. Nhà mày sắp phá sản đấy.” “Mày… Mày không được lấy việc công trả thù riêng!” “Tao trả thù riêng thì sao? Không có Tống Gia Tứ thì chị đây vẫn oách như thường. Nói cho rõ, lý thuyết thì tao vẫn là vị hôn thê của hắn. Chu Niệm Niệm làm ra chuyện như vậy, cô ta chính là tiểu tam. Mày còn mở miệng bênh tiểu tam, thì chính mày cũng là đồ chẳng ra gì. Nhà tụi tao không bao giờ hợp tác làm ăn với hạng người như vậy.” Một tràng nói xong, đối phương tức đến nghiến răng ken két. “Tao biết mày độc miệng là vì mày khổ tâm, ai mà chẳng biết mày yêu Tống Gia Tứ ch/ế/t đi sống lại. Chờ xem, lát nữa anh ta tới mày sẽ nói gì!” Tống Gia Tứ vừa xuất hiện, tôi đã nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy “thương yêu” Nhưng trong mắt người khác, ánh nhìn ấy lại bị hiểu thành tôi còn si mê anh ta đến cuồng dại. Tống Gia Tứ lạnh người rùng mình. “Cừu Diễm Nhiên, đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi! Tôi giờ là người đàn ông của Chu Niệm Niệm rồi! Tối nay cô phải đến gặp bố mẹ tôi, nói rõ chuyện hủy hôn! Tôi hơi nhướng mày. “Không được, anh bẩn rồi, muốn hủy thì anh tự đi mà hủy.” Nếu tôi chủ động đòi hủy hôn, kiểu gì cũng bị nói là đứa vô lễ. Dù lỗi là do Tống Gia Tứ, nhưng chắc chắn mẹ anh ta sẽ kéo tôi khóc lóc kể lể, tôi chịu không nổi mấy màn đó đâu. Thay vì tự mình đi đòi hủy hôn,chi bằng để Tống Gia Tứ ra mặt trước, sau đó tôi đóng vai đáng thương một chút, để nhà họ Tống đền luôn Tống Hy Nhận cho tôi là vừa, hehe.

Chương 4: Chương 4