Tác giả:

Vị hôn phu của tôi dẫn theo một cô gái lạ mặt đến tham dự tang lễ ông nội anh ta. Anh ta không ngần ngại bắt cô gái quỳ xuống lạy, như muốn thể hiện với ông nội rằng người con dâu thật sự là ai. Cảnh tượng ấy khiến mọi người xung quanh bỗng lặng im, chỉ thoáng nhìn về phía tôi bằng ánh mắt đầy tò mò và cảm xúc khó tả. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không để ý đến những ánh nhìn đó, không hề bận lòng hay cảm thấy bất cứ điều gì.   Thay vào đó, tôi chỉ chăm chú dõi theo người chú nhỏ của anh ấy, người đang đứng đó trong bộ đồ đen đơn giản nhưng lịch lãm, với làn da trắng sáng như ngọc ngời ngời. Người chú ấy đẹp đến mức khiến tim tôi như bị mê hoặc, không thể rời mắt khỏi dáng vẻ thanh tú và thu hút ấy.   1   Nghĩa trang nằm trên ngọn núi cao, nơi gió lạnh thổi mạnh làm nghiêng những cây cỏ, còn mưa lất phất rơi nhẹ xuống mặt đất. Ông cụ của gia tộc nhà họ Tống đã vừa qua đời, mọi người thân quen đều đến đưa tang trong im lặng, lặng lẽ cầm ô đứng bên nhau, bày tỏ sự tiếc thương sâu sắc. Không…

Chương 7: Chương 7

Bạn Trai Tôi Là Chú Nhỏ Của Hôn PhuTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngVị hôn phu của tôi dẫn theo một cô gái lạ mặt đến tham dự tang lễ ông nội anh ta. Anh ta không ngần ngại bắt cô gái quỳ xuống lạy, như muốn thể hiện với ông nội rằng người con dâu thật sự là ai. Cảnh tượng ấy khiến mọi người xung quanh bỗng lặng im, chỉ thoáng nhìn về phía tôi bằng ánh mắt đầy tò mò và cảm xúc khó tả. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không để ý đến những ánh nhìn đó, không hề bận lòng hay cảm thấy bất cứ điều gì.   Thay vào đó, tôi chỉ chăm chú dõi theo người chú nhỏ của anh ấy, người đang đứng đó trong bộ đồ đen đơn giản nhưng lịch lãm, với làn da trắng sáng như ngọc ngời ngời. Người chú ấy đẹp đến mức khiến tim tôi như bị mê hoặc, không thể rời mắt khỏi dáng vẻ thanh tú và thu hút ấy.   1   Nghĩa trang nằm trên ngọn núi cao, nơi gió lạnh thổi mạnh làm nghiêng những cây cỏ, còn mưa lất phất rơi nhẹ xuống mặt đất. Ông cụ của gia tộc nhà họ Tống đã vừa qua đời, mọi người thân quen đều đến đưa tang trong im lặng, lặng lẽ cầm ô đứng bên nhau, bày tỏ sự tiếc thương sâu sắc. Không… Hai tiếng trôi qua. Đúng như dự đoán lại chẳng có hồi âm. Cuốn sách “Làm sao để khiến đàn ông trưởng thành phát cuồng” trong tay tôi đã bị lật đến nhăn nhúm. Nhưng mất mục tiêu rồi thì cũng vô dụng. Tôi bắt đầu thấy chán nản. Tô Lê thấy bộ dạng tôi như vậy, tưởng tôi còn đang thất tình vì Tống Gia Tứ. Gửi tôi một video quay trong quán bar. [Diễm Nhiên à, trên thế giới này có ba tỷ rưỡi đàn ông lận, đừng vì một đứa mà tuyệt vọng!] [Nhìn kìa! Góc trái phía trước, người đàn ông mặc đồ đen ấy, chỉ mặc sơ mi thôi mà tôi cũng thấy rõ cơ bả vai với sống lưng của ảnh luôn! Cực phẩm đó! Tôi ngắm giùm bạn rồi, mau tới đi!] Lúc đầu tôi còn chán chẳng muốn quan tâm, nhưng khi lia mắt đến bóng lưng người đàn ông trong video… Tôi bật dậy như lò xo. Tống. Hy. Nhận 6 Người *****ên tôi gặp ở quán bar lại không phải Tống Hy Nhận, mà là Tống Gia Tứ. Tô Lê tỏ ra có lỗi, rầu rĩ nói: “Cái anh đẹp trai lúc nãy hình như quen biết Tống Gia Tứ thì phải, tớ cũng không ngờ anh ta lại có mặt ở đây. Ban đầu định giúp cậu thoát khỏi vết thương lòng, ai ngờ lại để cậu đụng mặt ‘chồng cũ’ nữa.” “Tạch tạch tạch, chồng cũ cái gì, Tống Gia Tứ cũng xứng chắc?” Nhìn thấy bóng dáng anh ta giữa đám đông, vừa nâng ly vừa cười nói, tôi chỉ thấy rợn da gà. Thật sự như oan hồn bám riết không buông. Tôi xua tay, định kéo Tô Lê tránh xa, thì chẳng biết ai đó chỉ về phía tôi, khiến Tống Gia Tứ quay đầu nhìn. Vừa trông thấy tôi, anh ta cau mày, nhưng khóe miệng lại cong lên một nụ cười lấp lửng. “Cừu Diễm Nhiên? Sao em lại ở đây? Theo dõi tôi à?” Trước kia nhìn gương mặt này, tôi còn có chút kiên nhẫn. Giờ thì chỉ thấy đen đủi. Tôi đảo mắt khắp nơi mà chẳng thấy Tống Hy Nhận đâu, không biết có phải đã đi mất rồi không. Tôi bèn lườm Tống Gia Tứ một cái rõ dài, rồi ủ rũ đi về một góc uống rượu. Một chai rồi lại một chai. Tống Gia Tứ hình như đang bận chuyện gì đó, cứ mải nói chuyện với người bên cạnh, may mà không lại gần làm phiền tôi. Uống liền mấy chai, tôi bắt đầu thấy đầu óc choáng váng, loạng choạng muốn đi vệ sinh. Vừa đến trước cửa nhà vệ sinh, cuối cùng cũng thấy một cái bóng quen thuộc. Không đúng, hình như là… hai cái bóng? A, sao lại có bóng đôi thế này? Tôi lảo đảo nhào tới, đầu óc mơ màng, cứ tưởng người trước mặt là ảo giác của mình. Nức nở một tiếng, thấy hơi tủi thân: “Chú nhỏ… ôm một cái…” Tống Hy Nhận liếc nhìn tôi, cau mày đầy kinh ngạc. Đẹp quá. Đến cau mày mà cũng đẹp như tranh. Không biết mấy năm ở nước ngoài anh đã trải qua những gì, ngày nhỏ anh luôn mang dáng vẻ dịu dàng nho nhã. Còn bây giờ, toàn thân lại phủ một lớp lạnh lùng hờ hững. Nhưng đường nét khuôn mặt lại quá hoàn hảo, trong mắt tôi chính là vẻ đẹp đỉnh cao, sắc sảo đến mê người. Tôi chịu không nổi nữa. Thật sự không nhịn nổi. Bao nhiêu chiêu trong sách dạy đều bay biến sạch sẽ. Tôi nhìn chằm chằm gương mặt trước mắt rồi nhào lên hôn một cái. Môi chạm vào làn da mềm mại, tôi khẽ ừm một tiếng. Tống Hy Nhận cứng đờ người, như muốn né tránh.

Hai tiếng trôi qua.

 

Đúng như dự đoán lại chẳng có hồi âm.

 

Cuốn sách “Làm sao để khiến đàn ông trưởng thành phát cuồng” trong tay tôi đã bị lật đến nhăn nhúm.

 

Nhưng mất mục tiêu rồi thì cũng vô dụng.

 

Tôi bắt đầu thấy chán nản.

 

Tô Lê thấy bộ dạng tôi như vậy, tưởng tôi còn đang thất tình vì Tống Gia Tứ.

 

Gửi tôi một video quay trong quán bar.

 

[Diễm Nhiên à, trên thế giới này có ba tỷ rưỡi đàn ông lận, đừng vì một đứa mà tuyệt vọng!]

 

[Nhìn kìa! Góc trái phía trước, người đàn ông mặc đồ đen ấy, chỉ mặc sơ mi thôi mà tôi cũng thấy rõ cơ bả vai với sống lưng của ảnh luôn! Cực phẩm đó! Tôi ngắm giùm bạn rồi, mau tới đi!]

 

Lúc đầu tôi còn chán chẳng muốn quan tâm, nhưng khi lia mắt đến bóng lưng người đàn ông trong video…

 

Tôi bật dậy như lò xo.

 

Tống. Hy. Nhận

 

6

 

Người *****ên tôi gặp ở quán bar lại không phải Tống Hy Nhận, mà là Tống Gia Tứ.

 

Tô Lê tỏ ra có lỗi, rầu rĩ nói:

 

“Cái anh đẹp trai lúc nãy hình như quen biết Tống Gia Tứ thì phải, tớ cũng không ngờ anh ta lại có mặt ở đây.

 

Ban đầu định giúp cậu thoát khỏi vết thương lòng, ai ngờ lại để cậu đụng mặt ‘chồng cũ’ nữa.”

 

“Tạch tạch tạch, chồng cũ cái gì, Tống Gia Tứ cũng xứng chắc?”

 

Nhìn thấy bóng dáng anh ta giữa đám đông, vừa nâng ly vừa cười nói, tôi chỉ thấy rợn da gà.

 

Thật sự như oan hồn bám riết không buông.

 

Tôi xua tay, định kéo Tô Lê tránh xa, thì chẳng biết ai đó chỉ về phía tôi, khiến Tống Gia Tứ quay đầu nhìn.

 

Vừa trông thấy tôi, anh ta cau mày, nhưng khóe miệng lại cong lên một nụ cười lấp lửng.

 

“Cừu Diễm Nhiên? Sao em lại ở đây? Theo dõi tôi à?”

 

Trước kia nhìn gương mặt này, tôi còn có chút kiên nhẫn.

 

Giờ thì chỉ thấy đen đủi.

 

Tôi đảo mắt khắp nơi mà chẳng thấy Tống Hy Nhận đâu, không biết có phải đã đi mất rồi không.

 

Tôi bèn lườm Tống Gia Tứ một cái rõ dài, rồi ủ rũ đi về một góc uống rượu.

 

Một chai rồi lại một chai.

 

Tống Gia Tứ hình như đang bận chuyện gì đó, cứ mải nói chuyện với người bên cạnh, may mà không lại gần làm phiền tôi.

 

Uống liền mấy chai, tôi bắt đầu thấy đầu óc choáng váng, loạng choạng muốn đi vệ sinh.

 

Vừa đến trước cửa nhà vệ sinh, cuối cùng cũng thấy một cái bóng quen thuộc.

 

Không đúng, hình như là… hai cái bóng?

 

A, sao lại có bóng đôi thế này?

 

Tôi lảo đảo nhào tới, đầu óc mơ màng, cứ tưởng người trước mặt là ảo giác của mình.

 

Nức nở một tiếng, thấy hơi tủi thân:

 

“Chú nhỏ… ôm một cái…”

 

Tống Hy Nhận liếc nhìn tôi, cau mày đầy kinh ngạc.

 

Đẹp quá. Đến cau mày mà cũng đẹp như tranh.

 

Không biết mấy năm ở nước ngoài anh đã trải qua những gì, ngày nhỏ anh luôn mang dáng vẻ dịu dàng nho nhã.

 

Còn bây giờ, toàn thân lại phủ một lớp lạnh lùng hờ hững.

 

Nhưng đường nét khuôn mặt lại quá hoàn hảo, trong mắt tôi chính là vẻ đẹp đỉnh cao, sắc sảo đến mê người.

 

Tôi chịu không nổi nữa.

 

Thật sự không nhịn nổi.

 

Bao nhiêu chiêu trong sách dạy đều bay biến sạch sẽ.

 

Tôi nhìn chằm chằm gương mặt trước mắt rồi nhào lên hôn một cái.

 

Môi chạm vào làn da mềm mại, tôi khẽ ừm một tiếng.

 

Tống Hy Nhận cứng đờ người, như muốn né tránh.

Bạn Trai Tôi Là Chú Nhỏ Của Hôn PhuTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngVị hôn phu của tôi dẫn theo một cô gái lạ mặt đến tham dự tang lễ ông nội anh ta. Anh ta không ngần ngại bắt cô gái quỳ xuống lạy, như muốn thể hiện với ông nội rằng người con dâu thật sự là ai. Cảnh tượng ấy khiến mọi người xung quanh bỗng lặng im, chỉ thoáng nhìn về phía tôi bằng ánh mắt đầy tò mò và cảm xúc khó tả. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không để ý đến những ánh nhìn đó, không hề bận lòng hay cảm thấy bất cứ điều gì.   Thay vào đó, tôi chỉ chăm chú dõi theo người chú nhỏ của anh ấy, người đang đứng đó trong bộ đồ đen đơn giản nhưng lịch lãm, với làn da trắng sáng như ngọc ngời ngời. Người chú ấy đẹp đến mức khiến tim tôi như bị mê hoặc, không thể rời mắt khỏi dáng vẻ thanh tú và thu hút ấy.   1   Nghĩa trang nằm trên ngọn núi cao, nơi gió lạnh thổi mạnh làm nghiêng những cây cỏ, còn mưa lất phất rơi nhẹ xuống mặt đất. Ông cụ của gia tộc nhà họ Tống đã vừa qua đời, mọi người thân quen đều đến đưa tang trong im lặng, lặng lẽ cầm ô đứng bên nhau, bày tỏ sự tiếc thương sâu sắc. Không… Hai tiếng trôi qua. Đúng như dự đoán lại chẳng có hồi âm. Cuốn sách “Làm sao để khiến đàn ông trưởng thành phát cuồng” trong tay tôi đã bị lật đến nhăn nhúm. Nhưng mất mục tiêu rồi thì cũng vô dụng. Tôi bắt đầu thấy chán nản. Tô Lê thấy bộ dạng tôi như vậy, tưởng tôi còn đang thất tình vì Tống Gia Tứ. Gửi tôi một video quay trong quán bar. [Diễm Nhiên à, trên thế giới này có ba tỷ rưỡi đàn ông lận, đừng vì một đứa mà tuyệt vọng!] [Nhìn kìa! Góc trái phía trước, người đàn ông mặc đồ đen ấy, chỉ mặc sơ mi thôi mà tôi cũng thấy rõ cơ bả vai với sống lưng của ảnh luôn! Cực phẩm đó! Tôi ngắm giùm bạn rồi, mau tới đi!] Lúc đầu tôi còn chán chẳng muốn quan tâm, nhưng khi lia mắt đến bóng lưng người đàn ông trong video… Tôi bật dậy như lò xo. Tống. Hy. Nhận 6 Người *****ên tôi gặp ở quán bar lại không phải Tống Hy Nhận, mà là Tống Gia Tứ. Tô Lê tỏ ra có lỗi, rầu rĩ nói: “Cái anh đẹp trai lúc nãy hình như quen biết Tống Gia Tứ thì phải, tớ cũng không ngờ anh ta lại có mặt ở đây. Ban đầu định giúp cậu thoát khỏi vết thương lòng, ai ngờ lại để cậu đụng mặt ‘chồng cũ’ nữa.” “Tạch tạch tạch, chồng cũ cái gì, Tống Gia Tứ cũng xứng chắc?” Nhìn thấy bóng dáng anh ta giữa đám đông, vừa nâng ly vừa cười nói, tôi chỉ thấy rợn da gà. Thật sự như oan hồn bám riết không buông. Tôi xua tay, định kéo Tô Lê tránh xa, thì chẳng biết ai đó chỉ về phía tôi, khiến Tống Gia Tứ quay đầu nhìn. Vừa trông thấy tôi, anh ta cau mày, nhưng khóe miệng lại cong lên một nụ cười lấp lửng. “Cừu Diễm Nhiên? Sao em lại ở đây? Theo dõi tôi à?” Trước kia nhìn gương mặt này, tôi còn có chút kiên nhẫn. Giờ thì chỉ thấy đen đủi. Tôi đảo mắt khắp nơi mà chẳng thấy Tống Hy Nhận đâu, không biết có phải đã đi mất rồi không. Tôi bèn lườm Tống Gia Tứ một cái rõ dài, rồi ủ rũ đi về một góc uống rượu. Một chai rồi lại một chai. Tống Gia Tứ hình như đang bận chuyện gì đó, cứ mải nói chuyện với người bên cạnh, may mà không lại gần làm phiền tôi. Uống liền mấy chai, tôi bắt đầu thấy đầu óc choáng váng, loạng choạng muốn đi vệ sinh. Vừa đến trước cửa nhà vệ sinh, cuối cùng cũng thấy một cái bóng quen thuộc. Không đúng, hình như là… hai cái bóng? A, sao lại có bóng đôi thế này? Tôi lảo đảo nhào tới, đầu óc mơ màng, cứ tưởng người trước mặt là ảo giác của mình. Nức nở một tiếng, thấy hơi tủi thân: “Chú nhỏ… ôm một cái…” Tống Hy Nhận liếc nhìn tôi, cau mày đầy kinh ngạc. Đẹp quá. Đến cau mày mà cũng đẹp như tranh. Không biết mấy năm ở nước ngoài anh đã trải qua những gì, ngày nhỏ anh luôn mang dáng vẻ dịu dàng nho nhã. Còn bây giờ, toàn thân lại phủ một lớp lạnh lùng hờ hững. Nhưng đường nét khuôn mặt lại quá hoàn hảo, trong mắt tôi chính là vẻ đẹp đỉnh cao, sắc sảo đến mê người. Tôi chịu không nổi nữa. Thật sự không nhịn nổi. Bao nhiêu chiêu trong sách dạy đều bay biến sạch sẽ. Tôi nhìn chằm chằm gương mặt trước mắt rồi nhào lên hôn một cái. Môi chạm vào làn da mềm mại, tôi khẽ ừm một tiếng. Tống Hy Nhận cứng đờ người, như muốn né tránh.

Chương 7: Chương 7