Vị hôn phu của tôi dẫn theo một cô gái lạ mặt đến tham dự tang lễ ông nội anh ta. Anh ta không ngần ngại bắt cô gái quỳ xuống lạy, như muốn thể hiện với ông nội rằng người con dâu thật sự là ai. Cảnh tượng ấy khiến mọi người xung quanh bỗng lặng im, chỉ thoáng nhìn về phía tôi bằng ánh mắt đầy tò mò và cảm xúc khó tả. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không để ý đến những ánh nhìn đó, không hề bận lòng hay cảm thấy bất cứ điều gì. Thay vào đó, tôi chỉ chăm chú dõi theo người chú nhỏ của anh ấy, người đang đứng đó trong bộ đồ đen đơn giản nhưng lịch lãm, với làn da trắng sáng như ngọc ngời ngời. Người chú ấy đẹp đến mức khiến tim tôi như bị mê hoặc, không thể rời mắt khỏi dáng vẻ thanh tú và thu hút ấy. 1 Nghĩa trang nằm trên ngọn núi cao, nơi gió lạnh thổi mạnh làm nghiêng những cây cỏ, còn mưa lất phất rơi nhẹ xuống mặt đất. Ông cụ của gia tộc nhà họ Tống đã vừa qua đời, mọi người thân quen đều đến đưa tang trong im lặng, lặng lẽ cầm ô đứng bên nhau, bày tỏ sự tiếc thương sâu sắc. Không…
Chương 15: Chương 15
Bạn Trai Tôi Là Chú Nhỏ Của Hôn PhuTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngVị hôn phu của tôi dẫn theo một cô gái lạ mặt đến tham dự tang lễ ông nội anh ta. Anh ta không ngần ngại bắt cô gái quỳ xuống lạy, như muốn thể hiện với ông nội rằng người con dâu thật sự là ai. Cảnh tượng ấy khiến mọi người xung quanh bỗng lặng im, chỉ thoáng nhìn về phía tôi bằng ánh mắt đầy tò mò và cảm xúc khó tả. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không để ý đến những ánh nhìn đó, không hề bận lòng hay cảm thấy bất cứ điều gì. Thay vào đó, tôi chỉ chăm chú dõi theo người chú nhỏ của anh ấy, người đang đứng đó trong bộ đồ đen đơn giản nhưng lịch lãm, với làn da trắng sáng như ngọc ngời ngời. Người chú ấy đẹp đến mức khiến tim tôi như bị mê hoặc, không thể rời mắt khỏi dáng vẻ thanh tú và thu hút ấy. 1 Nghĩa trang nằm trên ngọn núi cao, nơi gió lạnh thổi mạnh làm nghiêng những cây cỏ, còn mưa lất phất rơi nhẹ xuống mặt đất. Ông cụ của gia tộc nhà họ Tống đã vừa qua đời, mọi người thân quen đều đến đưa tang trong im lặng, lặng lẽ cầm ô đứng bên nhau, bày tỏ sự tiếc thương sâu sắc. Không… “Thật ra anh chưa từng muốn hủy hôn với em, chỉ là trước đây không nhìn rõ lòng mình mới bị Chu Niệm Niệm lừa. Nhưng bây giờ anh hiểu rồi em là người đã ở bên anh suốt thời niên thiếu, em có thể tiếp tục đồng hành với anh đến cuối đời không…” “Ê, dừng lại.” Tôi không đồng tình câu này chút nào cái gì cũng đổ lên đầu phụ nữ là sao? “Tôi nói anh nghe này, anh hèn thì nhận đi, đừng đổ tại người khác. Đúng là cô ta làm tiểu tam thì chẳng ra gì thật, nhưng anh cũng góp phần gây chuyện mà, giờ trở mặt chối bỏ thì hơi quá đấy.” Mang tư thế người đi trước, tôi định dạy dỗ hắn đôi câu, ai ngờ đúng lúc ấy, Tống Hy Nhận từ phòng tắm bước ra. Còn chưa kịp tắt loa thì bên kia, Tống Gia Tứ vẫn không biết trời cao đất dày, nói tiếp: “Diễm Nhiên, anh biết anh sai rồi… Anh còn trẻ hơn chú nhỏ của anh mà, em thử lại với anh đi. Chỉ cần em thử rồi, nhất định sẽ lại thích anh thôi…” Mặt Tống Hy Nhận tối sầm lại, cầm luôn điện thoại của tôi. “Chuyện gì để mai nói. Giờ tôi và vợ anh đang ngủ. À, bắt đầu từ ngày mai, anh hết được chu cấp tiền tiêu rồi. Đỡ phải ngày nào cũng uống rượu đến lú đầu.” Chu Niệm Niệm tìm gặp tôi. Vẫn cái kiểu bạch liên hoa quen thuộc, chỉ là sắc mặt trông mệt mỏi hơn trước nhiều — chắc thời gian qua không mấy dễ chịu. “Cừu Diễm Nhiên, sao cô ác thế hả? Cô có biết bây giờ Gia Tứ thành ra cái dạng gì vì cô không?” Cô ta mắt đỏ hoe, giơ điện thoại ra cho tôi xem video. Trong clip là cảnh Tống Gia Tứ say khướt nằm gục trên sàn, miệng lẩm bẩm nói hối hận. Còn khóc hu hu, vừa khóc vừa nôn nhìn mà phát ngán. “Eo ơi.” Tôi lập tức đẩy tay cô ta ra. “Đừng dí mấy thứ bẩn thỉu đó vào mắt tôi!” Tôi không chịu nổi cảnh một người mặt mũi sáng sủa mà tự hủy hoại bản thân như thế. Cô! Sao cô có thể nói Gia Tứ như vậy được? Dù sao hai người cũng từng là vị hôn phu hôn thê mà! Cô ở bên chú nhỏ của anh ấy chẳng phải là để trả thù anh ấy sao? Cô đúng là đồ đàn bà ác độc!” “Ê, Chu Niệm Niệm, đầu cô còn tỉnh không đấy? Nói thẳng nhé, tôi chưa từng để mắt đến Tống Gia Tứ. Cô cũng chẳng cần trút giận lên tôi làm gì. Chẳng qua là cô giữ không nổi anh ta thôi, vô dụng, ngay cả một người đàn ông còn không giữ được, sau này cô nghĩ mình có thể kiểm soát được cuộc đời à? Cô thật sự khiến phụ nữ chúng ta mất mặt đó.” Chu Niệm Niệm nghe đến đây như buông xuôi, hai tay thả lỏng, môi run run rồi bật khóc nức nở. “Cô có biết tôi đã cố gắng bao nhiêu chỉ để anh ấy chú ý đến mình không? Mấy người con gái nhà giàu như các cô sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác không còn đường lui là như thế nào đâu! Bố mẹ tôi mà biết tôi không lấy được chồng giàu, họ đánh ch*t tôi mất! Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời tốt hơn thôi… Tôi có lỗi gì chứ?! Cô đã có tất cả rồi, giờ còn quay sang chỉ trích tôi không đủ giỏi?” Tôi gãi đầu, bối rối thật sự. Nếu cô ta vẫn còn cái kiểu “trà xanh” như trước, tôi còn mắng được mấy câu.
“Thật ra anh chưa từng muốn hủy hôn với em, chỉ là trước đây không nhìn rõ lòng mình mới bị Chu Niệm Niệm lừa.
Nhưng bây giờ anh hiểu rồi em là người đã ở bên anh suốt thời niên thiếu, em có thể tiếp tục đồng hành với anh đến cuối đời không…”
“Ê, dừng lại.”
Tôi không đồng tình câu này chút nào cái gì cũng đổ lên đầu phụ nữ là sao?
“Tôi nói anh nghe này, anh hèn thì nhận đi, đừng đổ tại người khác.
Đúng là cô ta làm tiểu tam thì chẳng ra gì thật, nhưng anh cũng góp phần gây chuyện mà, giờ trở mặt chối bỏ thì hơi quá đấy.”
Mang tư thế người đi trước, tôi định dạy dỗ hắn đôi câu, ai ngờ đúng lúc ấy, Tống Hy Nhận từ phòng tắm bước ra.
Còn chưa kịp tắt loa thì bên kia, Tống Gia Tứ vẫn không biết trời cao đất dày, nói tiếp:
“Diễm Nhiên, anh biết anh sai rồi… Anh còn trẻ hơn chú nhỏ của anh mà, em thử lại với anh đi.
Chỉ cần em thử rồi, nhất định sẽ lại thích anh thôi…”
Mặt Tống Hy Nhận tối sầm lại, cầm luôn điện thoại của tôi.
“Chuyện gì để mai nói.
Giờ tôi và vợ anh đang ngủ.
À, bắt đầu từ ngày mai, anh hết được chu cấp tiền tiêu rồi.
Đỡ phải ngày nào cũng uống rượu đến lú đầu.”
Chu Niệm Niệm tìm gặp tôi.
Vẫn cái kiểu bạch liên hoa quen thuộc, chỉ là sắc mặt trông mệt mỏi hơn trước nhiều — chắc thời gian qua không mấy dễ chịu.
“Cừu Diễm Nhiên, sao cô ác thế hả? Cô có biết bây giờ Gia Tứ thành ra cái dạng gì vì cô không?”
Cô ta mắt đỏ hoe, giơ điện thoại ra cho tôi xem video.
Trong clip là cảnh Tống Gia Tứ say khướt nằm gục trên sàn, miệng lẩm bẩm nói hối hận.
Còn khóc hu hu, vừa khóc vừa nôn nhìn mà phát ngán.
“Eo ơi.”
Tôi lập tức đẩy tay cô ta ra.
“Đừng dí mấy thứ bẩn thỉu đó vào mắt tôi!”
Tôi không chịu nổi cảnh một người mặt mũi sáng sủa mà tự hủy hoại bản thân như thế.
Cô! Sao cô có thể nói Gia Tứ như vậy được?
Dù sao hai người cũng từng là vị hôn phu hôn thê mà!
Cô ở bên chú nhỏ của anh ấy chẳng phải là để trả thù anh ấy sao?
Cô đúng là đồ đàn bà ác độc!”
“Ê, Chu Niệm Niệm, đầu cô còn tỉnh không đấy?
Nói thẳng nhé, tôi chưa từng để mắt đến Tống Gia Tứ.
Cô cũng chẳng cần trút giận lên tôi làm gì.
Chẳng qua là cô giữ không nổi anh ta thôi, vô dụng, ngay cả một người đàn ông còn không giữ được, sau này cô nghĩ mình có thể kiểm soát được cuộc đời à?
Cô thật sự khiến phụ nữ chúng ta mất mặt đó.”
Chu Niệm Niệm nghe đến đây như buông xuôi, hai tay thả lỏng, môi run run rồi bật khóc nức nở.
“Cô có biết tôi đã cố gắng bao nhiêu chỉ để anh ấy chú ý đến mình không?
Mấy người con gái nhà giàu như các cô sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác không còn đường lui là như thế nào đâu!
Bố mẹ tôi mà biết tôi không lấy được chồng giàu, họ đánh ch*t tôi mất!
Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời tốt hơn thôi… Tôi có lỗi gì chứ?!
Cô đã có tất cả rồi, giờ còn quay sang chỉ trích tôi không đủ giỏi?”
Tôi gãi đầu, bối rối thật sự.
Nếu cô ta vẫn còn cái kiểu “trà xanh” như trước, tôi còn mắng được mấy câu.
Bạn Trai Tôi Là Chú Nhỏ Của Hôn PhuTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngVị hôn phu của tôi dẫn theo một cô gái lạ mặt đến tham dự tang lễ ông nội anh ta. Anh ta không ngần ngại bắt cô gái quỳ xuống lạy, như muốn thể hiện với ông nội rằng người con dâu thật sự là ai. Cảnh tượng ấy khiến mọi người xung quanh bỗng lặng im, chỉ thoáng nhìn về phía tôi bằng ánh mắt đầy tò mò và cảm xúc khó tả. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không để ý đến những ánh nhìn đó, không hề bận lòng hay cảm thấy bất cứ điều gì. Thay vào đó, tôi chỉ chăm chú dõi theo người chú nhỏ của anh ấy, người đang đứng đó trong bộ đồ đen đơn giản nhưng lịch lãm, với làn da trắng sáng như ngọc ngời ngời. Người chú ấy đẹp đến mức khiến tim tôi như bị mê hoặc, không thể rời mắt khỏi dáng vẻ thanh tú và thu hút ấy. 1 Nghĩa trang nằm trên ngọn núi cao, nơi gió lạnh thổi mạnh làm nghiêng những cây cỏ, còn mưa lất phất rơi nhẹ xuống mặt đất. Ông cụ của gia tộc nhà họ Tống đã vừa qua đời, mọi người thân quen đều đến đưa tang trong im lặng, lặng lẽ cầm ô đứng bên nhau, bày tỏ sự tiếc thương sâu sắc. Không… “Thật ra anh chưa từng muốn hủy hôn với em, chỉ là trước đây không nhìn rõ lòng mình mới bị Chu Niệm Niệm lừa. Nhưng bây giờ anh hiểu rồi em là người đã ở bên anh suốt thời niên thiếu, em có thể tiếp tục đồng hành với anh đến cuối đời không…” “Ê, dừng lại.” Tôi không đồng tình câu này chút nào cái gì cũng đổ lên đầu phụ nữ là sao? “Tôi nói anh nghe này, anh hèn thì nhận đi, đừng đổ tại người khác. Đúng là cô ta làm tiểu tam thì chẳng ra gì thật, nhưng anh cũng góp phần gây chuyện mà, giờ trở mặt chối bỏ thì hơi quá đấy.” Mang tư thế người đi trước, tôi định dạy dỗ hắn đôi câu, ai ngờ đúng lúc ấy, Tống Hy Nhận từ phòng tắm bước ra. Còn chưa kịp tắt loa thì bên kia, Tống Gia Tứ vẫn không biết trời cao đất dày, nói tiếp: “Diễm Nhiên, anh biết anh sai rồi… Anh còn trẻ hơn chú nhỏ của anh mà, em thử lại với anh đi. Chỉ cần em thử rồi, nhất định sẽ lại thích anh thôi…” Mặt Tống Hy Nhận tối sầm lại, cầm luôn điện thoại của tôi. “Chuyện gì để mai nói. Giờ tôi và vợ anh đang ngủ. À, bắt đầu từ ngày mai, anh hết được chu cấp tiền tiêu rồi. Đỡ phải ngày nào cũng uống rượu đến lú đầu.” Chu Niệm Niệm tìm gặp tôi. Vẫn cái kiểu bạch liên hoa quen thuộc, chỉ là sắc mặt trông mệt mỏi hơn trước nhiều — chắc thời gian qua không mấy dễ chịu. “Cừu Diễm Nhiên, sao cô ác thế hả? Cô có biết bây giờ Gia Tứ thành ra cái dạng gì vì cô không?” Cô ta mắt đỏ hoe, giơ điện thoại ra cho tôi xem video. Trong clip là cảnh Tống Gia Tứ say khướt nằm gục trên sàn, miệng lẩm bẩm nói hối hận. Còn khóc hu hu, vừa khóc vừa nôn nhìn mà phát ngán. “Eo ơi.” Tôi lập tức đẩy tay cô ta ra. “Đừng dí mấy thứ bẩn thỉu đó vào mắt tôi!” Tôi không chịu nổi cảnh một người mặt mũi sáng sủa mà tự hủy hoại bản thân như thế. Cô! Sao cô có thể nói Gia Tứ như vậy được? Dù sao hai người cũng từng là vị hôn phu hôn thê mà! Cô ở bên chú nhỏ của anh ấy chẳng phải là để trả thù anh ấy sao? Cô đúng là đồ đàn bà ác độc!” “Ê, Chu Niệm Niệm, đầu cô còn tỉnh không đấy? Nói thẳng nhé, tôi chưa từng để mắt đến Tống Gia Tứ. Cô cũng chẳng cần trút giận lên tôi làm gì. Chẳng qua là cô giữ không nổi anh ta thôi, vô dụng, ngay cả một người đàn ông còn không giữ được, sau này cô nghĩ mình có thể kiểm soát được cuộc đời à? Cô thật sự khiến phụ nữ chúng ta mất mặt đó.” Chu Niệm Niệm nghe đến đây như buông xuôi, hai tay thả lỏng, môi run run rồi bật khóc nức nở. “Cô có biết tôi đã cố gắng bao nhiêu chỉ để anh ấy chú ý đến mình không? Mấy người con gái nhà giàu như các cô sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác không còn đường lui là như thế nào đâu! Bố mẹ tôi mà biết tôi không lấy được chồng giàu, họ đánh ch*t tôi mất! Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời tốt hơn thôi… Tôi có lỗi gì chứ?! Cô đã có tất cả rồi, giờ còn quay sang chỉ trích tôi không đủ giỏi?” Tôi gãi đầu, bối rối thật sự. Nếu cô ta vẫn còn cái kiểu “trà xanh” như trước, tôi còn mắng được mấy câu.