Tác giả:

Vị hôn phu của tôi dẫn theo một cô gái lạ mặt đến tham dự tang lễ ông nội anh ta. Anh ta không ngần ngại bắt cô gái quỳ xuống lạy, như muốn thể hiện với ông nội rằng người con dâu thật sự là ai. Cảnh tượng ấy khiến mọi người xung quanh bỗng lặng im, chỉ thoáng nhìn về phía tôi bằng ánh mắt đầy tò mò và cảm xúc khó tả. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không để ý đến những ánh nhìn đó, không hề bận lòng hay cảm thấy bất cứ điều gì.   Thay vào đó, tôi chỉ chăm chú dõi theo người chú nhỏ của anh ấy, người đang đứng đó trong bộ đồ đen đơn giản nhưng lịch lãm, với làn da trắng sáng như ngọc ngời ngời. Người chú ấy đẹp đến mức khiến tim tôi như bị mê hoặc, không thể rời mắt khỏi dáng vẻ thanh tú và thu hút ấy.   1   Nghĩa trang nằm trên ngọn núi cao, nơi gió lạnh thổi mạnh làm nghiêng những cây cỏ, còn mưa lất phất rơi nhẹ xuống mặt đất. Ông cụ của gia tộc nhà họ Tống đã vừa qua đời, mọi người thân quen đều đến đưa tang trong im lặng, lặng lẽ cầm ô đứng bên nhau, bày tỏ sự tiếc thương sâu sắc. Không…

Chương 18: Chương 18

Bạn Trai Tôi Là Chú Nhỏ Của Hôn PhuTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngVị hôn phu của tôi dẫn theo một cô gái lạ mặt đến tham dự tang lễ ông nội anh ta. Anh ta không ngần ngại bắt cô gái quỳ xuống lạy, như muốn thể hiện với ông nội rằng người con dâu thật sự là ai. Cảnh tượng ấy khiến mọi người xung quanh bỗng lặng im, chỉ thoáng nhìn về phía tôi bằng ánh mắt đầy tò mò và cảm xúc khó tả. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không để ý đến những ánh nhìn đó, không hề bận lòng hay cảm thấy bất cứ điều gì.   Thay vào đó, tôi chỉ chăm chú dõi theo người chú nhỏ của anh ấy, người đang đứng đó trong bộ đồ đen đơn giản nhưng lịch lãm, với làn da trắng sáng như ngọc ngời ngời. Người chú ấy đẹp đến mức khiến tim tôi như bị mê hoặc, không thể rời mắt khỏi dáng vẻ thanh tú và thu hút ấy.   1   Nghĩa trang nằm trên ngọn núi cao, nơi gió lạnh thổi mạnh làm nghiêng những cây cỏ, còn mưa lất phất rơi nhẹ xuống mặt đất. Ông cụ của gia tộc nhà họ Tống đã vừa qua đời, mọi người thân quen đều đến đưa tang trong im lặng, lặng lẽ cầm ô đứng bên nhau, bày tỏ sự tiếc thương sâu sắc. Không… Đa số các em đều có hoàn cảnh còn khó khăn hơn cô ấy rất nhiều. Tôi sẽ giúp cô ấy bán tranh, nhưng một nửa lợi nhuận phải dùng để hỗ trợ các bé gái rời khỏi vùng núi nghèo. Cô ấy gật đầu đồng ý. Sau này, có một lần cô ấy mời tôi đi ăn Hôm đó uống rất nhiều rượu, vừa uống vừa lải nhải suốt. “Thật ra tên thật của tôi không phải Chu Niệm Niệm đâu, trên giấy tờ là Chu Niệm Nam.” “Bố ơi! Con không có làm bậy đâu!” “**Cừu Diễm Nhiên, cậu biết không… đôi lúc tôi nghĩ, sao trên đời này lại có người may mắn như cậu? Không cần nỗ lực mà đã có được mọi thứ tôi hằng mong. Lúc cậu ngồi đánh đàn piano, tôi thì đi nhặt rác. Cậu được cha mẹ ôm vào lòng, tôi chỉ vì gắp thêm một miếng thịt mà bị đánh thừa sống thiếu chết. Tôi suýt không được đi học, là do tôi nói học đại học để kiếm chồng giàu nên bố mẹ mới cho đi. Cậu dựa vào cái gì mà khinh tôi? Cậu có tư cách gì nói tôi vô dụng? Tôi khổ sở đến mức này… tôi ghét cậu, Cừu Diễm Nhiên. Nhưng… cũng cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu đã để tôi học vẽ. Cảm ơn cậu đã khiến tôi hiểu ra có những hoàn cảnh là do mình lựa chọn, không nên lấy nó làm cái cớ để biện minh cho những việc sai trái. Cảm ơn cậu…**” Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, rồi nhẹ nhàng nói với cô ấy: “Uống cỡ đó là đủ rồi đấy. Cậu đừng có nôn lên người tôi là được.” Sẽ ổn thôi Phần đời còn lại, hãy cố gắng sống để trở thành phiên bản người lớn mà chính mình mơ ước. Tôi bảo người đưa cô ấy về nơi ở. Quấn áo khoác đi ra lề đường, đã thấy có người đang đứng chờ. Tôi chạy nhanh vài bước, nhào vào lòng người đó. Tống Hy Nhận đón lấy tôi, vòng tay ôm trọn, tay anh nắm lấy mấy ngón tay hơi lạnh của tôi. “Chú nhỏ, đợi em có lâu không?” “Không lâu. Nhưng… rất nhớ em.” Hết .

Đa số các em đều có hoàn cảnh còn khó khăn hơn cô ấy rất nhiều.

 

Tôi sẽ giúp cô ấy bán tranh, nhưng một nửa lợi nhuận phải dùng để hỗ trợ các bé gái rời khỏi vùng núi nghèo.

 

Cô ấy gật đầu đồng ý.

 

Sau này, có một lần cô ấy mời tôi đi ăn

 

Hôm đó uống rất nhiều rượu, vừa uống vừa lải nhải suốt.

 

“Thật ra tên thật của tôi không phải Chu Niệm Niệm đâu, trên giấy tờ là Chu Niệm Nam.”

 

“Bố ơi! Con không có làm bậy đâu!”

 

“**Cừu Diễm Nhiên, cậu biết không… đôi lúc tôi nghĩ, sao trên đời này lại có người may mắn như cậu?

 

Không cần nỗ lực mà đã có được mọi thứ tôi hằng mong.

 

Lúc cậu ngồi đánh đàn piano, tôi thì đi nhặt rác.

 

Cậu được cha mẹ ôm vào lòng, tôi chỉ vì gắp thêm một miếng thịt mà bị đánh thừa sống thiếu chết.

 

Tôi suýt không được đi học, là do tôi nói học đại học để kiếm chồng giàu nên bố mẹ mới cho đi.

 

Cậu dựa vào cái gì mà khinh tôi? Cậu có tư cách gì nói tôi vô dụng?

 

Tôi khổ sở đến mức này… tôi ghét cậu, Cừu Diễm Nhiên.

 

Nhưng… cũng cảm ơn cậu.

 

Cảm ơn cậu đã để tôi học vẽ.

 

Cảm ơn cậu đã khiến tôi hiểu ra có những hoàn cảnh là do mình lựa chọn, không nên lấy nó làm cái cớ để biện minh cho những việc sai trái.

 

Cảm ơn cậu…**”

 

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, rồi nhẹ nhàng nói với cô ấy:

 

“Uống cỡ đó là đủ rồi đấy.

 

Cậu đừng có nôn lên người tôi là được.”

 

Sẽ ổn thôi

 

Phần đời còn lại, hãy cố gắng sống để trở thành phiên bản người lớn mà chính mình mơ ước.

 

Tôi bảo người đưa cô ấy về nơi ở.

 

Quấn áo khoác đi ra lề đường, đã thấy có người đang đứng chờ.

 

Tôi chạy nhanh vài bước, nhào vào lòng người đó.

 

Tống Hy Nhận đón lấy tôi, vòng tay ôm trọn, tay anh nắm lấy mấy ngón tay hơi lạnh của tôi.

 

“Chú nhỏ, đợi em có lâu không?”

 

“Không lâu. Nhưng… rất nhớ em.”

 

Hết .

Bạn Trai Tôi Là Chú Nhỏ Của Hôn PhuTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngVị hôn phu của tôi dẫn theo một cô gái lạ mặt đến tham dự tang lễ ông nội anh ta. Anh ta không ngần ngại bắt cô gái quỳ xuống lạy, như muốn thể hiện với ông nội rằng người con dâu thật sự là ai. Cảnh tượng ấy khiến mọi người xung quanh bỗng lặng im, chỉ thoáng nhìn về phía tôi bằng ánh mắt đầy tò mò và cảm xúc khó tả. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không để ý đến những ánh nhìn đó, không hề bận lòng hay cảm thấy bất cứ điều gì.   Thay vào đó, tôi chỉ chăm chú dõi theo người chú nhỏ của anh ấy, người đang đứng đó trong bộ đồ đen đơn giản nhưng lịch lãm, với làn da trắng sáng như ngọc ngời ngời. Người chú ấy đẹp đến mức khiến tim tôi như bị mê hoặc, không thể rời mắt khỏi dáng vẻ thanh tú và thu hút ấy.   1   Nghĩa trang nằm trên ngọn núi cao, nơi gió lạnh thổi mạnh làm nghiêng những cây cỏ, còn mưa lất phất rơi nhẹ xuống mặt đất. Ông cụ của gia tộc nhà họ Tống đã vừa qua đời, mọi người thân quen đều đến đưa tang trong im lặng, lặng lẽ cầm ô đứng bên nhau, bày tỏ sự tiếc thương sâu sắc. Không… Đa số các em đều có hoàn cảnh còn khó khăn hơn cô ấy rất nhiều. Tôi sẽ giúp cô ấy bán tranh, nhưng một nửa lợi nhuận phải dùng để hỗ trợ các bé gái rời khỏi vùng núi nghèo. Cô ấy gật đầu đồng ý. Sau này, có một lần cô ấy mời tôi đi ăn Hôm đó uống rất nhiều rượu, vừa uống vừa lải nhải suốt. “Thật ra tên thật của tôi không phải Chu Niệm Niệm đâu, trên giấy tờ là Chu Niệm Nam.” “Bố ơi! Con không có làm bậy đâu!” “**Cừu Diễm Nhiên, cậu biết không… đôi lúc tôi nghĩ, sao trên đời này lại có người may mắn như cậu? Không cần nỗ lực mà đã có được mọi thứ tôi hằng mong. Lúc cậu ngồi đánh đàn piano, tôi thì đi nhặt rác. Cậu được cha mẹ ôm vào lòng, tôi chỉ vì gắp thêm một miếng thịt mà bị đánh thừa sống thiếu chết. Tôi suýt không được đi học, là do tôi nói học đại học để kiếm chồng giàu nên bố mẹ mới cho đi. Cậu dựa vào cái gì mà khinh tôi? Cậu có tư cách gì nói tôi vô dụng? Tôi khổ sở đến mức này… tôi ghét cậu, Cừu Diễm Nhiên. Nhưng… cũng cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu đã để tôi học vẽ. Cảm ơn cậu đã khiến tôi hiểu ra có những hoàn cảnh là do mình lựa chọn, không nên lấy nó làm cái cớ để biện minh cho những việc sai trái. Cảm ơn cậu…**” Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, rồi nhẹ nhàng nói với cô ấy: “Uống cỡ đó là đủ rồi đấy. Cậu đừng có nôn lên người tôi là được.” Sẽ ổn thôi Phần đời còn lại, hãy cố gắng sống để trở thành phiên bản người lớn mà chính mình mơ ước. Tôi bảo người đưa cô ấy về nơi ở. Quấn áo khoác đi ra lề đường, đã thấy có người đang đứng chờ. Tôi chạy nhanh vài bước, nhào vào lòng người đó. Tống Hy Nhận đón lấy tôi, vòng tay ôm trọn, tay anh nắm lấy mấy ngón tay hơi lạnh của tôi. “Chú nhỏ, đợi em có lâu không?” “Không lâu. Nhưng… rất nhớ em.” Hết .

Chương 18: Chương 18