1 Trong phòng khám, bác sĩ nam mặc áo blouse trắng nhấc mí mắt nhìn tôi một cái: "Khó chịu ở đâu?" Tôi cắn chặt môi, đỏ mặt đáp: "Em... em đau ngực, có khối cứng." Đối diện là bác sĩ Cận bên khoa Tuyến vú, lạnh lùng, đẹp trai và là bạn của anh trai tôi. Tôi giấu anh trai, âm thầm theo đuổi anh suốt nửa tháng, nhưng anh vẫn luôn lạnh nhạt với tôi. Cứ hễ tôi sốt ruột là lại thành bệnh nhân của anh. Bác sĩ Cận đặt bút ký xuống: "Em qua đây, anh khám một chút." Mặt tôi càng lúc càng đỏ: "Muốn sờ ngực sao?" "Không phải... ý em là anh muốn sờ sao?" Nữ y tá đi cùng nín cười, kéo rèm vải ngăn cách ra: "Bác sĩ sờ nắn là quy trình bình thường thôi!" Tôi theo bác sĩ Cận bước vào phòng ngăn, bên trong đặt một chiếc giường trải ga trắng. Anh rửa tay ở bồn rửa: "Em kéo áo lên, nằm xuống đi." Tôi ngồi trên giường, chăm chú nhìn những ngón tay rõ khớp xương của anh. Bác sĩ Cận quay người lại, thong thả đeo găng tay cao su: "Cởi ra." Tôi vòng hai tay ra sau lưng, cởi cúc áo…
Chương 2: Chương 2
Bác Sĩ Cận - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Trong phòng khám, bác sĩ nam mặc áo blouse trắng nhấc mí mắt nhìn tôi một cái: "Khó chịu ở đâu?" Tôi cắn chặt môi, đỏ mặt đáp: "Em... em đau ngực, có khối cứng." Đối diện là bác sĩ Cận bên khoa Tuyến vú, lạnh lùng, đẹp trai và là bạn của anh trai tôi. Tôi giấu anh trai, âm thầm theo đuổi anh suốt nửa tháng, nhưng anh vẫn luôn lạnh nhạt với tôi. Cứ hễ tôi sốt ruột là lại thành bệnh nhân của anh. Bác sĩ Cận đặt bút ký xuống: "Em qua đây, anh khám một chút." Mặt tôi càng lúc càng đỏ: "Muốn sờ ngực sao?" "Không phải... ý em là anh muốn sờ sao?" Nữ y tá đi cùng nín cười, kéo rèm vải ngăn cách ra: "Bác sĩ sờ nắn là quy trình bình thường thôi!" Tôi theo bác sĩ Cận bước vào phòng ngăn, bên trong đặt một chiếc giường trải ga trắng. Anh rửa tay ở bồn rửa: "Em kéo áo lên, nằm xuống đi." Tôi ngồi trên giường, chăm chú nhìn những ngón tay rõ khớp xương của anh. Bác sĩ Cận quay người lại, thong thả đeo găng tay cao su: "Cởi ra." Tôi vòng hai tay ra sau lưng, cởi cúc áo… “Vậy tôi không chọc giận em, em có thể im lặng chút không?” Tôi lẩm bẩm: "Nếu anh không chọc giận thì sao em lại nhớ anh đến mức không ngủ được." Anh khựng lại, nhìn chằm chằm môi tôi, đôi mắt đen sâu thẳm như muốn hút tôi vào trong. Cả người tôi nóng ran, căng thẳng đến mức không dám thở. Bác sĩ Cận thấy tôi nghẹn đến đỏ bừng mặt, cười nhạt nói: "Có thể thở, tôi chỉ bảo em đừng nói nhiều thôi." "Bác sĩ Cận, hình như em sắp ngạt thở rồi." "Em tự điều chỉnh từ từ đi, bên tôi không cung cấp hô hấp nhân tạo." Theo đuổi lâu như vậy mà anh vẫn lạnh lùng quá. Không sao, ít nhất quan hệ đã tiến thêm một bước. Bây giờ là quan hệ bác sĩ - bệnh nhân. 2 Kết quả kiểm tra đã có. Tin tốt là lành tính cấp ba, có thể uống thuốc Đông y để tạm hoãn. Tin xấu là cả ba khối u đều được crush sờ thấy. Thật sự quá nhục nhã rồi. Thời kỳ ngại ngùng vẫn chưa qua, tôi không tiện thể hiện sự tồn tại trước mặt bác sĩ Cận. Tôi chỉ có thể nhân cơ hội mang cơm cho anh trai, nhìn trộm từ xa vài lần. Nhưng liên tục mang gà kho vàng ba ngày, anh trai tôi càng ăn càng thấy đời này xong rồi. Anh ấy ném đũa xuống bảo tôi đừng mang nữa. Anh ấy nói ăn nữa, đến Tết chồn vàng cũng phải bái anh ấy. Không có cớ đến bệnh viện, tôi đành phải mặt dày gửi tin nhắn quấy rầy bác sĩ Cận. [Em ăn rất nhiều dâu tây, cảm giác đều không ngọt bằng dâu tây bác sĩ Cận trồng.] [Bác sĩ Cận ơi, từ nhỏ em đã không có chồng. Thật sự quá đáng thương rồi, anh thích em một chút đi mà!] [Nghi ngờ ngược đãi bệnh nhân... Nếu bạo lực lạnh của bác sĩ Cận làm em đóng băng, em có thể quẹt bảo hiểm y tế của anh không?] [Chồng cấp bậc như bác sĩ Cận có thể phân phối theo nhu cầu không ạ? Con gái của bố em một suất, con gái của mẹ em một suất.] Gửi tin nhắn xong, tôi tắt màn hình bắt đầu giả vờ mình rất bận, ở nhà dọn dẹp vệ sinh. Mệt muốn gãy cả lưng, cuối cùng tôi cũng nhận được tin nhắn trả lời của bác sĩ Cận. [Em mà còn như vậy thì tôi sẽ gửi cho Khương Thuật Chi xem đấy.] Nếu anh trai tôi mà biết tôi vì theo đuổi bạn thân của anh ấy mà tự biến mình thành con chó nhỏ biết *****, chắc chắn sẽ đánh gãy chân tôi mất. Tôi hoảng quá, vội gọi điện thoại thoại cầu xin: "Cầu xin anh đừng gửi cho anh ấy. Bác sĩ Cận ơi, tất cả là lỗi của em, tại em quá si tình với anh thôi mà." "Cận Sùng, cây vạn tuế nhà cậu nở hoa rồi à?"
“Vậy tôi không chọc giận em, em có thể im lặng chút không?”
Tôi lẩm bẩm: "Nếu anh không chọc giận thì sao em lại nhớ anh đến mức không ngủ được."
Anh khựng lại, nhìn chằm chằm môi tôi, đôi mắt đen sâu thẳm như muốn hút tôi vào trong.
Cả người tôi nóng ran, căng thẳng đến mức không dám thở.
Bác sĩ Cận thấy tôi nghẹn đến đỏ bừng mặt, cười nhạt nói: "Có thể thở, tôi chỉ bảo em đừng nói nhiều thôi."
"Bác sĩ Cận, hình như em sắp ngạt thở rồi."
"Em tự điều chỉnh từ từ đi, bên tôi không cung cấp hô hấp nhân tạo."
Theo đuổi lâu như vậy mà anh vẫn lạnh lùng quá.
Không sao, ít nhất quan hệ đã tiến thêm một bước.
Bây giờ là quan hệ bác sĩ - bệnh nhân.
2
Kết quả kiểm tra đã có.
Tin tốt là lành tính cấp ba, có thể uống thuốc Đông y để tạm hoãn.
Tin xấu là cả ba khối u đều được crush sờ thấy.
Thật sự quá nhục nhã rồi.
Thời kỳ ngại ngùng vẫn chưa qua, tôi không tiện thể hiện sự tồn tại trước mặt bác sĩ Cận.
Tôi chỉ có thể nhân cơ hội mang cơm cho anh trai, nhìn trộm từ xa vài lần.
Nhưng liên tục mang gà kho vàng ba ngày, anh trai tôi càng ăn càng thấy đời này xong rồi. Anh ấy ném đũa xuống bảo tôi đừng mang nữa.
Anh ấy nói ăn nữa, đến Tết chồn vàng cũng phải bái anh ấy.
Không có cớ đến bệnh viện, tôi đành phải mặt dày gửi tin nhắn quấy rầy bác sĩ Cận.
[Em ăn rất nhiều dâu tây, cảm giác đều không ngọt bằng dâu tây bác sĩ Cận trồng.]
[Bác sĩ Cận ơi, từ nhỏ em đã không có chồng. Thật sự quá đáng thương rồi, anh thích em một chút đi mà!]
[Nghi ngờ ngược đãi bệnh nhân... Nếu bạo lực lạnh của bác sĩ Cận làm em đóng băng, em có thể quẹt bảo hiểm y tế của anh không?]
[Chồng cấp bậc như bác sĩ Cận có thể phân phối theo nhu cầu không ạ? Con gái của bố em một suất, con gái của mẹ em một suất.]
Gửi tin nhắn xong, tôi tắt màn hình bắt đầu giả vờ mình rất bận, ở nhà dọn dẹp vệ sinh.
Mệt muốn gãy cả lưng, cuối cùng tôi cũng nhận được tin nhắn trả lời của bác sĩ Cận.
[Em mà còn như vậy thì tôi sẽ gửi cho Khương Thuật Chi xem đấy.]
Nếu anh trai tôi mà biết tôi vì theo đuổi bạn thân của anh ấy mà tự biến mình thành con chó nhỏ biết *****, chắc chắn sẽ đánh gãy chân tôi mất.
Tôi hoảng quá, vội gọi điện thoại thoại cầu xin: "Cầu xin anh đừng gửi cho anh ấy. Bác sĩ Cận ơi, tất cả là lỗi của em, tại em quá si tình với anh thôi mà."
"Cận Sùng, cây vạn tuế nhà cậu nở hoa rồi à?"
Bác Sĩ Cận - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Trong phòng khám, bác sĩ nam mặc áo blouse trắng nhấc mí mắt nhìn tôi một cái: "Khó chịu ở đâu?" Tôi cắn chặt môi, đỏ mặt đáp: "Em... em đau ngực, có khối cứng." Đối diện là bác sĩ Cận bên khoa Tuyến vú, lạnh lùng, đẹp trai và là bạn của anh trai tôi. Tôi giấu anh trai, âm thầm theo đuổi anh suốt nửa tháng, nhưng anh vẫn luôn lạnh nhạt với tôi. Cứ hễ tôi sốt ruột là lại thành bệnh nhân của anh. Bác sĩ Cận đặt bút ký xuống: "Em qua đây, anh khám một chút." Mặt tôi càng lúc càng đỏ: "Muốn sờ ngực sao?" "Không phải... ý em là anh muốn sờ sao?" Nữ y tá đi cùng nín cười, kéo rèm vải ngăn cách ra: "Bác sĩ sờ nắn là quy trình bình thường thôi!" Tôi theo bác sĩ Cận bước vào phòng ngăn, bên trong đặt một chiếc giường trải ga trắng. Anh rửa tay ở bồn rửa: "Em kéo áo lên, nằm xuống đi." Tôi ngồi trên giường, chăm chú nhìn những ngón tay rõ khớp xương của anh. Bác sĩ Cận quay người lại, thong thả đeo găng tay cao su: "Cởi ra." Tôi vòng hai tay ra sau lưng, cởi cúc áo… “Vậy tôi không chọc giận em, em có thể im lặng chút không?” Tôi lẩm bẩm: "Nếu anh không chọc giận thì sao em lại nhớ anh đến mức không ngủ được." Anh khựng lại, nhìn chằm chằm môi tôi, đôi mắt đen sâu thẳm như muốn hút tôi vào trong. Cả người tôi nóng ran, căng thẳng đến mức không dám thở. Bác sĩ Cận thấy tôi nghẹn đến đỏ bừng mặt, cười nhạt nói: "Có thể thở, tôi chỉ bảo em đừng nói nhiều thôi." "Bác sĩ Cận, hình như em sắp ngạt thở rồi." "Em tự điều chỉnh từ từ đi, bên tôi không cung cấp hô hấp nhân tạo." Theo đuổi lâu như vậy mà anh vẫn lạnh lùng quá. Không sao, ít nhất quan hệ đã tiến thêm một bước. Bây giờ là quan hệ bác sĩ - bệnh nhân. 2 Kết quả kiểm tra đã có. Tin tốt là lành tính cấp ba, có thể uống thuốc Đông y để tạm hoãn. Tin xấu là cả ba khối u đều được crush sờ thấy. Thật sự quá nhục nhã rồi. Thời kỳ ngại ngùng vẫn chưa qua, tôi không tiện thể hiện sự tồn tại trước mặt bác sĩ Cận. Tôi chỉ có thể nhân cơ hội mang cơm cho anh trai, nhìn trộm từ xa vài lần. Nhưng liên tục mang gà kho vàng ba ngày, anh trai tôi càng ăn càng thấy đời này xong rồi. Anh ấy ném đũa xuống bảo tôi đừng mang nữa. Anh ấy nói ăn nữa, đến Tết chồn vàng cũng phải bái anh ấy. Không có cớ đến bệnh viện, tôi đành phải mặt dày gửi tin nhắn quấy rầy bác sĩ Cận. [Em ăn rất nhiều dâu tây, cảm giác đều không ngọt bằng dâu tây bác sĩ Cận trồng.] [Bác sĩ Cận ơi, từ nhỏ em đã không có chồng. Thật sự quá đáng thương rồi, anh thích em một chút đi mà!] [Nghi ngờ ngược đãi bệnh nhân... Nếu bạo lực lạnh của bác sĩ Cận làm em đóng băng, em có thể quẹt bảo hiểm y tế của anh không?] [Chồng cấp bậc như bác sĩ Cận có thể phân phối theo nhu cầu không ạ? Con gái của bố em một suất, con gái của mẹ em một suất.] Gửi tin nhắn xong, tôi tắt màn hình bắt đầu giả vờ mình rất bận, ở nhà dọn dẹp vệ sinh. Mệt muốn gãy cả lưng, cuối cùng tôi cũng nhận được tin nhắn trả lời của bác sĩ Cận. [Em mà còn như vậy thì tôi sẽ gửi cho Khương Thuật Chi xem đấy.] Nếu anh trai tôi mà biết tôi vì theo đuổi bạn thân của anh ấy mà tự biến mình thành con chó nhỏ biết *****, chắc chắn sẽ đánh gãy chân tôi mất. Tôi hoảng quá, vội gọi điện thoại thoại cầu xin: "Cầu xin anh đừng gửi cho anh ấy. Bác sĩ Cận ơi, tất cả là lỗi của em, tại em quá si tình với anh thôi mà." "Cận Sùng, cây vạn tuế nhà cậu nở hoa rồi à?"