1 Trong phòng khám, bác sĩ nam mặc áo blouse trắng nhấc mí mắt nhìn tôi một cái: "Khó chịu ở đâu?" Tôi cắn chặt môi, đỏ mặt đáp: "Em... em đau ngực, có khối cứng." Đối diện là bác sĩ Cận bên khoa Tuyến vú, lạnh lùng, đẹp trai và là bạn của anh trai tôi. Tôi giấu anh trai, âm thầm theo đuổi anh suốt nửa tháng, nhưng anh vẫn luôn lạnh nhạt với tôi. Cứ hễ tôi sốt ruột là lại thành bệnh nhân của anh. Bác sĩ Cận đặt bút ký xuống: "Em qua đây, anh khám một chút." Mặt tôi càng lúc càng đỏ: "Muốn sờ ngực sao?" "Không phải... ý em là anh muốn sờ sao?" Nữ y tá đi cùng nín cười, kéo rèm vải ngăn cách ra: "Bác sĩ sờ nắn là quy trình bình thường thôi!" Tôi theo bác sĩ Cận bước vào phòng ngăn, bên trong đặt một chiếc giường trải ga trắng. Anh rửa tay ở bồn rửa: "Em kéo áo lên, nằm xuống đi." Tôi ngồi trên giường, chăm chú nhìn những ngón tay rõ khớp xương của anh. Bác sĩ Cận quay người lại, thong thả đeo găng tay cao su: "Cởi ra." Tôi vòng hai tay ra sau lưng, cởi cúc áo…
Chương 3: Chương 3
Bác Sĩ Cận - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Trong phòng khám, bác sĩ nam mặc áo blouse trắng nhấc mí mắt nhìn tôi một cái: "Khó chịu ở đâu?" Tôi cắn chặt môi, đỏ mặt đáp: "Em... em đau ngực, có khối cứng." Đối diện là bác sĩ Cận bên khoa Tuyến vú, lạnh lùng, đẹp trai và là bạn của anh trai tôi. Tôi giấu anh trai, âm thầm theo đuổi anh suốt nửa tháng, nhưng anh vẫn luôn lạnh nhạt với tôi. Cứ hễ tôi sốt ruột là lại thành bệnh nhân của anh. Bác sĩ Cận đặt bút ký xuống: "Em qua đây, anh khám một chút." Mặt tôi càng lúc càng đỏ: "Muốn sờ ngực sao?" "Không phải... ý em là anh muốn sờ sao?" Nữ y tá đi cùng nín cười, kéo rèm vải ngăn cách ra: "Bác sĩ sờ nắn là quy trình bình thường thôi!" Tôi theo bác sĩ Cận bước vào phòng ngăn, bên trong đặt một chiếc giường trải ga trắng. Anh rửa tay ở bồn rửa: "Em kéo áo lên, nằm xuống đi." Tôi ngồi trên giường, chăm chú nhìn những ngón tay rõ khớp xương của anh. Bác sĩ Cận quay người lại, thong thả đeo găng tay cao su: "Cởi ra." Tôi vòng hai tay ra sau lưng, cởi cúc áo… Anh trai tôi ở bên cạnh? Tôi luống cuống tay chân cúp điện thoại. Lúc này, cửa "cạch" một tiếng mở ra. Tôi sợ hãi trượt tay làm rơi điện thoại xuống đất. Anh trai tôi khoác vai bác sĩ Cận: "Sao nghe giọng hơi giống em gái tôi nhỉ? "Nhưng mà em gái tôi đâu có phát ra được cái giọng còn chua hơn cả bà Thạch Cơ Nương*." (*) “石矶娘娘” (Thạch Cơ Nương Nương) là một nhân vật trong tiểu thuyết thần thoại cổ điển Trung Quốc Phong Thần Diễn Nghĩa. Thường dùng để ám chỉ người có giọng the thé, đanh đá, hơi chua ngoa. "Khai mau đi, Cận Sùng, cậu đang ăn cỏ non đúng không? Còn lưu tên người ta là mèo con nữa cơ, haha!" 3 Bác sĩ Cận ghi chú cho tôi mập mờ như vậy sao? Tôi ngồi trên ghế sofa, ôm gối tựa ngây người. Anh trai tôi nhặt điện thoại lên cho tôi, theo thói quen xoa rối tóc tôi: "Quên mất thứ Sáu này nhà tôi có một người mới mãn hạn tù quay về." "Cận Trùng, cậu lấy sách xong thì mau về đi! Em gái tôi bị dị ứng đàn ông, điện thoại cũng đập luôn rồi, đang nổi cáu đấy!" Nói xong, anh ấy vỗ vai bác sĩ Cận một cái rồi lên tầng hai tắm. Cận Sùng liếc tôi một cái:“Không nhìn ra đấy.” Cửa phòng sách mở toang, anh cứ thế đi vào lấy sách. Tôi rót cho anh một cốc nước, vội vàng đi theo: “Em ghét đàn ông là thật, nhưng bác sĩ Cận là chồng em mà! Chồng à, sao anh lại đặt biệt danh cho em như vậy? Miệng cứng thế, có cần em hôn mềm ra không?” Cận Sùng đột nhiên dừng bước, tôi đâm sầm vào lưng anh, nước trong cốc ***** làm ướt lưng anh. Tôi buột miệng: “Chán thật.” Rõ ràng lời tôi định nói là xin lỗi... Sao tôi lại nói nhịu đến mức này chứ?
Anh trai tôi ở bên cạnh?
Tôi luống cuống tay chân cúp điện thoại.
Lúc này, cửa "cạch" một tiếng mở ra.
Tôi sợ hãi trượt tay làm rơi điện thoại xuống đất.
Anh trai tôi khoác vai bác sĩ Cận: "Sao nghe giọng hơi giống em gái tôi nhỉ?
"Nhưng mà em gái tôi đâu có phát ra được cái giọng còn chua hơn cả bà
Thạch Cơ Nương
*."
(*) “石矶娘娘” (Thạch Cơ Nương Nương) là một nhân vật trong tiểu thuyết thần thoại cổ điển Trung Quốc Phong Thần Diễn Nghĩa. Thường dùng để ám chỉ người có giọng the thé, đanh đá, hơi chua ngoa.
"Khai mau đi, Cận Sùng, cậu đang ăn cỏ non đúng không? Còn lưu tên người ta là mèo con nữa cơ, haha!"
3
Bác sĩ Cận ghi chú cho tôi mập mờ như vậy sao?
Tôi ngồi trên ghế sofa, ôm gối tựa ngây người.
Anh trai tôi nhặt điện thoại lên cho tôi, theo thói quen xoa rối tóc tôi: "Quên mất thứ Sáu này nhà tôi có một người mới mãn hạn tù quay về."
"Cận Trùng, cậu lấy sách xong thì mau về đi! Em gái tôi bị dị ứng đàn ông, điện thoại cũng đập luôn rồi, đang nổi cáu đấy!"
Nói xong, anh ấy vỗ vai bác sĩ Cận một cái rồi lên tầng hai tắm.
Cận Sùng liếc tôi một cái:
“Không nhìn ra đấy.”
Cửa phòng sách mở toang, anh cứ thế đi vào lấy sách.
Tôi rót cho anh một cốc nước, vội vàng đi theo:
“Em ghét đàn ông là thật, nhưng bác sĩ Cận là chồng em mà! Chồng à, sao anh lại đặt biệt danh cho em như vậy? Miệng cứng thế, có cần em hôn mềm ra không?”
Cận Sùng đột nhiên dừng bước, tôi đâm sầm vào lưng anh, nước trong cốc ***** làm ướt lưng anh.
Tôi buột miệng: “Chán thật.”
Rõ ràng lời tôi định nói là xin lỗi...
Sao tôi lại nói nhịu đến mức này chứ?
Bác Sĩ Cận - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Trong phòng khám, bác sĩ nam mặc áo blouse trắng nhấc mí mắt nhìn tôi một cái: "Khó chịu ở đâu?" Tôi cắn chặt môi, đỏ mặt đáp: "Em... em đau ngực, có khối cứng." Đối diện là bác sĩ Cận bên khoa Tuyến vú, lạnh lùng, đẹp trai và là bạn của anh trai tôi. Tôi giấu anh trai, âm thầm theo đuổi anh suốt nửa tháng, nhưng anh vẫn luôn lạnh nhạt với tôi. Cứ hễ tôi sốt ruột là lại thành bệnh nhân của anh. Bác sĩ Cận đặt bút ký xuống: "Em qua đây, anh khám một chút." Mặt tôi càng lúc càng đỏ: "Muốn sờ ngực sao?" "Không phải... ý em là anh muốn sờ sao?" Nữ y tá đi cùng nín cười, kéo rèm vải ngăn cách ra: "Bác sĩ sờ nắn là quy trình bình thường thôi!" Tôi theo bác sĩ Cận bước vào phòng ngăn, bên trong đặt một chiếc giường trải ga trắng. Anh rửa tay ở bồn rửa: "Em kéo áo lên, nằm xuống đi." Tôi ngồi trên giường, chăm chú nhìn những ngón tay rõ khớp xương của anh. Bác sĩ Cận quay người lại, thong thả đeo găng tay cao su: "Cởi ra." Tôi vòng hai tay ra sau lưng, cởi cúc áo… Anh trai tôi ở bên cạnh? Tôi luống cuống tay chân cúp điện thoại. Lúc này, cửa "cạch" một tiếng mở ra. Tôi sợ hãi trượt tay làm rơi điện thoại xuống đất. Anh trai tôi khoác vai bác sĩ Cận: "Sao nghe giọng hơi giống em gái tôi nhỉ? "Nhưng mà em gái tôi đâu có phát ra được cái giọng còn chua hơn cả bà Thạch Cơ Nương*." (*) “石矶娘娘” (Thạch Cơ Nương Nương) là một nhân vật trong tiểu thuyết thần thoại cổ điển Trung Quốc Phong Thần Diễn Nghĩa. Thường dùng để ám chỉ người có giọng the thé, đanh đá, hơi chua ngoa. "Khai mau đi, Cận Sùng, cậu đang ăn cỏ non đúng không? Còn lưu tên người ta là mèo con nữa cơ, haha!" 3 Bác sĩ Cận ghi chú cho tôi mập mờ như vậy sao? Tôi ngồi trên ghế sofa, ôm gối tựa ngây người. Anh trai tôi nhặt điện thoại lên cho tôi, theo thói quen xoa rối tóc tôi: "Quên mất thứ Sáu này nhà tôi có một người mới mãn hạn tù quay về." "Cận Trùng, cậu lấy sách xong thì mau về đi! Em gái tôi bị dị ứng đàn ông, điện thoại cũng đập luôn rồi, đang nổi cáu đấy!" Nói xong, anh ấy vỗ vai bác sĩ Cận một cái rồi lên tầng hai tắm. Cận Sùng liếc tôi một cái:“Không nhìn ra đấy.” Cửa phòng sách mở toang, anh cứ thế đi vào lấy sách. Tôi rót cho anh một cốc nước, vội vàng đi theo: “Em ghét đàn ông là thật, nhưng bác sĩ Cận là chồng em mà! Chồng à, sao anh lại đặt biệt danh cho em như vậy? Miệng cứng thế, có cần em hôn mềm ra không?” Cận Sùng đột nhiên dừng bước, tôi đâm sầm vào lưng anh, nước trong cốc ***** làm ướt lưng anh. Tôi buột miệng: “Chán thật.” Rõ ràng lời tôi định nói là xin lỗi... Sao tôi lại nói nhịu đến mức này chứ?