Đêm dần buông xuống, bóng cây in hằn lên mặt đất. Bóng tối như con thú dữ từ từ nuốt trọn thành phố náo nhiệt này. Trên đường, xe cộ qua lại không ngớt, đèn đuốc sáng trưng, ánh nê-ông rực rỡ. Hứa Đông Hạ dựa lưng vào cửa xe, đợi người. Trong tay cô là điếu thuốc đang cháy dở, từng làn khói trắng phả ra, che lấp gương mặt lạnh lùng. Chờ một hồi vẫn chưa thấy người đi ra từ quán bar, Hứa Đông Hạ khẽ nhíu mày, nét kiên nhẫn dần tan biến. Cô dứt khoát vứt điếu thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt. Cô đứng thẳng dậy, vừa định bước vào thì bên ngoài quán bar vang lên tiếng ồn ào quen thuộc của Phó Hy Lâm. Nhìn sang—không ai khác, đúng là cô ta. Trang điểm đậm đến mức sắc sảo, mặc chiếc đầm đỏ hai dây ôm sát người, bước thấp bước cao trên đôi giày cao gót đen. Một nhân viên phục vụ đang phải vất vả dìu cô ta ra ngoài. Hứa Đông Hạ sải bước bình tĩnh tiến lại gần. Phó Hy Lâm rõ ràng đã uống không ít, hai má ửng hồng. Vừa đi được vài bước, ánh mắt cô ta đã va phải bóng người đối diện, ánh nhìn…
Chương 29: Tin đồn là do cô tung ra?
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng HônTác giả: Du NgưTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm dần buông xuống, bóng cây in hằn lên mặt đất. Bóng tối như con thú dữ từ từ nuốt trọn thành phố náo nhiệt này. Trên đường, xe cộ qua lại không ngớt, đèn đuốc sáng trưng, ánh nê-ông rực rỡ. Hứa Đông Hạ dựa lưng vào cửa xe, đợi người. Trong tay cô là điếu thuốc đang cháy dở, từng làn khói trắng phả ra, che lấp gương mặt lạnh lùng. Chờ một hồi vẫn chưa thấy người đi ra từ quán bar, Hứa Đông Hạ khẽ nhíu mày, nét kiên nhẫn dần tan biến. Cô dứt khoát vứt điếu thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt. Cô đứng thẳng dậy, vừa định bước vào thì bên ngoài quán bar vang lên tiếng ồn ào quen thuộc của Phó Hy Lâm. Nhìn sang—không ai khác, đúng là cô ta. Trang điểm đậm đến mức sắc sảo, mặc chiếc đầm đỏ hai dây ôm sát người, bước thấp bước cao trên đôi giày cao gót đen. Một nhân viên phục vụ đang phải vất vả dìu cô ta ra ngoài. Hứa Đông Hạ sải bước bình tĩnh tiến lại gần. Phó Hy Lâm rõ ràng đã uống không ít, hai má ửng hồng. Vừa đi được vài bước, ánh mắt cô ta đã va phải bóng người đối diện, ánh nhìn… Vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, Hứa Đông Hạ đã trông thấy Hàn Vân từ xa.Cô ta đang dựa vào cửa một chiếc xe màu đen, khoác váy dài màu đỏ, hai tay khoanh trước ngực, tư thế như thể đã đứng chờ từ lâu.Hôm nay, Hứa Đông Hạ chẳng còn chút sức lực nào để dây dưa với cô ta. Ban đầu cô định trực tiếp làm ngơ bỏ đi, nhưng Hàn Vân lại không biết điều, thẳng thừng chặn đường.Hàn Vân ngẩng cằm, đảo mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới rồi nhếch môi cười khẩy:“Bác sĩ Hứa, còn chưa hết giờ làm mà, định đi đâu thế? Ái chà, sao lại thê thảm đến mức này?”Lời lẽ đầy vẻ châm chọc, hả hê.Hứa Đông Hạ khựng bước, nghiêng đầu liếc cô ta, giọng nói bình thản:“Tin đồn trên diễn đàn là do cô tung ra?”Một câu đánh trúng trọng tâm.Hàn Vân không hoảng loạn, vô tội chớp mắt:“Tôi không hiểu cô đang nói gì.”“Không hiểu à?”Thấy cô ta giả vờ, Hứa Đông Hạ không giận mà bật cười nhẹ, giọng thản nhiên:“Vậy Hàn tiểu thư xuất hiện ở đây là để phơi nắng sao?”Hàn Vân mặc kệ lời mỉa mai trong câu nói, ánh mắt tối lại, lộ rõ sự khó chịu:“Hứa Đông Hạ, tới nước này rồi mà cô vẫn không chịu nói cho tôi biết con tiện nhân Sở Nhan kia đang ở đâu?”“Ừ, tôi không định nói.”Hứa Đông Hạ bình thản buông ra mấy chữ, còn mỉm cười một cái, vừa vặn bắt được vẻ mặt khó coi của cô ta, liền vòng qua định rời đi.Ai ngờ tiểu thư Hàn bị chọc giận đến mức không cho cô đi, còn giơ tay túm mạnh lấy tóc cô.Lực kéo cực mạnh, như thể muốn trút hết cơn giận, tưởng chừng muốn xé toạc cả mảng da đầu.Theo quán tính, Hứa Đông Hạ loạng choạng lùi lại một bước, cau mày vì đau.Cô từng nghe Sở Nhan nói Hàn Vân rất phiền, nhưng không ngờ… lại phiền đến mức này.Hàn Vân trừng mắt nhìn cô, tức đến phát điên:“Hứa Đông Hạ, cô thật sự không biết điều!”“Buông ra.”Hứa Đông Hạ hơi khom lưng, một tay giữ lấy tóc mình, trong đôi mắt sâu thẳm như phủ một tầng băng lạnh, sắc bén đến rợn người.Giọng cô không to, nhưng đầy cảnh cáo.Hàn Vân sững người, không những không nghe, còn kéo tóc cô mạnh hơn, hét lên the thé:“Cô dám ra lệnh cho tôi? Cô là cái thá—áaa!”Một tiếng thét chói tai xé rách không gian.Khu điều trị nội trú – Phòng VIP.Lục Hà đứng cạnh cửa sổ, tận mắt chứng kiến cảnh Hứa Đông Hạ xoay người nắm lấy tay Hàn Vân, bẻ quặt ra sau rồi ấn mạnh cô ta ngã xuống đất.Ánh mắt anh khựng lại một chút, giây sau, liền bật cười thành tiếng – tiếng cười trầm thấp, pha chút thích thú.Điện thoại trên tay rung lên.Anh liếc nhìn màn hình, ánh mắt thoáng u tối, sau đó bấm nút nghe.Đầu dây bên kia vang lên giọng nói kính cẩn:“Lục tiên sinh, đã tra được rồi…”Phía bên kia, Hàn Vân cảm thấy cánh tay mình như sắp gãy đến nơi.Cô ta bị đè rạp xuống đất, vẻ mặt thảm hại, môi bị cắn đến rớm máu, nước mắt không ngừng rơi.“Hứa Đông Hạ! Con tiện nhân c.h.ế.t tiệt! Thả tao ra ngay! Nếu không, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết… Aaaa!”Hứa Đông Hạ chẳng buồn để tâm đến tiếng gào khóc của cô ta, ngược lại còn siết chặt lực tay.Giọng nói của cô lạnh như gió mùa đông, nhẹ nhàng buông ra hai chữ:“Xin lỗi.”Hàn Vân trừng to mắt, không dám tin vào tai mình.Cô ta giận đến mức toàn thân run bần bật, giọng nói cũng run theo:“Mày nói gì cơ? Mày muốn tao xin lỗi mày? Mày nằm mơ—Aaa!!”Cơn đau như muốn ăn sâu vào tận xương tủy.Hứa Đông Hạ sắc mặt không đổi, từ trên cao nhìn xuống cô ta, lạnh lùng:“Không xin lỗi? Vậy tôi giới thiệu bác sĩ khoa chấn thương chỉnh hình cho cô nhé?”Mặt Hàn Vân đỏ bừng xen lẫn trắng bệch, đau đến mức chỉ còn biết rít qua kẽ răng.Cuối cùng, chịu không nổi nữa, cô ta buộc phải nhận sai, tuy thái độ cực kỳ tệ:“Xin lỗi! Tao sai rồi! Được chưa hả?!”Hứa Đông Hạ cũng chẳng kỳ vọng gì vào thái độ của cô ta, thấy cô chịu nói lời xin lỗi liền buông tay.
Vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, Hứa Đông Hạ đã trông thấy Hàn Vân từ xa.
Cô ta đang dựa vào cửa một chiếc xe màu đen, khoác váy dài màu đỏ, hai tay khoanh trước ngực, tư thế như thể đã đứng chờ từ lâu.
Hôm nay, Hứa Đông Hạ chẳng còn chút sức lực nào để dây dưa với cô ta. Ban đầu cô định trực tiếp làm ngơ bỏ đi, nhưng Hàn Vân lại không biết điều, thẳng thừng chặn đường.
Hàn Vân ngẩng cằm, đảo mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới rồi nhếch môi cười khẩy:
“Bác sĩ Hứa, còn chưa hết giờ làm mà, định đi đâu thế? Ái chà, sao lại thê thảm đến mức này?”
Lời lẽ đầy vẻ châm chọc, hả hê.
Hứa Đông Hạ khựng bước, nghiêng đầu liếc cô ta, giọng nói bình thản:
“Tin đồn trên diễn đàn là do cô tung ra?”
Một câu đánh trúng trọng tâm.
Hàn Vân không hoảng loạn, vô tội chớp mắt:
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
“Không hiểu à?”
Thấy cô ta giả vờ, Hứa Đông Hạ không giận mà bật cười nhẹ, giọng thản nhiên:
“Vậy Hàn tiểu thư xuất hiện ở đây là để phơi nắng sao?”
Hàn Vân mặc kệ lời mỉa mai trong câu nói, ánh mắt tối lại, lộ rõ sự khó chịu:
“Hứa Đông Hạ, tới nước này rồi mà cô vẫn không chịu nói cho tôi biết con tiện nhân Sở Nhan kia đang ở đâu?”
“Ừ, tôi không định nói.”
Hứa Đông Hạ bình thản buông ra mấy chữ, còn mỉm cười một cái, vừa vặn bắt được vẻ mặt khó coi của cô ta, liền vòng qua định rời đi.
Ai ngờ tiểu thư Hàn bị chọc giận đến mức không cho cô đi, còn giơ tay túm mạnh lấy tóc cô.
Lực kéo cực mạnh, như thể muốn trút hết cơn giận, tưởng chừng muốn xé toạc cả mảng da đầu.
Theo quán tính, Hứa Đông Hạ loạng choạng lùi lại một bước, cau mày vì đau.
Cô từng nghe Sở Nhan nói Hàn Vân rất phiền, nhưng không ngờ… lại phiền đến mức này.
Hàn Vân trừng mắt nhìn cô, tức đến phát điên:
“Hứa Đông Hạ, cô thật sự không biết điều!”
“Buông ra.”
Hứa Đông Hạ hơi khom lưng, một tay giữ lấy tóc mình, trong đôi mắt sâu thẳm như phủ một tầng băng lạnh, sắc bén đến rợn người.
Giọng cô không to, nhưng đầy cảnh cáo.
Hàn Vân sững người, không những không nghe, còn kéo tóc cô mạnh hơn, hét lên the thé:
“Cô dám ra lệnh cho tôi? Cô là cái thá—áaa!”
Một tiếng thét chói tai xé rách không gian.
Khu điều trị nội trú – Phòng VIP.
Lục Hà đứng cạnh cửa sổ, tận mắt chứng kiến cảnh Hứa Đông Hạ xoay người nắm lấy tay Hàn Vân, bẻ quặt ra sau rồi ấn mạnh cô ta ngã xuống đất.
Ánh mắt anh khựng lại một chút, giây sau, liền bật cười thành tiếng – tiếng cười trầm thấp, pha chút thích thú.
Điện thoại trên tay rung lên.
Anh liếc nhìn màn hình, ánh mắt thoáng u tối, sau đó bấm nút nghe.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói kính cẩn:
“Lục tiên sinh, đã tra được rồi…”
Phía bên kia, Hàn Vân cảm thấy cánh tay mình như sắp gãy đến nơi.
Cô ta bị đè rạp xuống đất, vẻ mặt thảm hại, môi bị cắn đến rớm máu, nước mắt không ngừng rơi.
“Hứa Đông Hạ! Con tiện nhân c.h.ế.t tiệt! Thả tao ra ngay! Nếu không, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết… Aaaa!”
Hứa Đông Hạ chẳng buồn để tâm đến tiếng gào khóc của cô ta, ngược lại còn siết chặt lực tay.
Giọng nói của cô lạnh như gió mùa đông, nhẹ nhàng buông ra hai chữ:
“Xin lỗi.”
Hàn Vân trừng to mắt, không dám tin vào tai mình.
Cô ta giận đến mức toàn thân run bần bật, giọng nói cũng run theo:
“Mày nói gì cơ? Mày muốn tao xin lỗi mày? Mày nằm mơ—Aaa!!”
Cơn đau như muốn ăn sâu vào tận xương tủy.
Hứa Đông Hạ sắc mặt không đổi, từ trên cao nhìn xuống cô ta, lạnh lùng:
“Không xin lỗi? Vậy tôi giới thiệu bác sĩ khoa chấn thương chỉnh hình cho cô nhé?”
Mặt Hàn Vân đỏ bừng xen lẫn trắng bệch, đau đến mức chỉ còn biết rít qua kẽ răng.
Cuối cùng, chịu không nổi nữa, cô ta buộc phải nhận sai, tuy thái độ cực kỳ tệ:
“Xin lỗi! Tao sai rồi! Được chưa hả?!”
Hứa Đông Hạ cũng chẳng kỳ vọng gì vào thái độ của cô ta, thấy cô chịu nói lời xin lỗi liền buông tay.
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng HônTác giả: Du NgưTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm dần buông xuống, bóng cây in hằn lên mặt đất. Bóng tối như con thú dữ từ từ nuốt trọn thành phố náo nhiệt này. Trên đường, xe cộ qua lại không ngớt, đèn đuốc sáng trưng, ánh nê-ông rực rỡ. Hứa Đông Hạ dựa lưng vào cửa xe, đợi người. Trong tay cô là điếu thuốc đang cháy dở, từng làn khói trắng phả ra, che lấp gương mặt lạnh lùng. Chờ một hồi vẫn chưa thấy người đi ra từ quán bar, Hứa Đông Hạ khẽ nhíu mày, nét kiên nhẫn dần tan biến. Cô dứt khoát vứt điếu thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt. Cô đứng thẳng dậy, vừa định bước vào thì bên ngoài quán bar vang lên tiếng ồn ào quen thuộc của Phó Hy Lâm. Nhìn sang—không ai khác, đúng là cô ta. Trang điểm đậm đến mức sắc sảo, mặc chiếc đầm đỏ hai dây ôm sát người, bước thấp bước cao trên đôi giày cao gót đen. Một nhân viên phục vụ đang phải vất vả dìu cô ta ra ngoài. Hứa Đông Hạ sải bước bình tĩnh tiến lại gần. Phó Hy Lâm rõ ràng đã uống không ít, hai má ửng hồng. Vừa đi được vài bước, ánh mắt cô ta đã va phải bóng người đối diện, ánh nhìn… Vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, Hứa Đông Hạ đã trông thấy Hàn Vân từ xa.Cô ta đang dựa vào cửa một chiếc xe màu đen, khoác váy dài màu đỏ, hai tay khoanh trước ngực, tư thế như thể đã đứng chờ từ lâu.Hôm nay, Hứa Đông Hạ chẳng còn chút sức lực nào để dây dưa với cô ta. Ban đầu cô định trực tiếp làm ngơ bỏ đi, nhưng Hàn Vân lại không biết điều, thẳng thừng chặn đường.Hàn Vân ngẩng cằm, đảo mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới rồi nhếch môi cười khẩy:“Bác sĩ Hứa, còn chưa hết giờ làm mà, định đi đâu thế? Ái chà, sao lại thê thảm đến mức này?”Lời lẽ đầy vẻ châm chọc, hả hê.Hứa Đông Hạ khựng bước, nghiêng đầu liếc cô ta, giọng nói bình thản:“Tin đồn trên diễn đàn là do cô tung ra?”Một câu đánh trúng trọng tâm.Hàn Vân không hoảng loạn, vô tội chớp mắt:“Tôi không hiểu cô đang nói gì.”“Không hiểu à?”Thấy cô ta giả vờ, Hứa Đông Hạ không giận mà bật cười nhẹ, giọng thản nhiên:“Vậy Hàn tiểu thư xuất hiện ở đây là để phơi nắng sao?”Hàn Vân mặc kệ lời mỉa mai trong câu nói, ánh mắt tối lại, lộ rõ sự khó chịu:“Hứa Đông Hạ, tới nước này rồi mà cô vẫn không chịu nói cho tôi biết con tiện nhân Sở Nhan kia đang ở đâu?”“Ừ, tôi không định nói.”Hứa Đông Hạ bình thản buông ra mấy chữ, còn mỉm cười một cái, vừa vặn bắt được vẻ mặt khó coi của cô ta, liền vòng qua định rời đi.Ai ngờ tiểu thư Hàn bị chọc giận đến mức không cho cô đi, còn giơ tay túm mạnh lấy tóc cô.Lực kéo cực mạnh, như thể muốn trút hết cơn giận, tưởng chừng muốn xé toạc cả mảng da đầu.Theo quán tính, Hứa Đông Hạ loạng choạng lùi lại một bước, cau mày vì đau.Cô từng nghe Sở Nhan nói Hàn Vân rất phiền, nhưng không ngờ… lại phiền đến mức này.Hàn Vân trừng mắt nhìn cô, tức đến phát điên:“Hứa Đông Hạ, cô thật sự không biết điều!”“Buông ra.”Hứa Đông Hạ hơi khom lưng, một tay giữ lấy tóc mình, trong đôi mắt sâu thẳm như phủ một tầng băng lạnh, sắc bén đến rợn người.Giọng cô không to, nhưng đầy cảnh cáo.Hàn Vân sững người, không những không nghe, còn kéo tóc cô mạnh hơn, hét lên the thé:“Cô dám ra lệnh cho tôi? Cô là cái thá—áaa!”Một tiếng thét chói tai xé rách không gian.Khu điều trị nội trú – Phòng VIP.Lục Hà đứng cạnh cửa sổ, tận mắt chứng kiến cảnh Hứa Đông Hạ xoay người nắm lấy tay Hàn Vân, bẻ quặt ra sau rồi ấn mạnh cô ta ngã xuống đất.Ánh mắt anh khựng lại một chút, giây sau, liền bật cười thành tiếng – tiếng cười trầm thấp, pha chút thích thú.Điện thoại trên tay rung lên.Anh liếc nhìn màn hình, ánh mắt thoáng u tối, sau đó bấm nút nghe.Đầu dây bên kia vang lên giọng nói kính cẩn:“Lục tiên sinh, đã tra được rồi…”Phía bên kia, Hàn Vân cảm thấy cánh tay mình như sắp gãy đến nơi.Cô ta bị đè rạp xuống đất, vẻ mặt thảm hại, môi bị cắn đến rớm máu, nước mắt không ngừng rơi.“Hứa Đông Hạ! Con tiện nhân c.h.ế.t tiệt! Thả tao ra ngay! Nếu không, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết… Aaaa!”Hứa Đông Hạ chẳng buồn để tâm đến tiếng gào khóc của cô ta, ngược lại còn siết chặt lực tay.Giọng nói của cô lạnh như gió mùa đông, nhẹ nhàng buông ra hai chữ:“Xin lỗi.”Hàn Vân trừng to mắt, không dám tin vào tai mình.Cô ta giận đến mức toàn thân run bần bật, giọng nói cũng run theo:“Mày nói gì cơ? Mày muốn tao xin lỗi mày? Mày nằm mơ—Aaa!!”Cơn đau như muốn ăn sâu vào tận xương tủy.Hứa Đông Hạ sắc mặt không đổi, từ trên cao nhìn xuống cô ta, lạnh lùng:“Không xin lỗi? Vậy tôi giới thiệu bác sĩ khoa chấn thương chỉnh hình cho cô nhé?”Mặt Hàn Vân đỏ bừng xen lẫn trắng bệch, đau đến mức chỉ còn biết rít qua kẽ răng.Cuối cùng, chịu không nổi nữa, cô ta buộc phải nhận sai, tuy thái độ cực kỳ tệ:“Xin lỗi! Tao sai rồi! Được chưa hả?!”Hứa Đông Hạ cũng chẳng kỳ vọng gì vào thái độ của cô ta, thấy cô chịu nói lời xin lỗi liền buông tay.