Tác giả:

"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn…

Chương 557: Chương 557

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Giang Thiên Ca không biết tình huống của Thiệu Vân ở kiếp trước.Nhưng dựa theo vai trò của Thiệu Vân trong băng nhóm buôn bán ma túy mà Giang Viện Triều bắt giữ vào năm ngoái, Giang Thiên Ca biết, hận ý của những kẻ đó đối với Thiệu Vân không hề ít hơn Giang Viện Triều.Vân Mộng Hạ VũTrong lòng Giang Thiên Ca có một suy đoán.Kiếp trước, khi Giang Viện Triều xảy ra chuyện, có lẽ Thiệu Vân cũng đã xảy ra chuyện.Thậm chí, tình huống của Thiệu Vân có thể còn nghiêm trọng và nguy hiểm hơn Giang Viện Triều.Nhìn Thiệu Vân đứng thẳng người bên cạnh Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca cảm thấy tâm trạng phức tạp.Cô biết, lời hứa chắc chắn sẽ bảo vệ cô mà Thiệu Vân vừa nói với Giang Viện Triều không phải là giả.Hơn nữa, qua khoảng thời gian tiếp xúc với Thiệu Vân, Giang Thiên Ca hiểu rõ về con người anh, bao gồm cả phẩm chất, sự biết ơn và kính trọng của anh dành cho Giang Viện Triều. Cô biết, nếu Giang Viện Triều gặp nguy hiểm, Thiệu Vân chắc chắn sẽ bất chấp an nguy của bản thân mà đi cứu Giang Viện Triều.Giang Viện Triều là cha ruột của cô, đương nhiên cô mong ông bình an vô sự.Nhưng cô cũng không muốn sự bình an vô sự của Giang Viện Triều phải đánh đổi bằng sự an toàn, thậm chí là tính mạng của người khác.Cái giá như vậy quá đắt.Giang Thiên Ca cúi đầu, hít một hơi thật sâu, muốn bình tĩnh nói chuyện với Thiệu Vân nhưng cô còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Thiệu Vân nói:“Thiên Ca, em đừng lo lắng, anh giỏi võ lắm, b.ắ.n s.ú.n.g cũng rất chuẩn. Hơn nữa, anh đã ở tỉnh Nam gần mười năm rồi, rất hiểu rõ tình hình ở đây.”Thiệu Vân cười, tự tin nói: “Ở đây, không ai có thể động vào anh được.”Tuy lúc đầu gặp nhau ở nhà ga, ấn tượng của Thiệu Vân trong mắt Giang Thiên Ca là một người lạnh lùng, nghiêm túc, nhưng càng tiếp xúc, sự tự tin và kiêu ngạo của một chàng trai trẻ tuổi như Thiệu Vân càng bộc lộ rõ ràng.Hơn nữa, anh biết Giang Thiên Ca mắng anh như vậy là vì lo lắng cho anh nên nụ cười trên môi càng thêm phần chân thành.Nụ cười của anh toát lên vẻ tự tin, ngũ quan rạng rỡ, tràn đầy sức hút, dường như có thể khiến người ta cảm thấy tự tin theo.Nhưng Giang Thiên Ca không cảm thấy tự tin chút nào, ngược lại trong lòng cô như có một ngọn lửa đang bùng cháy.Ngọn lửa của sự tức giận.Giang Thiên Ca không chút do dự đ.ấ.m thẳng vào n.g.ự.c anh.“Hự...” Vì hành động quá nhanh và bất ngờ của Giang Thiên Ca, Thiệu Vân không kịp trở tay, anh hít vào một ngụm khí lạnh vì đau.Giang Thiên Ca hừ lạnh một tiếng, “Không phải anh nói không ai có thể động vào anh sao? Tôi đây không phải đang động vào đấy à?”“Anh không biết thành ngữ “lật thuyền trong mương” sao? Anh là quân nhân mà, không học qua binh pháp sao? Không biết khi đối mặt với kẻ địch, điều cấm kỵ nhất chính là tự tin mù quáng à?”Thiệu Vân: “...”Thiệu Vân muốn giải thích nhưng nhìn thấy vẻ mặt bừng bừng lửa giận của Giang Thiên Ca, anh bỗng nhiên hiểu ra, lúc này mình nên im lặng nghe mắng chứ không phải giải thích.Nhận thấy Giang Viện Triều đứng bên cạnh cũng không nói gì, Thiệu Vân càng chắc chắn mình nghĩ đúng.“Không bớt lo gì cả, tự mình kiểm điểm lại đi.”Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của hai người, Giang Thiên Ca càng thêm tức giận.Có tinh thần hy sinh, cống hiến cho xã hội như vậy thì ngày ngày ra đường cái mà đỡ bà cụ qua đường, giúp ông lão vác gùi, tâm sự với thanh niên, đảm bảo có nhiệt tình và cống hiến bao nhiêu cũng không hết.“Chưa kiểm điểm xong thì đừng có đến trước mặt tôi.” Giang Thiên Ca liếc xéo hai người rồi sải bước bỏ đi.Bị chọc tức bỏ đi.

Giang Thiên Ca không biết tình huống của Thiệu Vân ở kiếp trước.

Nhưng dựa theo vai trò của Thiệu Vân trong băng nhóm buôn bán ma túy mà Giang Viện Triều bắt giữ vào năm ngoái, Giang Thiên Ca biết, hận ý của những kẻ đó đối với Thiệu Vân không hề ít hơn Giang Viện Triều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong lòng Giang Thiên Ca có một suy đoán.

Kiếp trước, khi Giang Viện Triều xảy ra chuyện, có lẽ Thiệu Vân cũng đã xảy ra chuyện.

Thậm chí, tình huống của Thiệu Vân có thể còn nghiêm trọng và nguy hiểm hơn Giang Viện Triều.

Nhìn Thiệu Vân đứng thẳng người bên cạnh Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca cảm thấy tâm trạng phức tạp.

Cô biết, lời hứa chắc chắn sẽ bảo vệ cô mà Thiệu Vân vừa nói với Giang Viện Triều không phải là giả.

Hơn nữa, qua khoảng thời gian tiếp xúc với Thiệu Vân, Giang Thiên Ca hiểu rõ về con người anh, bao gồm cả phẩm chất, sự biết ơn và kính trọng của anh dành cho Giang Viện Triều. Cô biết, nếu Giang Viện Triều gặp nguy hiểm, Thiệu Vân chắc chắn sẽ bất chấp an nguy của bản thân mà đi cứu Giang Viện Triều.

Giang Viện Triều là cha ruột của cô, đương nhiên cô mong ông bình an vô sự.

Nhưng cô cũng không muốn sự bình an vô sự của Giang Viện Triều phải đánh đổi bằng sự an toàn, thậm chí là tính mạng của người khác.

Cái giá như vậy quá đắt.

Giang Thiên Ca cúi đầu, hít một hơi thật sâu, muốn bình tĩnh nói chuyện với Thiệu Vân nhưng cô còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Thiệu Vân nói:

“Thiên Ca, em đừng lo lắng, anh giỏi võ lắm, b.ắ.n s.ú.n.g cũng rất chuẩn. Hơn nữa, anh đã ở tỉnh Nam gần mười năm rồi, rất hiểu rõ tình hình ở đây.”

Thiệu Vân cười, tự tin nói: “Ở đây, không ai có thể động vào anh được.”

Tuy lúc đầu gặp nhau ở nhà ga, ấn tượng của Thiệu Vân trong mắt Giang Thiên Ca là một người lạnh lùng, nghiêm túc, nhưng càng tiếp xúc, sự tự tin và kiêu ngạo của một chàng trai trẻ tuổi như Thiệu Vân càng bộc lộ rõ ràng.

Hơn nữa, anh biết Giang Thiên Ca mắng anh như vậy là vì lo lắng cho anh nên nụ cười trên môi càng thêm phần chân thành.

Nụ cười của anh toát lên vẻ tự tin, ngũ quan rạng rỡ, tràn đầy sức hút, dường như có thể khiến người ta cảm thấy tự tin theo.

Nhưng Giang Thiên Ca không cảm thấy tự tin chút nào, ngược lại trong lòng cô như có một ngọn lửa đang bùng cháy.

Ngọn lửa của sự tức giận.

Giang Thiên Ca không chút do dự đ.ấ.m thẳng vào n.g.ự.c anh.

“Hự...” Vì hành động quá nhanh và bất ngờ của Giang Thiên Ca, Thiệu Vân không kịp trở tay, anh hít vào một ngụm khí lạnh vì đau.

Giang Thiên Ca hừ lạnh một tiếng, “Không phải anh nói không ai có thể động vào anh sao? Tôi đây không phải đang động vào đấy à?”

“Anh không biết thành ngữ “lật thuyền trong mương” sao? Anh là quân nhân mà, không học qua binh pháp sao? Không biết khi đối mặt với kẻ địch, điều cấm kỵ nhất chính là tự tin mù quáng à?”

Thiệu Vân: “...”

Thiệu Vân muốn giải thích nhưng nhìn thấy vẻ mặt bừng bừng lửa giận của Giang Thiên Ca, anh bỗng nhiên hiểu ra, lúc này mình nên im lặng nghe mắng chứ không phải giải thích.

Nhận thấy Giang Viện Triều đứng bên cạnh cũng không nói gì, Thiệu Vân càng chắc chắn mình nghĩ đúng.

“Không bớt lo gì cả, tự mình kiểm điểm lại đi.”

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của hai người, Giang Thiên Ca càng thêm tức giận.

Có tinh thần hy sinh, cống hiến cho xã hội như vậy thì ngày ngày ra đường cái mà đỡ bà cụ qua đường, giúp ông lão vác gùi, tâm sự với thanh niên, đảm bảo có nhiệt tình và cống hiến bao nhiêu cũng không hết.

“Chưa kiểm điểm xong thì đừng có đến trước mặt tôi.” Giang Thiên Ca liếc xéo hai người rồi sải bước bỏ đi.

Bị chọc tức bỏ đi.

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Giang Thiên Ca không biết tình huống của Thiệu Vân ở kiếp trước.Nhưng dựa theo vai trò của Thiệu Vân trong băng nhóm buôn bán ma túy mà Giang Viện Triều bắt giữ vào năm ngoái, Giang Thiên Ca biết, hận ý của những kẻ đó đối với Thiệu Vân không hề ít hơn Giang Viện Triều.Vân Mộng Hạ VũTrong lòng Giang Thiên Ca có một suy đoán.Kiếp trước, khi Giang Viện Triều xảy ra chuyện, có lẽ Thiệu Vân cũng đã xảy ra chuyện.Thậm chí, tình huống của Thiệu Vân có thể còn nghiêm trọng và nguy hiểm hơn Giang Viện Triều.Nhìn Thiệu Vân đứng thẳng người bên cạnh Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca cảm thấy tâm trạng phức tạp.Cô biết, lời hứa chắc chắn sẽ bảo vệ cô mà Thiệu Vân vừa nói với Giang Viện Triều không phải là giả.Hơn nữa, qua khoảng thời gian tiếp xúc với Thiệu Vân, Giang Thiên Ca hiểu rõ về con người anh, bao gồm cả phẩm chất, sự biết ơn và kính trọng của anh dành cho Giang Viện Triều. Cô biết, nếu Giang Viện Triều gặp nguy hiểm, Thiệu Vân chắc chắn sẽ bất chấp an nguy của bản thân mà đi cứu Giang Viện Triều.Giang Viện Triều là cha ruột của cô, đương nhiên cô mong ông bình an vô sự.Nhưng cô cũng không muốn sự bình an vô sự của Giang Viện Triều phải đánh đổi bằng sự an toàn, thậm chí là tính mạng của người khác.Cái giá như vậy quá đắt.Giang Thiên Ca cúi đầu, hít một hơi thật sâu, muốn bình tĩnh nói chuyện với Thiệu Vân nhưng cô còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Thiệu Vân nói:“Thiên Ca, em đừng lo lắng, anh giỏi võ lắm, b.ắ.n s.ú.n.g cũng rất chuẩn. Hơn nữa, anh đã ở tỉnh Nam gần mười năm rồi, rất hiểu rõ tình hình ở đây.”Thiệu Vân cười, tự tin nói: “Ở đây, không ai có thể động vào anh được.”Tuy lúc đầu gặp nhau ở nhà ga, ấn tượng của Thiệu Vân trong mắt Giang Thiên Ca là một người lạnh lùng, nghiêm túc, nhưng càng tiếp xúc, sự tự tin và kiêu ngạo của một chàng trai trẻ tuổi như Thiệu Vân càng bộc lộ rõ ràng.Hơn nữa, anh biết Giang Thiên Ca mắng anh như vậy là vì lo lắng cho anh nên nụ cười trên môi càng thêm phần chân thành.Nụ cười của anh toát lên vẻ tự tin, ngũ quan rạng rỡ, tràn đầy sức hút, dường như có thể khiến người ta cảm thấy tự tin theo.Nhưng Giang Thiên Ca không cảm thấy tự tin chút nào, ngược lại trong lòng cô như có một ngọn lửa đang bùng cháy.Ngọn lửa của sự tức giận.Giang Thiên Ca không chút do dự đ.ấ.m thẳng vào n.g.ự.c anh.“Hự...” Vì hành động quá nhanh và bất ngờ của Giang Thiên Ca, Thiệu Vân không kịp trở tay, anh hít vào một ngụm khí lạnh vì đau.Giang Thiên Ca hừ lạnh một tiếng, “Không phải anh nói không ai có thể động vào anh sao? Tôi đây không phải đang động vào đấy à?”“Anh không biết thành ngữ “lật thuyền trong mương” sao? Anh là quân nhân mà, không học qua binh pháp sao? Không biết khi đối mặt với kẻ địch, điều cấm kỵ nhất chính là tự tin mù quáng à?”Thiệu Vân: “...”Thiệu Vân muốn giải thích nhưng nhìn thấy vẻ mặt bừng bừng lửa giận của Giang Thiên Ca, anh bỗng nhiên hiểu ra, lúc này mình nên im lặng nghe mắng chứ không phải giải thích.Nhận thấy Giang Viện Triều đứng bên cạnh cũng không nói gì, Thiệu Vân càng chắc chắn mình nghĩ đúng.“Không bớt lo gì cả, tự mình kiểm điểm lại đi.”Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của hai người, Giang Thiên Ca càng thêm tức giận.Có tinh thần hy sinh, cống hiến cho xã hội như vậy thì ngày ngày ra đường cái mà đỡ bà cụ qua đường, giúp ông lão vác gùi, tâm sự với thanh niên, đảm bảo có nhiệt tình và cống hiến bao nhiêu cũng không hết.“Chưa kiểm điểm xong thì đừng có đến trước mặt tôi.” Giang Thiên Ca liếc xéo hai người rồi sải bước bỏ đi.Bị chọc tức bỏ đi.

Chương 557: Chương 557