"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn…
Chương 558: Chương 558
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Im lặng một lúc, Giang Viện Triều ho nhẹ một tiếng, nhìn Thiệu Vân, nghiêm giọng nói: “Tuy Thiên Ca nhỏ tuổi hơn con nhưng lời con bé nói rất có lý. Nhớ kỹ lời con bé nói, tự mình kiểm điểm lại, biết chưa?”Cha mẹ Thiệu Vân mất sớm, khoảng thời gian sống cùng Giang Viện Triều là giai đoạn quan trọng giúp anh từ một cậu bé chưa hiểu sự đời trở thành một chàng trai trưởng thành, rất nhiều kỹ năng sống và cách đối nhân xử thế của anh hiện tại đều học được từ Giang Viện Triều.Vì vậy, khi nghe thấy Giang Viện Triều nghiêm giọng hỏi “Biết chưa?”, anh theo bản năng muốn gật đầu, giống như trước đây, ghi nhớ lời dạy bảo của Giang Viện Triều.Nhưng vừa định gật đầu, anh chợt nhận ra có gì đó không đúng.Thiệu Vân dừng lại, nhìn Giang Viện Triều với ánh mắt phức tạp.“... Chú Giang, Thiên Ca cũng bảo chú phải kiểm điểm lại đấy ạ.” Chú đừng hòng đổ hết tội lỗi cho cháu.Giang Viện Triều: “...”Hai đứa này...“Viện Triều, Thiệu Vân, hai người đứng ngây ra đấy làm gì? Không đói à?”Mấy phút sau, Trương Kiếm Ba, Trần Thành Vũ, Phương Minh Siêu cùng những người phụ trách các quân khu khác từ tòa nhà văn phòng đi ra, thấy Giang Viện Triều và Thiệu Vân đứng im tại chỗ, Trần Thành Vũ lên tiếng hỏi.Phương Minh Siêu nhìn theo bóng dáng Giang Thiên Ca đang đi xa dần, tò mò hỏi: “Hình như đó là Thiên Ca? Vừa nãy con bé nói gì với hai người vậy?”Vân Mộng Hạ VũChưa đợi Giang Viện Triều và Thiệu Vân trả lời, ông đã “hứ” một tiếng rồi nói: “Từ xa đã thấy vẻ mặt nghiêm nghị của con bé rồi.”“Nếu không biết hai người là ai, tôi còn tưởng Thiên Ca đang mắng binh sĩ nào đấy.” Nói xong, Phương Minh Siêu bật cười vì lời nói của mình.Vẻ mặt của Giang Thiên Ca lúc nãy rất giống với vẻ mặt của ông khi huấn luyện Lý Quốc Đống và đồng đội.Nhưng có lẽ ông nhìn nhầm rồi, làm gì có chuyện con gái lại mắng cha mình như mắng binh sĩ chứ.Thiệu Vân: “...”Không bao giờ nói cho ông biết sự thật đâu.Vì tin tức mà Cam Đức Hiền mang đến, tâm trạng của Trương Kiếm Ba rất nặng nề, cho dù sau khi họp xong, phương án đối phó đã được quyết định tám chín phần mười nhưng tâm trạng của ông vẫn không khá hơn là bao.Nghe Phương Minh Siêu nói vậy, nhớ đến biểu cảm của Giang Thiên Ca khi đối diện với Giang Viện Triều và Thiệu Vân, cộng thêm dáng vẻ hậm hực bỏ đi của cô, nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Giang Viện Triều và Thiệu Vân lúc này, tâm trạng nặng nề của Trương Kiếm Ba bỗng nhiên tốt hơn không ít.Phương Minh Siêu không tiếp xúc nhiều với Giang Thiên Ca, không hiểu rõ cách làm việc của cô nhưng ông thì biết.Vừa rồi, chắc chắn Giang Thiên Ca đã coi Giang Viện Triều và Thiệu Vân như hai cậu lính ngốc nghếch mà dạy dỗ.Trương Kiếm Ba mỉm cười, vỗ vai Giang Viện Triều, trầm giọng nói:“Viện Triều, Thiệu Vân, chuyện lần này rất quan trọng, hai người phải coi trọng nhưng cũng đừng quá lo lắng. Phải nhớ kỹ thân phận của chúng ta, chúng ta là quân nhân của đất nước.”Quân nhân nước nhà, hiên ngang bất khuất, chưa bao giờ chịu khuất phục trước bất kỳ thế lực nào.Hơn nữa, còn có bọn họ ở đây, sẽ không để Giang Thiên Ca bị thương dù chỉ một sợi tóc.“Đúng vậy! Viện Triều, hai người yên tâm, lần này chúng ta sẽ khiến bọn chúng có đến mà không có về, còn phải triệt phá hang ổ của bọn chúng!”Mọi người tạm thời gác lại chuyện này vì đã tìm được manh mối nhưng lúc này nghe Trương Kiếm Ba nhắc đến, mọi người lại dâng lên lửa giận.Tuy là lãnh đạo nhưng hành động của bọn họ rất bình dị, vừa mắng chửi đám buôn ma túy và Từ Thắng Lợi vừa hùng hổ bước vào nhà ăn.
Im lặng một lúc, Giang Viện Triều ho nhẹ một tiếng, nhìn Thiệu Vân, nghiêm giọng nói: “Tuy Thiên Ca nhỏ tuổi hơn con nhưng lời con bé nói rất có lý. Nhớ kỹ lời con bé nói, tự mình kiểm điểm lại, biết chưa?”
Cha mẹ Thiệu Vân mất sớm, khoảng thời gian sống cùng Giang Viện Triều là giai đoạn quan trọng giúp anh từ một cậu bé chưa hiểu sự đời trở thành một chàng trai trưởng thành, rất nhiều kỹ năng sống và cách đối nhân xử thế của anh hiện tại đều học được từ Giang Viện Triều.
Vì vậy, khi nghe thấy Giang Viện Triều nghiêm giọng hỏi “Biết chưa?”, anh theo bản năng muốn gật đầu, giống như trước đây, ghi nhớ lời dạy bảo của Giang Viện Triều.
Nhưng vừa định gật đầu, anh chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Thiệu Vân dừng lại, nhìn Giang Viện Triều với ánh mắt phức tạp.
“... Chú Giang, Thiên Ca cũng bảo chú phải kiểm điểm lại đấy ạ.” Chú đừng hòng đổ hết tội lỗi cho cháu.
Giang Viện Triều: “...”
Hai đứa này...
“Viện Triều, Thiệu Vân, hai người đứng ngây ra đấy làm gì? Không đói à?”
Mấy phút sau, Trương Kiếm Ba, Trần Thành Vũ, Phương Minh Siêu cùng những người phụ trách các quân khu khác từ tòa nhà văn phòng đi ra, thấy Giang Viện Triều và Thiệu Vân đứng im tại chỗ, Trần Thành Vũ lên tiếng hỏi.
Phương Minh Siêu nhìn theo bóng dáng Giang Thiên Ca đang đi xa dần, tò mò hỏi: “Hình như đó là Thiên Ca? Vừa nãy con bé nói gì với hai người vậy?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Chưa đợi Giang Viện Triều và Thiệu Vân trả lời, ông đã “hứ” một tiếng rồi nói: “Từ xa đã thấy vẻ mặt nghiêm nghị của con bé rồi.”
“Nếu không biết hai người là ai, tôi còn tưởng Thiên Ca đang mắng binh sĩ nào đấy.” Nói xong, Phương Minh Siêu bật cười vì lời nói của mình.
Vẻ mặt của Giang Thiên Ca lúc nãy rất giống với vẻ mặt của ông khi huấn luyện Lý Quốc Đống và đồng đội.
Nhưng có lẽ ông nhìn nhầm rồi, làm gì có chuyện con gái lại mắng cha mình như mắng binh sĩ chứ.
Thiệu Vân: “...”
Không bao giờ nói cho ông biết sự thật đâu.
Vì tin tức mà Cam Đức Hiền mang đến, tâm trạng của Trương Kiếm Ba rất nặng nề, cho dù sau khi họp xong, phương án đối phó đã được quyết định tám chín phần mười nhưng tâm trạng của ông vẫn không khá hơn là bao.
Nghe Phương Minh Siêu nói vậy, nhớ đến biểu cảm của Giang Thiên Ca khi đối diện với Giang Viện Triều và Thiệu Vân, cộng thêm dáng vẻ hậm hực bỏ đi của cô, nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Giang Viện Triều và Thiệu Vân lúc này, tâm trạng nặng nề của Trương Kiếm Ba bỗng nhiên tốt hơn không ít.
Phương Minh Siêu không tiếp xúc nhiều với Giang Thiên Ca, không hiểu rõ cách làm việc của cô nhưng ông thì biết.
Vừa rồi, chắc chắn Giang Thiên Ca đã coi Giang Viện Triều và Thiệu Vân như hai cậu lính ngốc nghếch mà dạy dỗ.
Trương Kiếm Ba mỉm cười, vỗ vai Giang Viện Triều, trầm giọng nói:
“Viện Triều, Thiệu Vân, chuyện lần này rất quan trọng, hai người phải coi trọng nhưng cũng đừng quá lo lắng. Phải nhớ kỹ thân phận của chúng ta, chúng ta là quân nhân của đất nước.”
Quân nhân nước nhà, hiên ngang bất khuất, chưa bao giờ chịu khuất phục trước bất kỳ thế lực nào.
Hơn nữa, còn có bọn họ ở đây, sẽ không để Giang Thiên Ca bị thương dù chỉ một sợi tóc.
“Đúng vậy! Viện Triều, hai người yên tâm, lần này chúng ta sẽ khiến bọn chúng có đến mà không có về, còn phải triệt phá hang ổ của bọn chúng!”
Mọi người tạm thời gác lại chuyện này vì đã tìm được manh mối nhưng lúc này nghe Trương Kiếm Ba nhắc đến, mọi người lại dâng lên lửa giận.
Tuy là lãnh đạo nhưng hành động của bọn họ rất bình dị, vừa mắng chửi đám buôn ma túy và Từ Thắng Lợi vừa hùng hổ bước vào nhà ăn.
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Im lặng một lúc, Giang Viện Triều ho nhẹ một tiếng, nhìn Thiệu Vân, nghiêm giọng nói: “Tuy Thiên Ca nhỏ tuổi hơn con nhưng lời con bé nói rất có lý. Nhớ kỹ lời con bé nói, tự mình kiểm điểm lại, biết chưa?”Cha mẹ Thiệu Vân mất sớm, khoảng thời gian sống cùng Giang Viện Triều là giai đoạn quan trọng giúp anh từ một cậu bé chưa hiểu sự đời trở thành một chàng trai trưởng thành, rất nhiều kỹ năng sống và cách đối nhân xử thế của anh hiện tại đều học được từ Giang Viện Triều.Vì vậy, khi nghe thấy Giang Viện Triều nghiêm giọng hỏi “Biết chưa?”, anh theo bản năng muốn gật đầu, giống như trước đây, ghi nhớ lời dạy bảo của Giang Viện Triều.Nhưng vừa định gật đầu, anh chợt nhận ra có gì đó không đúng.Thiệu Vân dừng lại, nhìn Giang Viện Triều với ánh mắt phức tạp.“... Chú Giang, Thiên Ca cũng bảo chú phải kiểm điểm lại đấy ạ.” Chú đừng hòng đổ hết tội lỗi cho cháu.Giang Viện Triều: “...”Hai đứa này...“Viện Triều, Thiệu Vân, hai người đứng ngây ra đấy làm gì? Không đói à?”Mấy phút sau, Trương Kiếm Ba, Trần Thành Vũ, Phương Minh Siêu cùng những người phụ trách các quân khu khác từ tòa nhà văn phòng đi ra, thấy Giang Viện Triều và Thiệu Vân đứng im tại chỗ, Trần Thành Vũ lên tiếng hỏi.Phương Minh Siêu nhìn theo bóng dáng Giang Thiên Ca đang đi xa dần, tò mò hỏi: “Hình như đó là Thiên Ca? Vừa nãy con bé nói gì với hai người vậy?”Vân Mộng Hạ VũChưa đợi Giang Viện Triều và Thiệu Vân trả lời, ông đã “hứ” một tiếng rồi nói: “Từ xa đã thấy vẻ mặt nghiêm nghị của con bé rồi.”“Nếu không biết hai người là ai, tôi còn tưởng Thiên Ca đang mắng binh sĩ nào đấy.” Nói xong, Phương Minh Siêu bật cười vì lời nói của mình.Vẻ mặt của Giang Thiên Ca lúc nãy rất giống với vẻ mặt của ông khi huấn luyện Lý Quốc Đống và đồng đội.Nhưng có lẽ ông nhìn nhầm rồi, làm gì có chuyện con gái lại mắng cha mình như mắng binh sĩ chứ.Thiệu Vân: “...”Không bao giờ nói cho ông biết sự thật đâu.Vì tin tức mà Cam Đức Hiền mang đến, tâm trạng của Trương Kiếm Ba rất nặng nề, cho dù sau khi họp xong, phương án đối phó đã được quyết định tám chín phần mười nhưng tâm trạng của ông vẫn không khá hơn là bao.Nghe Phương Minh Siêu nói vậy, nhớ đến biểu cảm của Giang Thiên Ca khi đối diện với Giang Viện Triều và Thiệu Vân, cộng thêm dáng vẻ hậm hực bỏ đi của cô, nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Giang Viện Triều và Thiệu Vân lúc này, tâm trạng nặng nề của Trương Kiếm Ba bỗng nhiên tốt hơn không ít.Phương Minh Siêu không tiếp xúc nhiều với Giang Thiên Ca, không hiểu rõ cách làm việc của cô nhưng ông thì biết.Vừa rồi, chắc chắn Giang Thiên Ca đã coi Giang Viện Triều và Thiệu Vân như hai cậu lính ngốc nghếch mà dạy dỗ.Trương Kiếm Ba mỉm cười, vỗ vai Giang Viện Triều, trầm giọng nói:“Viện Triều, Thiệu Vân, chuyện lần này rất quan trọng, hai người phải coi trọng nhưng cũng đừng quá lo lắng. Phải nhớ kỹ thân phận của chúng ta, chúng ta là quân nhân của đất nước.”Quân nhân nước nhà, hiên ngang bất khuất, chưa bao giờ chịu khuất phục trước bất kỳ thế lực nào.Hơn nữa, còn có bọn họ ở đây, sẽ không để Giang Thiên Ca bị thương dù chỉ một sợi tóc.“Đúng vậy! Viện Triều, hai người yên tâm, lần này chúng ta sẽ khiến bọn chúng có đến mà không có về, còn phải triệt phá hang ổ của bọn chúng!”Mọi người tạm thời gác lại chuyện này vì đã tìm được manh mối nhưng lúc này nghe Trương Kiếm Ba nhắc đến, mọi người lại dâng lên lửa giận.Tuy là lãnh đạo nhưng hành động của bọn họ rất bình dị, vừa mắng chửi đám buôn ma túy và Từ Thắng Lợi vừa hùng hổ bước vào nhà ăn.