Đêm dần buông xuống, bóng cây in hằn lên mặt đất. Bóng tối như con thú dữ từ từ nuốt trọn thành phố náo nhiệt này. Trên đường, xe cộ qua lại không ngớt, đèn đuốc sáng trưng, ánh nê-ông rực rỡ. Hứa Đông Hạ dựa lưng vào cửa xe, đợi người. Trong tay cô là điếu thuốc đang cháy dở, từng làn khói trắng phả ra, che lấp gương mặt lạnh lùng. Chờ một hồi vẫn chưa thấy người đi ra từ quán bar, Hứa Đông Hạ khẽ nhíu mày, nét kiên nhẫn dần tan biến. Cô dứt khoát vứt điếu thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt. Cô đứng thẳng dậy, vừa định bước vào thì bên ngoài quán bar vang lên tiếng ồn ào quen thuộc của Phó Hy Lâm. Nhìn sang—không ai khác, đúng là cô ta. Trang điểm đậm đến mức sắc sảo, mặc chiếc đầm đỏ hai dây ôm sát người, bước thấp bước cao trên đôi giày cao gót đen. Một nhân viên phục vụ đang phải vất vả dìu cô ta ra ngoài. Hứa Đông Hạ sải bước bình tĩnh tiến lại gần. Phó Hy Lâm rõ ràng đã uống không ít, hai má ửng hồng. Vừa đi được vài bước, ánh mắt cô ta đã va phải bóng người đối diện, ánh nhìn…
Chương 36: Tôi phát hiện ra anh rất dễ dỗ
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng HônTác giả: Du NgưTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm dần buông xuống, bóng cây in hằn lên mặt đất. Bóng tối như con thú dữ từ từ nuốt trọn thành phố náo nhiệt này. Trên đường, xe cộ qua lại không ngớt, đèn đuốc sáng trưng, ánh nê-ông rực rỡ. Hứa Đông Hạ dựa lưng vào cửa xe, đợi người. Trong tay cô là điếu thuốc đang cháy dở, từng làn khói trắng phả ra, che lấp gương mặt lạnh lùng. Chờ một hồi vẫn chưa thấy người đi ra từ quán bar, Hứa Đông Hạ khẽ nhíu mày, nét kiên nhẫn dần tan biến. Cô dứt khoát vứt điếu thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt. Cô đứng thẳng dậy, vừa định bước vào thì bên ngoài quán bar vang lên tiếng ồn ào quen thuộc của Phó Hy Lâm. Nhìn sang—không ai khác, đúng là cô ta. Trang điểm đậm đến mức sắc sảo, mặc chiếc đầm đỏ hai dây ôm sát người, bước thấp bước cao trên đôi giày cao gót đen. Một nhân viên phục vụ đang phải vất vả dìu cô ta ra ngoài. Hứa Đông Hạ sải bước bình tĩnh tiến lại gần. Phó Hy Lâm rõ ràng đã uống không ít, hai má ửng hồng. Vừa đi được vài bước, ánh mắt cô ta đã va phải bóng người đối diện, ánh nhìn… Bảy giờ tối, Hứa Đông Hạ đến bệnh viện một chuyến. Ban đầu cô định đến thăm Lục Hà, nhưng điều khiến cô bất ngờ là lại chạm mặt người nhà bệnh nhân từng hắt nước vào cô mấy hôm trước ngay hành lang. Người đàn ông ấy vừa quay đầu thấy cô, lập tức chạy vội đến. Gương mặt ngăm đen đã chẳng còn vẻ dữ tợn như hôm đó, ngược lại lại hiện rõ vẻ sợ sệt và bất an. Hứa Đông Hạ cau mày: “Có chuyện gì sao?” Người đàn ông do dự một lúc, rồi khúm núm nói: “Xin lỗi bác sĩ Hứa, hôm đó tôi quá xúc động, cô rộng lượng tha lỗi cho tôi được không?” Hứa Đông Hạ khựng lại. Đây thật sự là người hôm trước còn hùng hổ đòi làm lớn chuyện với cô sao? Sao hôm nay đột nhiên lại đổi giọng? Cô im lặng nhìn đối phương. Người đàn ông thấy cô không đáp, càng thêm thấp thỏm, lo đến mức toát mồ hôi lạnh. Anh ta lắp bắp, gần như van nài: “Bác sĩ Hứa, tôi thật sự không cố ý muốn gây chuyện với cô… là, là có người đưa tiền cho tôi, bảo tôi vu oan cho cô…” Nghe vậy, sắc mặt Hứa Đông Hạ dần trầm xuống. Cô mím môi: “Là ai?” Người đàn ông hoảng hốt, giọng run rẩy: “Tôi, tôi không biết, hắn chuyển tiền qua mạng, tôi chưa từng gặp mặt… chỉ biết là đàn ông thôi…” Hứa Đông Hạ ngắt lời anh ta, ánh mắt thoáng nghi hoặc: “Anh sợ tôi lắm sao?” Người đàn ông nín thở, không dám trả lời. Trán đẫm mồ hôi, mắt trừng to. Rõ ràng là sợ thật. Vì sao vậy? Hứa Đông Hạ mím môi, nhìn quanh một lượt, rồi thử hỏi: “Có ai đe dọa anh à?” Người đàn ông lắc đầu lia lịa. Anh ta hít sâu, mãi mới mở miệng được: “Chỉ là… có người cảnh cáo tôi, nếu tôi không đến xin lỗi và nói rõ sự thật với cô, thì vợ tôi sẽ không được phẫu thuật suôn sẻ…” Nói đến đây, vành mắt anh ta đỏ bừng: “Bác sĩ Hứa, xin lỗi cô, là tôi vì tiền mà mù quáng, không nên hãm hại cô… xin cô tha lỗi cho tôi… vợ tôi sắp mổ rồi, không thể xảy ra chuyện được… không có cô ấy, tôi sống không nổi…” Hứa Đông Hạ nhìn anh ta, ánh mắt phức tạp. Nếu nói lời đồn trên diễn đàn là do Hàn Vân tung ra, thì rõ ràng phía sau còn có người khác tiếp tay thổi lửa. Là ai chứ… … Trong phòng bệnh, Lục Hà đang yên tĩnh dùng bữa. Khi Hứa Đông Hạ bước vào, phát hiện trong phòng chỉ có mỗi anh. Trên bàn đầy hoa quả và quà cáp. Cô tiện miệng hỏi: “Anh Thẩm đi rồi à?” Lục Hà đang ăn thì dừng lại, ngước mắt nhìn cô, giọng trầm khàn: “Cô với Thẩm Nhất Hàng thân lắm à?” Hứa Đông Hạ hơi bất ngờ vì Lục Hà lại hỏi một câu chẳng đâu vào đâu, nghĩ một chút rồi đáp: “Cũng tạm.” Tạm — không thân cũng không lạ. Lục Hà không nói gì thêm, cúi đầu tiếp tục ăn, ăn rất yên tĩnh. Thậm chí, yên tĩnh đến mức có phần kỳ lạ. Hứa Đông Hạ vốn thích yên tĩnh, nhưng không phải kiểu yên tĩnh quái gở như thế này. Cô khẽ hắng giọng, chủ động phá vỡ bầu không khí: “Tôi đi rồi, anh có chịu phối hợp với bác sĩ và y tá không?” Câu này nghe chẳng khác gì đang hỏi một đứa trẻ bốn, năm tuổi là: “Tối nay có ăn cơm ngoan không?” Lục Hà cau mày, ánh mắt sâu đen lướt qua gương mặt nghiêm túc của cô. Im lặng một hồi lâu, cuối cùng vẫn miễn cưỡng khẽ “ừ” một tiếng. Hứa Đông Hạ hài lòng cong khóe môi. Cô không biết nghĩ đến điều gì, khẽ cười, giọng mang theo chút trêu chọc: “Lục tiên sinh, tôi phát hiện ra anh là kiểu người… rất dễ dỗ.”
Bảy giờ tối, Hứa Đông Hạ đến bệnh viện một chuyến.
Ban đầu cô định đến thăm Lục Hà, nhưng điều khiến cô bất ngờ là lại chạm mặt người nhà bệnh nhân từng hắt nước vào cô mấy hôm trước ngay hành lang.
Người đàn ông ấy vừa quay đầu thấy cô, lập tức chạy vội đến.
Gương mặt ngăm đen đã chẳng còn vẻ dữ tợn như hôm đó, ngược lại lại hiện rõ vẻ sợ sệt và bất an.
Hứa Đông Hạ cau mày: “Có chuyện gì sao?”
Người đàn ông do dự một lúc, rồi khúm núm nói: “Xin lỗi bác sĩ Hứa, hôm đó tôi quá xúc động, cô rộng lượng tha lỗi cho tôi được không?”
Hứa Đông Hạ khựng lại.
Đây thật sự là người hôm trước còn hùng hổ đòi làm lớn chuyện với cô sao?
Sao hôm nay đột nhiên lại đổi giọng?
Cô im lặng nhìn đối phương.
Người đàn ông thấy cô không đáp, càng thêm thấp thỏm, lo đến mức toát mồ hôi lạnh.
Anh ta lắp bắp, gần như van nài: “Bác sĩ Hứa, tôi thật sự không cố ý muốn gây chuyện với cô… là, là có người đưa tiền cho tôi, bảo tôi vu oan cho cô…”
Nghe vậy, sắc mặt Hứa Đông Hạ dần trầm xuống.
Cô mím môi: “Là ai?”
Người đàn ông hoảng hốt, giọng run rẩy: “Tôi, tôi không biết, hắn chuyển tiền qua mạng, tôi chưa từng gặp mặt… chỉ biết là đàn ông thôi…”
Hứa Đông Hạ ngắt lời anh ta, ánh mắt thoáng nghi hoặc: “Anh sợ tôi lắm sao?”
Người đàn ông nín thở, không dám trả lời.
Trán đẫm mồ hôi, mắt trừng to.
Rõ ràng là sợ thật.
Vì sao vậy?
Hứa Đông Hạ mím môi, nhìn quanh một lượt, rồi thử hỏi: “Có ai đe dọa anh à?”
Người đàn ông lắc đầu lia lịa.
Anh ta hít sâu, mãi mới mở miệng được: “Chỉ là… có người cảnh cáo tôi, nếu tôi không đến xin lỗi và nói rõ sự thật với cô, thì vợ tôi sẽ không được phẫu thuật suôn sẻ…”
Nói đến đây, vành mắt anh ta đỏ bừng: “Bác sĩ Hứa, xin lỗi cô, là tôi vì tiền mà mù quáng, không nên hãm hại cô… xin cô tha lỗi cho tôi… vợ tôi sắp mổ rồi, không thể xảy ra chuyện được… không có cô ấy, tôi sống không nổi…”
Hứa Đông Hạ nhìn anh ta, ánh mắt phức tạp.
Nếu nói lời đồn trên diễn đàn là do Hàn Vân tung ra, thì rõ ràng phía sau còn có người khác tiếp tay thổi lửa.
Là ai chứ…
…
Trong phòng bệnh, Lục Hà đang yên tĩnh dùng bữa.
Khi Hứa Đông Hạ bước vào, phát hiện trong phòng chỉ có mỗi anh. Trên bàn đầy hoa quả và quà cáp.
Cô tiện miệng hỏi: “Anh Thẩm đi rồi à?”
Lục Hà đang ăn thì dừng lại, ngước mắt nhìn cô, giọng trầm khàn: “Cô với Thẩm Nhất Hàng thân lắm à?”
Hứa Đông Hạ hơi bất ngờ vì Lục Hà lại hỏi một câu chẳng đâu vào đâu, nghĩ một chút rồi đáp: “Cũng tạm.”
Tạm — không thân cũng không lạ.
Lục Hà không nói gì thêm, cúi đầu tiếp tục ăn, ăn rất yên tĩnh.
Thậm chí, yên tĩnh đến mức có phần kỳ lạ.
Hứa Đông Hạ vốn thích yên tĩnh, nhưng không phải kiểu yên tĩnh quái gở như thế này.
Cô khẽ hắng giọng, chủ động phá vỡ bầu không khí: “Tôi đi rồi, anh có chịu phối hợp với bác sĩ và y tá không?”
Câu này nghe chẳng khác gì đang hỏi một đứa trẻ bốn, năm tuổi là: “Tối nay có ăn cơm ngoan không?”
Lục Hà cau mày, ánh mắt sâu đen lướt qua gương mặt nghiêm túc của cô.
Im lặng một hồi lâu, cuối cùng vẫn miễn cưỡng khẽ “ừ” một tiếng.
Hứa Đông Hạ hài lòng cong khóe môi.
Cô không biết nghĩ đến điều gì, khẽ cười, giọng mang theo chút trêu chọc:
“Lục tiên sinh, tôi phát hiện ra anh là kiểu người… rất dễ dỗ.”
Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng HônTác giả: Du NgưTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐêm dần buông xuống, bóng cây in hằn lên mặt đất. Bóng tối như con thú dữ từ từ nuốt trọn thành phố náo nhiệt này. Trên đường, xe cộ qua lại không ngớt, đèn đuốc sáng trưng, ánh nê-ông rực rỡ. Hứa Đông Hạ dựa lưng vào cửa xe, đợi người. Trong tay cô là điếu thuốc đang cháy dở, từng làn khói trắng phả ra, che lấp gương mặt lạnh lùng. Chờ một hồi vẫn chưa thấy người đi ra từ quán bar, Hứa Đông Hạ khẽ nhíu mày, nét kiên nhẫn dần tan biến. Cô dứt khoát vứt điếu thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt. Cô đứng thẳng dậy, vừa định bước vào thì bên ngoài quán bar vang lên tiếng ồn ào quen thuộc của Phó Hy Lâm. Nhìn sang—không ai khác, đúng là cô ta. Trang điểm đậm đến mức sắc sảo, mặc chiếc đầm đỏ hai dây ôm sát người, bước thấp bước cao trên đôi giày cao gót đen. Một nhân viên phục vụ đang phải vất vả dìu cô ta ra ngoài. Hứa Đông Hạ sải bước bình tĩnh tiến lại gần. Phó Hy Lâm rõ ràng đã uống không ít, hai má ửng hồng. Vừa đi được vài bước, ánh mắt cô ta đã va phải bóng người đối diện, ánh nhìn… Bảy giờ tối, Hứa Đông Hạ đến bệnh viện một chuyến. Ban đầu cô định đến thăm Lục Hà, nhưng điều khiến cô bất ngờ là lại chạm mặt người nhà bệnh nhân từng hắt nước vào cô mấy hôm trước ngay hành lang. Người đàn ông ấy vừa quay đầu thấy cô, lập tức chạy vội đến. Gương mặt ngăm đen đã chẳng còn vẻ dữ tợn như hôm đó, ngược lại lại hiện rõ vẻ sợ sệt và bất an. Hứa Đông Hạ cau mày: “Có chuyện gì sao?” Người đàn ông do dự một lúc, rồi khúm núm nói: “Xin lỗi bác sĩ Hứa, hôm đó tôi quá xúc động, cô rộng lượng tha lỗi cho tôi được không?” Hứa Đông Hạ khựng lại. Đây thật sự là người hôm trước còn hùng hổ đòi làm lớn chuyện với cô sao? Sao hôm nay đột nhiên lại đổi giọng? Cô im lặng nhìn đối phương. Người đàn ông thấy cô không đáp, càng thêm thấp thỏm, lo đến mức toát mồ hôi lạnh. Anh ta lắp bắp, gần như van nài: “Bác sĩ Hứa, tôi thật sự không cố ý muốn gây chuyện với cô… là, là có người đưa tiền cho tôi, bảo tôi vu oan cho cô…” Nghe vậy, sắc mặt Hứa Đông Hạ dần trầm xuống. Cô mím môi: “Là ai?” Người đàn ông hoảng hốt, giọng run rẩy: “Tôi, tôi không biết, hắn chuyển tiền qua mạng, tôi chưa từng gặp mặt… chỉ biết là đàn ông thôi…” Hứa Đông Hạ ngắt lời anh ta, ánh mắt thoáng nghi hoặc: “Anh sợ tôi lắm sao?” Người đàn ông nín thở, không dám trả lời. Trán đẫm mồ hôi, mắt trừng to. Rõ ràng là sợ thật. Vì sao vậy? Hứa Đông Hạ mím môi, nhìn quanh một lượt, rồi thử hỏi: “Có ai đe dọa anh à?” Người đàn ông lắc đầu lia lịa. Anh ta hít sâu, mãi mới mở miệng được: “Chỉ là… có người cảnh cáo tôi, nếu tôi không đến xin lỗi và nói rõ sự thật với cô, thì vợ tôi sẽ không được phẫu thuật suôn sẻ…” Nói đến đây, vành mắt anh ta đỏ bừng: “Bác sĩ Hứa, xin lỗi cô, là tôi vì tiền mà mù quáng, không nên hãm hại cô… xin cô tha lỗi cho tôi… vợ tôi sắp mổ rồi, không thể xảy ra chuyện được… không có cô ấy, tôi sống không nổi…” Hứa Đông Hạ nhìn anh ta, ánh mắt phức tạp. Nếu nói lời đồn trên diễn đàn là do Hàn Vân tung ra, thì rõ ràng phía sau còn có người khác tiếp tay thổi lửa. Là ai chứ… … Trong phòng bệnh, Lục Hà đang yên tĩnh dùng bữa. Khi Hứa Đông Hạ bước vào, phát hiện trong phòng chỉ có mỗi anh. Trên bàn đầy hoa quả và quà cáp. Cô tiện miệng hỏi: “Anh Thẩm đi rồi à?” Lục Hà đang ăn thì dừng lại, ngước mắt nhìn cô, giọng trầm khàn: “Cô với Thẩm Nhất Hàng thân lắm à?” Hứa Đông Hạ hơi bất ngờ vì Lục Hà lại hỏi một câu chẳng đâu vào đâu, nghĩ một chút rồi đáp: “Cũng tạm.” Tạm — không thân cũng không lạ. Lục Hà không nói gì thêm, cúi đầu tiếp tục ăn, ăn rất yên tĩnh. Thậm chí, yên tĩnh đến mức có phần kỳ lạ. Hứa Đông Hạ vốn thích yên tĩnh, nhưng không phải kiểu yên tĩnh quái gở như thế này. Cô khẽ hắng giọng, chủ động phá vỡ bầu không khí: “Tôi đi rồi, anh có chịu phối hợp với bác sĩ và y tá không?” Câu này nghe chẳng khác gì đang hỏi một đứa trẻ bốn, năm tuổi là: “Tối nay có ăn cơm ngoan không?” Lục Hà cau mày, ánh mắt sâu đen lướt qua gương mặt nghiêm túc của cô. Im lặng một hồi lâu, cuối cùng vẫn miễn cưỡng khẽ “ừ” một tiếng. Hứa Đông Hạ hài lòng cong khóe môi. Cô không biết nghĩ đến điều gì, khẽ cười, giọng mang theo chút trêu chọc: “Lục tiên sinh, tôi phát hiện ra anh là kiểu người… rất dễ dỗ.”