“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 2: 2: Có Không Gian
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Lão bà bà múc ra một chén canh màu xanh lục, đưa tới trước mặt Triệu Uyển Thanh.Triệu Uyển Thanh: “……”Đây hẳn là canh Mạnh bà đi……Thoạt nhìn bát canh này thật…… Không tốt.Cô tiếp nhận bát canh rồi bóp mũi, một ngụm uống hết sạch, sau đó ôm kịch bản nhân sinh của chính mình đi lên cầu.Lúc đi đến giữa cầu, trước mặt hiện ra một ánh sáng trắng.Lúc này, đột nhiên cô nghe thấy phía sau tựa hồ có ai đang gọi……Triệu Uyển Thanh theo bản năng quay đầu lại, liền thấy nhân viên quản lý sổ sách vừa rồi đang hoảng loạn chạy tới.Ánh sáng trắng nháy mắt liền tắt, Triệu Uyển Thanh biến mất ở trên cầu.“Đi rồi?!” Nhân viên quản lý sổ sách kêu lên sợ hãi.Hắc Bạch, Vô Thường, lão bà bà: “Đi rồi.”“Xong rồi, xong rồi, nghĩ sai rồi……”“Cái gì nghĩ sai rồi?”“Tôi lấy cho cô ấy chính là kịch bản niên đại! Còn là kịch bản nữ xứng!”“……”……Triệu Uyển Thanh cảm giác ánh sáng kia thật chói mắt, sau đó cái ót tê rần.“Ai nha!”Cô ngã ở trên mặt đất.Hoàn cảnh chung quanh quen thuộc như vậy, là nhà của cô!Trong tầm tay, còn có một cái túi đựng rác đã được buộc chặt cẩn thận……“Ha ha ha! Thật sự là cô đã trở lại!”Cô dùng một chân đá bay túi rác rưởi kia.Đồ rác rưởi này, mới khiến cô bị ngã!Cả ngày hôm nay, cô sẽ không đi ra ngoài nữa.Đúng lúc này, đột nhiên cô có cảm giác đầu như là bị đập một chút, sau đó trên cổ tay xuất hiện một cái lắc tay màu bạc……Sau khi cảm giác đau đớn qua đi, Triệu Uyển Thanh vẫn còn ngơ ngác.Bởi vì, cô có không gian!Xem ra…… Lời Hắc Bạch, Vô Thường nói chính là thật sự.Thật sự là cô sẽ trọng sinh đến mạt thế…… Sau đó làm đại nữ chủ.Dù hiện tại cảm xúc thực phức tạp, nhưng cô lại không có thời gian để ý tới.Việc cấp bách lúc này là mau chóng đi xem không gian của cô, sau đó lại tính toán mới được.“Không gian…… Không gian……”Cô vừa mặc niệm, trong đầu nỗ lực hồi tưởng mô hình không gian vừa mới xuất hiện kia……Vuông vức, trắng tuyết không tì vết.Lại vừa mở mắt, quả nhiên cô đã đi vào không gian.Triệu Uyển Thanh dọc theo không gian mà đi một vòng, cảm giác diện tích của không gian này cũng không khác mấy so với ngôi nhà của mình.Hình dạng của không gian chính là hình vuông.“Thật sự là mình có không gian……”Cô ngồi trong không gian hình vuông có bốn vách tường tuyết trắng, rồi ngửa mặt lên trời thở dài.Có không gian, vậy…… Thời điểm xuyên đến mạt thế hẳn là không còn xa.Cô phải nắm chặt thời gian mà độn vật tư!Triệu Uyển Thanh thu hồi lại tâm trạng cảm khái kia, nhảy ra khỏi không gian.Cô đi đến chỗ tủ lạnh lấy ra que kem, sau đó dựa vào biện pháp vừa rồi mà bỏ kem vào trong không gian.Tuy rằng trong tiểu thuyết đều nói thời gian trong không gian đều là đứng yên, lúc bỏ vào là trạng thái gì thì lúc bỏ ra vẫn là trạng thái đó.Nhưng, cô phải thử một lần thì mới cảm thấy yên tâm.Vì để chuẩn bị cho tương lai thật tốt nên Triệu Uyển Thanh đi tìm giấy bút tới, bắt đầu liệt kê kỹ càng tỉ mỉ những vật tư mà mình muốn dự trữ.Ngoài cửa sổ, dông tố đan xen, nhánh cây lắc lư..
Lão bà bà múc ra một chén canh màu xanh lục, đưa tới trước mặt Triệu Uyển Thanh.
Triệu Uyển Thanh: “……”Đây hẳn là canh Mạnh bà đi……Thoạt nhìn bát canh này thật…… Không tốt.
Cô tiếp nhận bát canh rồi bóp mũi, một ngụm uống hết sạch, sau đó ôm kịch bản nhân sinh của chính mình đi lên cầu.
Lúc đi đến giữa cầu, trước mặt hiện ra một ánh sáng trắng.
Lúc này, đột nhiên cô nghe thấy phía sau tựa hồ có ai đang gọi……Triệu Uyển Thanh theo bản năng quay đầu lại, liền thấy nhân viên quản lý sổ sách vừa rồi đang hoảng loạn chạy tới.
Ánh sáng trắng nháy mắt liền tắt, Triệu Uyển Thanh biến mất ở trên cầu.
“Đi rồi?!” Nhân viên quản lý sổ sách kêu lên sợ hãi.
Hắc Bạch, Vô Thường, lão bà bà: “Đi rồi.
”“Xong rồi, xong rồi, nghĩ sai rồi……”“Cái gì nghĩ sai rồi?”“Tôi lấy cho cô ấy chính là kịch bản niên đại! Còn là kịch bản nữ xứng!”“……”……Triệu Uyển Thanh cảm giác ánh sáng kia thật chói mắt, sau đó cái ót tê rần.
“Ai nha!”Cô ngã ở trên mặt đất.
Hoàn cảnh chung quanh quen thuộc như vậy, là nhà của cô!Trong tầm tay, còn có một cái túi đựng rác đã được buộc chặt cẩn thận……“Ha ha ha! Thật sự là cô đã trở lại!”Cô dùng một chân đá bay túi rác rưởi kia.
Đồ rác rưởi này, mới khiến cô bị ngã!Cả ngày hôm nay, cô sẽ không đi ra ngoài nữa.
Đúng lúc này, đột nhiên cô có cảm giác đầu như là bị đập một chút, sau đó trên cổ tay xuất hiện một cái lắc tay màu bạc……Sau khi cảm giác đau đớn qua đi, Triệu Uyển Thanh vẫn còn ngơ ngác.
Bởi vì, cô có không gian!Xem ra…… Lời Hắc Bạch, Vô Thường nói chính là thật sự.
Thật sự là cô sẽ trọng sinh đến mạt thế…… Sau đó làm đại nữ chủ.
Dù hiện tại cảm xúc thực phức tạp, nhưng cô lại không có thời gian để ý tới.
Việc cấp bách lúc này là mau chóng đi xem không gian của cô, sau đó lại tính toán mới được.
“Không gian…… Không gian……”Cô vừa mặc niệm, trong đầu nỗ lực hồi tưởng mô hình không gian vừa mới xuất hiện kia……Vuông vức, trắng tuyết không tì vết.
Lại vừa mở mắt, quả nhiên cô đã đi vào không gian.
Triệu Uyển Thanh dọc theo không gian mà đi một vòng, cảm giác diện tích của không gian này cũng không khác mấy so với ngôi nhà của mình.
Hình dạng của không gian chính là hình vuông.
“Thật sự là mình có không gian……”Cô ngồi trong không gian hình vuông có bốn vách tường tuyết trắng, rồi ngửa mặt lên trời thở dài.
Có không gian, vậy…… Thời điểm xuyên đến mạt thế hẳn là không còn xa.
Cô phải nắm chặt thời gian mà độn vật tư!Triệu Uyển Thanh thu hồi lại tâm trạng cảm khái kia, nhảy ra khỏi không gian.
Cô đi đến chỗ tủ lạnh lấy ra que kem, sau đó dựa vào biện pháp vừa rồi mà bỏ kem vào trong không gian.
Tuy rằng trong tiểu thuyết đều nói thời gian trong không gian đều là đứng yên, lúc bỏ vào là trạng thái gì thì lúc bỏ ra vẫn là trạng thái đó.
Nhưng, cô phải thử một lần thì mới cảm thấy yên tâm.
Vì để chuẩn bị cho tương lai thật tốt nên Triệu Uyển Thanh đi tìm giấy bút tới, bắt đầu liệt kê kỹ càng tỉ mỉ những vật tư mà mình muốn dự trữ.
Ngoài cửa sổ, dông tố đan xen, nhánh cây lắc lư.
.
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Lão bà bà múc ra một chén canh màu xanh lục, đưa tới trước mặt Triệu Uyển Thanh.Triệu Uyển Thanh: “……”Đây hẳn là canh Mạnh bà đi……Thoạt nhìn bát canh này thật…… Không tốt.Cô tiếp nhận bát canh rồi bóp mũi, một ngụm uống hết sạch, sau đó ôm kịch bản nhân sinh của chính mình đi lên cầu.Lúc đi đến giữa cầu, trước mặt hiện ra một ánh sáng trắng.Lúc này, đột nhiên cô nghe thấy phía sau tựa hồ có ai đang gọi……Triệu Uyển Thanh theo bản năng quay đầu lại, liền thấy nhân viên quản lý sổ sách vừa rồi đang hoảng loạn chạy tới.Ánh sáng trắng nháy mắt liền tắt, Triệu Uyển Thanh biến mất ở trên cầu.“Đi rồi?!” Nhân viên quản lý sổ sách kêu lên sợ hãi.Hắc Bạch, Vô Thường, lão bà bà: “Đi rồi.”“Xong rồi, xong rồi, nghĩ sai rồi……”“Cái gì nghĩ sai rồi?”“Tôi lấy cho cô ấy chính là kịch bản niên đại! Còn là kịch bản nữ xứng!”“……”……Triệu Uyển Thanh cảm giác ánh sáng kia thật chói mắt, sau đó cái ót tê rần.“Ai nha!”Cô ngã ở trên mặt đất.Hoàn cảnh chung quanh quen thuộc như vậy, là nhà của cô!Trong tầm tay, còn có một cái túi đựng rác đã được buộc chặt cẩn thận……“Ha ha ha! Thật sự là cô đã trở lại!”Cô dùng một chân đá bay túi rác rưởi kia.Đồ rác rưởi này, mới khiến cô bị ngã!Cả ngày hôm nay, cô sẽ không đi ra ngoài nữa.Đúng lúc này, đột nhiên cô có cảm giác đầu như là bị đập một chút, sau đó trên cổ tay xuất hiện một cái lắc tay màu bạc……Sau khi cảm giác đau đớn qua đi, Triệu Uyển Thanh vẫn còn ngơ ngác.Bởi vì, cô có không gian!Xem ra…… Lời Hắc Bạch, Vô Thường nói chính là thật sự.Thật sự là cô sẽ trọng sinh đến mạt thế…… Sau đó làm đại nữ chủ.Dù hiện tại cảm xúc thực phức tạp, nhưng cô lại không có thời gian để ý tới.Việc cấp bách lúc này là mau chóng đi xem không gian của cô, sau đó lại tính toán mới được.“Không gian…… Không gian……”Cô vừa mặc niệm, trong đầu nỗ lực hồi tưởng mô hình không gian vừa mới xuất hiện kia……Vuông vức, trắng tuyết không tì vết.Lại vừa mở mắt, quả nhiên cô đã đi vào không gian.Triệu Uyển Thanh dọc theo không gian mà đi một vòng, cảm giác diện tích của không gian này cũng không khác mấy so với ngôi nhà của mình.Hình dạng của không gian chính là hình vuông.“Thật sự là mình có không gian……”Cô ngồi trong không gian hình vuông có bốn vách tường tuyết trắng, rồi ngửa mặt lên trời thở dài.Có không gian, vậy…… Thời điểm xuyên đến mạt thế hẳn là không còn xa.Cô phải nắm chặt thời gian mà độn vật tư!Triệu Uyển Thanh thu hồi lại tâm trạng cảm khái kia, nhảy ra khỏi không gian.Cô đi đến chỗ tủ lạnh lấy ra que kem, sau đó dựa vào biện pháp vừa rồi mà bỏ kem vào trong không gian.Tuy rằng trong tiểu thuyết đều nói thời gian trong không gian đều là đứng yên, lúc bỏ vào là trạng thái gì thì lúc bỏ ra vẫn là trạng thái đó.Nhưng, cô phải thử một lần thì mới cảm thấy yên tâm.Vì để chuẩn bị cho tương lai thật tốt nên Triệu Uyển Thanh đi tìm giấy bút tới, bắt đầu liệt kê kỹ càng tỉ mỉ những vật tư mà mình muốn dự trữ.Ngoài cửa sổ, dông tố đan xen, nhánh cây lắc lư..