Tác giả:

“Anh Trần Lễ?” “Anh Trần Lễ, anh đâu rồi? Em không tìm thấy anh đâu cả, hu hu hu hu…” Chàng trai đang đứng ngay cạnh tôi: “…”. — Giữa tháng chín, mùa tựu trường bắt đầu. Tôi ngồi nhìn dòng người ra vào nườm nượp nơi cổng trường, nhấp một ngụm trà chanh trong tay. “Anh Trần Lễ, anh giúp em xem có tân sinh viên nào đẹp trai không? Em nhìn không rõ.” Người bị tôi gọi là “Trần Lễ” bật cười khẽ, rồi gõ nhẹ lên đầu tôi. “Sao em không giúp anh xem có cô nào xinh?” Nói xong, Trần Lễ liền bước về phía đám sinh viên năm nhất. “…Anh sỉ nhục em.” “Biết em bị mù mặt mà còn bắt em nhìn gái xinh.” Trần Lễ không hề dừng lại vì lời nói của tôi. Tôi bĩu môi, đặt ly nước chanh xuống bàn phía sau, cài băng tay tình nguyện viên lên tay, rồi chạy nhanh đuổi theo anh. Tôi và Trần Lễ được cô cố vấn chọn làm tình nguyện viên hỗ trợ tân sinh viên. Thực ra là anh bị chỉ định, còn tôi… Là mặt dày bám riết cô để xin đi cùng. Vì anh Trần Lễ. Chúng tôi học cùng trường cấp ba, từng làm bạn cùng lớp một năm. Sau đó…

Chương 3: Chương 3

Mù Mặt Cũng Không Mù AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Anh Trần Lễ?” “Anh Trần Lễ, anh đâu rồi? Em không tìm thấy anh đâu cả, hu hu hu hu…” Chàng trai đang đứng ngay cạnh tôi: “…”. — Giữa tháng chín, mùa tựu trường bắt đầu. Tôi ngồi nhìn dòng người ra vào nườm nượp nơi cổng trường, nhấp một ngụm trà chanh trong tay. “Anh Trần Lễ, anh giúp em xem có tân sinh viên nào đẹp trai không? Em nhìn không rõ.” Người bị tôi gọi là “Trần Lễ” bật cười khẽ, rồi gõ nhẹ lên đầu tôi. “Sao em không giúp anh xem có cô nào xinh?” Nói xong, Trần Lễ liền bước về phía đám sinh viên năm nhất. “…Anh sỉ nhục em.” “Biết em bị mù mặt mà còn bắt em nhìn gái xinh.” Trần Lễ không hề dừng lại vì lời nói của tôi. Tôi bĩu môi, đặt ly nước chanh xuống bàn phía sau, cài băng tay tình nguyện viên lên tay, rồi chạy nhanh đuổi theo anh. Tôi và Trần Lễ được cô cố vấn chọn làm tình nguyện viên hỗ trợ tân sinh viên. Thực ra là anh bị chỉ định, còn tôi… Là mặt dày bám riết cô để xin đi cùng. Vì anh Trần Lễ. Chúng tôi học cùng trường cấp ba, từng làm bạn cùng lớp một năm. Sau đó… Thật lòng mà nói, lúc đó tôi hơi hoảng. Tôi bị mù mặt, không nhận rõ gương mặt người khác, nhưng vẫn đồng ý dẫn cậu ấy đi. Trên đường, tôi tranh thủ giới thiệu sơ lược về trường.“Trường mình có khuôn viên khá ổn, chỉ là từ ký túc xá đến giảng đường hơi xa một chút. Nếu có tiết sáng sớm thì nên dậy sớm hơn.”“Trường không tắt đèn theo giờ cố định đâu, mấy em muốn tắt lúc nào thì tùy.”“Còn chuyện chọn môn nữa… Em học ngành nào vậy?”“Em học Tài chính, còn chị?”Tôi xoa cằm, ngoắc ngoắc tay ra hiệu cậu ấy ghé sát lại. Tôi nhỏ giọng:“Chị học Báo chí. Đến lúc chọn môn thì đừng đăng ký lớp của thầy Chung Tổ Hựu, tỷ lệ trượt cao lắm. Chọn lớp của cô Chiêm thì ổn hơn.”Cậu ấy ngạc nhiên:“Ơ… nhưng chị là dân Báo chí mà? Sao lại biết nhiều về khoa Tài chính vậy?”Tôi cười hí hửng, tự hào vỗ ngực:“Sau lưng chị có người chống lưng đó.”“Chị, sau lưng chị có người thật mà…”Tôi chớp mắt:“Biết rồi, chị đang nói thật đấy.”“Không, ý em là… thật sự có người sau lưng chị đó…”Lời cậu ấy chưa dứt thì phía sau vang lên một giọng quen thuộc:“Giang Cẩm Huệ.”Tôi quay đầu lại, suýt nữa đâm sầm vào lòng Trần Lễ. Tôi lảo đảo một chút, may mà anh kịp túm lấy cổ tay tôi giữ lại.Ngẩng đầu nhìn anh, tôi bất giác mỉm cười, rồi bước đến bên cạnh anh:“Anh không dẫn tân sinh viên vào ký túc xá à?”“Vừa xuống ký túc xá nam.”Nói rồi, anh liếc nhìn cậu sinh viên năm nhất, cậu ta cũng đang nhìn chúng tôi mỉm cười.Trần Lễ gỡ chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống, đội lên đầu tôi, che mất tầm nhìn. Tôi định tháo xuống thì anh nói:“Nắng to đấy, để đó đi.”Tôi nghe vậy đành điều chỉnh lại mũ.Anh cúi người nói khẽ:“Không cần đợi anh nữa, em đi dẫn sinh viên nữ đi.”Nói xong, anh quay bước dẫn cậu sinh viên kia đi vào ký túc xá.—Tôi đứng dưới ký túc xá nam, dùng chân đá viên sỏi nhỏ dưới đất, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn về phía cổng.Trần Lễ sao vẫn chưa xuống nhỉ?“Chậm thật…” – tôi lẩm bẩm. Lúc này, một đôi giày thể thao đen quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt tôi.Nhìn quen quá, giống hệt đôi tôi tặng anh.Nghĩ đến đó, tôi cứng người, ngẩng đầu nhìn. Quả nhiên là anh – Trần Lễ – đang cúi đầu nhìn tôi.Tôi ngượng ngùng ***** môi, mắt chớp lia lịa:“Ý em là… mùa thu này đến chậm thật ha, haha…”Nói xong, tôi im bặt, chỉ muốn kiếm cái hố chui xuống cho rồi.Trần Lễ khẽ cười, nhìn đồng hồ rồi nói:“Đi thôi, tới giờ ăn rồi.”Tôi ngước nhìn bầu trời:“Giờ còn sớm mà, ăn gì chứ?”“Đến giờ ăn của em rồi.”“…Ờ.”—Tân sinh viên nhập học, người qua lại trên đường rất đông.“Không phải bảo em đừng đợi anh sao?” – Trần Lễ nhìn một sinh viên đang kéo vali, rồi kéo cổ áo tôi, lôi tôi vào bên trong.Tôi vội nắm lấy vạt áo anh để khỏi ngã vì bị kéo đột ngột.“Không đợi anh thì em đăng ký tình nguyện làm gì cho mệt?” – tôi lẩm bẩm.“Lầm bầm gì đó?”Tôi bám lấy vai anh, nhón chân, ghé sát tai thì thào:“Em nói là em thích thế.”Tai anh đỏ bừng lên rõ rệt. Anh buông cổ áo tôi ra, khẽ xoa dái tai.Càng đỏ hơn.Tôi quay đầu cười trộm. Biết tai anh nhạy cảm, nên tôi mới cố tình nói sát tai thế.

Thật lòng mà nói, lúc đó tôi hơi hoảng. Tôi bị mù mặt, không nhận rõ gương mặt người khác, nhưng vẫn đồng ý dẫn cậu ấy đi. Trên đường, tôi tranh thủ giới thiệu sơ lược về trường.

“Trường mình có khuôn viên khá ổn, chỉ là từ ký túc xá đến giảng đường hơi xa một chút. Nếu có tiết sáng sớm thì nên dậy sớm hơn.”

“Trường không tắt đèn theo giờ cố định đâu, mấy em muốn tắt lúc nào thì tùy.”

“Còn chuyện chọn môn nữa… Em học ngành nào vậy?”

“Em học Tài chính, còn chị?”

Tôi xoa cằm, ngoắc ngoắc tay ra hiệu cậu ấy ghé sát lại. Tôi nhỏ giọng:

“Chị học Báo chí. Đến lúc chọn môn thì đừng đăng ký lớp của thầy Chung Tổ Hựu, tỷ lệ trượt cao lắm. Chọn lớp của cô Chiêm thì ổn hơn.”

Cậu ấy ngạc nhiên:

“Ơ… nhưng chị là dân Báo chí mà? Sao lại biết nhiều về khoa Tài chính vậy?”

Tôi cười hí hửng, tự hào vỗ ngực:

“Sau lưng chị có người chống lưng đó.”

“Chị, sau lưng chị có người thật mà…”

Tôi chớp mắt:

“Biết rồi, chị đang nói thật đấy.”

“Không, ý em là… thật sự có người sau lưng chị đó…”

Lời cậu ấy chưa dứt thì phía sau vang lên một giọng quen thuộc:

“Giang Cẩm Huệ.”

Tôi quay đầu lại, suýt nữa đâm sầm vào lòng Trần Lễ. Tôi lảo đảo một chút, may mà anh kịp túm lấy cổ tay tôi giữ lại.

Ngẩng đầu nhìn anh, tôi bất giác mỉm cười, rồi bước đến bên cạnh anh:

“Anh không dẫn tân sinh viên vào ký túc xá à?”

“Vừa xuống ký túc xá nam.”

Nói rồi, anh liếc nhìn cậu sinh viên năm nhất, cậu ta cũng đang nhìn chúng tôi mỉm cười.

Trần Lễ gỡ chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống, đội lên đầu tôi, che mất tầm nhìn. Tôi định tháo xuống thì anh nói:

“Nắng to đấy, để đó đi.”

Tôi nghe vậy đành điều chỉnh lại mũ.

Anh cúi người nói khẽ:

“Không cần đợi anh nữa, em đi dẫn sinh viên nữ đi.”

Nói xong, anh quay bước dẫn cậu sinh viên kia đi vào ký túc xá.

Tôi đứng dưới ký túc xá nam, dùng chân đá viên sỏi nhỏ dưới đất, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn về phía cổng.

Trần Lễ sao vẫn chưa xuống nhỉ?

“Chậm thật…” – tôi lẩm bẩm. Lúc này, một đôi giày thể thao đen quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt tôi.

Nhìn quen quá, giống hệt đôi tôi tặng anh.

Nghĩ đến đó, tôi cứng người, ngẩng đầu nhìn. Quả nhiên là anh – Trần Lễ – đang cúi đầu nhìn tôi.

Tôi ngượng ngùng ***** môi, mắt chớp lia lịa:

“Ý em là… mùa thu này đến chậm thật ha, haha…”

Nói xong, tôi im bặt, chỉ muốn kiếm cái hố chui xuống cho rồi.

Trần Lễ khẽ cười, nhìn đồng hồ rồi nói:

“Đi thôi, tới giờ ăn rồi.”

Tôi ngước nhìn bầu trời:

“Giờ còn sớm mà, ăn gì chứ?”

“Đến giờ ăn của em rồi.”

“…Ờ.”

Tân sinh viên nhập học, người qua lại trên đường rất đông.

“Không phải bảo em đừng đợi anh sao?” – Trần Lễ nhìn một sinh viên đang kéo vali, rồi kéo cổ áo tôi, lôi tôi vào bên trong.

Tôi vội nắm lấy vạt áo anh để khỏi ngã vì bị kéo đột ngột.

“Không đợi anh thì em đăng ký tình nguyện làm gì cho mệt?” – tôi lẩm bẩm.

“Lầm bầm gì đó?”

Tôi bám lấy vai anh, nhón chân, ghé sát tai thì thào:

“Em nói là em thích thế.”

Tai anh đỏ bừng lên rõ rệt. Anh buông cổ áo tôi ra, khẽ xoa dái tai.

Càng đỏ hơn.

Tôi quay đầu cười trộm. Biết tai anh nhạy cảm, nên tôi mới cố tình nói sát tai thế.

Mù Mặt Cũng Không Mù AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Anh Trần Lễ?” “Anh Trần Lễ, anh đâu rồi? Em không tìm thấy anh đâu cả, hu hu hu hu…” Chàng trai đang đứng ngay cạnh tôi: “…”. — Giữa tháng chín, mùa tựu trường bắt đầu. Tôi ngồi nhìn dòng người ra vào nườm nượp nơi cổng trường, nhấp một ngụm trà chanh trong tay. “Anh Trần Lễ, anh giúp em xem có tân sinh viên nào đẹp trai không? Em nhìn không rõ.” Người bị tôi gọi là “Trần Lễ” bật cười khẽ, rồi gõ nhẹ lên đầu tôi. “Sao em không giúp anh xem có cô nào xinh?” Nói xong, Trần Lễ liền bước về phía đám sinh viên năm nhất. “…Anh sỉ nhục em.” “Biết em bị mù mặt mà còn bắt em nhìn gái xinh.” Trần Lễ không hề dừng lại vì lời nói của tôi. Tôi bĩu môi, đặt ly nước chanh xuống bàn phía sau, cài băng tay tình nguyện viên lên tay, rồi chạy nhanh đuổi theo anh. Tôi và Trần Lễ được cô cố vấn chọn làm tình nguyện viên hỗ trợ tân sinh viên. Thực ra là anh bị chỉ định, còn tôi… Là mặt dày bám riết cô để xin đi cùng. Vì anh Trần Lễ. Chúng tôi học cùng trường cấp ba, từng làm bạn cùng lớp một năm. Sau đó… Thật lòng mà nói, lúc đó tôi hơi hoảng. Tôi bị mù mặt, không nhận rõ gương mặt người khác, nhưng vẫn đồng ý dẫn cậu ấy đi. Trên đường, tôi tranh thủ giới thiệu sơ lược về trường.“Trường mình có khuôn viên khá ổn, chỉ là từ ký túc xá đến giảng đường hơi xa một chút. Nếu có tiết sáng sớm thì nên dậy sớm hơn.”“Trường không tắt đèn theo giờ cố định đâu, mấy em muốn tắt lúc nào thì tùy.”“Còn chuyện chọn môn nữa… Em học ngành nào vậy?”“Em học Tài chính, còn chị?”Tôi xoa cằm, ngoắc ngoắc tay ra hiệu cậu ấy ghé sát lại. Tôi nhỏ giọng:“Chị học Báo chí. Đến lúc chọn môn thì đừng đăng ký lớp của thầy Chung Tổ Hựu, tỷ lệ trượt cao lắm. Chọn lớp của cô Chiêm thì ổn hơn.”Cậu ấy ngạc nhiên:“Ơ… nhưng chị là dân Báo chí mà? Sao lại biết nhiều về khoa Tài chính vậy?”Tôi cười hí hửng, tự hào vỗ ngực:“Sau lưng chị có người chống lưng đó.”“Chị, sau lưng chị có người thật mà…”Tôi chớp mắt:“Biết rồi, chị đang nói thật đấy.”“Không, ý em là… thật sự có người sau lưng chị đó…”Lời cậu ấy chưa dứt thì phía sau vang lên một giọng quen thuộc:“Giang Cẩm Huệ.”Tôi quay đầu lại, suýt nữa đâm sầm vào lòng Trần Lễ. Tôi lảo đảo một chút, may mà anh kịp túm lấy cổ tay tôi giữ lại.Ngẩng đầu nhìn anh, tôi bất giác mỉm cười, rồi bước đến bên cạnh anh:“Anh không dẫn tân sinh viên vào ký túc xá à?”“Vừa xuống ký túc xá nam.”Nói rồi, anh liếc nhìn cậu sinh viên năm nhất, cậu ta cũng đang nhìn chúng tôi mỉm cười.Trần Lễ gỡ chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống, đội lên đầu tôi, che mất tầm nhìn. Tôi định tháo xuống thì anh nói:“Nắng to đấy, để đó đi.”Tôi nghe vậy đành điều chỉnh lại mũ.Anh cúi người nói khẽ:“Không cần đợi anh nữa, em đi dẫn sinh viên nữ đi.”Nói xong, anh quay bước dẫn cậu sinh viên kia đi vào ký túc xá.—Tôi đứng dưới ký túc xá nam, dùng chân đá viên sỏi nhỏ dưới đất, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn về phía cổng.Trần Lễ sao vẫn chưa xuống nhỉ?“Chậm thật…” – tôi lẩm bẩm. Lúc này, một đôi giày thể thao đen quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt tôi.Nhìn quen quá, giống hệt đôi tôi tặng anh.Nghĩ đến đó, tôi cứng người, ngẩng đầu nhìn. Quả nhiên là anh – Trần Lễ – đang cúi đầu nhìn tôi.Tôi ngượng ngùng ***** môi, mắt chớp lia lịa:“Ý em là… mùa thu này đến chậm thật ha, haha…”Nói xong, tôi im bặt, chỉ muốn kiếm cái hố chui xuống cho rồi.Trần Lễ khẽ cười, nhìn đồng hồ rồi nói:“Đi thôi, tới giờ ăn rồi.”Tôi ngước nhìn bầu trời:“Giờ còn sớm mà, ăn gì chứ?”“Đến giờ ăn của em rồi.”“…Ờ.”—Tân sinh viên nhập học, người qua lại trên đường rất đông.“Không phải bảo em đừng đợi anh sao?” – Trần Lễ nhìn một sinh viên đang kéo vali, rồi kéo cổ áo tôi, lôi tôi vào bên trong.Tôi vội nắm lấy vạt áo anh để khỏi ngã vì bị kéo đột ngột.“Không đợi anh thì em đăng ký tình nguyện làm gì cho mệt?” – tôi lẩm bẩm.“Lầm bầm gì đó?”Tôi bám lấy vai anh, nhón chân, ghé sát tai thì thào:“Em nói là em thích thế.”Tai anh đỏ bừng lên rõ rệt. Anh buông cổ áo tôi ra, khẽ xoa dái tai.Càng đỏ hơn.Tôi quay đầu cười trộm. Biết tai anh nhạy cảm, nên tôi mới cố tình nói sát tai thế.

Chương 3: Chương 3