“Anh Trần Lễ?” “Anh Trần Lễ, anh đâu rồi? Em không tìm thấy anh đâu cả, hu hu hu hu…” Chàng trai đang đứng ngay cạnh tôi: “…”. — Giữa tháng chín, mùa tựu trường bắt đầu. Tôi ngồi nhìn dòng người ra vào nườm nượp nơi cổng trường, nhấp một ngụm trà chanh trong tay. “Anh Trần Lễ, anh giúp em xem có tân sinh viên nào đẹp trai không? Em nhìn không rõ.” Người bị tôi gọi là “Trần Lễ” bật cười khẽ, rồi gõ nhẹ lên đầu tôi. “Sao em không giúp anh xem có cô nào xinh?” Nói xong, Trần Lễ liền bước về phía đám sinh viên năm nhất. “…Anh sỉ nhục em.” “Biết em bị mù mặt mà còn bắt em nhìn gái xinh.” Trần Lễ không hề dừng lại vì lời nói của tôi. Tôi bĩu môi, đặt ly nước chanh xuống bàn phía sau, cài băng tay tình nguyện viên lên tay, rồi chạy nhanh đuổi theo anh. Tôi và Trần Lễ được cô cố vấn chọn làm tình nguyện viên hỗ trợ tân sinh viên. Thực ra là anh bị chỉ định, còn tôi… Là mặt dày bám riết cô để xin đi cùng. Vì anh Trần Lễ. Chúng tôi học cùng trường cấp ba, từng làm bạn cùng lớp một năm. Sau đó…
Chương 5: Chương 5
Mù Mặt Cũng Không Mù AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Anh Trần Lễ?” “Anh Trần Lễ, anh đâu rồi? Em không tìm thấy anh đâu cả, hu hu hu hu…” Chàng trai đang đứng ngay cạnh tôi: “…”. — Giữa tháng chín, mùa tựu trường bắt đầu. Tôi ngồi nhìn dòng người ra vào nườm nượp nơi cổng trường, nhấp một ngụm trà chanh trong tay. “Anh Trần Lễ, anh giúp em xem có tân sinh viên nào đẹp trai không? Em nhìn không rõ.” Người bị tôi gọi là “Trần Lễ” bật cười khẽ, rồi gõ nhẹ lên đầu tôi. “Sao em không giúp anh xem có cô nào xinh?” Nói xong, Trần Lễ liền bước về phía đám sinh viên năm nhất. “…Anh sỉ nhục em.” “Biết em bị mù mặt mà còn bắt em nhìn gái xinh.” Trần Lễ không hề dừng lại vì lời nói của tôi. Tôi bĩu môi, đặt ly nước chanh xuống bàn phía sau, cài băng tay tình nguyện viên lên tay, rồi chạy nhanh đuổi theo anh. Tôi và Trần Lễ được cô cố vấn chọn làm tình nguyện viên hỗ trợ tân sinh viên. Thực ra là anh bị chỉ định, còn tôi… Là mặt dày bám riết cô để xin đi cùng. Vì anh Trần Lễ. Chúng tôi học cùng trường cấp ba, từng làm bạn cùng lớp một năm. Sau đó… Tôi cảm thấy ánh mắt của anh lúc đó như thể sắp “xử” tôi vậy.Cực kỳ không thân thiện.Tôi né ánh mắt đó, lặng lẽ dịch sang bên một chút để giữ khoảng cách an toàn.Nhưng ngay giây sau, Trần Lễ phát hiện một chiếc xe đạp đang lao tới phía sau, liền kéo mạnh tay tôi về phía mình.Hai cánh tay chúng tôi áp sát, tôi loạng choạng ngã nghiêng. Có thể cảm nhận rõ lực kéo mạnh mẽ truyền đến từ tay anh.Tôi ngước lên, thấy anh nhíu mày nhìn về phía chiếc xe, rồi quay sang nhìn tôi, ánh mắt dừng lại.Tôi bỗng chốc bị hút vào đôi mắt ấy. Ngay sau đó, anh gõ mạnh lên vành mũ lưỡi trai của tôi.Mắt tôi tối sầm, những suy nghĩ mơ màng cũng lập tức tan biến. Tôi chỉnh lại mũ, lườm anh một cái.—Tại căng-tin.Tôi ôm bát mì nóng hổi, len qua dòng người đông đúc để tìm Trần Lễ. Anh mua xong sớm hơn tôi, đã đi tìm chỗ ngồi trước.Đầu ngón tay tôi bắt đầu cảm thấy hơi nóng truyền từ bát mì. Nếu cầm lâu hơn, tôi sợ tay mình sẽ bỏng.Bát sẽ vỡ, nước sẽ đổ, và tôi… sẽ điên lên mất.Tôi cố giữ bát, len lỏi qua đám đông. Khi một nhóm người tiến lại gần khiến tôi không còn đường né, một bàn tay kịp đỡ lấy đáy bát.Một ít nước lèo tràn ra – nhưng may là không văng trúng ai.Tôi ngẩng lên – là Trần Lễ. Anh cũng cúi đầu nhìn tôi, rồi hất cằm ra hiệu tôi đi trước.Tôi bước đi, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Tôi quên mất hôm đầu nhập học căng-tin sẽ rất đông, thậm chí có khi còn không có chỗ ngồi.“Bên phải.”Tôi quay lại nhìn:“À…”Liếc sang, tôi thấy Trần Lễ đang dùng cả hai tay đỡ đáy bát.Bát của anh là cơm, không có nước nên không nóng. Nhưng bát của tôi là mì có nước mà! Vậy mà anh vẫn bình thản như không có gì.—
Tôi cảm thấy ánh mắt của anh lúc đó như thể sắp “xử” tôi vậy.
Cực kỳ không thân thiện.
Tôi né ánh mắt đó, lặng lẽ dịch sang bên một chút để giữ khoảng cách an toàn.
Nhưng ngay giây sau, Trần Lễ phát hiện một chiếc xe đạp đang lao tới phía sau, liền kéo mạnh tay tôi về phía mình.
Hai cánh tay chúng tôi áp sát, tôi loạng choạng ngã nghiêng. Có thể cảm nhận rõ lực kéo mạnh mẽ truyền đến từ tay anh.
Tôi ngước lên, thấy anh nhíu mày nhìn về phía chiếc xe, rồi quay sang nhìn tôi, ánh mắt dừng lại.
Tôi bỗng chốc bị hút vào đôi mắt ấy. Ngay sau đó, anh gõ mạnh lên vành mũ lưỡi trai của tôi.
Mắt tôi tối sầm, những suy nghĩ mơ màng cũng lập tức tan biến. Tôi chỉnh lại mũ, lườm anh một cái.
—
Tại căng-tin.
Tôi ôm bát mì nóng hổi, len qua dòng người đông đúc để tìm Trần Lễ. Anh mua xong sớm hơn tôi, đã đi tìm chỗ ngồi trước.
Đầu ngón tay tôi bắt đầu cảm thấy hơi nóng truyền từ bát mì. Nếu cầm lâu hơn, tôi sợ tay mình sẽ bỏng.
Bát sẽ vỡ, nước sẽ đổ, và tôi… sẽ điên lên mất.
Tôi cố giữ bát, len lỏi qua đám đông. Khi một nhóm người tiến lại gần khiến tôi không còn đường né, một bàn tay kịp đỡ lấy đáy bát.
Một ít nước lèo tràn ra – nhưng may là không văng trúng ai.
Tôi ngẩng lên – là Trần Lễ. Anh cũng cúi đầu nhìn tôi, rồi hất cằm ra hiệu tôi đi trước.
Tôi bước đi, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Tôi quên mất hôm đầu nhập học căng-tin sẽ rất đông, thậm chí có khi còn không có chỗ ngồi.
“Bên phải.”
Tôi quay lại nhìn:
“À…”
Liếc sang, tôi thấy Trần Lễ đang dùng cả hai tay đỡ đáy bát.
Bát của anh là cơm, không có nước nên không nóng. Nhưng bát của tôi là mì có nước mà! Vậy mà anh vẫn bình thản như không có gì.
—
Mù Mặt Cũng Không Mù AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Anh Trần Lễ?” “Anh Trần Lễ, anh đâu rồi? Em không tìm thấy anh đâu cả, hu hu hu hu…” Chàng trai đang đứng ngay cạnh tôi: “…”. — Giữa tháng chín, mùa tựu trường bắt đầu. Tôi ngồi nhìn dòng người ra vào nườm nượp nơi cổng trường, nhấp một ngụm trà chanh trong tay. “Anh Trần Lễ, anh giúp em xem có tân sinh viên nào đẹp trai không? Em nhìn không rõ.” Người bị tôi gọi là “Trần Lễ” bật cười khẽ, rồi gõ nhẹ lên đầu tôi. “Sao em không giúp anh xem có cô nào xinh?” Nói xong, Trần Lễ liền bước về phía đám sinh viên năm nhất. “…Anh sỉ nhục em.” “Biết em bị mù mặt mà còn bắt em nhìn gái xinh.” Trần Lễ không hề dừng lại vì lời nói của tôi. Tôi bĩu môi, đặt ly nước chanh xuống bàn phía sau, cài băng tay tình nguyện viên lên tay, rồi chạy nhanh đuổi theo anh. Tôi và Trần Lễ được cô cố vấn chọn làm tình nguyện viên hỗ trợ tân sinh viên. Thực ra là anh bị chỉ định, còn tôi… Là mặt dày bám riết cô để xin đi cùng. Vì anh Trần Lễ. Chúng tôi học cùng trường cấp ba, từng làm bạn cùng lớp một năm. Sau đó… Tôi cảm thấy ánh mắt của anh lúc đó như thể sắp “xử” tôi vậy.Cực kỳ không thân thiện.Tôi né ánh mắt đó, lặng lẽ dịch sang bên một chút để giữ khoảng cách an toàn.Nhưng ngay giây sau, Trần Lễ phát hiện một chiếc xe đạp đang lao tới phía sau, liền kéo mạnh tay tôi về phía mình.Hai cánh tay chúng tôi áp sát, tôi loạng choạng ngã nghiêng. Có thể cảm nhận rõ lực kéo mạnh mẽ truyền đến từ tay anh.Tôi ngước lên, thấy anh nhíu mày nhìn về phía chiếc xe, rồi quay sang nhìn tôi, ánh mắt dừng lại.Tôi bỗng chốc bị hút vào đôi mắt ấy. Ngay sau đó, anh gõ mạnh lên vành mũ lưỡi trai của tôi.Mắt tôi tối sầm, những suy nghĩ mơ màng cũng lập tức tan biến. Tôi chỉnh lại mũ, lườm anh một cái.—Tại căng-tin.Tôi ôm bát mì nóng hổi, len qua dòng người đông đúc để tìm Trần Lễ. Anh mua xong sớm hơn tôi, đã đi tìm chỗ ngồi trước.Đầu ngón tay tôi bắt đầu cảm thấy hơi nóng truyền từ bát mì. Nếu cầm lâu hơn, tôi sợ tay mình sẽ bỏng.Bát sẽ vỡ, nước sẽ đổ, và tôi… sẽ điên lên mất.Tôi cố giữ bát, len lỏi qua đám đông. Khi một nhóm người tiến lại gần khiến tôi không còn đường né, một bàn tay kịp đỡ lấy đáy bát.Một ít nước lèo tràn ra – nhưng may là không văng trúng ai.Tôi ngẩng lên – là Trần Lễ. Anh cũng cúi đầu nhìn tôi, rồi hất cằm ra hiệu tôi đi trước.Tôi bước đi, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Tôi quên mất hôm đầu nhập học căng-tin sẽ rất đông, thậm chí có khi còn không có chỗ ngồi.“Bên phải.”Tôi quay lại nhìn:“À…”Liếc sang, tôi thấy Trần Lễ đang dùng cả hai tay đỡ đáy bát.Bát của anh là cơm, không có nước nên không nóng. Nhưng bát của tôi là mì có nước mà! Vậy mà anh vẫn bình thản như không có gì.—