“Anh Trần Lễ?” “Anh Trần Lễ, anh đâu rồi? Em không tìm thấy anh đâu cả, hu hu hu hu…” Chàng trai đang đứng ngay cạnh tôi: “…”. — Giữa tháng chín, mùa tựu trường bắt đầu. Tôi ngồi nhìn dòng người ra vào nườm nượp nơi cổng trường, nhấp một ngụm trà chanh trong tay. “Anh Trần Lễ, anh giúp em xem có tân sinh viên nào đẹp trai không? Em nhìn không rõ.” Người bị tôi gọi là “Trần Lễ” bật cười khẽ, rồi gõ nhẹ lên đầu tôi. “Sao em không giúp anh xem có cô nào xinh?” Nói xong, Trần Lễ liền bước về phía đám sinh viên năm nhất. “…Anh sỉ nhục em.” “Biết em bị mù mặt mà còn bắt em nhìn gái xinh.” Trần Lễ không hề dừng lại vì lời nói của tôi. Tôi bĩu môi, đặt ly nước chanh xuống bàn phía sau, cài băng tay tình nguyện viên lên tay, rồi chạy nhanh đuổi theo anh. Tôi và Trần Lễ được cô cố vấn chọn làm tình nguyện viên hỗ trợ tân sinh viên. Thực ra là anh bị chỉ định, còn tôi… Là mặt dày bám riết cô để xin đi cùng. Vì anh Trần Lễ. Chúng tôi học cùng trường cấp ba, từng làm bạn cùng lớp một năm. Sau đó…
Chương 7: Chương 7
Mù Mặt Cũng Không Mù AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Anh Trần Lễ?” “Anh Trần Lễ, anh đâu rồi? Em không tìm thấy anh đâu cả, hu hu hu hu…” Chàng trai đang đứng ngay cạnh tôi: “…”. — Giữa tháng chín, mùa tựu trường bắt đầu. Tôi ngồi nhìn dòng người ra vào nườm nượp nơi cổng trường, nhấp một ngụm trà chanh trong tay. “Anh Trần Lễ, anh giúp em xem có tân sinh viên nào đẹp trai không? Em nhìn không rõ.” Người bị tôi gọi là “Trần Lễ” bật cười khẽ, rồi gõ nhẹ lên đầu tôi. “Sao em không giúp anh xem có cô nào xinh?” Nói xong, Trần Lễ liền bước về phía đám sinh viên năm nhất. “…Anh sỉ nhục em.” “Biết em bị mù mặt mà còn bắt em nhìn gái xinh.” Trần Lễ không hề dừng lại vì lời nói của tôi. Tôi bĩu môi, đặt ly nước chanh xuống bàn phía sau, cài băng tay tình nguyện viên lên tay, rồi chạy nhanh đuổi theo anh. Tôi và Trần Lễ được cô cố vấn chọn làm tình nguyện viên hỗ trợ tân sinh viên. Thực ra là anh bị chỉ định, còn tôi… Là mặt dày bám riết cô để xin đi cùng. Vì anh Trần Lễ. Chúng tôi học cùng trường cấp ba, từng làm bạn cùng lớp một năm. Sau đó… Ra khỏi căn-tin, chúng tôi tình cờ gặp cậu sinh viên năm nhất hồi sáng.Dĩ nhiên, tôi chẳng nhận ra cậu ta, nhưng cậu ta lại nhận ra tôi.“Chị Cẩm Huệ!”Nghe có người gọi tên mình, tôi quay lại, nheo mắt nhìn:“Em là ai vậy?”“Em là người sáng nay chị dẫn đi, học Tài chính đó.”Tôi lục lại ký ức, cuối cùng cũng nhớ ra.“À, chào em.”“Chị gọi 'học sinh' nghe xa cách quá rồi.”“…” – Ủa chứ tụi mình thân thiết lắm hả?“Vậy em tên gì?” – Tôi cố nặn ra nụ cười hỏi lại.“Em tên là Lâm Châu Dương.”“Ừ, chào em, chào em.”Châu Dương đang định nói gì nữa thì Trần Lễ chen vào:“Xong chưa?”Tôi ngoảnh lại, thấy anh có vẻ không vui.“Xong rồi, đi thôi.”Tôi lại quay sang Châu Dương, cười ngại:“Tụi chị đi trước nhé, tạm biệt.”Vừa dứt lời, Trần Lễ đã xoay người bước đi. Tôi vội nói nốt câu, rồi vẫy tay chào Châu Dương, chạy theo anh.Nhìn theo bóng hai người khuất dần, Lâm Châu Dương lặng lẽ hạ tay xuống.“Em tên là Lâm Châu Dương mà, chị à.”---Trần Lễ là người kín tiếng – điều đó tôi đã biết từ cấp ba.Anh luôn giấu mọi chuyện trong lòng, kể cả khi bị thương.—Hồi mới chia lớp năm lớp 11, trường tổ chức một trận bóng rổ.Những năm trước chỉ là đấu giữa các lớp. Năm nay, trường đổi luật – đấu giữa ban Tự nhiên và ban Xã hội.Lúc thầy chủ nhiệm thông báo, cả trường sôi sục, đặc biệt là mấy bạn nam.Tiết Văn đầu giờ chiều hôm ấy là lúc tôi buồn ngủ nhất. Tôi ngồi gần cửa sổ, có thể nhìn thẳng ra sân bóng.Ánh nắng xuyên qua tán cây, rọi xuống mặt đất thành từng mảng sáng lốm đốm. Tôi chống cằm, ngẩn ngơ.Không biết Trần Lễ có chơi không nhỉ? Nếu anh thi đấu gặp lớp mình thì sao?—Vài phút sau, tôi thấy một nhóm bạn ôm bóng ra sân, mồ hôi ướt đẫm, vừa chơi vừa hò reo.Tôi quay về bàn, đặt cằm xuống tay, dần chìm vào giấc ngủ trong tiếng giảng rền vang.Lúc nghe ai đó hô lớn: “Trần Lễ!”, tôi lập tức mở mắt, quay ra ngoài cửa sổ. Nhưng tôi không nhận ra ai là anh. Mắt tôi dừng lại một chút rồi cụp xuống, tựa đầu vào bàn, ngủ tiếp.—Một tuần sau, ngày thi đấu chính thức.Tôi nghe nói Trần Lễ cũng sẽ tham gia.“Anh thực sự sẽ chơi à?” – Tôi cúi đầu, khẽ hỏi.“Sao, em nghĩ anh không thắng nổi à?” – Anh nhướng mày, vừa rửa tay vừa liếc tôi.Tôi ngẩng lên, cười rạng rỡ:“Vậy em đưa nước cho anh được không?”Có lẽ không ngờ tôi phản ứng vậy, anh hơi sững người, rồi khẽ “ừ”.“Nhưng đông người lắm…” – tôi cau mày, giọng nhỏ dần.Trần Lễ quay đầu nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nhẹ mà rõ:“Em cứ đứng yên ở đó, anh sẽ đến tìm em.”
Ra khỏi căn-tin, chúng tôi tình cờ gặp cậu sinh viên năm nhất hồi sáng.
Dĩ nhiên, tôi chẳng nhận ra cậu ta, nhưng cậu ta lại nhận ra tôi.
“Chị Cẩm Huệ!”
Nghe có người gọi tên mình, tôi quay lại, nheo mắt nhìn:
“Em là ai vậy?”
“Em là người sáng nay chị dẫn đi, học Tài chính đó.”
Tôi lục lại ký ức, cuối cùng cũng nhớ ra.
“À, chào em.”
“Chị gọi 'học sinh' nghe xa cách quá rồi.”
“…” – Ủa chứ tụi mình thân thiết lắm hả?
“Vậy em tên gì?” – Tôi cố nặn ra nụ cười hỏi lại.
“Em tên là Lâm Châu Dương.”
“Ừ, chào em, chào em.”
Châu Dương đang định nói gì nữa thì Trần Lễ chen vào:
“Xong chưa?”
Tôi ngoảnh lại, thấy anh có vẻ không vui.
“Xong rồi, đi thôi.”
Tôi lại quay sang Châu Dương, cười ngại:
“Tụi chị đi trước nhé, tạm biệt.”
Vừa dứt lời, Trần Lễ đã xoay người bước đi. Tôi vội nói nốt câu, rồi vẫy tay chào Châu Dương, chạy theo anh.
Nhìn theo bóng hai người khuất dần, Lâm Châu Dương lặng lẽ hạ tay xuống.
“Em tên là Lâm Châu Dương mà, chị à.”
---
Trần Lễ là người kín tiếng – điều đó tôi đã biết từ cấp ba.
Anh luôn giấu mọi chuyện trong lòng, kể cả khi bị thương.
—
Hồi mới chia lớp năm lớp 11, trường tổ chức một trận bóng rổ.
Những năm trước chỉ là đấu giữa các lớp. Năm nay, trường đổi luật – đấu giữa ban Tự nhiên và ban Xã hội.
Lúc thầy chủ nhiệm thông báo, cả trường sôi sục, đặc biệt là mấy bạn nam.
Tiết Văn đầu giờ chiều hôm ấy là lúc tôi buồn ngủ nhất. Tôi ngồi gần cửa sổ, có thể nhìn thẳng ra sân bóng.
Ánh nắng xuyên qua tán cây, rọi xuống mặt đất thành từng mảng sáng lốm đốm. Tôi chống cằm, ngẩn ngơ.
Không biết Trần Lễ có chơi không nhỉ? Nếu anh thi đấu gặp lớp mình thì sao?
—
Vài phút sau, tôi thấy một nhóm bạn ôm bóng ra sân, mồ hôi ướt đẫm, vừa chơi vừa hò reo.
Tôi quay về bàn, đặt cằm xuống tay, dần chìm vào giấc ngủ trong tiếng giảng rền vang.
Lúc nghe ai đó hô lớn: “Trần Lễ!”, tôi lập tức mở mắt, quay ra ngoài cửa sổ. Nhưng tôi không nhận ra ai là anh. Mắt tôi dừng lại một chút rồi cụp xuống, tựa đầu vào bàn, ngủ tiếp.
—
Một tuần sau, ngày thi đấu chính thức.
Tôi nghe nói Trần Lễ cũng sẽ tham gia.
“Anh thực sự sẽ chơi à?” – Tôi cúi đầu, khẽ hỏi.
“Sao, em nghĩ anh không thắng nổi à?” – Anh nhướng mày, vừa rửa tay vừa liếc tôi.
Tôi ngẩng lên, cười rạng rỡ:
“Vậy em đưa nước cho anh được không?”
Có lẽ không ngờ tôi phản ứng vậy, anh hơi sững người, rồi khẽ “ừ”.
“Nhưng đông người lắm…” – tôi cau mày, giọng nhỏ dần.
Trần Lễ quay đầu nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nhẹ mà rõ:
“Em cứ đứng yên ở đó, anh sẽ đến tìm em.”
Mù Mặt Cũng Không Mù AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Anh Trần Lễ?” “Anh Trần Lễ, anh đâu rồi? Em không tìm thấy anh đâu cả, hu hu hu hu…” Chàng trai đang đứng ngay cạnh tôi: “…”. — Giữa tháng chín, mùa tựu trường bắt đầu. Tôi ngồi nhìn dòng người ra vào nườm nượp nơi cổng trường, nhấp một ngụm trà chanh trong tay. “Anh Trần Lễ, anh giúp em xem có tân sinh viên nào đẹp trai không? Em nhìn không rõ.” Người bị tôi gọi là “Trần Lễ” bật cười khẽ, rồi gõ nhẹ lên đầu tôi. “Sao em không giúp anh xem có cô nào xinh?” Nói xong, Trần Lễ liền bước về phía đám sinh viên năm nhất. “…Anh sỉ nhục em.” “Biết em bị mù mặt mà còn bắt em nhìn gái xinh.” Trần Lễ không hề dừng lại vì lời nói của tôi. Tôi bĩu môi, đặt ly nước chanh xuống bàn phía sau, cài băng tay tình nguyện viên lên tay, rồi chạy nhanh đuổi theo anh. Tôi và Trần Lễ được cô cố vấn chọn làm tình nguyện viên hỗ trợ tân sinh viên. Thực ra là anh bị chỉ định, còn tôi… Là mặt dày bám riết cô để xin đi cùng. Vì anh Trần Lễ. Chúng tôi học cùng trường cấp ba, từng làm bạn cùng lớp một năm. Sau đó… Ra khỏi căn-tin, chúng tôi tình cờ gặp cậu sinh viên năm nhất hồi sáng.Dĩ nhiên, tôi chẳng nhận ra cậu ta, nhưng cậu ta lại nhận ra tôi.“Chị Cẩm Huệ!”Nghe có người gọi tên mình, tôi quay lại, nheo mắt nhìn:“Em là ai vậy?”“Em là người sáng nay chị dẫn đi, học Tài chính đó.”Tôi lục lại ký ức, cuối cùng cũng nhớ ra.“À, chào em.”“Chị gọi 'học sinh' nghe xa cách quá rồi.”“…” – Ủa chứ tụi mình thân thiết lắm hả?“Vậy em tên gì?” – Tôi cố nặn ra nụ cười hỏi lại.“Em tên là Lâm Châu Dương.”“Ừ, chào em, chào em.”Châu Dương đang định nói gì nữa thì Trần Lễ chen vào:“Xong chưa?”Tôi ngoảnh lại, thấy anh có vẻ không vui.“Xong rồi, đi thôi.”Tôi lại quay sang Châu Dương, cười ngại:“Tụi chị đi trước nhé, tạm biệt.”Vừa dứt lời, Trần Lễ đã xoay người bước đi. Tôi vội nói nốt câu, rồi vẫy tay chào Châu Dương, chạy theo anh.Nhìn theo bóng hai người khuất dần, Lâm Châu Dương lặng lẽ hạ tay xuống.“Em tên là Lâm Châu Dương mà, chị à.”---Trần Lễ là người kín tiếng – điều đó tôi đã biết từ cấp ba.Anh luôn giấu mọi chuyện trong lòng, kể cả khi bị thương.—Hồi mới chia lớp năm lớp 11, trường tổ chức một trận bóng rổ.Những năm trước chỉ là đấu giữa các lớp. Năm nay, trường đổi luật – đấu giữa ban Tự nhiên và ban Xã hội.Lúc thầy chủ nhiệm thông báo, cả trường sôi sục, đặc biệt là mấy bạn nam.Tiết Văn đầu giờ chiều hôm ấy là lúc tôi buồn ngủ nhất. Tôi ngồi gần cửa sổ, có thể nhìn thẳng ra sân bóng.Ánh nắng xuyên qua tán cây, rọi xuống mặt đất thành từng mảng sáng lốm đốm. Tôi chống cằm, ngẩn ngơ.Không biết Trần Lễ có chơi không nhỉ? Nếu anh thi đấu gặp lớp mình thì sao?—Vài phút sau, tôi thấy một nhóm bạn ôm bóng ra sân, mồ hôi ướt đẫm, vừa chơi vừa hò reo.Tôi quay về bàn, đặt cằm xuống tay, dần chìm vào giấc ngủ trong tiếng giảng rền vang.Lúc nghe ai đó hô lớn: “Trần Lễ!”, tôi lập tức mở mắt, quay ra ngoài cửa sổ. Nhưng tôi không nhận ra ai là anh. Mắt tôi dừng lại một chút rồi cụp xuống, tựa đầu vào bàn, ngủ tiếp.—Một tuần sau, ngày thi đấu chính thức.Tôi nghe nói Trần Lễ cũng sẽ tham gia.“Anh thực sự sẽ chơi à?” – Tôi cúi đầu, khẽ hỏi.“Sao, em nghĩ anh không thắng nổi à?” – Anh nhướng mày, vừa rửa tay vừa liếc tôi.Tôi ngẩng lên, cười rạng rỡ:“Vậy em đưa nước cho anh được không?”Có lẽ không ngờ tôi phản ứng vậy, anh hơi sững người, rồi khẽ “ừ”.“Nhưng đông người lắm…” – tôi cau mày, giọng nhỏ dần.Trần Lễ quay đầu nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nhẹ mà rõ:“Em cứ đứng yên ở đó, anh sẽ đến tìm em.”