Tác giả:

“Anh Trần Lễ?” “Anh Trần Lễ, anh đâu rồi? Em không tìm thấy anh đâu cả, hu hu hu hu…” Chàng trai đang đứng ngay cạnh tôi: “…”. — Giữa tháng chín, mùa tựu trường bắt đầu. Tôi ngồi nhìn dòng người ra vào nườm nượp nơi cổng trường, nhấp một ngụm trà chanh trong tay. “Anh Trần Lễ, anh giúp em xem có tân sinh viên nào đẹp trai không? Em nhìn không rõ.” Người bị tôi gọi là “Trần Lễ” bật cười khẽ, rồi gõ nhẹ lên đầu tôi. “Sao em không giúp anh xem có cô nào xinh?” Nói xong, Trần Lễ liền bước về phía đám sinh viên năm nhất. “…Anh sỉ nhục em.” “Biết em bị mù mặt mà còn bắt em nhìn gái xinh.” Trần Lễ không hề dừng lại vì lời nói của tôi. Tôi bĩu môi, đặt ly nước chanh xuống bàn phía sau, cài băng tay tình nguyện viên lên tay, rồi chạy nhanh đuổi theo anh. Tôi và Trần Lễ được cô cố vấn chọn làm tình nguyện viên hỗ trợ tân sinh viên. Thực ra là anh bị chỉ định, còn tôi… Là mặt dày bám riết cô để xin đi cùng. Vì anh Trần Lễ. Chúng tôi học cùng trường cấp ba, từng làm bạn cùng lớp một năm. Sau đó…

Chương 12: Chương 12

Mù Mặt Cũng Không Mù AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Anh Trần Lễ?” “Anh Trần Lễ, anh đâu rồi? Em không tìm thấy anh đâu cả, hu hu hu hu…” Chàng trai đang đứng ngay cạnh tôi: “…”. — Giữa tháng chín, mùa tựu trường bắt đầu. Tôi ngồi nhìn dòng người ra vào nườm nượp nơi cổng trường, nhấp một ngụm trà chanh trong tay. “Anh Trần Lễ, anh giúp em xem có tân sinh viên nào đẹp trai không? Em nhìn không rõ.” Người bị tôi gọi là “Trần Lễ” bật cười khẽ, rồi gõ nhẹ lên đầu tôi. “Sao em không giúp anh xem có cô nào xinh?” Nói xong, Trần Lễ liền bước về phía đám sinh viên năm nhất. “…Anh sỉ nhục em.” “Biết em bị mù mặt mà còn bắt em nhìn gái xinh.” Trần Lễ không hề dừng lại vì lời nói của tôi. Tôi bĩu môi, đặt ly nước chanh xuống bàn phía sau, cài băng tay tình nguyện viên lên tay, rồi chạy nhanh đuổi theo anh. Tôi và Trần Lễ được cô cố vấn chọn làm tình nguyện viên hỗ trợ tân sinh viên. Thực ra là anh bị chỉ định, còn tôi… Là mặt dày bám riết cô để xin đi cùng. Vì anh Trần Lễ. Chúng tôi học cùng trường cấp ba, từng làm bạn cùng lớp một năm. Sau đó… Mùa thu năm ấy, gió không quá lạnh, nắng không quá gắt. Mọi thứ đều vừa vặn.Tôi và Trần Lễ cùng nhau đi học, cùng nhau ăn sáng, cùng ngồi học trong thư viện.Buổi tối, chúng tôi sẽ nhắn tin với nhau đến khuya, rồi cùng nhau đi ngủ.Cảm giác ấy… rất giống như mối tình đầu tôi từng mơ tới.Một lần, tôi hỏi Trần Lễ:“Nếu em không nói trước, anh sẽ đợi em đến bao giờ?”Anh đáp:“Đợi đến khi em thích người khác.”Tôi bỗng thấy chua xót trong lòng:“Thế nếu em không thích ai cả thì sao?”“Thì cả đời.”Tôi im lặng rất lâu, rồi đáp:“Cũng may, người em thích là anh.”Anh cười, xoa đầu tôi:“Cũng may, người anh chờ chính là em.”—Thời gian trôi nhanh, kỳ nghỉ đông đến. Tôi về quê, còn Trần Lễ ở lại trường học thêm tiếng Anh.Dù cách xa, nhưng ngày nào chúng tôi cũng gọi video, chia sẻ với nhau từ chuyện học hành đến chuyện vặt vãnh.Một hôm, tôi gửi cho anh một bức ảnh mèo con dễ thương, anh hỏi:“Em muốn nuôi à?”“Ừ, sau này tụi mình ra ở riêng thì nuôi một con nha.”Anh cười:“Vậy anh đi chuẩn bị ổ trước.”—Sau kỳ nghỉ đông, tôi về lại trường. Trần Lễ ra ga đón.Tôi vừa kéo vali vừa chạy lại ôm anh:“Em nhớ anh quá trời.”Anh xoa đầu tôi, tay kéo vali, còn tôi thì ríu rít kể chuyện về quê.Chúng tôi vẫn như vậy, tự nhiên, nhẹ nhàng và bình yên.---Sau khi tốt nghiệp, tôi và Trần Lễ cùng xin vào làm việc ở cùng thành phố. Dù không ở cùng công ty, nhưng cách nhau không xa.Buổi sáng anh đạp xe đưa tôi đi làm, buổi chiều cùng về. Chúng tôi thuê một căn hộ nhỏ, nuôi một con mèo trắng, đặt tên là “Bé Mù” – vì tôi từng mù mặt.Trần Lễ nói, nếu không có cái "mù mặt" đó, có lẽ tôi chẳng bao giờ chú ý đến anh.Cũng có thể.—Một ngày nọ, khi tôi đi làm về, thấy nhà tối thui. Tôi bật đèn, gọi: “Trần Lễ?”Không ai trả lời.Tôi vào phòng, đèn đột ngột sáng lên. Trần Lễ đứng đó, mặc áo sơ mi trắng, cười tươi như nắng.Tôi chưa kịp phản ứng thì anh quỳ xuống, đưa ra một chiếc nhẫn:“Cẩm Huệ, em có muốn cả đời ăn cơm cùng anh không?”Tôi bật cười trong nước mắt, gật đầu thật mạnh:“Em đồng ý.”—Có lẽ, từ lúc tôi thầm gọi tên anh trong lòng, cuộc sống tôi đã bắt đầu thay đổi rồi.Tình yêu hóa ra cũng đơn giản thế thôi.Chỉ cần một ánh mắt, một cái nắm tay, một tiếng gọi quen thuộc……là đủ cả một đời.Hoàn~                  

Mùa thu năm ấy, gió không quá lạnh, nắng không quá gắt. Mọi thứ đều vừa vặn.

Tôi và Trần Lễ cùng nhau đi học, cùng nhau ăn sáng, cùng ngồi học trong thư viện.

Buổi tối, chúng tôi sẽ nhắn tin với nhau đến khuya, rồi cùng nhau đi ngủ.

Cảm giác ấy… rất giống như mối tình đầu tôi từng mơ tới.

Một lần, tôi hỏi Trần Lễ:

“Nếu em không nói trước, anh sẽ đợi em đến bao giờ?”

Anh đáp:

“Đợi đến khi em thích người khác.”

Tôi bỗng thấy chua xót trong lòng:

“Thế nếu em không thích ai cả thì sao?”

“Thì cả đời.”

Tôi im lặng rất lâu, rồi đáp:

“Cũng may, người em thích là anh.”

Anh cười, xoa đầu tôi:

“Cũng may, người anh chờ chính là em.”

Thời gian trôi nhanh, kỳ nghỉ đông đến. Tôi về quê, còn Trần Lễ ở lại trường học thêm tiếng Anh.

Dù cách xa, nhưng ngày nào chúng tôi cũng gọi video, chia sẻ với nhau từ chuyện học hành đến chuyện vặt vãnh.

Một hôm, tôi gửi cho anh một bức ảnh mèo con dễ thương, anh hỏi:

“Em muốn nuôi à?”

“Ừ, sau này tụi mình ra ở riêng thì nuôi một con nha.”

Anh cười:

“Vậy anh đi chuẩn bị ổ trước.”

Sau kỳ nghỉ đông, tôi về lại trường. Trần Lễ ra ga đón.

Tôi vừa kéo vali vừa chạy lại ôm anh:

“Em nhớ anh quá trời.”

Anh xoa đầu tôi, tay kéo vali, còn tôi thì ríu rít kể chuyện về quê.

Chúng tôi vẫn như vậy, tự nhiên, nhẹ nhàng và bình yên.

---

Sau khi tốt nghiệp, tôi và Trần Lễ cùng xin vào làm việc ở cùng thành phố. Dù không ở cùng công ty, nhưng cách nhau không xa.

Buổi sáng anh đạp xe đưa tôi đi làm, buổi chiều cùng về. Chúng tôi thuê một căn hộ nhỏ, nuôi một con mèo trắng, đặt tên là “Bé Mù” – vì tôi từng mù mặt.

Trần Lễ nói, nếu không có cái "mù mặt" đó, có lẽ tôi chẳng bao giờ chú ý đến anh.

Cũng có thể.

Một ngày nọ, khi tôi đi làm về, thấy nhà tối thui. Tôi bật đèn, gọi: “Trần Lễ?”

Không ai trả lời.

Tôi vào phòng, đèn đột ngột sáng lên. Trần Lễ đứng đó, mặc áo sơ mi trắng, cười tươi như nắng.

Tôi chưa kịp phản ứng thì anh quỳ xuống, đưa ra một chiếc nhẫn:

“Cẩm Huệ, em có muốn cả đời ăn cơm cùng anh không?”

Tôi bật cười trong nước mắt, gật đầu thật mạnh:

“Em đồng ý.”

Có lẽ, từ lúc tôi thầm gọi tên anh trong lòng, cuộc sống tôi đã bắt đầu thay đổi rồi.

Tình yêu hóa ra cũng đơn giản thế thôi.

Chỉ cần một ánh mắt, một cái nắm tay, một tiếng gọi quen thuộc…

…là đủ cả một đời.

Hoàn~                  

Mù Mặt Cũng Không Mù AnhTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Anh Trần Lễ?” “Anh Trần Lễ, anh đâu rồi? Em không tìm thấy anh đâu cả, hu hu hu hu…” Chàng trai đang đứng ngay cạnh tôi: “…”. — Giữa tháng chín, mùa tựu trường bắt đầu. Tôi ngồi nhìn dòng người ra vào nườm nượp nơi cổng trường, nhấp một ngụm trà chanh trong tay. “Anh Trần Lễ, anh giúp em xem có tân sinh viên nào đẹp trai không? Em nhìn không rõ.” Người bị tôi gọi là “Trần Lễ” bật cười khẽ, rồi gõ nhẹ lên đầu tôi. “Sao em không giúp anh xem có cô nào xinh?” Nói xong, Trần Lễ liền bước về phía đám sinh viên năm nhất. “…Anh sỉ nhục em.” “Biết em bị mù mặt mà còn bắt em nhìn gái xinh.” Trần Lễ không hề dừng lại vì lời nói của tôi. Tôi bĩu môi, đặt ly nước chanh xuống bàn phía sau, cài băng tay tình nguyện viên lên tay, rồi chạy nhanh đuổi theo anh. Tôi và Trần Lễ được cô cố vấn chọn làm tình nguyện viên hỗ trợ tân sinh viên. Thực ra là anh bị chỉ định, còn tôi… Là mặt dày bám riết cô để xin đi cùng. Vì anh Trần Lễ. Chúng tôi học cùng trường cấp ba, từng làm bạn cùng lớp một năm. Sau đó… Mùa thu năm ấy, gió không quá lạnh, nắng không quá gắt. Mọi thứ đều vừa vặn.Tôi và Trần Lễ cùng nhau đi học, cùng nhau ăn sáng, cùng ngồi học trong thư viện.Buổi tối, chúng tôi sẽ nhắn tin với nhau đến khuya, rồi cùng nhau đi ngủ.Cảm giác ấy… rất giống như mối tình đầu tôi từng mơ tới.Một lần, tôi hỏi Trần Lễ:“Nếu em không nói trước, anh sẽ đợi em đến bao giờ?”Anh đáp:“Đợi đến khi em thích người khác.”Tôi bỗng thấy chua xót trong lòng:“Thế nếu em không thích ai cả thì sao?”“Thì cả đời.”Tôi im lặng rất lâu, rồi đáp:“Cũng may, người em thích là anh.”Anh cười, xoa đầu tôi:“Cũng may, người anh chờ chính là em.”—Thời gian trôi nhanh, kỳ nghỉ đông đến. Tôi về quê, còn Trần Lễ ở lại trường học thêm tiếng Anh.Dù cách xa, nhưng ngày nào chúng tôi cũng gọi video, chia sẻ với nhau từ chuyện học hành đến chuyện vặt vãnh.Một hôm, tôi gửi cho anh một bức ảnh mèo con dễ thương, anh hỏi:“Em muốn nuôi à?”“Ừ, sau này tụi mình ra ở riêng thì nuôi một con nha.”Anh cười:“Vậy anh đi chuẩn bị ổ trước.”—Sau kỳ nghỉ đông, tôi về lại trường. Trần Lễ ra ga đón.Tôi vừa kéo vali vừa chạy lại ôm anh:“Em nhớ anh quá trời.”Anh xoa đầu tôi, tay kéo vali, còn tôi thì ríu rít kể chuyện về quê.Chúng tôi vẫn như vậy, tự nhiên, nhẹ nhàng và bình yên.---Sau khi tốt nghiệp, tôi và Trần Lễ cùng xin vào làm việc ở cùng thành phố. Dù không ở cùng công ty, nhưng cách nhau không xa.Buổi sáng anh đạp xe đưa tôi đi làm, buổi chiều cùng về. Chúng tôi thuê một căn hộ nhỏ, nuôi một con mèo trắng, đặt tên là “Bé Mù” – vì tôi từng mù mặt.Trần Lễ nói, nếu không có cái "mù mặt" đó, có lẽ tôi chẳng bao giờ chú ý đến anh.Cũng có thể.—Một ngày nọ, khi tôi đi làm về, thấy nhà tối thui. Tôi bật đèn, gọi: “Trần Lễ?”Không ai trả lời.Tôi vào phòng, đèn đột ngột sáng lên. Trần Lễ đứng đó, mặc áo sơ mi trắng, cười tươi như nắng.Tôi chưa kịp phản ứng thì anh quỳ xuống, đưa ra một chiếc nhẫn:“Cẩm Huệ, em có muốn cả đời ăn cơm cùng anh không?”Tôi bật cười trong nước mắt, gật đầu thật mạnh:“Em đồng ý.”—Có lẽ, từ lúc tôi thầm gọi tên anh trong lòng, cuộc sống tôi đã bắt đầu thay đổi rồi.Tình yêu hóa ra cũng đơn giản thế thôi.Chỉ cần một ánh mắt, một cái nắm tay, một tiếng gọi quen thuộc……là đủ cả một đời.Hoàn~                  

Chương 12: Chương 12