Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…
Chương 238: Chương 238
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Đi đến ký túc xá của Tống Viện, Tiêu Thanh Như ngập ngừng hỏi: "Cô ta sẽ không kể chuyện này ra đâu phải không? Nếu như việc này bị truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ gặp rắc rối."Tống Viện buông tay: "Ai biết được? Nhưng nói ra cũng vô dụng, chỉ cần tớ và Tần Bắc không công khai thừa nhận, người khác sẽ chỉ coi đó như lời đồn.""Nơi nào có người nơi đó liền có thị phi, truyền đến truyền đi, ai biết được có người thêm mắm dặm muối gì vào trong không."Tống Viện vỗ vỗ bả vai chị em tốt: "Tớ đã không lo lắng, cậu cũng không cần nhọc lòng thay tớ, dù sao bây giờ cũng không gây ra chuyện lớn gì cả.""Cứ mãi giấu kín như thế này cũng không phải biện pháp.""Tạm thời cứ như vậy trước đi, trước mặt tớ không muốn cành mẹ đẻ cành con."Vân Mộng Hạ VũTiêu Thanh Như thở dài: "Sớm biết như thế này hôm nay tớ đã không đến, còn gây thêm phiền phức cho cậu nữa."Tống Viện dở khóc dở cười: "Rõ ràng cậu mới là người bị bọn tớ liên lụy, tại sao còn lo lắng suy nghĩ?""Nếu như tớ không tới đây, cô ta cũng sẽ không liên tưởng đến việc này.""Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, tớ cũng không muốn giấy cả đời, cứ thuận theo tự nhiên đi, cũng không phải chuyện lớn như rơi đầu, cậu cũng đừng căng thẳng quá."Tống Viện thực sự không hề căng thẳng, đối với cô ấy mà nói, chỉ cần không ảnh hưởng đến người trong nhà, vậy không tính là chuyện to tát.Vẫn là câu nói kia, nói chuyện làm việc cần phải chú trọng chứng cứ.Nếu như trên dưới động chạm mồm mép, là có thể định tội người khác, vậy không phải sẽ rối tung lên sao?Tiêu Thanh Như nói: "Tớ thấy biểu hiện của đồng chí Tần trong đội sản xuất khá tốt, chỉ cần tư tưởng giác ngộ của anh ấy không thành vấn đề, trên thực tế, chuyện của cậu và anh ấy vẫn có cơ hội xoay chuyển."Tống Viện gật đầu: "Chính vì nguyên nhân này, tớ mới dám lén lút hẹn hò với anh ấy, nhưng nếu như kết hôn, tính chất sẽ thay đổi, chúng tớ không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng hiện tại chúng tớ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.""Trong lòng cậu cũng hiểu rõ, tớ sẽ không nói thì thêm."Tiêu Thanh Như đưa cho Tống Viện đồ mình mang đến, có một túi bánh bao, còn có một hộp thịt kho tàu."Tất cả đều là dì Tống đưa cho cậu."Tống Viện cười nói: "Tớ có thể tự mình nấu cơm, mấy thứ này nào cần mang từ trong nhà đến.""Theo tớ đoán là sợ cậu ở một mình không chịu ăn cơm đàng hoàng."Đồ đã được giao đến nơi, Tiêu Thanh Như đang chuẩn bị đi."Ăn cơm rồi hẵng đi.""Tớ còn muốn đến công xã mua con cá, sau đó lại đến tiệm cơm quốc doanh mua bánh bao ăn.""Vậy tớ mặc kệ cậu đó."Tiêu Thanh Như gật đầu: "Không cần lo cho tớ, tớ cũng không phải trẻ con nữa, không để bản thân nhịn đói đâu."Leo lên xe đạp một lần nữa, Tiêu Thanh Như liền rời đi.Có thứ tốt, Tống Viện liền muốn chia sẻ với hai anh em Tần Bắc.Ban ngày ban mặt có nhiều người chú ý, chỉ có thể cất thịt kho tàu đi trước, rồi tìm cơ hội đưa cho Tần Bắc mang về ăn."Chị gái."Bên ngoài truyền đến giọng nói của Tần Thiên.Tống Viện vội vàng chạy ra ngoài: "Sao em lại tới đây?"Tần Thiên giơ cái chén trong tay: "Anh trai em bắt được một con thỏ, bảo em đưa một chén đến cho chị, nói đây là tiền học phí của em."Tống Viện nhìn cái chén trong tay Tần Thiên, hẳn là cái lớn nhất trong nhà họ Tần.Trong chén toàn là thịt, ngay cả canh cũng không có.Có chút bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười, chắc không phải người nọ đã để hết thịt lại cho cô ấy đấy chứ?"Trong nhà vẫn còn sao?""Còn, vẫn còn hơn một nửa lận."Tần Thiên nuốt nuốt nước miếng, miếng thịt thật sự rất thơm ngon.Sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà ***** miếng, cầm cái chén đẩy vào trong tay Tống Viện, Tần Thiên liền không nhìn chén thịt kia nữa.Đây là một phần tâm ý của bạn trai của mình, Tống Viện tự nhiên sẽ không từ chối.Nhưng một mình cô ấy ăn không hết, vì thế chỉ giữ lại một nửa, phần còn lại để Tần Thiên mang về.
Đi đến ký túc xá của Tống Viện, Tiêu Thanh Như ngập ngừng hỏi: "Cô ta sẽ không kể chuyện này ra đâu phải không? Nếu như việc này bị truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ gặp rắc rối."
Tống Viện buông tay: "Ai biết được? Nhưng nói ra cũng vô dụng, chỉ cần tớ và Tần Bắc không công khai thừa nhận, người khác sẽ chỉ coi đó như lời đồn."
"Nơi nào có người nơi đó liền có thị phi, truyền đến truyền đi, ai biết được có người thêm mắm dặm muối gì vào trong không."
Tống Viện vỗ vỗ bả vai chị em tốt: "Tớ đã không lo lắng, cậu cũng không cần nhọc lòng thay tớ, dù sao bây giờ cũng không gây ra chuyện lớn gì cả."
"Cứ mãi giấu kín như thế này cũng không phải biện pháp."
"Tạm thời cứ như vậy trước đi, trước mặt tớ không muốn cành mẹ đẻ cành con."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiêu Thanh Như thở dài: "Sớm biết như thế này hôm nay tớ đã không đến, còn gây thêm phiền phức cho cậu nữa."
Tống Viện dở khóc dở cười: "Rõ ràng cậu mới là người bị bọn tớ liên lụy, tại sao còn lo lắng suy nghĩ?"
"Nếu như tớ không tới đây, cô ta cũng sẽ không liên tưởng đến việc này."
"Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, tớ cũng không muốn giấy cả đời, cứ thuận theo tự nhiên đi, cũng không phải chuyện lớn như rơi đầu, cậu cũng đừng căng thẳng quá."
Tống Viện thực sự không hề căng thẳng, đối với cô ấy mà nói, chỉ cần không ảnh hưởng đến người trong nhà, vậy không tính là chuyện to tát.
Vẫn là câu nói kia, nói chuyện làm việc cần phải chú trọng chứng cứ.
Nếu như trên dưới động chạm mồm mép, là có thể định tội người khác, vậy không phải sẽ rối tung lên sao?
Tiêu Thanh Như nói: "Tớ thấy biểu hiện của đồng chí Tần trong đội sản xuất khá tốt, chỉ cần tư tưởng giác ngộ của anh ấy không thành vấn đề, trên thực tế, chuyện của cậu và anh ấy vẫn có cơ hội xoay chuyển."
Tống Viện gật đầu: "Chính vì nguyên nhân này, tớ mới dám lén lút hẹn hò với anh ấy, nhưng nếu như kết hôn, tính chất sẽ thay đổi, chúng tớ không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng hiện tại chúng tớ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng."
"Trong lòng cậu cũng hiểu rõ, tớ sẽ không nói thì thêm."
Tiêu Thanh Như đưa cho Tống Viện đồ mình mang đến, có một túi bánh bao, còn có một hộp thịt kho tàu.
"Tất cả đều là dì Tống đưa cho cậu."
Tống Viện cười nói: "Tớ có thể tự mình nấu cơm, mấy thứ này nào cần mang từ trong nhà đến."
"Theo tớ đoán là sợ cậu ở một mình không chịu ăn cơm đàng hoàng."
Đồ đã được giao đến nơi, Tiêu Thanh Như đang chuẩn bị đi.
"Ăn cơm rồi hẵng đi."
"Tớ còn muốn đến công xã mua con cá, sau đó lại đến tiệm cơm quốc doanh mua bánh bao ăn."
"Vậy tớ mặc kệ cậu đó."
Tiêu Thanh Như gật đầu: "Không cần lo cho tớ, tớ cũng không phải trẻ con nữa, không để bản thân nhịn đói đâu."
Leo lên xe đạp một lần nữa, Tiêu Thanh Như liền rời đi.
Có thứ tốt, Tống Viện liền muốn chia sẻ với hai anh em Tần Bắc.
Ban ngày ban mặt có nhiều người chú ý, chỉ có thể cất thịt kho tàu đi trước, rồi tìm cơ hội đưa cho Tần Bắc mang về ăn.
"Chị gái."
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Tần Thiên.
Tống Viện vội vàng chạy ra ngoài: "Sao em lại tới đây?"
Tần Thiên giơ cái chén trong tay: "Anh trai em bắt được một con thỏ, bảo em đưa một chén đến cho chị, nói đây là tiền học phí của em."
Tống Viện nhìn cái chén trong tay Tần Thiên, hẳn là cái lớn nhất trong nhà họ Tần.
Trong chén toàn là thịt, ngay cả canh cũng không có.
Có chút bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười, chắc không phải người nọ đã để hết thịt lại cho cô ấy đấy chứ?
"Trong nhà vẫn còn sao?"
"Còn, vẫn còn hơn một nửa lận."
Tần Thiên nuốt nuốt nước miếng, miếng thịt thật sự rất thơm ngon.
Sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà ***** miếng, cầm cái chén đẩy vào trong tay Tống Viện, Tần Thiên liền không nhìn chén thịt kia nữa.
Đây là một phần tâm ý của bạn trai của mình, Tống Viện tự nhiên sẽ không từ chối.
Nhưng một mình cô ấy ăn không hết, vì thế chỉ giữ lại một nửa, phần còn lại để Tần Thiên mang về.
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Đi đến ký túc xá của Tống Viện, Tiêu Thanh Như ngập ngừng hỏi: "Cô ta sẽ không kể chuyện này ra đâu phải không? Nếu như việc này bị truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ gặp rắc rối."Tống Viện buông tay: "Ai biết được? Nhưng nói ra cũng vô dụng, chỉ cần tớ và Tần Bắc không công khai thừa nhận, người khác sẽ chỉ coi đó như lời đồn.""Nơi nào có người nơi đó liền có thị phi, truyền đến truyền đi, ai biết được có người thêm mắm dặm muối gì vào trong không."Tống Viện vỗ vỗ bả vai chị em tốt: "Tớ đã không lo lắng, cậu cũng không cần nhọc lòng thay tớ, dù sao bây giờ cũng không gây ra chuyện lớn gì cả.""Cứ mãi giấu kín như thế này cũng không phải biện pháp.""Tạm thời cứ như vậy trước đi, trước mặt tớ không muốn cành mẹ đẻ cành con."Vân Mộng Hạ VũTiêu Thanh Như thở dài: "Sớm biết như thế này hôm nay tớ đã không đến, còn gây thêm phiền phức cho cậu nữa."Tống Viện dở khóc dở cười: "Rõ ràng cậu mới là người bị bọn tớ liên lụy, tại sao còn lo lắng suy nghĩ?""Nếu như tớ không tới đây, cô ta cũng sẽ không liên tưởng đến việc này.""Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, tớ cũng không muốn giấy cả đời, cứ thuận theo tự nhiên đi, cũng không phải chuyện lớn như rơi đầu, cậu cũng đừng căng thẳng quá."Tống Viện thực sự không hề căng thẳng, đối với cô ấy mà nói, chỉ cần không ảnh hưởng đến người trong nhà, vậy không tính là chuyện to tát.Vẫn là câu nói kia, nói chuyện làm việc cần phải chú trọng chứng cứ.Nếu như trên dưới động chạm mồm mép, là có thể định tội người khác, vậy không phải sẽ rối tung lên sao?Tiêu Thanh Như nói: "Tớ thấy biểu hiện của đồng chí Tần trong đội sản xuất khá tốt, chỉ cần tư tưởng giác ngộ của anh ấy không thành vấn đề, trên thực tế, chuyện của cậu và anh ấy vẫn có cơ hội xoay chuyển."Tống Viện gật đầu: "Chính vì nguyên nhân này, tớ mới dám lén lút hẹn hò với anh ấy, nhưng nếu như kết hôn, tính chất sẽ thay đổi, chúng tớ không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng hiện tại chúng tớ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.""Trong lòng cậu cũng hiểu rõ, tớ sẽ không nói thì thêm."Tiêu Thanh Như đưa cho Tống Viện đồ mình mang đến, có một túi bánh bao, còn có một hộp thịt kho tàu."Tất cả đều là dì Tống đưa cho cậu."Tống Viện cười nói: "Tớ có thể tự mình nấu cơm, mấy thứ này nào cần mang từ trong nhà đến.""Theo tớ đoán là sợ cậu ở một mình không chịu ăn cơm đàng hoàng."Đồ đã được giao đến nơi, Tiêu Thanh Như đang chuẩn bị đi."Ăn cơm rồi hẵng đi.""Tớ còn muốn đến công xã mua con cá, sau đó lại đến tiệm cơm quốc doanh mua bánh bao ăn.""Vậy tớ mặc kệ cậu đó."Tiêu Thanh Như gật đầu: "Không cần lo cho tớ, tớ cũng không phải trẻ con nữa, không để bản thân nhịn đói đâu."Leo lên xe đạp một lần nữa, Tiêu Thanh Như liền rời đi.Có thứ tốt, Tống Viện liền muốn chia sẻ với hai anh em Tần Bắc.Ban ngày ban mặt có nhiều người chú ý, chỉ có thể cất thịt kho tàu đi trước, rồi tìm cơ hội đưa cho Tần Bắc mang về ăn."Chị gái."Bên ngoài truyền đến giọng nói của Tần Thiên.Tống Viện vội vàng chạy ra ngoài: "Sao em lại tới đây?"Tần Thiên giơ cái chén trong tay: "Anh trai em bắt được một con thỏ, bảo em đưa một chén đến cho chị, nói đây là tiền học phí của em."Tống Viện nhìn cái chén trong tay Tần Thiên, hẳn là cái lớn nhất trong nhà họ Tần.Trong chén toàn là thịt, ngay cả canh cũng không có.Có chút bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười, chắc không phải người nọ đã để hết thịt lại cho cô ấy đấy chứ?"Trong nhà vẫn còn sao?""Còn, vẫn còn hơn một nửa lận."Tần Thiên nuốt nuốt nước miếng, miếng thịt thật sự rất thơm ngon.Sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà ***** miếng, cầm cái chén đẩy vào trong tay Tống Viện, Tần Thiên liền không nhìn chén thịt kia nữa.Đây là một phần tâm ý của bạn trai của mình, Tống Viện tự nhiên sẽ không từ chối.Nhưng một mình cô ấy ăn không hết, vì thế chỉ giữ lại một nửa, phần còn lại để Tần Thiên mang về.