Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…
Chương 239: Chương 239
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Tần Thiên chắp tay sau lưng: "Đây là học phí của em, em không thể mang về.""Một mình chị thật sự ăn không hết.""Chị có thể ăn tiếp vào buổi tối."Thằng nhóc không chịu nhận lấy chén, khăng khăng muốn Tống Viện giữ lại nguyên chén thịt.Tống Viện không còn cách nào với thằng nhóc, gói cho người ta mấy cái bánh bao, lại đưa thịt kho tàu trong nhà mang đến cho Tần Thiên."Có qua có lại, chị ăn đồ ăn của các em, các em cũng nên nhận đồ ăn của chị."Tần Thiên đã không còn là đứa bé ba tuổi nữa, biết rằng có một số việc không thể tính như vậy.Nếu như thằng nhóc nhận bánh bao và thịt kho tàu, chẳng phải đang chiếm chỗ tốt của chị gái sao?Cầm cái chén trống không, nói: "Chị ơi, em về trước đây, một lát nữa em sẽ đến chỗ chị học toán."Nói xong, người đã chạy đi mấy.Tống Viện bất đắc dĩ: "Thằng nhóc này, chạy nhanh như vậy làm gì?"Nhìn đồ vật trên bàn, nhiêu đây đủ để cô ấy ăn hai ngày.Tần Thiên quay lại phòng cách vách."Đã đưa đồ đến chưa?"Vân Mộng Hạ Vũ"Đã đưa đến."Tần Bắc hỏi thằng nhóc: "Cô giáo Tống có nói gì khác không?"Tần Thiên lắc đầu rồi lại gật đầu: "Chị muốn cho em bánh bao và thịt kho tàu, nhưng em không nhận."Tần Bắc cho thằng nhóc một ánh mắt khen ngợi."Cô giáo Tống chỉ có một mình ở trường học, làm đồ ăn không dễ dàng, đừng tùy tiện nhận đồ mà cô ấy đưa cho em."Tần Thiên ngượng ngùng sờ sờ cái ót: "Mấy hôm trước em đã ăn bánh bao ngô hấp của chị gái rồi."Đứa trẻ còn nhỏ tham ăn, đây cũng là điều bình thường.Nếu như cứ một mực từ chối ý tốt của Tống Viện, hình như cũng không tốt lắm.Nghĩ một lúc, Tần Bắc nói: "Thỉnh thoảng có thể ăn, nhưng phải vừa phải, không thể tham ăn.""Em ăn đồ của chị gái, chờ khi nào chúng ta có món ăn ngon, chúng ta cũng đưa cho chị ấy.""Được rồi, ăn cơm nhanh đi."Trong nhà chỉ còn lại một nửa số thịt nhỏ, phần còn lại cơ bản đều là canh.Tần Bắc gắp hết thịt vào trong chén của em trai, bản thân mình chỉ ăn ngũ cốc bánh bột ngô, thỉnh thoảng muống mấy muỗng canh.Nhìn thấy anh ấy như vậy, Tần Thiên cũng đau lòng.Vội vàng chia một ít thịt cho anh trai mình: "Chị đã từng nói, làm người không được tham lam, em cảm thấy chúng ta ăn cùng nhau sẽ ngon hơn."Trong mắt Tần Bắc tràn đầy ý cười.Bạn gái của mình, thật sự rất giỏi trong việc giáo dục người khác.Từ khi Tiểu Thiên đi theo học tập cùng cô ấy, cả người đã thay đổi rất nhiều.Hiểu chuyện hơn trước kia, cũng không còn nhút nhát như trước.Về việc này, Tần Bắc rất cảm kích.Cho dù Tống Viện không phải bạn gái của anh ấy, anh ấy cũng phải cảm ơn cô ấy thật trịnh trọng.Ăn cơm xong, Tần Thiên muốn đi tìm Tống Viện mở lớp học.Nhưng bị anh trai ngăn cản."Từ giờ trở đi đừng quấy rầy cô giáo Tống vào buổi trưa, để cô ấy được ngủ trưa, nếu không buổi chiều sẽ không có tinh thần đi học.""Nhưng vừa nãy em đã hẹn với chị ấy rồi."Ánh mắt Tần Bắc khẽ nhúc nhích: "Anh xin nghỉ giúp em.""Vậy được rồi."Tần Thiên cũng cảm thấy buổi chiều đi sẽ tốt hơn, như vậy sẽ không trì hoãn giấc nghỉ của chị.Trong khoảng thời gian nghỉ trưa, thằng nhóc có thể tự mình học thuộc bài văn, còn có thể lấy nhánh cây luyện viết chữ trên mặt đất.Cái giờ này, mọi nhà đều đang ăn cơm, về cơ bản không ai hoạt động ở bên ngoài.Tần Bắc xuất hiện ở trường học, Tống Viện cũng không quá ngạc nhiên.Một tay kéo người vào trong ký túc xá, rồi đóng sầm cửa lại.
Tần Thiên chắp tay sau lưng: "Đây là học phí của em, em không thể mang về."
"Một mình chị thật sự ăn không hết."
"Chị có thể ăn tiếp vào buổi tối."
Thằng nhóc không chịu nhận lấy chén, khăng khăng muốn Tống Viện giữ lại nguyên chén thịt.
Tống Viện không còn cách nào với thằng nhóc, gói cho người ta mấy cái bánh bao, lại đưa thịt kho tàu trong nhà mang đến cho Tần Thiên.
"Có qua có lại, chị ăn đồ ăn của các em, các em cũng nên nhận đồ ăn của chị."
Tần Thiên đã không còn là đứa bé ba tuổi nữa, biết rằng có một số việc không thể tính như vậy.
Nếu như thằng nhóc nhận bánh bao và thịt kho tàu, chẳng phải đang chiếm chỗ tốt của chị gái sao?
Cầm cái chén trống không, nói: "Chị ơi, em về trước đây, một lát nữa em sẽ đến chỗ chị học toán."
Nói xong, người đã chạy đi mấy.
Tống Viện bất đắc dĩ: "Thằng nhóc này, chạy nhanh như vậy làm gì?"
Nhìn đồ vật trên bàn, nhiêu đây đủ để cô ấy ăn hai ngày.
Tần Thiên quay lại phòng cách vách.
"Đã đưa đồ đến chưa?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đã đưa đến."
Tần Bắc hỏi thằng nhóc: "Cô giáo Tống có nói gì khác không?"
Tần Thiên lắc đầu rồi lại gật đầu: "Chị muốn cho em bánh bao và thịt kho tàu, nhưng em không nhận."
Tần Bắc cho thằng nhóc một ánh mắt khen ngợi.
"Cô giáo Tống chỉ có một mình ở trường học, làm đồ ăn không dễ dàng, đừng tùy tiện nhận đồ mà cô ấy đưa cho em."
Tần Thiên ngượng ngùng sờ sờ cái ót: "Mấy hôm trước em đã ăn bánh bao ngô hấp của chị gái rồi."
Đứa trẻ còn nhỏ tham ăn, đây cũng là điều bình thường.
Nếu như cứ một mực từ chối ý tốt của Tống Viện, hình như cũng không tốt lắm.
Nghĩ một lúc, Tần Bắc nói: "Thỉnh thoảng có thể ăn, nhưng phải vừa phải, không thể tham ăn."
"Em ăn đồ của chị gái, chờ khi nào chúng ta có món ăn ngon, chúng ta cũng đưa cho chị ấy."
"Được rồi, ăn cơm nhanh đi."
Trong nhà chỉ còn lại một nửa số thịt nhỏ, phần còn lại cơ bản đều là canh.
Tần Bắc gắp hết thịt vào trong chén của em trai, bản thân mình chỉ ăn ngũ cốc bánh bột ngô, thỉnh thoảng muống mấy muỗng canh.
Nhìn thấy anh ấy như vậy, Tần Thiên cũng đau lòng.
Vội vàng chia một ít thịt cho anh trai mình: "Chị đã từng nói, làm người không được tham lam, em cảm thấy chúng ta ăn cùng nhau sẽ ngon hơn."
Trong mắt Tần Bắc tràn đầy ý cười.
Bạn gái của mình, thật sự rất giỏi trong việc giáo dục người khác.
Từ khi Tiểu Thiên đi theo học tập cùng cô ấy, cả người đã thay đổi rất nhiều.
Hiểu chuyện hơn trước kia, cũng không còn nhút nhát như trước.
Về việc này, Tần Bắc rất cảm kích.
Cho dù Tống Viện không phải bạn gái của anh ấy, anh ấy cũng phải cảm ơn cô ấy thật trịnh trọng.
Ăn cơm xong, Tần Thiên muốn đi tìm Tống Viện mở lớp học.
Nhưng bị anh trai ngăn cản.
"Từ giờ trở đi đừng quấy rầy cô giáo Tống vào buổi trưa, để cô ấy được ngủ trưa, nếu không buổi chiều sẽ không có tinh thần đi học."
"Nhưng vừa nãy em đã hẹn với chị ấy rồi."
Ánh mắt Tần Bắc khẽ nhúc nhích: "Anh xin nghỉ giúp em."
"Vậy được rồi."
Tần Thiên cũng cảm thấy buổi chiều đi sẽ tốt hơn, như vậy sẽ không trì hoãn giấc nghỉ của chị.
Trong khoảng thời gian nghỉ trưa, thằng nhóc có thể tự mình học thuộc bài văn, còn có thể lấy nhánh cây luyện viết chữ trên mặt đất.
Cái giờ này, mọi nhà đều đang ăn cơm, về cơ bản không ai hoạt động ở bên ngoài.
Tần Bắc xuất hiện ở trường học, Tống Viện cũng không quá ngạc nhiên.
Một tay kéo người vào trong ký túc xá, rồi đóng sầm cửa lại.
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Tần Thiên chắp tay sau lưng: "Đây là học phí của em, em không thể mang về.""Một mình chị thật sự ăn không hết.""Chị có thể ăn tiếp vào buổi tối."Thằng nhóc không chịu nhận lấy chén, khăng khăng muốn Tống Viện giữ lại nguyên chén thịt.Tống Viện không còn cách nào với thằng nhóc, gói cho người ta mấy cái bánh bao, lại đưa thịt kho tàu trong nhà mang đến cho Tần Thiên."Có qua có lại, chị ăn đồ ăn của các em, các em cũng nên nhận đồ ăn của chị."Tần Thiên đã không còn là đứa bé ba tuổi nữa, biết rằng có một số việc không thể tính như vậy.Nếu như thằng nhóc nhận bánh bao và thịt kho tàu, chẳng phải đang chiếm chỗ tốt của chị gái sao?Cầm cái chén trống không, nói: "Chị ơi, em về trước đây, một lát nữa em sẽ đến chỗ chị học toán."Nói xong, người đã chạy đi mấy.Tống Viện bất đắc dĩ: "Thằng nhóc này, chạy nhanh như vậy làm gì?"Nhìn đồ vật trên bàn, nhiêu đây đủ để cô ấy ăn hai ngày.Tần Thiên quay lại phòng cách vách."Đã đưa đồ đến chưa?"Vân Mộng Hạ Vũ"Đã đưa đến."Tần Bắc hỏi thằng nhóc: "Cô giáo Tống có nói gì khác không?"Tần Thiên lắc đầu rồi lại gật đầu: "Chị muốn cho em bánh bao và thịt kho tàu, nhưng em không nhận."Tần Bắc cho thằng nhóc một ánh mắt khen ngợi."Cô giáo Tống chỉ có một mình ở trường học, làm đồ ăn không dễ dàng, đừng tùy tiện nhận đồ mà cô ấy đưa cho em."Tần Thiên ngượng ngùng sờ sờ cái ót: "Mấy hôm trước em đã ăn bánh bao ngô hấp của chị gái rồi."Đứa trẻ còn nhỏ tham ăn, đây cũng là điều bình thường.Nếu như cứ một mực từ chối ý tốt của Tống Viện, hình như cũng không tốt lắm.Nghĩ một lúc, Tần Bắc nói: "Thỉnh thoảng có thể ăn, nhưng phải vừa phải, không thể tham ăn.""Em ăn đồ của chị gái, chờ khi nào chúng ta có món ăn ngon, chúng ta cũng đưa cho chị ấy.""Được rồi, ăn cơm nhanh đi."Trong nhà chỉ còn lại một nửa số thịt nhỏ, phần còn lại cơ bản đều là canh.Tần Bắc gắp hết thịt vào trong chén của em trai, bản thân mình chỉ ăn ngũ cốc bánh bột ngô, thỉnh thoảng muống mấy muỗng canh.Nhìn thấy anh ấy như vậy, Tần Thiên cũng đau lòng.Vội vàng chia một ít thịt cho anh trai mình: "Chị đã từng nói, làm người không được tham lam, em cảm thấy chúng ta ăn cùng nhau sẽ ngon hơn."Trong mắt Tần Bắc tràn đầy ý cười.Bạn gái của mình, thật sự rất giỏi trong việc giáo dục người khác.Từ khi Tiểu Thiên đi theo học tập cùng cô ấy, cả người đã thay đổi rất nhiều.Hiểu chuyện hơn trước kia, cũng không còn nhút nhát như trước.Về việc này, Tần Bắc rất cảm kích.Cho dù Tống Viện không phải bạn gái của anh ấy, anh ấy cũng phải cảm ơn cô ấy thật trịnh trọng.Ăn cơm xong, Tần Thiên muốn đi tìm Tống Viện mở lớp học.Nhưng bị anh trai ngăn cản."Từ giờ trở đi đừng quấy rầy cô giáo Tống vào buổi trưa, để cô ấy được ngủ trưa, nếu không buổi chiều sẽ không có tinh thần đi học.""Nhưng vừa nãy em đã hẹn với chị ấy rồi."Ánh mắt Tần Bắc khẽ nhúc nhích: "Anh xin nghỉ giúp em.""Vậy được rồi."Tần Thiên cũng cảm thấy buổi chiều đi sẽ tốt hơn, như vậy sẽ không trì hoãn giấc nghỉ của chị.Trong khoảng thời gian nghỉ trưa, thằng nhóc có thể tự mình học thuộc bài văn, còn có thể lấy nhánh cây luyện viết chữ trên mặt đất.Cái giờ này, mọi nhà đều đang ăn cơm, về cơ bản không ai hoạt động ở bên ngoài.Tần Bắc xuất hiện ở trường học, Tống Viện cũng không quá ngạc nhiên.Một tay kéo người vào trong ký túc xá, rồi đóng sầm cửa lại.