Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…

Chương 241: Chương 241

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Người đàn ông khi nghiêm túc là hấp dẫn nhất, Tiêu Thanh Như chưa từng nhìn thấy bộ dạng lái máy bay của Hứa Mục Chu, nhưng khi anh nấu ăn, nhìn cũng rất tuấn tú.Nhóm mũi chân, cô hôn một cái lên sườn mặt người đàn ông: "Hứa Mục Chu, anh thật đẹp trai."Hương thơm của người phụ nữ quanh quẩn bên chóp mũi, nơi bị cô hôn còn lưu lại cảm giác mềm mạiNhịp tim đập gia tốc điên cuồng, Hứa Mục Chu cảm thấy chính mình sắp không cầm chắc con d.a.o phay.Hầu kết lăn lên lộn xuống: "Vợ, đừng trêu chọc anh.""Đây có tính là trêu chọc không?"Người đàn ông không nói gì, tiếp tục nấu cơm đâu vào đấy.Anh càng bình tĩnh, Tiêu Thanh Như càng muốn trêu chọc anh.Ôm eo Hứa Mục Chu từ phía sau, kéo vạt áo sơ mi của anh ra."Vợ này.""Ừm?""Còn muốn ăn cơm không?"Hai người quá mức quen thuộc, thế cho nên Tiêu Thanh Như có thể dễ dàng nghe ra sự nguy hiểm ẩn chứa trong giọng nói của người đàn ông.Đang chuẩn bị rút tay ra, lại bị ngăn lại."Tiếp tục."Tiêu Thanh Như cười đến toàn thân đều đang run rẩy, cuối cùng nằm dài trên lưng Hứa Mục Chu."Tại sao cái anh này lại như vậy."Hứa Mục Chu quay đầu nhìn cô: "Như nào?""Khẩu thị tâm phi."Người đàn ông không nhịn được mà bật cười: "Là ai trêu chọc người khác trước, không muốn chịu trách nhiệm sao?"Tiêu Thanh Như dựa vào lưng Hứa Mục Chu, gương mặt thân mật cọ cọ anh: "Em có giống loại người không dám chịu trách nhiệm sao?"Hứa Mục Chu nói thầm trong lòng, anh nhớ rất rõ bản thân đã bị trêu đùa bao nhiêu lần.Có đôi khi còn bị đá thẳng cẳng từ trên giường xuống.Anh cực kỳ tủi thân nói: "Em đã không chịu trách nhiệm rất nhiều lần rồi."Nghĩ đến bộ dáng bất đắc dĩ khi bị trêu chọc của Hứa Mục Chu, Tiêu Thanh Như liền muốn bật cười.Ngón tay mảnh khảnh lướt qua vùng bụng săn chắc.Hô hấp của người đàn ông có chút hỗn loạn.Mùi thơm của thịt cá hầm trong nồi tản mát ra, Hứa Mục Chu bịt kín các lỗ thông gió của bếp than.Anh một tay bế Tiêu Thanh Như lên: "Vợ, đi tắm rửa trước.""Đồ ăn sẽ bị cháy mất.""Không đâu."Vân Mộng Hạ Vũ…Một giờ sau, hai người mới ngồi lại vào bàn ăn.Hứa Mục Chu cảm thấy sảng khoái, khi nhặt xương cá ra cho Tiêu Thanh Như, khóe miệng còn ngậm cười.Anh cứ liên tục dặn dò cô ăn nhiều một chút.Tiêu Thanh Như rất hưởng thụ sự săn sóc của anh, nếu là trước đây, có thể cô sẽ cố tình làm trái ý Hứa Mục Chu.Nhưng hiện tại, tận mắt chứng kiến đường tình duyên của Tống Viện và Tần Bắc đi gian nan đến thế, Tiêu Thanh Như chỉ muốn trân trọng cuộc sống hiện tại.Mọi việc làm theo ý mình, không thẹn với lương tâm là được.Hứa Mục Chu hỏi Tiêu Thanh Như: "Hôm nay có phải đã gặp chuyện gì không?""Có gặp."Tiêu Thanh Như nói ra chuyện xảy ra với Du Vãn."Đồng chí Hứa, khi ra ngoài nhớ phải bảo vệ tốt chính mình, đừng đưa tới hoa đào dính trên người."Hứa Mục Chu gần như lập tức thề với trời: "Sẽ không có hoa đào."Vất vả lắm anh mới cưới được người mình thương, làm sao có thể để người khác gây rắc rối cho cô chứ?"Vợ, lần sau bị người ta bôi đen thì đi báo cáo ngay."Tiêu Thanh Như cười ra tiếng: "Học theo gương đứa bé kia sao?""Không quan trọng là học theo ai, hữu dụng là được."Bởi vì tính chất công việc, khi bọn họ ra ngoài cũng phải chú ý đến từng lời nói cử chỉ của mình.Đối phương đã làm chuyện sai, bọn họ tìm nhân viên có liên quan xử lý tình huống, đây hoàn toàn là chuyện bình thường.Không muốn vợ bị người khác bắt nạt, Hứa Mục Chu lại dạy cô rất nhiều cách để tự bảo vệ mình.Tiêu Thanh Như thầm nghĩ trong lòng, nếu sau này có con, Hứa Mục Chu nhất định sẽ là một ông cha già thích lo lắng không đâu.Sờ sờ bụng, trong khoảng thời gian này vẫn chưa đi kiểm tra, cũng không biết tình hình thế nào rồi.Tiêu Thanh Như trước đây vẫn luôn không muốn sinh con, trong khoảnh khắc này đột nhiên rất muốn có một đứa con thuộc về mình và Hứa Mục Chu.Cô nghĩ, Hứa Mục Chu nhất định sẽ là một người cha tốt.

Người đàn ông khi nghiêm túc là hấp dẫn nhất, Tiêu Thanh Như chưa từng nhìn thấy bộ dạng lái máy bay của Hứa Mục Chu, nhưng khi anh nấu ăn, nhìn cũng rất tuấn tú.

Nhóm mũi chân, cô hôn một cái lên sườn mặt người đàn ông: "Hứa Mục Chu, anh thật đẹp trai."

Hương thơm của người phụ nữ quanh quẩn bên chóp mũi, nơi bị cô hôn còn lưu lại cảm giác mềm mại

Nhịp tim đập gia tốc điên cuồng, Hứa Mục Chu cảm thấy chính mình sắp không cầm chắc con d.a.o phay.

Hầu kết lăn lên lộn xuống: "Vợ, đừng trêu chọc anh."

"Đây có tính là trêu chọc không?"

Người đàn ông không nói gì, tiếp tục nấu cơm đâu vào đấy.

Anh càng bình tĩnh, Tiêu Thanh Như càng muốn trêu chọc anh.

Ôm eo Hứa Mục Chu từ phía sau, kéo vạt áo sơ mi của anh ra.

"Vợ này."

"Ừm?"

"Còn muốn ăn cơm không?"

Hai người quá mức quen thuộc, thế cho nên Tiêu Thanh Như có thể dễ dàng nghe ra sự nguy hiểm ẩn chứa trong giọng nói của người đàn ông.

Đang chuẩn bị rút tay ra, lại bị ngăn lại.

"Tiếp tục."

Tiêu Thanh Như cười đến toàn thân đều đang run rẩy, cuối cùng nằm dài trên lưng Hứa Mục Chu.

"Tại sao cái anh này lại như vậy."

Hứa Mục Chu quay đầu nhìn cô: "Như nào?"

"Khẩu thị tâm phi."

Người đàn ông không nhịn được mà bật cười: "Là ai trêu chọc người khác trước, không muốn chịu trách nhiệm sao?"

Tiêu Thanh Như dựa vào lưng Hứa Mục Chu, gương mặt thân mật cọ cọ anh: "Em có giống loại người không dám chịu trách nhiệm sao?"

Hứa Mục Chu nói thầm trong lòng, anh nhớ rất rõ bản thân đã bị trêu đùa bao nhiêu lần.

Có đôi khi còn bị đá thẳng cẳng từ trên giường xuống.

Anh cực kỳ tủi thân nói: "Em đã không chịu trách nhiệm rất nhiều lần rồi."

Nghĩ đến bộ dáng bất đắc dĩ khi bị trêu chọc của Hứa Mục Chu, Tiêu Thanh Như liền muốn bật cười.

Ngón tay mảnh khảnh lướt qua vùng bụng săn chắc.

Hô hấp của người đàn ông có chút hỗn loạn.

Mùi thơm của thịt cá hầm trong nồi tản mát ra, Hứa Mục Chu bịt kín các lỗ thông gió của bếp than.

Anh một tay bế Tiêu Thanh Như lên: "Vợ, đi tắm rửa trước."

"Đồ ăn sẽ bị cháy mất."

"Không đâu."

Vân Mộng Hạ Vũ

Một giờ sau, hai người mới ngồi lại vào bàn ăn.

Hứa Mục Chu cảm thấy sảng khoái, khi nhặt xương cá ra cho Tiêu Thanh Như, khóe miệng còn ngậm cười.

Anh cứ liên tục dặn dò cô ăn nhiều một chút.

Tiêu Thanh Như rất hưởng thụ sự săn sóc của anh, nếu là trước đây, có thể cô sẽ cố tình làm trái ý Hứa Mục Chu.

Nhưng hiện tại, tận mắt chứng kiến đường tình duyên của Tống Viện và Tần Bắc đi gian nan đến thế, Tiêu Thanh Như chỉ muốn trân trọng cuộc sống hiện tại.

Mọi việc làm theo ý mình, không thẹn với lương tâm là được.

Hứa Mục Chu hỏi Tiêu Thanh Như: "Hôm nay có phải đã gặp chuyện gì không?"

"Có gặp."

Tiêu Thanh Như nói ra chuyện xảy ra với Du Vãn.

"Đồng chí Hứa, khi ra ngoài nhớ phải bảo vệ tốt chính mình, đừng đưa tới hoa đào dính trên người."

Hứa Mục Chu gần như lập tức thề với trời: "Sẽ không có hoa đào."

Vất vả lắm anh mới cưới được người mình thương, làm sao có thể để người khác gây rắc rối cho cô chứ?

"Vợ, lần sau bị người ta bôi đen thì đi báo cáo ngay."

Tiêu Thanh Như cười ra tiếng: "Học theo gương đứa bé kia sao?"

"Không quan trọng là học theo ai, hữu dụng là được."

Bởi vì tính chất công việc, khi bọn họ ra ngoài cũng phải chú ý đến từng lời nói cử chỉ của mình.

Đối phương đã làm chuyện sai, bọn họ tìm nhân viên có liên quan xử lý tình huống, đây hoàn toàn là chuyện bình thường.

Không muốn vợ bị người khác bắt nạt, Hứa Mục Chu lại dạy cô rất nhiều cách để tự bảo vệ mình.

Tiêu Thanh Như thầm nghĩ trong lòng, nếu sau này có con, Hứa Mục Chu nhất định sẽ là một ông cha già thích lo lắng không đâu.

Sờ sờ bụng, trong khoảng thời gian này vẫn chưa đi kiểm tra, cũng không biết tình hình thế nào rồi.

Tiêu Thanh Như trước đây vẫn luôn không muốn sinh con, trong khoảnh khắc này đột nhiên rất muốn có một đứa con thuộc về mình và Hứa Mục Chu.

Cô nghĩ, Hứa Mục Chu nhất định sẽ là một người cha tốt.

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Người đàn ông khi nghiêm túc là hấp dẫn nhất, Tiêu Thanh Như chưa từng nhìn thấy bộ dạng lái máy bay của Hứa Mục Chu, nhưng khi anh nấu ăn, nhìn cũng rất tuấn tú.Nhóm mũi chân, cô hôn một cái lên sườn mặt người đàn ông: "Hứa Mục Chu, anh thật đẹp trai."Hương thơm của người phụ nữ quanh quẩn bên chóp mũi, nơi bị cô hôn còn lưu lại cảm giác mềm mạiNhịp tim đập gia tốc điên cuồng, Hứa Mục Chu cảm thấy chính mình sắp không cầm chắc con d.a.o phay.Hầu kết lăn lên lộn xuống: "Vợ, đừng trêu chọc anh.""Đây có tính là trêu chọc không?"Người đàn ông không nói gì, tiếp tục nấu cơm đâu vào đấy.Anh càng bình tĩnh, Tiêu Thanh Như càng muốn trêu chọc anh.Ôm eo Hứa Mục Chu từ phía sau, kéo vạt áo sơ mi của anh ra."Vợ này.""Ừm?""Còn muốn ăn cơm không?"Hai người quá mức quen thuộc, thế cho nên Tiêu Thanh Như có thể dễ dàng nghe ra sự nguy hiểm ẩn chứa trong giọng nói của người đàn ông.Đang chuẩn bị rút tay ra, lại bị ngăn lại."Tiếp tục."Tiêu Thanh Như cười đến toàn thân đều đang run rẩy, cuối cùng nằm dài trên lưng Hứa Mục Chu."Tại sao cái anh này lại như vậy."Hứa Mục Chu quay đầu nhìn cô: "Như nào?""Khẩu thị tâm phi."Người đàn ông không nhịn được mà bật cười: "Là ai trêu chọc người khác trước, không muốn chịu trách nhiệm sao?"Tiêu Thanh Như dựa vào lưng Hứa Mục Chu, gương mặt thân mật cọ cọ anh: "Em có giống loại người không dám chịu trách nhiệm sao?"Hứa Mục Chu nói thầm trong lòng, anh nhớ rất rõ bản thân đã bị trêu đùa bao nhiêu lần.Có đôi khi còn bị đá thẳng cẳng từ trên giường xuống.Anh cực kỳ tủi thân nói: "Em đã không chịu trách nhiệm rất nhiều lần rồi."Nghĩ đến bộ dáng bất đắc dĩ khi bị trêu chọc của Hứa Mục Chu, Tiêu Thanh Như liền muốn bật cười.Ngón tay mảnh khảnh lướt qua vùng bụng săn chắc.Hô hấp của người đàn ông có chút hỗn loạn.Mùi thơm của thịt cá hầm trong nồi tản mát ra, Hứa Mục Chu bịt kín các lỗ thông gió của bếp than.Anh một tay bế Tiêu Thanh Như lên: "Vợ, đi tắm rửa trước.""Đồ ăn sẽ bị cháy mất.""Không đâu."Vân Mộng Hạ Vũ…Một giờ sau, hai người mới ngồi lại vào bàn ăn.Hứa Mục Chu cảm thấy sảng khoái, khi nhặt xương cá ra cho Tiêu Thanh Như, khóe miệng còn ngậm cười.Anh cứ liên tục dặn dò cô ăn nhiều một chút.Tiêu Thanh Như rất hưởng thụ sự săn sóc của anh, nếu là trước đây, có thể cô sẽ cố tình làm trái ý Hứa Mục Chu.Nhưng hiện tại, tận mắt chứng kiến đường tình duyên của Tống Viện và Tần Bắc đi gian nan đến thế, Tiêu Thanh Như chỉ muốn trân trọng cuộc sống hiện tại.Mọi việc làm theo ý mình, không thẹn với lương tâm là được.Hứa Mục Chu hỏi Tiêu Thanh Như: "Hôm nay có phải đã gặp chuyện gì không?""Có gặp."Tiêu Thanh Như nói ra chuyện xảy ra với Du Vãn."Đồng chí Hứa, khi ra ngoài nhớ phải bảo vệ tốt chính mình, đừng đưa tới hoa đào dính trên người."Hứa Mục Chu gần như lập tức thề với trời: "Sẽ không có hoa đào."Vất vả lắm anh mới cưới được người mình thương, làm sao có thể để người khác gây rắc rối cho cô chứ?"Vợ, lần sau bị người ta bôi đen thì đi báo cáo ngay."Tiêu Thanh Như cười ra tiếng: "Học theo gương đứa bé kia sao?""Không quan trọng là học theo ai, hữu dụng là được."Bởi vì tính chất công việc, khi bọn họ ra ngoài cũng phải chú ý đến từng lời nói cử chỉ của mình.Đối phương đã làm chuyện sai, bọn họ tìm nhân viên có liên quan xử lý tình huống, đây hoàn toàn là chuyện bình thường.Không muốn vợ bị người khác bắt nạt, Hứa Mục Chu lại dạy cô rất nhiều cách để tự bảo vệ mình.Tiêu Thanh Như thầm nghĩ trong lòng, nếu sau này có con, Hứa Mục Chu nhất định sẽ là một ông cha già thích lo lắng không đâu.Sờ sờ bụng, trong khoảng thời gian này vẫn chưa đi kiểm tra, cũng không biết tình hình thế nào rồi.Tiêu Thanh Như trước đây vẫn luôn không muốn sinh con, trong khoảnh khắc này đột nhiên rất muốn có một đứa con thuộc về mình và Hứa Mục Chu.Cô nghĩ, Hứa Mục Chu nhất định sẽ là một người cha tốt.

Chương 241: Chương 241