Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…

Chương 240: Chương 240

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Tiêu Thanh Như về đến nhà, mẹ Tống còn cố ý tới nhà hỏi thăm tình hình của Tống Viện.Trong tối ngoài sáng đều lén lút với Tần Bắc, nói rằng người nhà họ Tống không biết chuyện giữa Tống Viện và Tần Bắc, Tiêu Thanh Như chắc chắn không tin."Viên Viện sống một mình ở trường học, ngay từ đầu dì và cha con bé đã không yên tâm, sau đó có một lần dì đến thăm, tình cờ cách vách có một hộ gia đình, cách trường học chỉ có một bức tường, lúc này mới yên tâm hơn một chút."Tiêu Thanh Như chắc chắn đã hướng về phía chị em nhà mình, nói: "Cháu có biết vị đồng chí Tần kia, trước đó từng mua quả hồng khô ở nhà bọn họ, trông anh ấy rất cần mẫn, có thể một mình nuôi sống em trai, đồng nghĩa với khi làm việc sẽ không lén lười biếng, hơn nữa trước kia anh ấy từng giúp đỡ Tống Viện, hẳn là một người trượng nghĩa."Thấy Tiêu Thanh Như cũng khen Tần Bắc, mẹ Tống mới cảm thấy yên tâm.Chỉ sợ con gái nhà minh đầu óc nóng nảy, bị thằng nhóc họ Tần đó mê hoặc.Suy cho cùng, không phải gần quan được ban lộc sao.Nếu Thanh Như cũng nói thằng nhóc kia là một người không tệ, chứng minh vẫn còn có chỗ đáng khen."Vậy đứa bé đó chỉ có xuất thân hơi kém, nếu không dựa vào sự chăm chỉ này, cuộc sống sẽ rất khá." Trong giọng nói của mẹ Tống tràn đầy tiếc nuối.Tiêu Thanh Như gật đầu: "Đồng chí Tần có giác ngộ tư tưởng rất cao, trong công việc anh ấy cũng thuộc dạng tích cực nhất, tuy rằng có người không thích anh ấy, nhưng phần lớn mọi người vẫn có lý trí, chỉ cần anh ấy không có vấn đề gì, cho anh ấy một cơ hội cũng không phải không được."Mẹ Tống cười cười, con bé này, trong tối ngoài sáng đều đang nói đỡ cho hai người kia không."Viện Viện dạy thêm cho đứa bé nhà đó, lúc trước dì còn lo lắng bọn nhỏ thân cận quá sẽ có ảnh hưởng xấu gì, sau này Lão Tống nói, nên cho người khác hối cải để có cơ hội làm người mới, chỉ cần người nhà họ Tần không làm chuyện hồ đồ thì không cần suy nghĩ nhiều như vậy."Tiêu Thanh Như chần chờ một lát: "Nếu để Tống Viện biết suy nghĩ của các dì, hẳn cậu ấy sẽ rất vui mừng.""Hừm, đứa bé đó có chủ ý lớn thật sự, có một số việc vẫn nên để con bé tự mình quyết định đi."Mẹ Tống chưa từng tiếp xúc với Tần Bắc, chỉ có thể hỏi thăm thông qua Tiêu Thanh Như.Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, chỉ cần là những gì mình biết, Tiêu Thanh Như nói hết những gì mình có thể.Trong lòng được yên, mẹ Tống yên tâm mà về nhà.Tiêu Thanh Như nghĩ thầm, chỉ cần không xảy ra chuyện gì xấu, chị em tốt của mình và Tần Bắc thật sự có khả năng chờ đến ngày mây tan thấy trăng sáng.Đem gửi trứng gà mới mua về nhà mẹ đẻ.Mua hai con cá, con lớn đưa cho nhà mẹ đẻ, bản thân và Hứa Mục Chu ăn con nhỏ.Dựa theo lượng cơm ăn của Hứa Mục Chu, hơn một cân cá chắc chắn ăn không đủ, nhưng thêm chút khoai tây ăn kèm cũng đủ để no.Đoán chừng Hứa Mục Chu sắp tan tầm, lúc này Tiêu Thanh Như bắt đầu nấu bữa tối.Tiêu Thanh Như không có nhiều cơ hội trổ tài nấu nướng, trước khi lấy chồng có mẹ lo liệu một ngày ba bữa cơm, sau khi lấy chồng hầu hết thời gian đều là Hứa Mục Chu nấu, hoặc là ăn ở nhà ăn.Vân Mộng Hạ VũBởi vậy, việc mổ cá với cô là một nhiệm vụ gian khổ.Khi Hứa Mục Chu về đến nhà, Tiêu Thanh Như còn chưa sơ chế cá xong.Thấy cô cầm con d.a.o nhỏ, trên tay đầy máu, Hứa Mục Chu cũng sợ hãi.Anh bước hai ba bước tới bên cạnh Tiêu Thanh Như, cẩn thận kiểm tra tay cô: "Vợ ơi, em bị thương ở đâu sao?"Tiêu Thanh Như vội vàng nói: "Đây không phải m.á.u của em."Hứa Mục Chu nhíu mày lại kiểm tra một lượt, không nhìn thấy miệng vết thương nào, cục đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất."Em rửa tay rồi đi ra ngoài chơi đi, chỗ này cứ để anh làm."Tiêu Thanh Như buồn cười: "Nếu để mẹ em biết, chắc chắn sẽ nói em bắt nạt anh."Người đàn ông nghiêm túc nói: "Không sao đâu, thiếu nợ nhất định phải trả lại, em cứ bắt nạt tùy ý, anh không có ý kiến.""Anh đừng tưởng bở."Hứa Mục Chu cười như không cười nhìn vợ: "Nếu bây giờ không bắt nạt anh, không phải em mới bị thiệt sao?"Lớn đến chừng này rồi, đây là lần *****ên Tiêu Thanh Như nghe người ta ra yêu cầu như vậy."Anh ngứa da phải không.""Vậy em gãi giúp anh đi.""Làm việc chăm chỉ đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"Hứa Mục Chu cười ra tiếng: "Xong ngay đây."Cởi áo khoác, xắn tay áo lên, để lộ đường cong rắn chắc hữu lực trên cánh tay.Sau khi rửa tay liền bắt đầu làm việc.Giơ tay chặt xuống, thịt cá được chia thành từng miếng với kích cỡ lớn nhỏ thích hợp.

Tiêu Thanh Như về đến nhà, mẹ Tống còn cố ý tới nhà hỏi thăm tình hình của Tống Viện.

Trong tối ngoài sáng đều lén lút với Tần Bắc, nói rằng người nhà họ Tống không biết chuyện giữa Tống Viện và Tần Bắc, Tiêu Thanh Như chắc chắn không tin.

"Viên Viện sống một mình ở trường học, ngay từ đầu dì và cha con bé đã không yên tâm, sau đó có một lần dì đến thăm, tình cờ cách vách có một hộ gia đình, cách trường học chỉ có một bức tường, lúc này mới yên tâm hơn một chút."

Tiêu Thanh Như chắc chắn đã hướng về phía chị em nhà mình, nói: "Cháu có biết vị đồng chí Tần kia, trước đó từng mua quả hồng khô ở nhà bọn họ, trông anh ấy rất cần mẫn, có thể một mình nuôi sống em trai, đồng nghĩa với khi làm việc sẽ không lén lười biếng, hơn nữa trước kia anh ấy từng giúp đỡ Tống Viện, hẳn là một người trượng nghĩa."

Thấy Tiêu Thanh Như cũng khen Tần Bắc, mẹ Tống mới cảm thấy yên tâm.

Chỉ sợ con gái nhà minh đầu óc nóng nảy, bị thằng nhóc họ Tần đó mê hoặc.

Suy cho cùng, không phải gần quan được ban lộc sao.

Nếu Thanh Như cũng nói thằng nhóc kia là một người không tệ, chứng minh vẫn còn có chỗ đáng khen.

"Vậy đứa bé đó chỉ có xuất thân hơi kém, nếu không dựa vào sự chăm chỉ này, cuộc sống sẽ rất khá." Trong giọng nói của mẹ Tống tràn đầy tiếc nuối.

Tiêu Thanh Như gật đầu: "Đồng chí Tần có giác ngộ tư tưởng rất cao, trong công việc anh ấy cũng thuộc dạng tích cực nhất, tuy rằng có người không thích anh ấy, nhưng phần lớn mọi người vẫn có lý trí, chỉ cần anh ấy không có vấn đề gì, cho anh ấy một cơ hội cũng không phải không được."

Mẹ Tống cười cười, con bé này, trong tối ngoài sáng đều đang nói đỡ cho hai người kia không.

"Viện Viện dạy thêm cho đứa bé nhà đó, lúc trước dì còn lo lắng bọn nhỏ thân cận quá sẽ có ảnh hưởng xấu gì, sau này Lão Tống nói, nên cho người khác hối cải để có cơ hội làm người mới, chỉ cần người nhà họ Tần không làm chuyện hồ đồ thì không cần suy nghĩ nhiều như vậy."

Tiêu Thanh Như chần chờ một lát: "Nếu để Tống Viện biết suy nghĩ của các dì, hẳn cậu ấy sẽ rất vui mừng."

"Hừm, đứa bé đó có chủ ý lớn thật sự, có một số việc vẫn nên để con bé tự mình quyết định đi."

Mẹ Tống chưa từng tiếp xúc với Tần Bắc, chỉ có thể hỏi thăm thông qua Tiêu Thanh Như.

Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, chỉ cần là những gì mình biết, Tiêu Thanh Như nói hết những gì mình có thể.

Trong lòng được yên, mẹ Tống yên tâm mà về nhà.

Tiêu Thanh Như nghĩ thầm, chỉ cần không xảy ra chuyện gì xấu, chị em tốt của mình và Tần Bắc thật sự có khả năng chờ đến ngày mây tan thấy trăng sáng.

Đem gửi trứng gà mới mua về nhà mẹ đẻ.

Mua hai con cá, con lớn đưa cho nhà mẹ đẻ, bản thân và Hứa Mục Chu ăn con nhỏ.

Dựa theo lượng cơm ăn của Hứa Mục Chu, hơn một cân cá chắc chắn ăn không đủ, nhưng thêm chút khoai tây ăn kèm cũng đủ để no.

Đoán chừng Hứa Mục Chu sắp tan tầm, lúc này Tiêu Thanh Như bắt đầu nấu bữa tối.

Tiêu Thanh Như không có nhiều cơ hội trổ tài nấu nướng, trước khi lấy chồng có mẹ lo liệu một ngày ba bữa cơm, sau khi lấy chồng hầu hết thời gian đều là Hứa Mục Chu nấu, hoặc là ăn ở nhà ăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bởi vậy, việc mổ cá với cô là một nhiệm vụ gian khổ.

Khi Hứa Mục Chu về đến nhà, Tiêu Thanh Như còn chưa sơ chế cá xong.

Thấy cô cầm con d.a.o nhỏ, trên tay đầy máu, Hứa Mục Chu cũng sợ hãi.

Anh bước hai ba bước tới bên cạnh Tiêu Thanh Như, cẩn thận kiểm tra tay cô: "Vợ ơi, em bị thương ở đâu sao?"

Tiêu Thanh Như vội vàng nói: "Đây không phải m.á.u của em."

Hứa Mục Chu nhíu mày lại kiểm tra một lượt, không nhìn thấy miệng vết thương nào, cục đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.

"Em rửa tay rồi đi ra ngoài chơi đi, chỗ này cứ để anh làm."

Tiêu Thanh Như buồn cười: "Nếu để mẹ em biết, chắc chắn sẽ nói em bắt nạt anh."

Người đàn ông nghiêm túc nói: "Không sao đâu, thiếu nợ nhất định phải trả lại, em cứ bắt nạt tùy ý, anh không có ý kiến."

"Anh đừng tưởng bở."

Hứa Mục Chu cười như không cười nhìn vợ: "Nếu bây giờ không bắt nạt anh, không phải em mới bị thiệt sao?"

Lớn đến chừng này rồi, đây là lần *****ên Tiêu Thanh Như nghe người ta ra yêu cầu như vậy.

"Anh ngứa da phải không."

"Vậy em gãi giúp anh đi."

"Làm việc chăm chỉ đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"

Hứa Mục Chu cười ra tiếng: "Xong ngay đây."

Cởi áo khoác, xắn tay áo lên, để lộ đường cong rắn chắc hữu lực trên cánh tay.

Sau khi rửa tay liền bắt đầu làm việc.

Giơ tay chặt xuống, thịt cá được chia thành từng miếng với kích cỡ lớn nhỏ thích hợp.

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Tiêu Thanh Như về đến nhà, mẹ Tống còn cố ý tới nhà hỏi thăm tình hình của Tống Viện.Trong tối ngoài sáng đều lén lút với Tần Bắc, nói rằng người nhà họ Tống không biết chuyện giữa Tống Viện và Tần Bắc, Tiêu Thanh Như chắc chắn không tin."Viên Viện sống một mình ở trường học, ngay từ đầu dì và cha con bé đã không yên tâm, sau đó có một lần dì đến thăm, tình cờ cách vách có một hộ gia đình, cách trường học chỉ có một bức tường, lúc này mới yên tâm hơn một chút."Tiêu Thanh Như chắc chắn đã hướng về phía chị em nhà mình, nói: "Cháu có biết vị đồng chí Tần kia, trước đó từng mua quả hồng khô ở nhà bọn họ, trông anh ấy rất cần mẫn, có thể một mình nuôi sống em trai, đồng nghĩa với khi làm việc sẽ không lén lười biếng, hơn nữa trước kia anh ấy từng giúp đỡ Tống Viện, hẳn là một người trượng nghĩa."Thấy Tiêu Thanh Như cũng khen Tần Bắc, mẹ Tống mới cảm thấy yên tâm.Chỉ sợ con gái nhà minh đầu óc nóng nảy, bị thằng nhóc họ Tần đó mê hoặc.Suy cho cùng, không phải gần quan được ban lộc sao.Nếu Thanh Như cũng nói thằng nhóc kia là một người không tệ, chứng minh vẫn còn có chỗ đáng khen."Vậy đứa bé đó chỉ có xuất thân hơi kém, nếu không dựa vào sự chăm chỉ này, cuộc sống sẽ rất khá." Trong giọng nói của mẹ Tống tràn đầy tiếc nuối.Tiêu Thanh Như gật đầu: "Đồng chí Tần có giác ngộ tư tưởng rất cao, trong công việc anh ấy cũng thuộc dạng tích cực nhất, tuy rằng có người không thích anh ấy, nhưng phần lớn mọi người vẫn có lý trí, chỉ cần anh ấy không có vấn đề gì, cho anh ấy một cơ hội cũng không phải không được."Mẹ Tống cười cười, con bé này, trong tối ngoài sáng đều đang nói đỡ cho hai người kia không."Viện Viện dạy thêm cho đứa bé nhà đó, lúc trước dì còn lo lắng bọn nhỏ thân cận quá sẽ có ảnh hưởng xấu gì, sau này Lão Tống nói, nên cho người khác hối cải để có cơ hội làm người mới, chỉ cần người nhà họ Tần không làm chuyện hồ đồ thì không cần suy nghĩ nhiều như vậy."Tiêu Thanh Như chần chờ một lát: "Nếu để Tống Viện biết suy nghĩ của các dì, hẳn cậu ấy sẽ rất vui mừng.""Hừm, đứa bé đó có chủ ý lớn thật sự, có một số việc vẫn nên để con bé tự mình quyết định đi."Mẹ Tống chưa từng tiếp xúc với Tần Bắc, chỉ có thể hỏi thăm thông qua Tiêu Thanh Như.Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, chỉ cần là những gì mình biết, Tiêu Thanh Như nói hết những gì mình có thể.Trong lòng được yên, mẹ Tống yên tâm mà về nhà.Tiêu Thanh Như nghĩ thầm, chỉ cần không xảy ra chuyện gì xấu, chị em tốt của mình và Tần Bắc thật sự có khả năng chờ đến ngày mây tan thấy trăng sáng.Đem gửi trứng gà mới mua về nhà mẹ đẻ.Mua hai con cá, con lớn đưa cho nhà mẹ đẻ, bản thân và Hứa Mục Chu ăn con nhỏ.Dựa theo lượng cơm ăn của Hứa Mục Chu, hơn một cân cá chắc chắn ăn không đủ, nhưng thêm chút khoai tây ăn kèm cũng đủ để no.Đoán chừng Hứa Mục Chu sắp tan tầm, lúc này Tiêu Thanh Như bắt đầu nấu bữa tối.Tiêu Thanh Như không có nhiều cơ hội trổ tài nấu nướng, trước khi lấy chồng có mẹ lo liệu một ngày ba bữa cơm, sau khi lấy chồng hầu hết thời gian đều là Hứa Mục Chu nấu, hoặc là ăn ở nhà ăn.Vân Mộng Hạ VũBởi vậy, việc mổ cá với cô là một nhiệm vụ gian khổ.Khi Hứa Mục Chu về đến nhà, Tiêu Thanh Như còn chưa sơ chế cá xong.Thấy cô cầm con d.a.o nhỏ, trên tay đầy máu, Hứa Mục Chu cũng sợ hãi.Anh bước hai ba bước tới bên cạnh Tiêu Thanh Như, cẩn thận kiểm tra tay cô: "Vợ ơi, em bị thương ở đâu sao?"Tiêu Thanh Như vội vàng nói: "Đây không phải m.á.u của em."Hứa Mục Chu nhíu mày lại kiểm tra một lượt, không nhìn thấy miệng vết thương nào, cục đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất."Em rửa tay rồi đi ra ngoài chơi đi, chỗ này cứ để anh làm."Tiêu Thanh Như buồn cười: "Nếu để mẹ em biết, chắc chắn sẽ nói em bắt nạt anh."Người đàn ông nghiêm túc nói: "Không sao đâu, thiếu nợ nhất định phải trả lại, em cứ bắt nạt tùy ý, anh không có ý kiến.""Anh đừng tưởng bở."Hứa Mục Chu cười như không cười nhìn vợ: "Nếu bây giờ không bắt nạt anh, không phải em mới bị thiệt sao?"Lớn đến chừng này rồi, đây là lần *****ên Tiêu Thanh Như nghe người ta ra yêu cầu như vậy."Anh ngứa da phải không.""Vậy em gãi giúp anh đi.""Làm việc chăm chỉ đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"Hứa Mục Chu cười ra tiếng: "Xong ngay đây."Cởi áo khoác, xắn tay áo lên, để lộ đường cong rắn chắc hữu lực trên cánh tay.Sau khi rửa tay liền bắt đầu làm việc.Giơ tay chặt xuống, thịt cá được chia thành từng miếng với kích cỡ lớn nhỏ thích hợp.

Chương 240: Chương 240