01 Trên vách đá Thanh Phong. Khi nhận ra mình trọng sinh, tảng đá dưới chân ta đã sớm rời ra. Khoảnh khắc rơi xuống vực, Lâm Khoát Chi nhào đến định kéo ta lại, nhưng ta đã thẳng chân đá hắn văng ra xa. Trên vách đá Thanh Phong. Ánh mắt Lâm Khoát Chi đầy kinh hãi nhìn ta rơi xuống vực sâu. Ta lại chỉ đáp hắn bằng một nụ cười nhàn nhạt. Thật tốt! Lần này, ta không bị hắn cứu. Không cần vì chuyện nam nữ thụ thụ bất thân mà phải miễn cưỡng gả cho hắn. Không cần vì nợ hắn một mạng mà nhẫn nhịn cảnh hắn nạp đến hơn hai mươi tiểu thiếp. Càng không cần, dù biết rõ hắn phong lưu bên ngoài đến mức mắc bệnh dơ bẩn, vẫn phải ghê tởm chịu đựng mà đồng sàng cộng chẩm. Hắn luôn nói trong lòng chỉ có mình ta, những người khác chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển. Hừ! Ai thèm thứ như vậy chứ. 02 Ta lao xuống vực với tốc độ chóng mặt, gió rít gào bên tai. Càng rơi xuống, tốc độ càng nhanh, trước mắt lại càng tối sầm. Ánh sáng mặt trời không thể chiếu tới…
Chương 12: Chương 12
Nhẹ Tiếng Mực, Vẽ Non SôngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh01 Trên vách đá Thanh Phong. Khi nhận ra mình trọng sinh, tảng đá dưới chân ta đã sớm rời ra. Khoảnh khắc rơi xuống vực, Lâm Khoát Chi nhào đến định kéo ta lại, nhưng ta đã thẳng chân đá hắn văng ra xa. Trên vách đá Thanh Phong. Ánh mắt Lâm Khoát Chi đầy kinh hãi nhìn ta rơi xuống vực sâu. Ta lại chỉ đáp hắn bằng một nụ cười nhàn nhạt. Thật tốt! Lần này, ta không bị hắn cứu. Không cần vì chuyện nam nữ thụ thụ bất thân mà phải miễn cưỡng gả cho hắn. Không cần vì nợ hắn một mạng mà nhẫn nhịn cảnh hắn nạp đến hơn hai mươi tiểu thiếp. Càng không cần, dù biết rõ hắn phong lưu bên ngoài đến mức mắc bệnh dơ bẩn, vẫn phải ghê tởm chịu đựng mà đồng sàng cộng chẩm. Hắn luôn nói trong lòng chỉ có mình ta, những người khác chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển. Hừ! Ai thèm thứ như vậy chứ. 02 Ta lao xuống vực với tốc độ chóng mặt, gió rít gào bên tai. Càng rơi xuống, tốc độ càng nhanh, trước mắt lại càng tối sầm. Ánh sáng mặt trời không thể chiếu tới… 19 Sáu vị hoàng tử, người nhỏ nhất mới tám tuổi. “Các ngươi, ai nguyện ý cưới đích nữ của Vân tướng, Vân Thanh Âm làm vợ?” Sáu vị hoàng tử, người nhỏ nhất mới tám tuổi. Không ngoài dự đoán, bốn người lắc đầu, một người thì ánh mắt sâu thẳm đánh giá ta, còn một người cười khẩy nhìn ta. Đùa sao, ở đây ngoại trừ thái tử, ai gật đầu thì kẻ đó đúng là ngốc. Phụ thân quyền khuynh triều đình, gật đầu cưới ta chẳng khác nào tự dán hai chữ “tranh đoạt” lên mặt. Bệ hạ hiện giờ còn khỏe mạnh sống lâu. Nếu bọn họ cảm thấy thọ mệnh của mình quá dài, thì cứ thử xem. Người vừa nhìn ta vừa cười khẩy, đương nhiên là Lê Vương Quân Mặc. Ta cảm thấy hắn đang cười nhạo ta. Bởi vì ngay cả thái tử cũng không dám cưới ta. Với bối cảnh của ta, một khi thái tử đăng cơ, tất nhiên sẽ dẫn đến ngoại thích chấp chính, đúng là tự chuốc khổ vào thân. Vì vậy, kế hoạch ban đầu của thái tử là để biểu đệ bên nhà mẹ, Lâm Khoát Chi, cưới ta, như vậy cũng coi như kéo được phụ thân ta vào phe của hắn. Còn về phần Quân Mặc… “Bệ hạ, ngài thấy không, chẳng có hoàng tử nào muốn ta cả. Thôi thì để ta đi làm ni cô, ta cũng cần thể diện mà!” “Phụt!” Bệ hạ phun cả một ngụm trà, vội lấy khăn tay che miệng. “Không sao, nếu bọn họ không chọn ngươi, thì ngươi chọn.” “Chẳng lẽ ta nhất định phải gả sao?” Bệ hạ gật đầu. “Nhất định phải gả!” “Vậy thì Lục hoàng tử.” Ta chỉ vào Tiểu Hoàng tử Quân Hòa mới tám tuổi, nhìn đôi mắt to tròn đầy kinh ngạc của hắn, khẽ nhướn mày. “Lục hoàng tử đáng yêu như vậy, rất hợp với ta!” Tất cả mọi người đều im lặng. Một lúc sau, bệ hạ lạnh lùng hừ một tiếng. “Được, Lý Đức Tử, lập tức soạn thánh chỉ. Lê Vương Quân Mặc tài đức song toàn, trung dũng đáng khen. Con gái của Vân tướng, Vân Thanh Âm, dịu dàng hiền thục, đoan trang tú lệ. Hai người có nhân duyên trời định, trẫm vô cùng hài lòng, đặc biệt ban hôn Quân Mặc và Vân Thanh Âm. Chọn ngày lành tháng tốt, tổ chức hôn lễ, mong hai vợ chồng kính trọng lẫn nhau, hòa thuận an khang.” Không phải chứ! Bệ hạ, ngài đùa ta vui lắm sao? 20 Lúc xuất cung, ta vẫn còn đang ngẩn ngơ. Quân Mặc chậm rãi bước bên cạnh ta, có lẽ vì cân nhắc đến tâm trạng phức tạp của ta lúc này, nên hắn không nói gì suốt quãng đường. Hắn chỉ lặng lẽ đi cùng ta đến cổng cung, nhìn ta lên xe ngựa về nhà, rồi… hắn cũng trèo lên theo. Ta không biểu lộ cảm xúc, nhìn hắn một cách vô hồn. Hắn khẽ sờ mũi, quay mặt ra ngoài cửa sổ xe ngựa. “Bản vương bị mất ngựa, để vị chuẩn Vương phi này đưa một đoạn, không quá đáng chứ?” Ta liếc mắt nhìn con ngựa hãn huyết lông trắng hồng, cực kỳ oai phong đang đứng ngay cổng cung, khẽ nhếch môi cười chế nhạo. “Điện hạ chẳng lẽ mù rồi?” Hắn cười toe toét, ngay trước mặt ta búng tay một cái. Con ngựa ấy lập tức giơ móng chạy đi, tiếng vó ngựa vang lên đều đều, bóng lưng trắng hồng lấp lánh dưới ánh trăng như viên ngọc trai di động, dần khuất xa. Sau đó, hắn ngượng ngùng nhìn ta cười. “Chạy mất rồi!” Ta: “…” Nếu không phải vì không đánh lại hắn, hôm nay hắn nhất định bị nhét vào bao tải rồi cho ăn đòn. Ta hít sâu một hơi. ~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~ “Bệ hạ gấp gáp muốn ta gả cho điện hạ, là định phế thái tử rồi đúng không?” Nghe vậy, hắn hơi sững người, nụ cười trên mặt thoáng qua vẻ ngượng ngùng, rồi hắn không buồn giả vờ nữa. “Phụ thân nàng không thích hợp làm ngoại thích. Còn ông ngoại của ta nắm trong tay hai mươi vạn đại quân Tây Bắc, phụ hoàng cũng rất e ngại. Theo lý, chúng ta không nên kết hợp với nhau.” Ta gật đầu. Chúng ta mà kết hợp, chắc chắn sẽ có ý đồ tranh đoạt ngai vàng, với điều kiện là bệ hạ không còn nữa. Nhưng hiện tại bệ hạ vẫn khỏe mạnh… Chỉ có một khả năng. Ông ấy cũng đã nhận ra thái tử không xứng làm người kế vị. Phế thái tử không phải là chuyện nhỏ, người *****ên không hài lòng chính là hoàng hậu, cùng Vĩnh Xương Hầu phủ và Vương thị đất Lãng Nha đứng sau lưng bà. Bệ hạ cần tìm một đối thủ cân sức để đối đầu với họ, sau đó ngồi làm ngư ông đắc lợi. Thật là thâm hiểm! “Nếu ta đoán không nhầm, bệ hạ có ý với Lục hoàng tử, đúng không?” “Phụ hoàng dù lớn tuổi nhưng vẫn tráng kiện, sống thêm hai mươi năm nữa cũng chẳng có gì lạ. Thái tử e rằng không chịu nổi. Lão Bát thông minh, tuổi lại nhỏ, ngoại tổ phụ của nó là danh nho đương thời, Kỷ phu tử, thực sự là lựa chọn tốt nhất.” Ta bất lực, chẳng biết phải nói gì. “Ta chỉ muốn làm nữ quan!” “Ta chỉ muốn đánh trận!” Chúng ta nhìn nhau, rất rõ ràng, vũng nước đục này của bệ hạ đối với cả hai chẳng có chút hấp dẫn nào.
19
Sáu vị hoàng tử, người nhỏ nhất mới tám tuổi.
“Các ngươi, ai nguyện ý cưới đích nữ của Vân tướng, Vân Thanh Âm làm vợ?”
Sáu vị hoàng tử, người nhỏ nhất mới tám tuổi.
Không ngoài dự đoán, bốn người lắc đầu, một người thì ánh mắt sâu thẳm đánh giá ta, còn một người cười khẩy nhìn ta.
Đùa sao, ở đây ngoại trừ thái tử, ai gật đầu thì kẻ đó đúng là ngốc.
Phụ thân quyền khuynh triều đình, gật đầu cưới ta chẳng khác nào tự dán hai chữ “tranh đoạt” lên mặt.
Bệ hạ hiện giờ còn khỏe mạnh sống lâu.
Nếu bọn họ cảm thấy thọ mệnh của mình quá dài, thì cứ thử xem.
Người vừa nhìn ta vừa cười khẩy, đương nhiên là Lê Vương Quân Mặc.
Ta cảm thấy hắn đang cười nhạo ta.
Bởi vì ngay cả thái tử cũng không dám cưới ta.
Với bối cảnh của ta, một khi thái tử đăng cơ, tất nhiên sẽ dẫn đến ngoại thích chấp chính, đúng là tự chuốc khổ vào thân.
Vì vậy, kế hoạch ban đầu của thái tử là để biểu đệ bên nhà mẹ, Lâm Khoát Chi, cưới ta, như vậy cũng coi như kéo được phụ thân ta vào phe của hắn.
Còn về phần Quân Mặc…
“Bệ hạ, ngài thấy không, chẳng có hoàng tử nào muốn ta cả. Thôi thì để ta đi làm ni cô, ta cũng cần thể diện mà!”
“Phụt!”
Bệ hạ phun cả một ngụm trà, vội lấy khăn tay che miệng.
“Không sao, nếu bọn họ không chọn ngươi, thì ngươi chọn.”
“Chẳng lẽ ta nhất định phải gả sao?”
Bệ hạ gật đầu.
“Nhất định phải gả!”
“Vậy thì Lục hoàng tử.”
Ta chỉ vào Tiểu Hoàng tử Quân Hòa mới tám tuổi, nhìn đôi mắt to tròn đầy kinh ngạc của hắn, khẽ nhướn mày.
“Lục hoàng tử đáng yêu như vậy, rất hợp với ta!”
Tất cả mọi người đều im lặng.
Một lúc sau, bệ hạ lạnh lùng hừ một tiếng.
“Được, Lý Đức Tử, lập tức soạn thánh chỉ. Lê Vương Quân Mặc tài đức song toàn, trung dũng đáng khen. Con gái của Vân tướng, Vân Thanh Âm, dịu dàng hiền thục, đoan trang tú lệ.
Hai người có nhân duyên trời định, trẫm vô cùng hài lòng, đặc biệt ban hôn Quân Mặc và Vân Thanh Âm. Chọn ngày lành tháng tốt, tổ chức hôn lễ, mong hai vợ chồng kính trọng lẫn nhau, hòa thuận an khang.”
Không phải chứ!
Bệ hạ, ngài đùa ta vui lắm sao?
20
Lúc xuất cung, ta vẫn còn đang ngẩn ngơ.
Quân Mặc chậm rãi bước bên cạnh ta, có lẽ vì cân nhắc đến tâm trạng phức tạp của ta lúc này, nên hắn không nói gì suốt quãng đường.
Hắn chỉ lặng lẽ đi cùng ta đến cổng cung, nhìn ta lên xe ngựa về nhà, rồi… hắn cũng trèo lên theo.
Ta không biểu lộ cảm xúc, nhìn hắn một cách vô hồn.
Hắn khẽ sờ mũi, quay mặt ra ngoài cửa sổ xe ngựa.
“Bản vương bị mất ngựa, để vị chuẩn Vương phi này đưa một đoạn, không quá đáng chứ?”
Ta liếc mắt nhìn con ngựa hãn huyết lông trắng hồng, cực kỳ oai phong đang đứng ngay cổng cung, khẽ nhếch môi cười chế nhạo.
“Điện hạ chẳng lẽ mù rồi?”
Hắn cười toe toét, ngay trước mặt ta búng tay một cái. Con ngựa ấy lập tức giơ móng chạy đi, tiếng vó ngựa vang lên đều đều, bóng lưng trắng hồng lấp lánh dưới ánh trăng như viên ngọc trai di động, dần khuất xa.
Sau đó, hắn ngượng ngùng nhìn ta cười.
“Chạy mất rồi!”
Ta: “…”
Nếu không phải vì không đánh lại hắn, hôm nay hắn nhất định bị nhét vào bao tải rồi cho ăn đòn.
Ta hít sâu một hơi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Bệ hạ gấp gáp muốn ta gả cho điện hạ, là định phế thái tử rồi đúng không?”
Nghe vậy, hắn hơi sững người, nụ cười trên mặt thoáng qua vẻ ngượng ngùng, rồi hắn không buồn giả vờ nữa.
“Phụ thân nàng không thích hợp làm ngoại thích. Còn ông ngoại của ta nắm trong tay hai mươi vạn đại quân Tây Bắc, phụ hoàng cũng rất e ngại. Theo lý, chúng ta không nên kết hợp với nhau.”
Ta gật đầu.
Chúng ta mà kết hợp, chắc chắn sẽ có ý đồ tranh đoạt ngai vàng, với điều kiện là bệ hạ không còn nữa.
Nhưng hiện tại bệ hạ vẫn khỏe mạnh…
Chỉ có một khả năng.
Ông ấy cũng đã nhận ra thái tử không xứng làm người kế vị.
Phế thái tử không phải là chuyện nhỏ, người *****ên không hài lòng chính là hoàng hậu, cùng Vĩnh Xương Hầu phủ và Vương thị đất Lãng Nha đứng sau lưng bà.
Bệ hạ cần tìm một đối thủ cân sức để đối đầu với họ, sau đó ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Thật là thâm hiểm!
“Nếu ta đoán không nhầm, bệ hạ có ý với Lục hoàng tử, đúng không?”
“Phụ hoàng dù lớn tuổi nhưng vẫn tráng kiện, sống thêm hai mươi năm nữa cũng chẳng có gì lạ. Thái tử e rằng không chịu nổi. Lão Bát thông minh, tuổi lại nhỏ, ngoại tổ phụ của nó là danh nho đương thời, Kỷ phu tử, thực sự là lựa chọn tốt nhất.”
Ta bất lực, chẳng biết phải nói gì.
“Ta chỉ muốn làm nữ quan!”
“Ta chỉ muốn đánh trận!”
Chúng ta nhìn nhau, rất rõ ràng, vũng nước đục này của bệ hạ đối với cả hai chẳng có chút hấp dẫn nào.
Nhẹ Tiếng Mực, Vẽ Non SôngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh01 Trên vách đá Thanh Phong. Khi nhận ra mình trọng sinh, tảng đá dưới chân ta đã sớm rời ra. Khoảnh khắc rơi xuống vực, Lâm Khoát Chi nhào đến định kéo ta lại, nhưng ta đã thẳng chân đá hắn văng ra xa. Trên vách đá Thanh Phong. Ánh mắt Lâm Khoát Chi đầy kinh hãi nhìn ta rơi xuống vực sâu. Ta lại chỉ đáp hắn bằng một nụ cười nhàn nhạt. Thật tốt! Lần này, ta không bị hắn cứu. Không cần vì chuyện nam nữ thụ thụ bất thân mà phải miễn cưỡng gả cho hắn. Không cần vì nợ hắn một mạng mà nhẫn nhịn cảnh hắn nạp đến hơn hai mươi tiểu thiếp. Càng không cần, dù biết rõ hắn phong lưu bên ngoài đến mức mắc bệnh dơ bẩn, vẫn phải ghê tởm chịu đựng mà đồng sàng cộng chẩm. Hắn luôn nói trong lòng chỉ có mình ta, những người khác chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển. Hừ! Ai thèm thứ như vậy chứ. 02 Ta lao xuống vực với tốc độ chóng mặt, gió rít gào bên tai. Càng rơi xuống, tốc độ càng nhanh, trước mắt lại càng tối sầm. Ánh sáng mặt trời không thể chiếu tới… 19 Sáu vị hoàng tử, người nhỏ nhất mới tám tuổi. “Các ngươi, ai nguyện ý cưới đích nữ của Vân tướng, Vân Thanh Âm làm vợ?” Sáu vị hoàng tử, người nhỏ nhất mới tám tuổi. Không ngoài dự đoán, bốn người lắc đầu, một người thì ánh mắt sâu thẳm đánh giá ta, còn một người cười khẩy nhìn ta. Đùa sao, ở đây ngoại trừ thái tử, ai gật đầu thì kẻ đó đúng là ngốc. Phụ thân quyền khuynh triều đình, gật đầu cưới ta chẳng khác nào tự dán hai chữ “tranh đoạt” lên mặt. Bệ hạ hiện giờ còn khỏe mạnh sống lâu. Nếu bọn họ cảm thấy thọ mệnh của mình quá dài, thì cứ thử xem. Người vừa nhìn ta vừa cười khẩy, đương nhiên là Lê Vương Quân Mặc. Ta cảm thấy hắn đang cười nhạo ta. Bởi vì ngay cả thái tử cũng không dám cưới ta. Với bối cảnh của ta, một khi thái tử đăng cơ, tất nhiên sẽ dẫn đến ngoại thích chấp chính, đúng là tự chuốc khổ vào thân. Vì vậy, kế hoạch ban đầu của thái tử là để biểu đệ bên nhà mẹ, Lâm Khoát Chi, cưới ta, như vậy cũng coi như kéo được phụ thân ta vào phe của hắn. Còn về phần Quân Mặc… “Bệ hạ, ngài thấy không, chẳng có hoàng tử nào muốn ta cả. Thôi thì để ta đi làm ni cô, ta cũng cần thể diện mà!” “Phụt!” Bệ hạ phun cả một ngụm trà, vội lấy khăn tay che miệng. “Không sao, nếu bọn họ không chọn ngươi, thì ngươi chọn.” “Chẳng lẽ ta nhất định phải gả sao?” Bệ hạ gật đầu. “Nhất định phải gả!” “Vậy thì Lục hoàng tử.” Ta chỉ vào Tiểu Hoàng tử Quân Hòa mới tám tuổi, nhìn đôi mắt to tròn đầy kinh ngạc của hắn, khẽ nhướn mày. “Lục hoàng tử đáng yêu như vậy, rất hợp với ta!” Tất cả mọi người đều im lặng. Một lúc sau, bệ hạ lạnh lùng hừ một tiếng. “Được, Lý Đức Tử, lập tức soạn thánh chỉ. Lê Vương Quân Mặc tài đức song toàn, trung dũng đáng khen. Con gái của Vân tướng, Vân Thanh Âm, dịu dàng hiền thục, đoan trang tú lệ. Hai người có nhân duyên trời định, trẫm vô cùng hài lòng, đặc biệt ban hôn Quân Mặc và Vân Thanh Âm. Chọn ngày lành tháng tốt, tổ chức hôn lễ, mong hai vợ chồng kính trọng lẫn nhau, hòa thuận an khang.” Không phải chứ! Bệ hạ, ngài đùa ta vui lắm sao? 20 Lúc xuất cung, ta vẫn còn đang ngẩn ngơ. Quân Mặc chậm rãi bước bên cạnh ta, có lẽ vì cân nhắc đến tâm trạng phức tạp của ta lúc này, nên hắn không nói gì suốt quãng đường. Hắn chỉ lặng lẽ đi cùng ta đến cổng cung, nhìn ta lên xe ngựa về nhà, rồi… hắn cũng trèo lên theo. Ta không biểu lộ cảm xúc, nhìn hắn một cách vô hồn. Hắn khẽ sờ mũi, quay mặt ra ngoài cửa sổ xe ngựa. “Bản vương bị mất ngựa, để vị chuẩn Vương phi này đưa một đoạn, không quá đáng chứ?” Ta liếc mắt nhìn con ngựa hãn huyết lông trắng hồng, cực kỳ oai phong đang đứng ngay cổng cung, khẽ nhếch môi cười chế nhạo. “Điện hạ chẳng lẽ mù rồi?” Hắn cười toe toét, ngay trước mặt ta búng tay một cái. Con ngựa ấy lập tức giơ móng chạy đi, tiếng vó ngựa vang lên đều đều, bóng lưng trắng hồng lấp lánh dưới ánh trăng như viên ngọc trai di động, dần khuất xa. Sau đó, hắn ngượng ngùng nhìn ta cười. “Chạy mất rồi!” Ta: “…” Nếu không phải vì không đánh lại hắn, hôm nay hắn nhất định bị nhét vào bao tải rồi cho ăn đòn. Ta hít sâu một hơi. ~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~ “Bệ hạ gấp gáp muốn ta gả cho điện hạ, là định phế thái tử rồi đúng không?” Nghe vậy, hắn hơi sững người, nụ cười trên mặt thoáng qua vẻ ngượng ngùng, rồi hắn không buồn giả vờ nữa. “Phụ thân nàng không thích hợp làm ngoại thích. Còn ông ngoại của ta nắm trong tay hai mươi vạn đại quân Tây Bắc, phụ hoàng cũng rất e ngại. Theo lý, chúng ta không nên kết hợp với nhau.” Ta gật đầu. Chúng ta mà kết hợp, chắc chắn sẽ có ý đồ tranh đoạt ngai vàng, với điều kiện là bệ hạ không còn nữa. Nhưng hiện tại bệ hạ vẫn khỏe mạnh… Chỉ có một khả năng. Ông ấy cũng đã nhận ra thái tử không xứng làm người kế vị. Phế thái tử không phải là chuyện nhỏ, người *****ên không hài lòng chính là hoàng hậu, cùng Vĩnh Xương Hầu phủ và Vương thị đất Lãng Nha đứng sau lưng bà. Bệ hạ cần tìm một đối thủ cân sức để đối đầu với họ, sau đó ngồi làm ngư ông đắc lợi. Thật là thâm hiểm! “Nếu ta đoán không nhầm, bệ hạ có ý với Lục hoàng tử, đúng không?” “Phụ hoàng dù lớn tuổi nhưng vẫn tráng kiện, sống thêm hai mươi năm nữa cũng chẳng có gì lạ. Thái tử e rằng không chịu nổi. Lão Bát thông minh, tuổi lại nhỏ, ngoại tổ phụ của nó là danh nho đương thời, Kỷ phu tử, thực sự là lựa chọn tốt nhất.” Ta bất lực, chẳng biết phải nói gì. “Ta chỉ muốn làm nữ quan!” “Ta chỉ muốn đánh trận!” Chúng ta nhìn nhau, rất rõ ràng, vũng nước đục này của bệ hạ đối với cả hai chẳng có chút hấp dẫn nào.