“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 93: Chương 93
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Thời tiết ngày càng nóng, sắc vàng của cánh đồng phảng phấp như ngôi sao lửa rơi trên đồng cỏ, từ từ làm cho cả cánh đồng được phủ lên màu vàng kim rực rỡ.Gió thổi qua, cánh đồng vàng tựa như sóng biển vỗ mạnh, cảnh sắc đẹp như tranh vẽ.DTVThu hoạch cây trồng vụ hè, sắp tới rồi.Cây trồng vụ hè ở phương Bắc chủ yếu được thu hoạch trước mùa thu hoạch vụ thu và sau khi gieo trồng lúa mạch, điều tối quan trọng trong thời điểm thu hoạch lương thực chính là thời tiết.Mỗi đội sản xuất đều trở nên bận rộn, thôn Thủy Truân cũng không ngoại lệ.Đại đội trưởng Đổng Phong Niên đã triệu tập tất cả mọi người trong thôn đến để tổ chức một cuộc họp tuyên truyền và triển khai thu hoạch cây trồng vụ hè, ngay cả Uyển Thanh - một phụ nữ đang mang thai cũng phải đến nghe.Hiện tại, Triệu Uyển Thanh đang ngồi dưới bóng cây, nhìn trên bục được dựng tạm thời cách đó không xa, Đại đội trưởng đang trình diễn một bài diễn thuyết cực kì nhiệt huyết, nước bọt văng khắp nơi."Thu hoạch cây vụ hè, chính là phải tranh thủ làm lúc buổi tối, phải dậy sớm, chạy theo ánh trăng!""Việc của nhà nước dẫu nhỏ cũng là việc lớn, việc của cá nhân, dẫu lớn cũng là việc nhỏ!"...Thanh niên của các gia đình đứng dưới bục, bị ánh mặt trời chói chang chiếu cho mặt đỏ rần lại không ai dám có một câu than phiền.Mỗi năm vào mùa thu hoạch cây trồng vụ hè đều có những cuộc tổng động viên như thế này nên mọi người đã quen rồi.Hơn nữa, mùa thu hoạch này liên quan trực tiếp đến miếng ăn của từng người bọn họ cho nên không được lơ là chút nào.Cuối cùng, Đại đội trưởng đã hoàn thành kịch bản diễn thuyết của mình, bắt đầu triển khai nhiệm vụ thu hoạch cây trồng hè.Trong thôn, một số người già có kinh nghiệm từ những năm đói kém đã được sắp xếp để quan sát thiên văn, tìm ra những ngày nắng to để thu hoạch, phơi và tuốt hạt lúa mạch. Đây là công việc nhẹ nhàng nhất nhưng lại đòi hỏi kỹ thuật cao nhất.Còn việc khó nhọc nhất tự nhiên là cắt lúa mạch, phơi lúa mạch những ngày tiếp theo đó.Mẹ Lâm được giao nhiệm vụ phơi lúa mạch, công việc không quá vất vả, nhưng đi đôi với đó công điểm thu được cũng không nhiều. Trai tráng trong gia đình nhà họ Lâm đều đi cắt lúa mạch, thậm chí bác dâu cả Lâm cũng phải tham gia.Bác dâu hai Lâm thấy mẹ Lâm năm nay không phải đi cắt lúa mạch thì trong lòng rất nghẹn khuất, cũng được làm công việc phơi lúa mạch.Khi trở về nhà, bác dâu cả Lâm kể lại cho bà nội Lâm nghe về nội dung công việc mà gia đình họ đã nhận được, bà nội Lâm lập tức liền nhăn mày."Vợ lão nhị, cái đồ lười biếng kia, sao cô ta lại không muốn đi cắt lúa mạch?" Bà nội Lâm hỏi.Bác dâu cả Lâm không phải người nhiều chuyện, mặc dù trong lòng biết câu trả lời, nhưng ngoài miệng lại hàm hồ đáp qua loa: "Em dâu cũng muốn nghỉ ngơi một chút... nhà thím ấy còn có em trai với Thiệu Bách là đàn ông sức dài vai rộng nữa."Bà nội Lâm nghe vậy rất không hài lòng, nói thẳng: "Đi tới cách vách gọi cô ta qua đây."Đừng nghĩ rằng đã chia nhà là có thể thoát khỏi kiểm soát của bà!Cô con dâu này càng ngày càng làm bậy, hôm nay thế nào cũng phải giáo huấn người con dâu này một trận mới được!Bà nội Lâm dứt khoát quyết định, không ai có thể thuyết phục bà, bác dâu cả Lâm không còn cách nào khác đành phải đi tới cách vách gọi bác dâu hai Lâm qua."Chị dâu, mẹ gọi em làm gì vậy..."Trên đường, bác dâu hai Lâm cứ như con chim cánh cụt, cúi đầu ủ rũ mà thăm dò bác dâu cả Lâm.Bác dâu cả Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Em nói sao em lúc nào cũng phải so bì với em dâu ba? Nhà em ấy ít người lại ăn ít, còn có con dâu giàu có, thím ấy làm việc ít một chút thì có làm sao? Nhà mình nhiều người ăn, Thiệu Bách năm sau còn tính đường làm mai, nếu em lười biếng thì chẳng phải là tự hại nhà mình sao?!"
Thời tiết ngày càng nóng, sắc vàng của cánh đồng phảng phấp như ngôi sao lửa rơi trên đồng cỏ, từ từ làm cho cả cánh đồng được phủ lên màu vàng kim rực rỡ.
Gió thổi qua, cánh đồng vàng tựa như sóng biển vỗ mạnh, cảnh sắc đẹp như tranh vẽ.
DTV
Thu hoạch cây trồng vụ hè, sắp tới rồi.
Cây trồng vụ hè ở phương Bắc chủ yếu được thu hoạch trước mùa thu hoạch vụ thu và sau khi gieo trồng lúa mạch, điều tối quan trọng trong thời điểm thu hoạch lương thực chính là thời tiết.
Mỗi đội sản xuất đều trở nên bận rộn, thôn Thủy Truân cũng không ngoại lệ.
Đại đội trưởng Đổng Phong Niên đã triệu tập tất cả mọi người trong thôn đến để tổ chức một cuộc họp tuyên truyền và triển khai thu hoạch cây trồng vụ hè, ngay cả Uyển Thanh - một phụ nữ đang mang thai cũng phải đến nghe.
Hiện tại, Triệu Uyển Thanh đang ngồi dưới bóng cây, nhìn trên bục được dựng tạm thời cách đó không xa, Đại đội trưởng đang trình diễn một bài diễn thuyết cực kì nhiệt huyết, nước bọt văng khắp nơi.
"Thu hoạch cây vụ hè, chính là phải tranh thủ làm lúc buổi tối, phải dậy sớm, chạy theo ánh trăng!"
"Việc của nhà nước dẫu nhỏ cũng là việc lớn, việc của cá nhân, dẫu lớn cũng là việc nhỏ!"...
Thanh niên của các gia đình đứng dưới bục, bị ánh mặt trời chói chang chiếu cho mặt đỏ rần lại không ai dám có một câu than phiền.
Mỗi năm vào mùa thu hoạch cây trồng vụ hè đều có những cuộc tổng động viên như thế này nên mọi người đã quen rồi.
Hơn nữa, mùa thu hoạch này liên quan trực tiếp đến miếng ăn của từng người bọn họ cho nên không được lơ là chút nào.
Cuối cùng, Đại đội trưởng đã hoàn thành kịch bản diễn thuyết của mình, bắt đầu triển khai nhiệm vụ thu hoạch cây trồng hè.
Trong thôn, một số người già có kinh nghiệm từ những năm đói kém đã được sắp xếp để quan sát thiên văn, tìm ra những ngày nắng to để thu hoạch, phơi và tuốt hạt lúa mạch. Đây là công việc nhẹ nhàng nhất nhưng lại đòi hỏi kỹ thuật cao nhất.
Còn việc khó nhọc nhất tự nhiên là cắt lúa mạch, phơi lúa mạch những ngày tiếp theo đó.
Mẹ Lâm được giao nhiệm vụ phơi lúa mạch, công việc không quá vất vả, nhưng đi đôi với đó công điểm thu được cũng không nhiều. Trai tráng trong gia đình nhà họ Lâm đều đi cắt lúa mạch, thậm chí bác dâu cả Lâm cũng phải tham gia.
Bác dâu hai Lâm thấy mẹ Lâm năm nay không phải đi cắt lúa mạch thì trong lòng rất nghẹn khuất, cũng được làm công việc phơi lúa mạch.
Khi trở về nhà, bác dâu cả Lâm kể lại cho bà nội Lâm nghe về nội dung công việc mà gia đình họ đã nhận được, bà nội Lâm lập tức liền nhăn mày.
"Vợ lão nhị, cái đồ lười biếng kia, sao cô ta lại không muốn đi cắt lúa mạch?" Bà nội Lâm hỏi.
Bác dâu cả Lâm không phải người nhiều chuyện, mặc dù trong lòng biết câu trả lời, nhưng ngoài miệng lại hàm hồ đáp qua loa: "Em dâu cũng muốn nghỉ ngơi một chút... nhà thím ấy còn có em trai với Thiệu Bách là đàn ông sức dài vai rộng nữa."
Bà nội Lâm nghe vậy rất không hài lòng, nói thẳng: "Đi tới cách vách gọi cô ta qua đây."
Đừng nghĩ rằng đã chia nhà là có thể thoát khỏi kiểm soát của bà!
Cô con dâu này càng ngày càng làm bậy, hôm nay thế nào cũng phải giáo huấn người con dâu này một trận mới được!
Bà nội Lâm dứt khoát quyết định, không ai có thể thuyết phục bà, bác dâu cả Lâm không còn cách nào khác đành phải đi tới cách vách gọi bác dâu hai Lâm qua.
"Chị dâu, mẹ gọi em làm gì vậy..."
Trên đường, bác dâu hai Lâm cứ như con chim cánh cụt, cúi đầu ủ rũ mà thăm dò bác dâu cả Lâm.
Bác dâu cả Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Em nói sao em lúc nào cũng phải so bì với em dâu ba? Nhà em ấy ít người lại ăn ít, còn có con dâu giàu có, thím ấy làm việc ít một chút thì có làm sao? Nhà mình nhiều người ăn, Thiệu Bách năm sau còn tính đường làm mai, nếu em lười biếng thì chẳng phải là tự hại nhà mình sao?!"
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Thời tiết ngày càng nóng, sắc vàng của cánh đồng phảng phấp như ngôi sao lửa rơi trên đồng cỏ, từ từ làm cho cả cánh đồng được phủ lên màu vàng kim rực rỡ.Gió thổi qua, cánh đồng vàng tựa như sóng biển vỗ mạnh, cảnh sắc đẹp như tranh vẽ.DTVThu hoạch cây trồng vụ hè, sắp tới rồi.Cây trồng vụ hè ở phương Bắc chủ yếu được thu hoạch trước mùa thu hoạch vụ thu và sau khi gieo trồng lúa mạch, điều tối quan trọng trong thời điểm thu hoạch lương thực chính là thời tiết.Mỗi đội sản xuất đều trở nên bận rộn, thôn Thủy Truân cũng không ngoại lệ.Đại đội trưởng Đổng Phong Niên đã triệu tập tất cả mọi người trong thôn đến để tổ chức một cuộc họp tuyên truyền và triển khai thu hoạch cây trồng vụ hè, ngay cả Uyển Thanh - một phụ nữ đang mang thai cũng phải đến nghe.Hiện tại, Triệu Uyển Thanh đang ngồi dưới bóng cây, nhìn trên bục được dựng tạm thời cách đó không xa, Đại đội trưởng đang trình diễn một bài diễn thuyết cực kì nhiệt huyết, nước bọt văng khắp nơi."Thu hoạch cây vụ hè, chính là phải tranh thủ làm lúc buổi tối, phải dậy sớm, chạy theo ánh trăng!""Việc của nhà nước dẫu nhỏ cũng là việc lớn, việc của cá nhân, dẫu lớn cũng là việc nhỏ!"...Thanh niên của các gia đình đứng dưới bục, bị ánh mặt trời chói chang chiếu cho mặt đỏ rần lại không ai dám có một câu than phiền.Mỗi năm vào mùa thu hoạch cây trồng vụ hè đều có những cuộc tổng động viên như thế này nên mọi người đã quen rồi.Hơn nữa, mùa thu hoạch này liên quan trực tiếp đến miếng ăn của từng người bọn họ cho nên không được lơ là chút nào.Cuối cùng, Đại đội trưởng đã hoàn thành kịch bản diễn thuyết của mình, bắt đầu triển khai nhiệm vụ thu hoạch cây trồng hè.Trong thôn, một số người già có kinh nghiệm từ những năm đói kém đã được sắp xếp để quan sát thiên văn, tìm ra những ngày nắng to để thu hoạch, phơi và tuốt hạt lúa mạch. Đây là công việc nhẹ nhàng nhất nhưng lại đòi hỏi kỹ thuật cao nhất.Còn việc khó nhọc nhất tự nhiên là cắt lúa mạch, phơi lúa mạch những ngày tiếp theo đó.Mẹ Lâm được giao nhiệm vụ phơi lúa mạch, công việc không quá vất vả, nhưng đi đôi với đó công điểm thu được cũng không nhiều. Trai tráng trong gia đình nhà họ Lâm đều đi cắt lúa mạch, thậm chí bác dâu cả Lâm cũng phải tham gia.Bác dâu hai Lâm thấy mẹ Lâm năm nay không phải đi cắt lúa mạch thì trong lòng rất nghẹn khuất, cũng được làm công việc phơi lúa mạch.Khi trở về nhà, bác dâu cả Lâm kể lại cho bà nội Lâm nghe về nội dung công việc mà gia đình họ đã nhận được, bà nội Lâm lập tức liền nhăn mày."Vợ lão nhị, cái đồ lười biếng kia, sao cô ta lại không muốn đi cắt lúa mạch?" Bà nội Lâm hỏi.Bác dâu cả Lâm không phải người nhiều chuyện, mặc dù trong lòng biết câu trả lời, nhưng ngoài miệng lại hàm hồ đáp qua loa: "Em dâu cũng muốn nghỉ ngơi một chút... nhà thím ấy còn có em trai với Thiệu Bách là đàn ông sức dài vai rộng nữa."Bà nội Lâm nghe vậy rất không hài lòng, nói thẳng: "Đi tới cách vách gọi cô ta qua đây."Đừng nghĩ rằng đã chia nhà là có thể thoát khỏi kiểm soát của bà!Cô con dâu này càng ngày càng làm bậy, hôm nay thế nào cũng phải giáo huấn người con dâu này một trận mới được!Bà nội Lâm dứt khoát quyết định, không ai có thể thuyết phục bà, bác dâu cả Lâm không còn cách nào khác đành phải đi tới cách vách gọi bác dâu hai Lâm qua."Chị dâu, mẹ gọi em làm gì vậy..."Trên đường, bác dâu hai Lâm cứ như con chim cánh cụt, cúi đầu ủ rũ mà thăm dò bác dâu cả Lâm.Bác dâu cả Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Em nói sao em lúc nào cũng phải so bì với em dâu ba? Nhà em ấy ít người lại ăn ít, còn có con dâu giàu có, thím ấy làm việc ít một chút thì có làm sao? Nhà mình nhiều người ăn, Thiệu Bách năm sau còn tính đường làm mai, nếu em lười biếng thì chẳng phải là tự hại nhà mình sao?!"