“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 94: Chương 94
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Bác dâu hai Lâm không nói gì, bà ta hiểu lí lẽ này, nhưng nếu bảo bà ta cứ thế mà làm việc thì bà ta lại không nuốt trôi cục tức này.Bà nội Lâm thấy con dâu hai tới, *****ên là để bác dâu hai Lâm đứng trong sân 15phút rồi mới cho vào.Ông nội Lâm lúc này đã đi ra ngoài tản bộ, những người khác cũng nhanh trí lảng đi làm chuyện khác, nhường lại căn phòng để bà nội Lâm tự do phát huy.Ban đầu, bà nội Lâm phê bình bác dâu hai Lâm thậm tệ một trận, nói bà ấy lười làm còn tham lam, mấy chục năm qua cũng không thay đổi.Bác dâu hai Lâm bị chửi nặng lời, không kìm lòng được, đáp lại: "Tại sao mẹ không nói về nhà em dâu ba?""Hừ" – Bà nội Lâm chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn bà ta.Bác dâu hai Lâm thấy vậy liền bắt đầu run lên.Bà nội Lâm đã đợi câu nói này từ lâu!"Muốn so sánh với vợ lão tam à? Nhà nó sinh hai đứa cháu trai cho gia đình chúng ta, sao cô không so sánh? Con trai nó sắp trở về làm kế toán cho tiểu đội, sao cô không so sánh? Nó có con dâu giàu có, sao cô không so sánh?!""Nếu đã không có số ăn sung mặc sướng thì phải cố gắng làm việc! Về sau để tôi thấy cô lười biếng lần nữa, đừng trách tôi sẽ không thương xót!"Bà nội Lâm bùm bùm chửi một trận khiến tâm trạng vô cùng sảng khoái, khoát tay đuổi bác dâu hai Lâm ra ngoài, không làm phiền tầm mắt của mình nữa.Bác dâu hai nhà họ Lâm tức giận trở về nhà, ngay cả bữa trưa cũng không muốn ăn, nhưng tới buổi chiều lại ngoan ngoãn đi đến nhà Đội trưởng xin đổi việc. (Chú thích: Bà nội Lâm thật là thiên vị- đặc biệt thiên vị gia đình nam chính.) Ngày bắt đầu thu hoạch cây trồng vụ hè, trường học cũng cho nghỉ. Lâm Thiệu Hoa đi cùng với Triệu Uyển Thanh đi bán gà, sau đó quay về nhà tham gia vào thu hoạch mùa vụ.Lâm Thiệu Hoa cắt lúa mạch, mẹ Lâm phơi lúa mạch, Tiểu Lâm cùng với mấy đứa nhỏ khác trong thôn cùng nhau mang rổ nhỏ ra đồng để nhặt lúa mạch còn sót trên cánh đồng, còn Triệu Uyển Thanh ở nhà nấu cơm.DTVThu hoạch vụ hè vất vả không kém vụ thu. Mỗi hộ gia đình đều lấy thịt, trứng đã tích trữ ra để cải thiện khẩu phần ăn trong thời gian này.Triệu Uyển Thanh tự nhiên cũng không phải ngoại lệ, trong tay cô có rất nhiều đồ ăn, chẳng lẽ lại để đó trưng, còn người thì chịu đói sao?Cô cắt một thớ thịt ba chỉ to, lấy thêm một miếng thịt bò ra, sau đó cũng lấy một số nguyên liệu khác.Thịt ba chỉ được cắt thành lát mỏng rồi chiên trong nồi cho đến khi vàng tiết ra mỡ, sau đó nêm thêm tiêu ớt để làm món thịt ba chỉ xào tỏi ớt; thịt bò thì được cắt lát và xào với muối ớt để làm món thịt bò xào muối ớt.Làm hai món mặn là đủ rồi, tiếp theo làm hai món chay.Món chính thì có cơm trắng và bánh bao được làm từ bột tinh.Lo lắng thời tiết nóng nực, ăn cay dễ làm người bị nóng, Triệu Uyển Thanh lại nấu một nồi chè đậu xanh, trước đó cô đã cho thêm đường trắng vào, ngọt lành ngon miệng.Buổi trưa ăn cơm phải thay ca ăn, sau khi Triệu Uyển Thanh xách đồ ăn ra đồng, Lâm Thiệu Hoa và mẹ Lâm mới được thay thế để nghỉ ngơi.Cả hai đã làm việc dưới ánh mặt trời cả buổi sáng, da bị phơi cho đỏ ửng, mồ hôi chảy dọc trán. Thậm chí cả Tiểu Lâm, người thông thường rất năng động, cũng đã mệt lả, môi trở nên trắng bệch.Thấy vậy, Triệu Uyển Thanh thật sự lo ngại rằng cậu nhóc sẽ bị say nắng mà ngất xỉu đi."Uống một bát chè đậu xanh để giảm nhiệt trước."Cô đứng dưới bóng cây, bày cơm canh ra rồi múc cho ba người mỗi người một bát chè đậu xanh.Chè đậu xanh đã được làm lạnh, vừa lúc để thưởng thức.Ba người uống chè đậu xanh, nhìn sắc mặt cũng hòa hoãn hơn nhiều. Mẹ Lâm chép miệng, trong miệng vẫn còn dư vị ngọt ngào: "Những năm trước, mẹ dẫn theo Thiệu Hoa và Thiệu Tư đi thu hoạch mùa vụ, ngoài việc cắt lúa mạch còn phải về nhà nấu cơm... bây giờ nghĩ lại những ngày gian nan ấy mà mẹ vẫn vượt qua được."
Bác dâu hai Lâm không nói gì, bà ta hiểu lí lẽ này, nhưng nếu bảo bà ta cứ thế mà làm việc thì bà ta lại không nuốt trôi cục tức này.
Bà nội Lâm thấy con dâu hai tới, *****ên là để bác dâu hai Lâm đứng trong sân 15phút rồi mới cho vào.
Ông nội Lâm lúc này đã đi ra ngoài tản bộ, những người khác cũng nhanh trí lảng đi làm chuyện khác, nhường lại căn phòng để bà nội Lâm tự do phát huy.
Ban đầu, bà nội Lâm phê bình bác dâu hai Lâm thậm tệ một trận, nói bà ấy lười làm còn tham lam, mấy chục năm qua cũng không thay đổi.
Bác dâu hai Lâm bị chửi nặng lời, không kìm lòng được, đáp lại: "Tại sao mẹ không nói về nhà em dâu ba?"
"Hừ" – Bà nội Lâm chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn bà ta.
Bác dâu hai Lâm thấy vậy liền bắt đầu run lên.
Bà nội Lâm đã đợi câu nói này từ lâu!
"Muốn so sánh với vợ lão tam à? Nhà nó sinh hai đứa cháu trai cho gia đình chúng ta, sao cô không so sánh? Con trai nó sắp trở về làm kế toán cho tiểu đội, sao cô không so sánh? Nó có con dâu giàu có, sao cô không so sánh?!"
"Nếu đã không có số ăn sung mặc sướng thì phải cố gắng làm việc! Về sau để tôi thấy cô lười biếng lần nữa, đừng trách tôi sẽ không thương xót!"
Bà nội Lâm bùm bùm chửi một trận khiến tâm trạng vô cùng sảng khoái, khoát tay đuổi bác dâu hai Lâm ra ngoài, không làm phiền tầm mắt của mình nữa.
Bác dâu hai nhà họ Lâm tức giận trở về nhà, ngay cả bữa trưa cũng không muốn ăn, nhưng tới buổi chiều lại ngoan ngoãn đi đến nhà Đội trưởng xin đổi việc.
(Chú thích: Bà nội Lâm thật là thiên vị- đặc biệt thiên vị gia đình nam chính.)
Ngày bắt đầu thu hoạch cây trồng vụ hè, trường học cũng cho nghỉ. Lâm Thiệu Hoa đi cùng với Triệu Uyển Thanh đi bán gà, sau đó quay về nhà tham gia vào thu hoạch mùa vụ.
Lâm Thiệu Hoa cắt lúa mạch, mẹ Lâm phơi lúa mạch, Tiểu Lâm cùng với mấy đứa nhỏ khác trong thôn cùng nhau mang rổ nhỏ ra đồng để nhặt lúa mạch còn sót trên cánh đồng, còn Triệu Uyển Thanh ở nhà nấu cơm.
DTV
Thu hoạch vụ hè vất vả không kém vụ thu. Mỗi hộ gia đình đều lấy thịt, trứng đã tích trữ ra để cải thiện khẩu phần ăn trong thời gian này.
Triệu Uyển Thanh tự nhiên cũng không phải ngoại lệ, trong tay cô có rất nhiều đồ ăn, chẳng lẽ lại để đó trưng, còn người thì chịu đói sao?
Cô cắt một thớ thịt ba chỉ to, lấy thêm một miếng thịt bò ra, sau đó cũng lấy một số nguyên liệu khác.
Thịt ba chỉ được cắt thành lát mỏng rồi chiên trong nồi cho đến khi vàng tiết ra mỡ, sau đó nêm thêm tiêu ớt để làm món thịt ba chỉ xào tỏi ớt; thịt bò thì được cắt lát và xào với muối ớt để làm món thịt bò xào muối ớt.
Làm hai món mặn là đủ rồi, tiếp theo làm hai món chay.
Món chính thì có cơm trắng và bánh bao được làm từ bột tinh.
Lo lắng thời tiết nóng nực, ăn cay dễ làm người bị nóng, Triệu Uyển Thanh lại nấu một nồi chè đậu xanh, trước đó cô đã cho thêm đường trắng vào, ngọt lành ngon miệng.
Buổi trưa ăn cơm phải thay ca ăn, sau khi Triệu Uyển Thanh xách đồ ăn ra đồng, Lâm Thiệu Hoa và mẹ Lâm mới được thay thế để nghỉ ngơi.
Cả hai đã làm việc dưới ánh mặt trời cả buổi sáng, da bị phơi cho đỏ ửng, mồ hôi chảy dọc trán. Thậm chí cả Tiểu Lâm, người thông thường rất năng động, cũng đã mệt lả, môi trở nên trắng bệch.
Thấy vậy, Triệu Uyển Thanh thật sự lo ngại rằng cậu nhóc sẽ bị say nắng mà ngất xỉu đi.
"Uống một bát chè đậu xanh để giảm nhiệt trước."
Cô đứng dưới bóng cây, bày cơm canh ra rồi múc cho ba người mỗi người một bát chè đậu xanh.
Chè đậu xanh đã được làm lạnh, vừa lúc để thưởng thức.
Ba người uống chè đậu xanh, nhìn sắc mặt cũng hòa hoãn hơn nhiều. Mẹ Lâm chép miệng, trong miệng vẫn còn dư vị ngọt ngào: "Những năm trước, mẹ dẫn theo Thiệu Hoa và Thiệu Tư đi thu hoạch mùa vụ, ngoài việc cắt lúa mạch còn phải về nhà nấu cơm... bây giờ nghĩ lại những ngày gian nan ấy mà mẹ vẫn vượt qua được."
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Bác dâu hai Lâm không nói gì, bà ta hiểu lí lẽ này, nhưng nếu bảo bà ta cứ thế mà làm việc thì bà ta lại không nuốt trôi cục tức này.Bà nội Lâm thấy con dâu hai tới, *****ên là để bác dâu hai Lâm đứng trong sân 15phút rồi mới cho vào.Ông nội Lâm lúc này đã đi ra ngoài tản bộ, những người khác cũng nhanh trí lảng đi làm chuyện khác, nhường lại căn phòng để bà nội Lâm tự do phát huy.Ban đầu, bà nội Lâm phê bình bác dâu hai Lâm thậm tệ một trận, nói bà ấy lười làm còn tham lam, mấy chục năm qua cũng không thay đổi.Bác dâu hai Lâm bị chửi nặng lời, không kìm lòng được, đáp lại: "Tại sao mẹ không nói về nhà em dâu ba?""Hừ" – Bà nội Lâm chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn bà ta.Bác dâu hai Lâm thấy vậy liền bắt đầu run lên.Bà nội Lâm đã đợi câu nói này từ lâu!"Muốn so sánh với vợ lão tam à? Nhà nó sinh hai đứa cháu trai cho gia đình chúng ta, sao cô không so sánh? Con trai nó sắp trở về làm kế toán cho tiểu đội, sao cô không so sánh? Nó có con dâu giàu có, sao cô không so sánh?!""Nếu đã không có số ăn sung mặc sướng thì phải cố gắng làm việc! Về sau để tôi thấy cô lười biếng lần nữa, đừng trách tôi sẽ không thương xót!"Bà nội Lâm bùm bùm chửi một trận khiến tâm trạng vô cùng sảng khoái, khoát tay đuổi bác dâu hai Lâm ra ngoài, không làm phiền tầm mắt của mình nữa.Bác dâu hai nhà họ Lâm tức giận trở về nhà, ngay cả bữa trưa cũng không muốn ăn, nhưng tới buổi chiều lại ngoan ngoãn đi đến nhà Đội trưởng xin đổi việc. (Chú thích: Bà nội Lâm thật là thiên vị- đặc biệt thiên vị gia đình nam chính.) Ngày bắt đầu thu hoạch cây trồng vụ hè, trường học cũng cho nghỉ. Lâm Thiệu Hoa đi cùng với Triệu Uyển Thanh đi bán gà, sau đó quay về nhà tham gia vào thu hoạch mùa vụ.Lâm Thiệu Hoa cắt lúa mạch, mẹ Lâm phơi lúa mạch, Tiểu Lâm cùng với mấy đứa nhỏ khác trong thôn cùng nhau mang rổ nhỏ ra đồng để nhặt lúa mạch còn sót trên cánh đồng, còn Triệu Uyển Thanh ở nhà nấu cơm.DTVThu hoạch vụ hè vất vả không kém vụ thu. Mỗi hộ gia đình đều lấy thịt, trứng đã tích trữ ra để cải thiện khẩu phần ăn trong thời gian này.Triệu Uyển Thanh tự nhiên cũng không phải ngoại lệ, trong tay cô có rất nhiều đồ ăn, chẳng lẽ lại để đó trưng, còn người thì chịu đói sao?Cô cắt một thớ thịt ba chỉ to, lấy thêm một miếng thịt bò ra, sau đó cũng lấy một số nguyên liệu khác.Thịt ba chỉ được cắt thành lát mỏng rồi chiên trong nồi cho đến khi vàng tiết ra mỡ, sau đó nêm thêm tiêu ớt để làm món thịt ba chỉ xào tỏi ớt; thịt bò thì được cắt lát và xào với muối ớt để làm món thịt bò xào muối ớt.Làm hai món mặn là đủ rồi, tiếp theo làm hai món chay.Món chính thì có cơm trắng và bánh bao được làm từ bột tinh.Lo lắng thời tiết nóng nực, ăn cay dễ làm người bị nóng, Triệu Uyển Thanh lại nấu một nồi chè đậu xanh, trước đó cô đã cho thêm đường trắng vào, ngọt lành ngon miệng.Buổi trưa ăn cơm phải thay ca ăn, sau khi Triệu Uyển Thanh xách đồ ăn ra đồng, Lâm Thiệu Hoa và mẹ Lâm mới được thay thế để nghỉ ngơi.Cả hai đã làm việc dưới ánh mặt trời cả buổi sáng, da bị phơi cho đỏ ửng, mồ hôi chảy dọc trán. Thậm chí cả Tiểu Lâm, người thông thường rất năng động, cũng đã mệt lả, môi trở nên trắng bệch.Thấy vậy, Triệu Uyển Thanh thật sự lo ngại rằng cậu nhóc sẽ bị say nắng mà ngất xỉu đi."Uống một bát chè đậu xanh để giảm nhiệt trước."Cô đứng dưới bóng cây, bày cơm canh ra rồi múc cho ba người mỗi người một bát chè đậu xanh.Chè đậu xanh đã được làm lạnh, vừa lúc để thưởng thức.Ba người uống chè đậu xanh, nhìn sắc mặt cũng hòa hoãn hơn nhiều. Mẹ Lâm chép miệng, trong miệng vẫn còn dư vị ngọt ngào: "Những năm trước, mẹ dẫn theo Thiệu Hoa và Thiệu Tư đi thu hoạch mùa vụ, ngoài việc cắt lúa mạch còn phải về nhà nấu cơm... bây giờ nghĩ lại những ngày gian nan ấy mà mẹ vẫn vượt qua được."