Tác giả:

“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…

Chương 191: Chương 191

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Làm xong cơm tối thì Lâm Thiệu Hoa đã từ công xã trở về, mẹ Lâm tan tầm trở về, cả Tiểu Lâm cũng tan học về nhà rồi.Người một nhà quây quần bên chiếc bàn nhỏ trong sân, đón gió đêm mùa hè thổi vào, hưởng thụ một bữa cơm phong phú sau một ngày làm việc vất vả.Sau khi ăn cơm xong, Lâm Thiệu Hoa rửa bát, mẹ Lâm thu dọn đồ đạc, Triệu Uyển Thanh làm một người lười.Cô vẫn theo thói quen như thế, nấu cơm nhưng không rửa bát.Tiểu Lâm đã ở trường học cả một ngày, sau khi làm bài tập ở nhà xong, cậu ấy lập tức vây quanh chơi đùa với Màn Thầu, Tiểu Lâm rất thích đùa giỡn với Màn Thầu, mặc dù tuổi tác của hai nhóc con khá chênh lệch nhau.Triệu Uyển Thanh quay về phòng ngủ tiếp tục đọc sách, cô đọc trong chốc lát rồi bắt đầu viết "đề cương diễn thuyết".Hôm nay Đổng Hiểu Hà đã nói phải tranh thủ công việc này trước mặt mọi người trong thôn.Như vậy chắc chắn phải bước lên nói vài lời.Triệu Uyển Thanh dự định phải bắt đầu chuẩn bị càng sớm càng tốt...Mới viết được hai đoạn thì Lâm Thiệu Hoa đã bước đến gần."Em đang viết cái gì?" Anh dựa vào lưng cô hỏi.Triệu Uyển Thanh nói cho anh nghe cô dự định nuôi bò.DTVLâm Thiệu Hoa nghe xong cũng im lặng một lúc, hai mắt anh nhìn chằm chằm cô, hỏi: "Vì sao lại muốn tham gia lao động?"Triệu Uyển Thanh bị hỏi câu hỏi trí mạng, trong thoáng chốc cô lập tức không được tự nhiên.Cố gắng che giấu biểu cảm trên mặt, cô nói: "Ừm... Chỉ là em cảm thấy một mình ở nhà thế này cũng không có việc gì làm, ngoại trừ cuối tuần làm một ít bánh ngọt thì bình thường đều rất nhàn rỗi..."Cô cũng không thể nói cho anh biết năm bảy mươi bảy sẽ khôi phục lại kỳ thi đại học, cho nên cô phải dọn hết các chướng ngại.Không biết Lâm Thiệu Hoa có tin vào cách nói này của cô hay không, anh chỉ thản nhiên khẽ gật đầu."Nuôi bò là một công việc nhẹ nhàng, em tham gia lao động, làm công việc thế này cũng rất thích hợp."Triệu Uyển Thanh cũng gật đầu: "Đúng không, đúng không? Em cũng cảm thấy như vậy, cho em nhất định em phải giành được phần công việc này."Cô nắm chặt bàn tay nhỏ, cả người tràn ngập ý chí chiến đấu.Đêm khuya, sau khi vợ chồng hoàn thành bài tập nhỏ xong, người phụ nữ đã mệt mỏi tựa vào n.g.ự.c người đàn ông ngủ thiếp đi.Trong bóng tối, Lâm Thiệu Hoa vẫn mở to mắt như thế.Cơ thể mềm mại của vợ dán chặt vào cơ thể anh, cách đó không xa còn có tiếng ngáy nho nhỏ của con trai truyền đến từ chiếc nôi đang lắc lư...Anh biết trên người cô có bí mật nhưng xưa nay cô chưa muốn nói cho anh biết.Anh cũng không muốn ép buộc cô, chờ đến khi cô muốn nói, tự nhiên cô sẽ thẳng thắn...Vài ngày sau, trời đã nhá nhem tối, từng nhà cũng đã ăn cơm tối xong, đang ngồi hóng mát thì đại đội trưởng đã gõ chiêng tập họp tất cả mọi người.Mọi người tụ tập lại, lúc còn chưa hiểu có chuyện gì thì đại đội trưởng đã lên tiếng."Gần đây vì một số nguyên nhân mà công tác nuôi bò trong thôn của chúng ta phải để trống..."Dứt lời, các thôn dân bên dưới đã che miệng lén cười.Đổng Phong Niên cũng lúng túng một lúc nhưng sau đó ông lập tức nói: "Bò liên quan đến công việc sản xuất nông nghiệp của đội sản xuất nên công việc này vô cùng quan trọng.""Điều khiến tôi cảm thấy vui mừng chính là có rất nhiều người trong đại đội đã chủ động đến tìm tôi, họ đều muốn nhận công việc này.""Bởi vì quá nhiều người đến yêu cầu nên tôi đã đưa ra đề nghĩ để họ tự mình tranh thủ trước mặt cả thôn, sau đó cả thôn sẽ bỏ phiếu lựa chọn, mọi người thấy thế nào?"Cả thôn nhao nhao nói rất tốt.Họ rất thích xem náo nhiệt thế này, một lát nữa còn có thể bỏ phiếu, thật sự rất có cảm giác được tham dự.

Làm xong cơm tối thì Lâm Thiệu Hoa đã từ công xã trở về, mẹ Lâm tan tầm trở về, cả Tiểu Lâm cũng tan học về nhà rồi.

Người một nhà quây quần bên chiếc bàn nhỏ trong sân, đón gió đêm mùa hè thổi vào, hưởng thụ một bữa cơm phong phú sau một ngày làm việc vất vả.

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Thiệu Hoa rửa bát, mẹ Lâm thu dọn đồ đạc, Triệu Uyển Thanh làm một người lười.

Cô vẫn theo thói quen như thế, nấu cơm nhưng không rửa bát.

Tiểu Lâm đã ở trường học cả một ngày, sau khi làm bài tập ở nhà xong, cậu ấy lập tức vây quanh chơi đùa với Màn Thầu, Tiểu Lâm rất thích đùa giỡn với Màn Thầu, mặc dù tuổi tác của hai nhóc con khá chênh lệch nhau.

Triệu Uyển Thanh quay về phòng ngủ tiếp tục đọc sách, cô đọc trong chốc lát rồi bắt đầu viết "đề cương diễn thuyết".

Hôm nay Đổng Hiểu Hà đã nói phải tranh thủ công việc này trước mặt mọi người trong thôn.

Như vậy chắc chắn phải bước lên nói vài lời.

Triệu Uyển Thanh dự định phải bắt đầu chuẩn bị càng sớm càng tốt...

Mới viết được hai đoạn thì Lâm Thiệu Hoa đã bước đến gần.

"Em đang viết cái gì?" Anh dựa vào lưng cô hỏi.

Triệu Uyển Thanh nói cho anh nghe cô dự định nuôi bò.

DTV

Lâm Thiệu Hoa nghe xong cũng im lặng một lúc, hai mắt anh nhìn chằm chằm cô, hỏi: "Vì sao lại muốn tham gia lao động?"

Triệu Uyển Thanh bị hỏi câu hỏi trí mạng, trong thoáng chốc cô lập tức không được tự nhiên.

Cố gắng che giấu biểu cảm trên mặt, cô nói: "Ừm... Chỉ là em cảm thấy một mình ở nhà thế này cũng không có việc gì làm, ngoại trừ cuối tuần làm một ít bánh ngọt thì bình thường đều rất nhàn rỗi..."

Cô cũng không thể nói cho anh biết năm bảy mươi bảy sẽ khôi phục lại kỳ thi đại học, cho nên cô phải dọn hết các chướng ngại.

Không biết Lâm Thiệu Hoa có tin vào cách nói này của cô hay không, anh chỉ thản nhiên khẽ gật đầu.

"Nuôi bò là một công việc nhẹ nhàng, em tham gia lao động, làm công việc thế này cũng rất thích hợp."

Triệu Uyển Thanh cũng gật đầu: "Đúng không, đúng không? Em cũng cảm thấy như vậy, cho em nhất định em phải giành được phần công việc này."

Cô nắm chặt bàn tay nhỏ, cả người tràn ngập ý chí chiến đấu.

Đêm khuya, sau khi vợ chồng hoàn thành bài tập nhỏ xong, người phụ nữ đã mệt mỏi tựa vào n.g.ự.c người đàn ông ngủ thiếp đi.

Trong bóng tối, Lâm Thiệu Hoa vẫn mở to mắt như thế.

Cơ thể mềm mại của vợ dán chặt vào cơ thể anh, cách đó không xa còn có tiếng ngáy nho nhỏ của con trai truyền đến từ chiếc nôi đang lắc lư...

Anh biết trên người cô có bí mật nhưng xưa nay cô chưa muốn nói cho anh biết.

Anh cũng không muốn ép buộc cô, chờ đến khi cô muốn nói, tự nhiên cô sẽ thẳng thắn...

Vài ngày sau, trời đã nhá nhem tối, từng nhà cũng đã ăn cơm tối xong, đang ngồi hóng mát thì đại đội trưởng đã gõ chiêng tập họp tất cả mọi người.

Mọi người tụ tập lại, lúc còn chưa hiểu có chuyện gì thì đại đội trưởng đã lên tiếng.

"Gần đây vì một số nguyên nhân mà công tác nuôi bò trong thôn của chúng ta phải để trống..."

Dứt lời, các thôn dân bên dưới đã che miệng lén cười.

Đổng Phong Niên cũng lúng túng một lúc nhưng sau đó ông lập tức nói: "Bò liên quan đến công việc sản xuất nông nghiệp của đội sản xuất nên công việc này vô cùng quan trọng."

"Điều khiến tôi cảm thấy vui mừng chính là có rất nhiều người trong đại đội đã chủ động đến tìm tôi, họ đều muốn nhận công việc này."

"Bởi vì quá nhiều người đến yêu cầu nên tôi đã đưa ra đề nghĩ để họ tự mình tranh thủ trước mặt cả thôn, sau đó cả thôn sẽ bỏ phiếu lựa chọn, mọi người thấy thế nào?"

Cả thôn nhao nhao nói rất tốt.

Họ rất thích xem náo nhiệt thế này, một lát nữa còn có thể bỏ phiếu, thật sự rất có cảm giác được tham dự.

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Làm xong cơm tối thì Lâm Thiệu Hoa đã từ công xã trở về, mẹ Lâm tan tầm trở về, cả Tiểu Lâm cũng tan học về nhà rồi.Người một nhà quây quần bên chiếc bàn nhỏ trong sân, đón gió đêm mùa hè thổi vào, hưởng thụ một bữa cơm phong phú sau một ngày làm việc vất vả.Sau khi ăn cơm xong, Lâm Thiệu Hoa rửa bát, mẹ Lâm thu dọn đồ đạc, Triệu Uyển Thanh làm một người lười.Cô vẫn theo thói quen như thế, nấu cơm nhưng không rửa bát.Tiểu Lâm đã ở trường học cả một ngày, sau khi làm bài tập ở nhà xong, cậu ấy lập tức vây quanh chơi đùa với Màn Thầu, Tiểu Lâm rất thích đùa giỡn với Màn Thầu, mặc dù tuổi tác của hai nhóc con khá chênh lệch nhau.Triệu Uyển Thanh quay về phòng ngủ tiếp tục đọc sách, cô đọc trong chốc lát rồi bắt đầu viết "đề cương diễn thuyết".Hôm nay Đổng Hiểu Hà đã nói phải tranh thủ công việc này trước mặt mọi người trong thôn.Như vậy chắc chắn phải bước lên nói vài lời.Triệu Uyển Thanh dự định phải bắt đầu chuẩn bị càng sớm càng tốt...Mới viết được hai đoạn thì Lâm Thiệu Hoa đã bước đến gần."Em đang viết cái gì?" Anh dựa vào lưng cô hỏi.Triệu Uyển Thanh nói cho anh nghe cô dự định nuôi bò.DTVLâm Thiệu Hoa nghe xong cũng im lặng một lúc, hai mắt anh nhìn chằm chằm cô, hỏi: "Vì sao lại muốn tham gia lao động?"Triệu Uyển Thanh bị hỏi câu hỏi trí mạng, trong thoáng chốc cô lập tức không được tự nhiên.Cố gắng che giấu biểu cảm trên mặt, cô nói: "Ừm... Chỉ là em cảm thấy một mình ở nhà thế này cũng không có việc gì làm, ngoại trừ cuối tuần làm một ít bánh ngọt thì bình thường đều rất nhàn rỗi..."Cô cũng không thể nói cho anh biết năm bảy mươi bảy sẽ khôi phục lại kỳ thi đại học, cho nên cô phải dọn hết các chướng ngại.Không biết Lâm Thiệu Hoa có tin vào cách nói này của cô hay không, anh chỉ thản nhiên khẽ gật đầu."Nuôi bò là một công việc nhẹ nhàng, em tham gia lao động, làm công việc thế này cũng rất thích hợp."Triệu Uyển Thanh cũng gật đầu: "Đúng không, đúng không? Em cũng cảm thấy như vậy, cho em nhất định em phải giành được phần công việc này."Cô nắm chặt bàn tay nhỏ, cả người tràn ngập ý chí chiến đấu.Đêm khuya, sau khi vợ chồng hoàn thành bài tập nhỏ xong, người phụ nữ đã mệt mỏi tựa vào n.g.ự.c người đàn ông ngủ thiếp đi.Trong bóng tối, Lâm Thiệu Hoa vẫn mở to mắt như thế.Cơ thể mềm mại của vợ dán chặt vào cơ thể anh, cách đó không xa còn có tiếng ngáy nho nhỏ của con trai truyền đến từ chiếc nôi đang lắc lư...Anh biết trên người cô có bí mật nhưng xưa nay cô chưa muốn nói cho anh biết.Anh cũng không muốn ép buộc cô, chờ đến khi cô muốn nói, tự nhiên cô sẽ thẳng thắn...Vài ngày sau, trời đã nhá nhem tối, từng nhà cũng đã ăn cơm tối xong, đang ngồi hóng mát thì đại đội trưởng đã gõ chiêng tập họp tất cả mọi người.Mọi người tụ tập lại, lúc còn chưa hiểu có chuyện gì thì đại đội trưởng đã lên tiếng."Gần đây vì một số nguyên nhân mà công tác nuôi bò trong thôn của chúng ta phải để trống..."Dứt lời, các thôn dân bên dưới đã che miệng lén cười.Đổng Phong Niên cũng lúng túng một lúc nhưng sau đó ông lập tức nói: "Bò liên quan đến công việc sản xuất nông nghiệp của đội sản xuất nên công việc này vô cùng quan trọng.""Điều khiến tôi cảm thấy vui mừng chính là có rất nhiều người trong đại đội đã chủ động đến tìm tôi, họ đều muốn nhận công việc này.""Bởi vì quá nhiều người đến yêu cầu nên tôi đã đưa ra đề nghĩ để họ tự mình tranh thủ trước mặt cả thôn, sau đó cả thôn sẽ bỏ phiếu lựa chọn, mọi người thấy thế nào?"Cả thôn nhao nhao nói rất tốt.Họ rất thích xem náo nhiệt thế này, một lát nữa còn có thể bỏ phiếu, thật sự rất có cảm giác được tham dự.

Chương 191: Chương 191