“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 294: Chương 294
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Lâm ngũ muội tức giận đến mức mắng Lâm lục muội vài câu, thế là bà cụ Lâm nghe thấy mà bước ra."Giữa ban ngày ban mặc còn muốn ầm ĩ cái gì?"Bà cụ Lâm cầm quải trượng gõ mạnh xuống đất mấy lần, trên mặt đầy vẻ giận dữ.Lâm tứ muội lập tức kể lại chuyện ngoài đồng vừa rồi cho bà cụ Lâm nghe, sau đó bản thân mình thì quay ra đồng làm tiếp công việc.Còn về việc dạy dỗ Lâm ngũ muội... Đương nhiên là để lại cho bà cụ Lâm.Sáng ngày hôm đó, Lâm ngũ muội đứng trong nhà cũ bị bà cụ Lâm mắng cho một trận, đợi đến khi bác dâu hai nhà họ Lâm về đến, hai mẹ con lại bị bà cụ Lâm mắng cho một trận nữa.Lúc bác dâu hai kéo theo Lâm ngũ muội ra khỏi nhà cũ thì sắc mặt còn đen hơn cả đ.í.t nồi.Trở về nhà mình, bác dâu hai cẩm cây củi chỉ vào Lâm ngũ muội, nói: "Mày nói xem, mày làm gì nói mấy lời như thế ở bên ngoài? Bây giờ bà nội của mày mắng mày, mày đã vui chưa? Làm liên lụy đến tao cũng bị mắng theo!"Lâm ngũ muội khóc lóc nước mắt nước mũi đã đầy mặt nhưng trong lòng vẫn không phục, thế là lập tức tranh luận: "Con nói sai sao? Họ giúp chúng ta một chút thì thế nào? Chắc chắn là chị dâu cả và chị tư cố ý không giúp chúng ta, miếng đất nhà chúng ta nhỏ như thế, cũng không có phiền gì, hu hu..."Lồng n.g.ự.c bác dâu hai chập chùng lên xuống, nửa ngày sau mới buông cây củi xuống, trầm giọng nói: "Con nói cũng đúng... Đại phòng và tam phòng chính là cố ý..." Bắt tay nhau nhằm vào nhị phòng của họ."Đừng khóc nữa! Phiền c.h.ế.t mất!" Bác dâu hai đuổi Lâm ngũ muội ra ngoài, còn mình thì ngồi trong phòng, sắc mặt hầm hầm.Giữa trưa, bác hai Lâm quay về nhà chỉ nhìn thấy Lâm lục muội đang nấu cơm trong bếp nên hỏi: "Mẹ của con đâu? Chị của con nữa? Sao chỉ có một mình con nấu cơm thế này?"Lâm lục muội kéo tay áo cha mình, chỉ vào phòng ngủ lớn, rồi chỉ vào phòng ngủ nhỏ."Hôm nay mẹ và chị năm bị bà mắng, bây giờ còn đang tức giận ở trong phòng..."Bác hai Lâm thầm nhủ chắc chắn do vợ và con gái lớn lại làm ra chuyện gì không hay rồi, nếu không mẹ của ông cũng không tự nhiên mà mắng người như thế."Mặc kệ mẹ con họ, ba cha con chúng ta ăn cơm, làm việc đến trưa thế này mệt muốn c.h.ế.t rồi!"Bác hai Lâm cũng không muốn quản hai người phụ nữ phiền phức trong nhà mình nữa, ông vừa nói vừa hối thúc Lâm tam và Lâm lục muội dọn cơm ra bàn.Ba cha con ăn được một nửa thì cửa phòng ngủ lớn và phòng ngủ nhỏ đồng thời mở ra, bác dâu hai và Lâm ngũ muội tự mình đến nhà bếp lấy bát, im lặng ngồi vào bàn ăn cơm...Bác hai Lâm chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm nói gì. ...Lâm ngũ muội bị mắng một trận, sang ngày hôm sau không dám làm ầm ĩ nữa, thành thật đến phần đất nhà mình mà cuốc đất.DTVSau khi gieo hạt giống xuống một một cơn mưa mùa hè cũng kéo đến, nhiệt độ dần dần tăng cao...Một ngày mùa hè nọ, hạt giống trong đất cũng chịu nảy mầm và càng ngày càng lớn nhanh hơn."Còn phải bón phân sao?" Triệu Uyển Thanh ngồi trước cửa, cô ngạc nhiên nói.Lâm tứ muội gánh hai thùng phân đến, đứng trước mặt Triệu Uyển Thanh, nói: "Tất nhiên rồi ạ. Tuy đây chỉ là đất trồng đồ ăn cho heo nhưng cũng phải chú ý chăm sóc nó, không thể tùy ý gieo trồng xuống rồi bỏ mặc nó được."Triệu Uyển Thanh thật sự cho rằng có thể tùy tiện trồng: "..."Cô nhìn cái thùng Lâm tứ muội gánh đến, tuy có nắp đậy nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi thuốc bốc lên...Cái này... Không phải phân chuồng đó chứ?Triệu Uyển Thanh giống như c.h.ế.t đứng."Cái kia... Em chờ chị một chút..."Triệu Uyển Thanh luống cuống tay chân, thả miếng vải đang thêu trên tay xuống, cô chạy đến nhà vệ sinh ở sân sau, nhìn thoáng qua.Chỉ mới nhìn thoáng qua, Triệu Uyển Thanh lập tức cảm giác được phòng tuyến cuối cùng trong lòng mình đã sụp đổ rồi.Không được! Không được! Cô là người hiện đại, cô thật sự không thể làm được việc này...Nhưng không bón phân thì không được.Đột nhiên Triệu Uyển Thanh nhớ đến khu bồi dưỡng của mình trong không gian...
Lâm ngũ muội tức giận đến mức mắng Lâm lục muội vài câu, thế là bà cụ Lâm nghe thấy mà bước ra.
"Giữa ban ngày ban mặc còn muốn ầm ĩ cái gì?"
Bà cụ Lâm cầm quải trượng gõ mạnh xuống đất mấy lần, trên mặt đầy vẻ giận dữ.
Lâm tứ muội lập tức kể lại chuyện ngoài đồng vừa rồi cho bà cụ Lâm nghe, sau đó bản thân mình thì quay ra đồng làm tiếp công việc.
Còn về việc dạy dỗ Lâm ngũ muội... Đương nhiên là để lại cho bà cụ Lâm.
Sáng ngày hôm đó, Lâm ngũ muội đứng trong nhà cũ bị bà cụ Lâm mắng cho một trận, đợi đến khi bác dâu hai nhà họ Lâm về đến, hai mẹ con lại bị bà cụ Lâm mắng cho một trận nữa.
Lúc bác dâu hai kéo theo Lâm ngũ muội ra khỏi nhà cũ thì sắc mặt còn đen hơn cả đ.í.t nồi.
Trở về nhà mình, bác dâu hai cẩm cây củi chỉ vào Lâm ngũ muội, nói: "Mày nói xem, mày làm gì nói mấy lời như thế ở bên ngoài? Bây giờ bà nội của mày mắng mày, mày đã vui chưa? Làm liên lụy đến tao cũng bị mắng theo!"
Lâm ngũ muội khóc lóc nước mắt nước mũi đã đầy mặt nhưng trong lòng vẫn không phục, thế là lập tức tranh luận: "Con nói sai sao? Họ giúp chúng ta một chút thì thế nào? Chắc chắn là chị dâu cả và chị tư cố ý không giúp chúng ta, miếng đất nhà chúng ta nhỏ như thế, cũng không có phiền gì, hu hu..."
Lồng n.g.ự.c bác dâu hai chập chùng lên xuống, nửa ngày sau mới buông cây củi xuống, trầm giọng nói: "Con nói cũng đúng... Đại phòng và tam phòng chính là cố ý..." Bắt tay nhau nhằm vào nhị phòng của họ.
"Đừng khóc nữa! Phiền c.h.ế.t mất!" Bác dâu hai đuổi Lâm ngũ muội ra ngoài, còn mình thì ngồi trong phòng, sắc mặt hầm hầm.
Giữa trưa, bác hai Lâm quay về nhà chỉ nhìn thấy Lâm lục muội đang nấu cơm trong bếp nên hỏi: "Mẹ của con đâu? Chị của con nữa? Sao chỉ có một mình con nấu cơm thế này?"
Lâm lục muội kéo tay áo cha mình, chỉ vào phòng ngủ lớn, rồi chỉ vào phòng ngủ nhỏ.
"Hôm nay mẹ và chị năm bị bà mắng, bây giờ còn đang tức giận ở trong phòng..."
Bác hai Lâm thầm nhủ chắc chắn do vợ và con gái lớn lại làm ra chuyện gì không hay rồi, nếu không mẹ của ông cũng không tự nhiên mà mắng người như thế.
"Mặc kệ mẹ con họ, ba cha con chúng ta ăn cơm, làm việc đến trưa thế này mệt muốn c.h.ế.t rồi!"
Bác hai Lâm cũng không muốn quản hai người phụ nữ phiền phức trong nhà mình nữa, ông vừa nói vừa hối thúc Lâm tam và Lâm lục muội dọn cơm ra bàn.
Ba cha con ăn được một nửa thì cửa phòng ngủ lớn và phòng ngủ nhỏ đồng thời mở ra, bác dâu hai và Lâm ngũ muội tự mình đến nhà bếp lấy bát, im lặng ngồi vào bàn ăn cơm...
Bác hai Lâm chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm nói gì. ...
Lâm ngũ muội bị mắng một trận, sang ngày hôm sau không dám làm ầm ĩ nữa, thành thật đến phần đất nhà mình mà cuốc đất.
DTV
Sau khi gieo hạt giống xuống một một cơn mưa mùa hè cũng kéo đến, nhiệt độ dần dần tăng cao...
Một ngày mùa hè nọ, hạt giống trong đất cũng chịu nảy mầm và càng ngày càng lớn nhanh hơn.
"Còn phải bón phân sao?" Triệu Uyển Thanh ngồi trước cửa, cô ngạc nhiên nói.
Lâm tứ muội gánh hai thùng phân đến, đứng trước mặt Triệu Uyển Thanh, nói: "Tất nhiên rồi ạ. Tuy đây chỉ là đất trồng đồ ăn cho heo nhưng cũng phải chú ý chăm sóc nó, không thể tùy ý gieo trồng xuống rồi bỏ mặc nó được."
Triệu Uyển Thanh thật sự cho rằng có thể tùy tiện trồng: "..."
Cô nhìn cái thùng Lâm tứ muội gánh đến, tuy có nắp đậy nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi thuốc bốc lên...
Cái này... Không phải phân chuồng đó chứ?
Triệu Uyển Thanh giống như c.h.ế.t đứng.
"Cái kia... Em chờ chị một chút..."
Triệu Uyển Thanh luống cuống tay chân, thả miếng vải đang thêu trên tay xuống, cô chạy đến nhà vệ sinh ở sân sau, nhìn thoáng qua.
Chỉ mới nhìn thoáng qua, Triệu Uyển Thanh lập tức cảm giác được phòng tuyến cuối cùng trong lòng mình đã sụp đổ rồi.
Không được! Không được! Cô là người hiện đại, cô thật sự không thể làm được việc này...
Nhưng không bón phân thì không được.
Đột nhiên Triệu Uyển Thanh nhớ đến khu bồi dưỡng của mình trong không gian...
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Lâm ngũ muội tức giận đến mức mắng Lâm lục muội vài câu, thế là bà cụ Lâm nghe thấy mà bước ra."Giữa ban ngày ban mặc còn muốn ầm ĩ cái gì?"Bà cụ Lâm cầm quải trượng gõ mạnh xuống đất mấy lần, trên mặt đầy vẻ giận dữ.Lâm tứ muội lập tức kể lại chuyện ngoài đồng vừa rồi cho bà cụ Lâm nghe, sau đó bản thân mình thì quay ra đồng làm tiếp công việc.Còn về việc dạy dỗ Lâm ngũ muội... Đương nhiên là để lại cho bà cụ Lâm.Sáng ngày hôm đó, Lâm ngũ muội đứng trong nhà cũ bị bà cụ Lâm mắng cho một trận, đợi đến khi bác dâu hai nhà họ Lâm về đến, hai mẹ con lại bị bà cụ Lâm mắng cho một trận nữa.Lúc bác dâu hai kéo theo Lâm ngũ muội ra khỏi nhà cũ thì sắc mặt còn đen hơn cả đ.í.t nồi.Trở về nhà mình, bác dâu hai cẩm cây củi chỉ vào Lâm ngũ muội, nói: "Mày nói xem, mày làm gì nói mấy lời như thế ở bên ngoài? Bây giờ bà nội của mày mắng mày, mày đã vui chưa? Làm liên lụy đến tao cũng bị mắng theo!"Lâm ngũ muội khóc lóc nước mắt nước mũi đã đầy mặt nhưng trong lòng vẫn không phục, thế là lập tức tranh luận: "Con nói sai sao? Họ giúp chúng ta một chút thì thế nào? Chắc chắn là chị dâu cả và chị tư cố ý không giúp chúng ta, miếng đất nhà chúng ta nhỏ như thế, cũng không có phiền gì, hu hu..."Lồng n.g.ự.c bác dâu hai chập chùng lên xuống, nửa ngày sau mới buông cây củi xuống, trầm giọng nói: "Con nói cũng đúng... Đại phòng và tam phòng chính là cố ý..." Bắt tay nhau nhằm vào nhị phòng của họ."Đừng khóc nữa! Phiền c.h.ế.t mất!" Bác dâu hai đuổi Lâm ngũ muội ra ngoài, còn mình thì ngồi trong phòng, sắc mặt hầm hầm.Giữa trưa, bác hai Lâm quay về nhà chỉ nhìn thấy Lâm lục muội đang nấu cơm trong bếp nên hỏi: "Mẹ của con đâu? Chị của con nữa? Sao chỉ có một mình con nấu cơm thế này?"Lâm lục muội kéo tay áo cha mình, chỉ vào phòng ngủ lớn, rồi chỉ vào phòng ngủ nhỏ."Hôm nay mẹ và chị năm bị bà mắng, bây giờ còn đang tức giận ở trong phòng..."Bác hai Lâm thầm nhủ chắc chắn do vợ và con gái lớn lại làm ra chuyện gì không hay rồi, nếu không mẹ của ông cũng không tự nhiên mà mắng người như thế."Mặc kệ mẹ con họ, ba cha con chúng ta ăn cơm, làm việc đến trưa thế này mệt muốn c.h.ế.t rồi!"Bác hai Lâm cũng không muốn quản hai người phụ nữ phiền phức trong nhà mình nữa, ông vừa nói vừa hối thúc Lâm tam và Lâm lục muội dọn cơm ra bàn.Ba cha con ăn được một nửa thì cửa phòng ngủ lớn và phòng ngủ nhỏ đồng thời mở ra, bác dâu hai và Lâm ngũ muội tự mình đến nhà bếp lấy bát, im lặng ngồi vào bàn ăn cơm...Bác hai Lâm chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm nói gì. ...Lâm ngũ muội bị mắng một trận, sang ngày hôm sau không dám làm ầm ĩ nữa, thành thật đến phần đất nhà mình mà cuốc đất.DTVSau khi gieo hạt giống xuống một một cơn mưa mùa hè cũng kéo đến, nhiệt độ dần dần tăng cao...Một ngày mùa hè nọ, hạt giống trong đất cũng chịu nảy mầm và càng ngày càng lớn nhanh hơn."Còn phải bón phân sao?" Triệu Uyển Thanh ngồi trước cửa, cô ngạc nhiên nói.Lâm tứ muội gánh hai thùng phân đến, đứng trước mặt Triệu Uyển Thanh, nói: "Tất nhiên rồi ạ. Tuy đây chỉ là đất trồng đồ ăn cho heo nhưng cũng phải chú ý chăm sóc nó, không thể tùy ý gieo trồng xuống rồi bỏ mặc nó được."Triệu Uyển Thanh thật sự cho rằng có thể tùy tiện trồng: "..."Cô nhìn cái thùng Lâm tứ muội gánh đến, tuy có nắp đậy nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi thuốc bốc lên...Cái này... Không phải phân chuồng đó chứ?Triệu Uyển Thanh giống như c.h.ế.t đứng."Cái kia... Em chờ chị một chút..."Triệu Uyển Thanh luống cuống tay chân, thả miếng vải đang thêu trên tay xuống, cô chạy đến nhà vệ sinh ở sân sau, nhìn thoáng qua.Chỉ mới nhìn thoáng qua, Triệu Uyển Thanh lập tức cảm giác được phòng tuyến cuối cùng trong lòng mình đã sụp đổ rồi.Không được! Không được! Cô là người hiện đại, cô thật sự không thể làm được việc này...Nhưng không bón phân thì không được.Đột nhiên Triệu Uyển Thanh nhớ đến khu bồi dưỡng của mình trong không gian...