“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 343: Chương 343
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Hiếm khi vợ anh lại có hành động làm nũng thân mật trước mặt anh, thường thì chỉ khi anh ép cô thì cô mới có biểu cảm như vậy...Anh đã quen với dáng vẻ độc lập và đảm đang của vợ mình rồi, lúc này đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu này của cô ấy, trong lòng người đàn ông bừng lên cảm giác yêu thích không nỡ buông tay."Anh chưa ăn cơm tối đúng không?" Triệu Uyển Thanh đang muốn thả tay ra, vào bếp nấu cho anh một bát mì.Kết quả chồng cô lại không chịu buông tay.Cô cúi đầu nhìn cánh tay đang ôm chặt mình của Lâm Thiệu Hoa, lại nhìn vẻ mặt kiên định của anh, đành phải kéo theo cả anh đi vào trong bếp.Hôm nay Lâm Thiệu Hoa cực kỳ dính người, lúc Triệu Uyển Thanh đang nấu mì cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chằm chằm của anh ở sau lưng mình...Khó khăn lắm mới nấu xong mì, cô nhìn anh ăn xong, sau đó bị anh kéo vào trong phòng ngủ...Sau khi bận rộn xong, Triệu Uyển Thanh mệt mỏi thở hổn hển, yếu ớt dựa vào trong lòng anh."Mấy ngày nữa anh phải đi công tác xa nhà, đi theo công xã đến điều tra và nghiên cứu ở các đại đội phía dưới."Triệu Uyển Thanh vừa nghe thì lập tức hiểu ra, hóa ra là phải đi công tác...Khó trách hôm nay anh lại hung mãnh như lang hổ, như thể tám đời chưa gặp được cô vậy.DTVLâm Thiệu Hoa nhìn cô gái nhỏ đang nằm bò trong n.g.ự.c của mình giơ cánh tay trắng nõn ra ***** bờ vai của anh nói: "Vậy thì anh phải cố gắng làm việc nhé, em ở nhà sẽ chăm sóc tốt cho mấy đứa trẻ."Nói xong, cô còn ngẩng đầu lên chớp chớp mắt nhìn anh.Người đàn ông cuối cùng cũng biết dáng vẻ lúc nghịch ngợm làm nũng kia của con gái giống ai rồi, không phải được kế thừa từ người phụ nữ trước mắt này sao?"Chỉ có như vậy thôi?"Người đàn ông vươn tay ra, giữ chặt cái gáy trắng như tuyết của người phụ nữ, dùng ngón tay có vết chai mỏng nhẹ nhàng *****...Lưng của Triệu Uyển Thanh cảm thấy tê dại khi bị anh chạm nhẹ, cô lại chớp mắt nhìn anh.Không thì sao?Người đàn ông này không phải còn muốn cô cùng đi điều tra và nghiên cứu với anh chứ?Không thể nào, không thể nào, trên đời này vẫn còn người đàn ông dính người như vậy sao?Triệu Uyển Thanh bị ánh mắt Lâm Thiệu Hoa nhìn chằm chằm khiến cho run sợ, cuối cùng cũng chịu thua nói: "Vậy... vậy thì em sẽ rất nhớ anh?""Hừ?" Trong tiếng hừ của người đàn ông còn mang theo một chút không hài lòng.Triệu Uyển Thanh đành phải nói: "Được rồi, nếu có thời gian em sẽ đến thăm anh, như vậy là được rồi chứ gì?!""Uyển Thanh, em tốt nhất..."Thân hình cao lớn rắn chắc lập tức đè lên, những lời nói ngọt ngào của người đàn ông chìm vào trong sự thân mật...Hai ngày sau, Lâm Thiệu Hoa xách theo hành lý mà Triệu Uyển Thanh đã sắp xếp cho anh, bước lên con đường đi điều tra và nghiên cứu.Ngày *****ên khi Lâm Thiệu Hoa rời đi, Triệu Uyển Thanh cũng không nhớ anh một chút nào.Thậm chí còn dẫn theo ba đứa trẻ về nhà mẹ đẻ chơi.Ba đứa cháu trai cháu gái trong nhà rất quen thuộc với mấy anh em Màn Thầu, vừa nhìn thấy chúng đã lập tức tay nắm tay mà rủ nhau đi chơi rồi.Bụng của Tô Thắng Nam đã rất lớn, đoán chừng cuối tháng sẽ sinh. Nhưng lúc Triệu Uyển Thanh nhìn thấy cô ấy thì cô ấy vẫn đang ngồi đọc sách."Sao lại thích đọc sách như vậy?" Triệu Uyển Thanh cười nhìn cô ấy nói.Tô Thắng Nam đỏ mặt đặt sách xuống, nói: "Không phải chị hai đã nói phải đọc thật nhiều sao?"Bởi vì lần trước chị hai nói nếu có thời gian rảnh thì nên đọc sách, Tô Thắng Nam cũng ghi nhớ chuyện này, đã tìm chồng mượn mấy quyển sách giáo khoa tiểu học để xem.Nhưng vừa đọc, Tô Thắng Nam đã phát hiện ra rằng bởi vì bản thân đã nhiều năm không đụng đến sách vở cho nên ngay cả toán lớp năm cũng không thể giải được.Mặc dù trước đây lúc cô còn đi học chính là một đứa học dốt, nhưng bây giờ cô cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, lại còn là học sinh tốt nghiệp cấp 3, nếu ngay cả toán lớp 5 cũng không giải được thì cũng quá xấu hổ rồi.
Hiếm khi vợ anh lại có hành động làm nũng thân mật trước mặt anh, thường thì chỉ khi anh ép cô thì cô mới có biểu cảm như vậy...
Anh đã quen với dáng vẻ độc lập và đảm đang của vợ mình rồi, lúc này đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu này của cô ấy, trong lòng người đàn ông bừng lên cảm giác yêu thích không nỡ buông tay.
"Anh chưa ăn cơm tối đúng không?" Triệu Uyển Thanh đang muốn thả tay ra, vào bếp nấu cho anh một bát mì.
Kết quả chồng cô lại không chịu buông tay.
Cô cúi đầu nhìn cánh tay đang ôm chặt mình của Lâm Thiệu Hoa, lại nhìn vẻ mặt kiên định của anh, đành phải kéo theo cả anh đi vào trong bếp.
Hôm nay Lâm Thiệu Hoa cực kỳ dính người, lúc Triệu Uyển Thanh đang nấu mì cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chằm chằm của anh ở sau lưng mình...
Khó khăn lắm mới nấu xong mì, cô nhìn anh ăn xong, sau đó bị anh kéo vào trong phòng ngủ...
Sau khi bận rộn xong, Triệu Uyển Thanh mệt mỏi thở hổn hển, yếu ớt dựa vào trong lòng anh.
"Mấy ngày nữa anh phải đi công tác xa nhà, đi theo công xã đến điều tra và nghiên cứu ở các đại đội phía dưới."
Triệu Uyển Thanh vừa nghe thì lập tức hiểu ra, hóa ra là phải đi công tác...
Khó trách hôm nay anh lại hung mãnh như lang hổ, như thể tám đời chưa gặp được cô vậy.
DTV
Lâm Thiệu Hoa nhìn cô gái nhỏ đang nằm bò trong n.g.ự.c của mình giơ cánh tay trắng nõn ra ***** bờ vai của anh nói: "Vậy thì anh phải cố gắng làm việc nhé, em ở nhà sẽ chăm sóc tốt cho mấy đứa trẻ."
Nói xong, cô còn ngẩng đầu lên chớp chớp mắt nhìn anh.
Người đàn ông cuối cùng cũng biết dáng vẻ lúc nghịch ngợm làm nũng kia của con gái giống ai rồi, không phải được kế thừa từ người phụ nữ trước mắt này sao?
"Chỉ có như vậy thôi?"
Người đàn ông vươn tay ra, giữ chặt cái gáy trắng như tuyết của người phụ nữ, dùng ngón tay có vết chai mỏng nhẹ nhàng *****...
Lưng của Triệu Uyển Thanh cảm thấy tê dại khi bị anh chạm nhẹ, cô lại chớp mắt nhìn anh.
Không thì sao?
Người đàn ông này không phải còn muốn cô cùng đi điều tra và nghiên cứu với anh chứ?
Không thể nào, không thể nào, trên đời này vẫn còn người đàn ông dính người như vậy sao?
Triệu Uyển Thanh bị ánh mắt Lâm Thiệu Hoa nhìn chằm chằm khiến cho run sợ, cuối cùng cũng chịu thua nói: "Vậy... vậy thì em sẽ rất nhớ anh?"
"Hừ?" Trong tiếng hừ của người đàn ông còn mang theo một chút không hài lòng.
Triệu Uyển Thanh đành phải nói: "Được rồi, nếu có thời gian em sẽ đến thăm anh, như vậy là được rồi chứ gì?!"
"Uyển Thanh, em tốt nhất..."
Thân hình cao lớn rắn chắc lập tức đè lên, những lời nói ngọt ngào của người đàn ông chìm vào trong sự thân mật...
Hai ngày sau, Lâm Thiệu Hoa xách theo hành lý mà Triệu Uyển Thanh đã sắp xếp cho anh, bước lên con đường đi điều tra và nghiên cứu.
Ngày *****ên khi Lâm Thiệu Hoa rời đi, Triệu Uyển Thanh cũng không nhớ anh một chút nào.
Thậm chí còn dẫn theo ba đứa trẻ về nhà mẹ đẻ chơi.
Ba đứa cháu trai cháu gái trong nhà rất quen thuộc với mấy anh em Màn Thầu, vừa nhìn thấy chúng đã lập tức tay nắm tay mà rủ nhau đi chơi rồi.
Bụng của Tô Thắng Nam đã rất lớn, đoán chừng cuối tháng sẽ sinh. Nhưng lúc Triệu Uyển Thanh nhìn thấy cô ấy thì cô ấy vẫn đang ngồi đọc sách.
"Sao lại thích đọc sách như vậy?" Triệu Uyển Thanh cười nhìn cô ấy nói.
Tô Thắng Nam đỏ mặt đặt sách xuống, nói: "Không phải chị hai đã nói phải đọc thật nhiều sao?"
Bởi vì lần trước chị hai nói nếu có thời gian rảnh thì nên đọc sách, Tô Thắng Nam cũng ghi nhớ chuyện này, đã tìm chồng mượn mấy quyển sách giáo khoa tiểu học để xem.
Nhưng vừa đọc, Tô Thắng Nam đã phát hiện ra rằng bởi vì bản thân đã nhiều năm không đụng đến sách vở cho nên ngay cả toán lớp năm cũng không thể giải được.
Mặc dù trước đây lúc cô còn đi học chính là một đứa học dốt, nhưng bây giờ cô cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, lại còn là học sinh tốt nghiệp cấp 3, nếu ngay cả toán lớp 5 cũng không giải được thì cũng quá xấu hổ rồi.
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Hiếm khi vợ anh lại có hành động làm nũng thân mật trước mặt anh, thường thì chỉ khi anh ép cô thì cô mới có biểu cảm như vậy...Anh đã quen với dáng vẻ độc lập và đảm đang của vợ mình rồi, lúc này đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu này của cô ấy, trong lòng người đàn ông bừng lên cảm giác yêu thích không nỡ buông tay."Anh chưa ăn cơm tối đúng không?" Triệu Uyển Thanh đang muốn thả tay ra, vào bếp nấu cho anh một bát mì.Kết quả chồng cô lại không chịu buông tay.Cô cúi đầu nhìn cánh tay đang ôm chặt mình của Lâm Thiệu Hoa, lại nhìn vẻ mặt kiên định của anh, đành phải kéo theo cả anh đi vào trong bếp.Hôm nay Lâm Thiệu Hoa cực kỳ dính người, lúc Triệu Uyển Thanh đang nấu mì cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chằm chằm của anh ở sau lưng mình...Khó khăn lắm mới nấu xong mì, cô nhìn anh ăn xong, sau đó bị anh kéo vào trong phòng ngủ...Sau khi bận rộn xong, Triệu Uyển Thanh mệt mỏi thở hổn hển, yếu ớt dựa vào trong lòng anh."Mấy ngày nữa anh phải đi công tác xa nhà, đi theo công xã đến điều tra và nghiên cứu ở các đại đội phía dưới."Triệu Uyển Thanh vừa nghe thì lập tức hiểu ra, hóa ra là phải đi công tác...Khó trách hôm nay anh lại hung mãnh như lang hổ, như thể tám đời chưa gặp được cô vậy.DTVLâm Thiệu Hoa nhìn cô gái nhỏ đang nằm bò trong n.g.ự.c của mình giơ cánh tay trắng nõn ra ***** bờ vai của anh nói: "Vậy thì anh phải cố gắng làm việc nhé, em ở nhà sẽ chăm sóc tốt cho mấy đứa trẻ."Nói xong, cô còn ngẩng đầu lên chớp chớp mắt nhìn anh.Người đàn ông cuối cùng cũng biết dáng vẻ lúc nghịch ngợm làm nũng kia của con gái giống ai rồi, không phải được kế thừa từ người phụ nữ trước mắt này sao?"Chỉ có như vậy thôi?"Người đàn ông vươn tay ra, giữ chặt cái gáy trắng như tuyết của người phụ nữ, dùng ngón tay có vết chai mỏng nhẹ nhàng *****...Lưng của Triệu Uyển Thanh cảm thấy tê dại khi bị anh chạm nhẹ, cô lại chớp mắt nhìn anh.Không thì sao?Người đàn ông này không phải còn muốn cô cùng đi điều tra và nghiên cứu với anh chứ?Không thể nào, không thể nào, trên đời này vẫn còn người đàn ông dính người như vậy sao?Triệu Uyển Thanh bị ánh mắt Lâm Thiệu Hoa nhìn chằm chằm khiến cho run sợ, cuối cùng cũng chịu thua nói: "Vậy... vậy thì em sẽ rất nhớ anh?""Hừ?" Trong tiếng hừ của người đàn ông còn mang theo một chút không hài lòng.Triệu Uyển Thanh đành phải nói: "Được rồi, nếu có thời gian em sẽ đến thăm anh, như vậy là được rồi chứ gì?!""Uyển Thanh, em tốt nhất..."Thân hình cao lớn rắn chắc lập tức đè lên, những lời nói ngọt ngào của người đàn ông chìm vào trong sự thân mật...Hai ngày sau, Lâm Thiệu Hoa xách theo hành lý mà Triệu Uyển Thanh đã sắp xếp cho anh, bước lên con đường đi điều tra và nghiên cứu.Ngày *****ên khi Lâm Thiệu Hoa rời đi, Triệu Uyển Thanh cũng không nhớ anh một chút nào.Thậm chí còn dẫn theo ba đứa trẻ về nhà mẹ đẻ chơi.Ba đứa cháu trai cháu gái trong nhà rất quen thuộc với mấy anh em Màn Thầu, vừa nhìn thấy chúng đã lập tức tay nắm tay mà rủ nhau đi chơi rồi.Bụng của Tô Thắng Nam đã rất lớn, đoán chừng cuối tháng sẽ sinh. Nhưng lúc Triệu Uyển Thanh nhìn thấy cô ấy thì cô ấy vẫn đang ngồi đọc sách."Sao lại thích đọc sách như vậy?" Triệu Uyển Thanh cười nhìn cô ấy nói.Tô Thắng Nam đỏ mặt đặt sách xuống, nói: "Không phải chị hai đã nói phải đọc thật nhiều sao?"Bởi vì lần trước chị hai nói nếu có thời gian rảnh thì nên đọc sách, Tô Thắng Nam cũng ghi nhớ chuyện này, đã tìm chồng mượn mấy quyển sách giáo khoa tiểu học để xem.Nhưng vừa đọc, Tô Thắng Nam đã phát hiện ra rằng bởi vì bản thân đã nhiều năm không đụng đến sách vở cho nên ngay cả toán lớp năm cũng không thể giải được.Mặc dù trước đây lúc cô còn đi học chính là một đứa học dốt, nhưng bây giờ cô cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, lại còn là học sinh tốt nghiệp cấp 3, nếu ngay cả toán lớp 5 cũng không giải được thì cũng quá xấu hổ rồi.