“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 344: Chương 344
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Phụ nữ mang thai có rất nhiều thời gian rảnh, cho nên Tô Thắng Nam liền quyết tâm tận dụng khoảng thời gian mang thai này để bổ sung lại tất cả các kiến thức mà cô đã quên, cô ấy cũng không thể làm hỏng danh hiệu thanh niên trí thức xuống nông thôn xây dựng đất nước của mình được.Triệu Uyển Thanh nghĩ đến những lời mà mình đã nói trước đó, liên tục khẳng nói: "Đúng vậy, cần phải đọc thật nhiều sách, em càng đọc nhiều sách càng cảm thấy thông minh, không học tập sẽ rất dễ trở nên ngu ngốc!"Tô Thắng Nam bị giọng điệu chắc nịch của cô truyền động lực, trong lòng thầm nghĩ, chị hai tài giỏi như vậy, vừa có thể chăn nuôi gia súc, vừa có thể trồng trọt, lại còn có thể kinh doanh, chắc chắn là do không ngừng học hỏi mới được như vậy...Sau khi ăn cơm trưa ở nhà mẹ mình xong, lại ở lại chơi thêm một lúc, Triệu Uyển Thanh mới dẫn theo ba đứa trẻ về nhà.Một ngày sau khi Lâm Thiệu Hoa rời đi, Lâm tiểu đệ cũng vừa từ trường cấp ba của xã về nhà.Từ khi Tiểu Lâm lên cấp ba, số lần ở nhà của cậu ấy càng ngày càng ít, khó khăn lắm mới trở về, cũng không rảnh rỗi mà lo hết công việc trong nhà.Triệu Uyển Thanh khuyên thế nào cũng không nghe, đành phải để cho cậu làm.Đợi đến ngày cậu phải về trường học, Triệu Uyển Thanh còn tự mình xuống bếp nấu một bữa ăn thịnh soạn, còn làm riêng một nồi bánh trứng với tỏi tây để Tiểu Lâm mang đi.Triệu Uyển Thanh và mẹ Lâm đứng ở cổng nhìn bóng lưng đeo cặp sách dần đi xa của Tiểu Lâm, sau đó lại quay sang liếc nhìn nhau một cái, không nhịn được cười.Triệu Uyển Thanh thở dài nói: "Trước kia con và mẹ cũng nhìn theo Thiệu Hoa đi học như vậy, hiện tại đến lượt chú út."Mẹ Lâm thở dài nói: "Đúng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh..."Ngày thứ tư khi Lâm Thiệu Hoa đi công tác, Triệu Uyển Thanh cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, làm một nồi bánh bao thịt xách ra ngoài.Bây giờ ai cũng biết nhà cô có cửa hàng, càng biết nhà cô có tiền, cho nên ăn một bữa bánh nhân thịt cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả.Triệu Uyển Thanh dựa theo hành trình điều nghiên mà Lâm Thiệu Hoa đã nói với cô trước đó, đi qua ba thôn làng mới đến nơi.DTVCòn chưa kịp vào thôn, Triệu Uyển Thanh đã nhìn thấy mấy người đang đứng ở trên đường làng, trong đó còn có một người mà cô cực kỳ quen thuộc."Thiệu Hoa ——"Triệu Uyển Thanh gọi một tiếng, sau đó đi về phía đấy.Lâm Thiệu Hoa đang cùng đồng nghiệp chờ lãnh đạo bên trên đến thị sát, không ngờ lãnh đạo còn chưa đến thì vợ anh đã đến rồi.Mấy đồng nghiệp bên cạnh nhìn thấy Triệu Uyển Thanh lập tức nhận ra cô ấy.Đây chính là người nổi tiếng của công xã Hồng Kiều họ đấy!Vừa có thể chăn nuôi gia súc, vừa có thể trồng khoai lang đỏ! Còn được lên cả báo địa phương đấy!Ngay cả lãnh đạo công xã cũng phải nể cô ấy mấy phần.Mọi người lần lượt đi đến chào hỏi cô, Triệu Uyển Thanh cũng lễ phép chào mọi người, sau đó lẳng lặng đứng bên cạnh của Lâm Thiệu Hoa.Cô đang chuẩn bị nói gì đó với Lâm Thiệu Hoa thì đã nghe một đồng nghiệp bên cạnh nói: "Nếu đồng chí Triệu cũng đến rồi, vậy thì cùng nhau đi gặp lãnh đạo đi! Đúng lúc có thể báo cáo cho ông ấy biết thành tích mà xã Hồng Kiều chúng ta đã đạt được trong mấy năm nay!"Triệu Uyển Thanh chỉ đến để thăm người nhà: "?"Đây là... Lại muốn cô lên diễn thuyết?Vừa nhắc đến hai chữ này, sống lưng của Triệu Uyển Thanh lập tức cảm thấy tê dại.Hình ảnh bài phát biểu đẫm m.á.u mấy năm trước lại hiện lên trong đầu cô, Triệu Uyển Thanh liên tục xua tay nói: "Không được không được, tôi chỉ đến đưa đồ ăn cho Thiệu Hoa thôi, gặp lãnh đạo gì chứ? Tôi đi về trước đây..."Vừa nói, cô vừa nhanh nhẹn đem túi đưa cho Lâm Thiệu Hoa, sau đó xoay người đi về phía con đường đi đến thôn Thủy Truân...Vừa quay người lại, Triệu Uyển Thanh đã nhìn thấy một chiếc ô tô từ cửa thôn đang lao về phía này!Tốc độ kia cực nhanh, đầu xe còn có chút lắc lư...Trong lòng Triệu Uyển Thanh cảm thấy có chút không thích hợp.Cô còn chưa kịp tránh sang một bên, cả người đã bị một đôi tay to lớn bế lên, sau đó cả người cô đều xoay về phía khác, ngã trên bãi cỏ..."Rầm!"Một tiếng nổ lớn vang lên."Lãnh đạo!""Nhanh cứu người!"
Phụ nữ mang thai có rất nhiều thời gian rảnh, cho nên Tô Thắng Nam liền quyết tâm tận dụng khoảng thời gian mang thai này để bổ sung lại tất cả các kiến thức mà cô đã quên, cô ấy cũng không thể làm hỏng danh hiệu thanh niên trí thức xuống nông thôn xây dựng đất nước của mình được.
Triệu Uyển Thanh nghĩ đến những lời mà mình đã nói trước đó, liên tục khẳng nói: "Đúng vậy, cần phải đọc thật nhiều sách, em càng đọc nhiều sách càng cảm thấy thông minh, không học tập sẽ rất dễ trở nên ngu ngốc!"
Tô Thắng Nam bị giọng điệu chắc nịch của cô truyền động lực, trong lòng thầm nghĩ, chị hai tài giỏi như vậy, vừa có thể chăn nuôi gia súc, vừa có thể trồng trọt, lại còn có thể kinh doanh, chắc chắn là do không ngừng học hỏi mới được như vậy...
Sau khi ăn cơm trưa ở nhà mẹ mình xong, lại ở lại chơi thêm một lúc, Triệu Uyển Thanh mới dẫn theo ba đứa trẻ về nhà.
Một ngày sau khi Lâm Thiệu Hoa rời đi, Lâm tiểu đệ cũng vừa từ trường cấp ba của xã về nhà.
Từ khi Tiểu Lâm lên cấp ba, số lần ở nhà của cậu ấy càng ngày càng ít, khó khăn lắm mới trở về, cũng không rảnh rỗi mà lo hết công việc trong nhà.
Triệu Uyển Thanh khuyên thế nào cũng không nghe, đành phải để cho cậu làm.
Đợi đến ngày cậu phải về trường học, Triệu Uyển Thanh còn tự mình xuống bếp nấu một bữa ăn thịnh soạn, còn làm riêng một nồi bánh trứng với tỏi tây để Tiểu Lâm mang đi.
Triệu Uyển Thanh và mẹ Lâm đứng ở cổng nhìn bóng lưng đeo cặp sách dần đi xa của Tiểu Lâm, sau đó lại quay sang liếc nhìn nhau một cái, không nhịn được cười.
Triệu Uyển Thanh thở dài nói: "Trước kia con và mẹ cũng nhìn theo Thiệu Hoa đi học như vậy, hiện tại đến lượt chú út."
Mẹ Lâm thở dài nói: "Đúng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh..."
Ngày thứ tư khi Lâm Thiệu Hoa đi công tác, Triệu Uyển Thanh cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, làm một nồi bánh bao thịt xách ra ngoài.
Bây giờ ai cũng biết nhà cô có cửa hàng, càng biết nhà cô có tiền, cho nên ăn một bữa bánh nhân thịt cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả.
Triệu Uyển Thanh dựa theo hành trình điều nghiên mà Lâm Thiệu Hoa đã nói với cô trước đó, đi qua ba thôn làng mới đến nơi.
DTV
Còn chưa kịp vào thôn, Triệu Uyển Thanh đã nhìn thấy mấy người đang đứng ở trên đường làng, trong đó còn có một người mà cô cực kỳ quen thuộc.
"Thiệu Hoa ——"
Triệu Uyển Thanh gọi một tiếng, sau đó đi về phía đấy.
Lâm Thiệu Hoa đang cùng đồng nghiệp chờ lãnh đạo bên trên đến thị sát, không ngờ lãnh đạo còn chưa đến thì vợ anh đã đến rồi.
Mấy đồng nghiệp bên cạnh nhìn thấy Triệu Uyển Thanh lập tức nhận ra cô ấy.
Đây chính là người nổi tiếng của công xã Hồng Kiều họ đấy!
Vừa có thể chăn nuôi gia súc, vừa có thể trồng khoai lang đỏ! Còn được lên cả báo địa phương đấy!
Ngay cả lãnh đạo công xã cũng phải nể cô ấy mấy phần.
Mọi người lần lượt đi đến chào hỏi cô, Triệu Uyển Thanh cũng lễ phép chào mọi người, sau đó lẳng lặng đứng bên cạnh của Lâm Thiệu Hoa.
Cô đang chuẩn bị nói gì đó với Lâm Thiệu Hoa thì đã nghe một đồng nghiệp bên cạnh nói: "Nếu đồng chí Triệu cũng đến rồi, vậy thì cùng nhau đi gặp lãnh đạo đi! Đúng lúc có thể báo cáo cho ông ấy biết thành tích mà xã Hồng Kiều chúng ta đã đạt được trong mấy năm nay!"
Triệu Uyển Thanh chỉ đến để thăm người nhà: "?"
Đây là... Lại muốn cô lên diễn thuyết?
Vừa nhắc đến hai chữ này, sống lưng của Triệu Uyển Thanh lập tức cảm thấy tê dại.
Hình ảnh bài phát biểu đẫm m.á.u mấy năm trước lại hiện lên trong đầu cô, Triệu Uyển Thanh liên tục xua tay nói: "Không được không được, tôi chỉ đến đưa đồ ăn cho Thiệu Hoa thôi, gặp lãnh đạo gì chứ? Tôi đi về trước đây..."
Vừa nói, cô vừa nhanh nhẹn đem túi đưa cho Lâm Thiệu Hoa, sau đó xoay người đi về phía con đường đi đến thôn Thủy Truân...
Vừa quay người lại, Triệu Uyển Thanh đã nhìn thấy một chiếc ô tô từ cửa thôn đang lao về phía này!
Tốc độ kia cực nhanh, đầu xe còn có chút lắc lư...
Trong lòng Triệu Uyển Thanh cảm thấy có chút không thích hợp.
Cô còn chưa kịp tránh sang một bên, cả người đã bị một đôi tay to lớn bế lên, sau đó cả người cô đều xoay về phía khác, ngã trên bãi cỏ...
"Rầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên.
"Lãnh đạo!"
"Nhanh cứu người!"
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Phụ nữ mang thai có rất nhiều thời gian rảnh, cho nên Tô Thắng Nam liền quyết tâm tận dụng khoảng thời gian mang thai này để bổ sung lại tất cả các kiến thức mà cô đã quên, cô ấy cũng không thể làm hỏng danh hiệu thanh niên trí thức xuống nông thôn xây dựng đất nước của mình được.Triệu Uyển Thanh nghĩ đến những lời mà mình đã nói trước đó, liên tục khẳng nói: "Đúng vậy, cần phải đọc thật nhiều sách, em càng đọc nhiều sách càng cảm thấy thông minh, không học tập sẽ rất dễ trở nên ngu ngốc!"Tô Thắng Nam bị giọng điệu chắc nịch của cô truyền động lực, trong lòng thầm nghĩ, chị hai tài giỏi như vậy, vừa có thể chăn nuôi gia súc, vừa có thể trồng trọt, lại còn có thể kinh doanh, chắc chắn là do không ngừng học hỏi mới được như vậy...Sau khi ăn cơm trưa ở nhà mẹ mình xong, lại ở lại chơi thêm một lúc, Triệu Uyển Thanh mới dẫn theo ba đứa trẻ về nhà.Một ngày sau khi Lâm Thiệu Hoa rời đi, Lâm tiểu đệ cũng vừa từ trường cấp ba của xã về nhà.Từ khi Tiểu Lâm lên cấp ba, số lần ở nhà của cậu ấy càng ngày càng ít, khó khăn lắm mới trở về, cũng không rảnh rỗi mà lo hết công việc trong nhà.Triệu Uyển Thanh khuyên thế nào cũng không nghe, đành phải để cho cậu làm.Đợi đến ngày cậu phải về trường học, Triệu Uyển Thanh còn tự mình xuống bếp nấu một bữa ăn thịnh soạn, còn làm riêng một nồi bánh trứng với tỏi tây để Tiểu Lâm mang đi.Triệu Uyển Thanh và mẹ Lâm đứng ở cổng nhìn bóng lưng đeo cặp sách dần đi xa của Tiểu Lâm, sau đó lại quay sang liếc nhìn nhau một cái, không nhịn được cười.Triệu Uyển Thanh thở dài nói: "Trước kia con và mẹ cũng nhìn theo Thiệu Hoa đi học như vậy, hiện tại đến lượt chú út."Mẹ Lâm thở dài nói: "Đúng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh..."Ngày thứ tư khi Lâm Thiệu Hoa đi công tác, Triệu Uyển Thanh cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, làm một nồi bánh bao thịt xách ra ngoài.Bây giờ ai cũng biết nhà cô có cửa hàng, càng biết nhà cô có tiền, cho nên ăn một bữa bánh nhân thịt cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả.Triệu Uyển Thanh dựa theo hành trình điều nghiên mà Lâm Thiệu Hoa đã nói với cô trước đó, đi qua ba thôn làng mới đến nơi.DTVCòn chưa kịp vào thôn, Triệu Uyển Thanh đã nhìn thấy mấy người đang đứng ở trên đường làng, trong đó còn có một người mà cô cực kỳ quen thuộc."Thiệu Hoa ——"Triệu Uyển Thanh gọi một tiếng, sau đó đi về phía đấy.Lâm Thiệu Hoa đang cùng đồng nghiệp chờ lãnh đạo bên trên đến thị sát, không ngờ lãnh đạo còn chưa đến thì vợ anh đã đến rồi.Mấy đồng nghiệp bên cạnh nhìn thấy Triệu Uyển Thanh lập tức nhận ra cô ấy.Đây chính là người nổi tiếng của công xã Hồng Kiều họ đấy!Vừa có thể chăn nuôi gia súc, vừa có thể trồng khoai lang đỏ! Còn được lên cả báo địa phương đấy!Ngay cả lãnh đạo công xã cũng phải nể cô ấy mấy phần.Mọi người lần lượt đi đến chào hỏi cô, Triệu Uyển Thanh cũng lễ phép chào mọi người, sau đó lẳng lặng đứng bên cạnh của Lâm Thiệu Hoa.Cô đang chuẩn bị nói gì đó với Lâm Thiệu Hoa thì đã nghe một đồng nghiệp bên cạnh nói: "Nếu đồng chí Triệu cũng đến rồi, vậy thì cùng nhau đi gặp lãnh đạo đi! Đúng lúc có thể báo cáo cho ông ấy biết thành tích mà xã Hồng Kiều chúng ta đã đạt được trong mấy năm nay!"Triệu Uyển Thanh chỉ đến để thăm người nhà: "?"Đây là... Lại muốn cô lên diễn thuyết?Vừa nhắc đến hai chữ này, sống lưng của Triệu Uyển Thanh lập tức cảm thấy tê dại.Hình ảnh bài phát biểu đẫm m.á.u mấy năm trước lại hiện lên trong đầu cô, Triệu Uyển Thanh liên tục xua tay nói: "Không được không được, tôi chỉ đến đưa đồ ăn cho Thiệu Hoa thôi, gặp lãnh đạo gì chứ? Tôi đi về trước đây..."Vừa nói, cô vừa nhanh nhẹn đem túi đưa cho Lâm Thiệu Hoa, sau đó xoay người đi về phía con đường đi đến thôn Thủy Truân...Vừa quay người lại, Triệu Uyển Thanh đã nhìn thấy một chiếc ô tô từ cửa thôn đang lao về phía này!Tốc độ kia cực nhanh, đầu xe còn có chút lắc lư...Trong lòng Triệu Uyển Thanh cảm thấy có chút không thích hợp.Cô còn chưa kịp tránh sang một bên, cả người đã bị một đôi tay to lớn bế lên, sau đó cả người cô đều xoay về phía khác, ngã trên bãi cỏ..."Rầm!"Một tiếng nổ lớn vang lên."Lãnh đạo!""Nhanh cứu người!"