“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 528
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Triệu Đại tỏ vẻ có chút khó xử, không chắc chắn nói với Triệu Uyển Thanh ý nghĩa của mình: "Chị hai . . , em cũng không có nhiều tiền như vậy mà ...""Nếu không thì vẫn là chờ thêm mấy năm quán em làm ăn lớn hơn, gom góp đủ tiền tồi mới mua!" Triệu Đệ cảm thấy cái suy nghĩ này của mình rất được.DTVĐổng Hiểu Hà trực tiếp cho ăn một cái đạp, trừng mắt nhìn anh một cái,"Anh không nghe Uyển Thanh nói giá nhà về sau chỉ có ngày càng tăng sao? Chờ quán của anh thêm mấy băm, giá nhà đất chắc chắn đã tăng lên nhiều, tới lúc đó cũng không đủ tiền mua!"Triệu Uyển Thanh ngồi một bên im lặng nhìn em trai mình với Hiểu Hà, trong lòng thầm nghĩ em trai mình năm đó cưới được Hiểu Hà, không thì với cái trí thông minh này của em trai cô mà muốn tương lai sáng lạng sống tốt đẹp chắc chắc là có chút khó khăn.Đổng Hiểu Hà trực tiếp đi vào trong phòng lấy tiền tiết kiệm của hai vợ chồng ra, cũng không xem Triệu Uyển Thanh như người ngoài, ở trước mặt cô đếm tiền thử.Nhớ trước đây không lâu cả nhà bọn họ đi vào trong thành phố, trên người không có mang theo nổi năm trăm đồng tiền.Năm trăm đồng lúc đó với bọn họ mà nói là một số tiền cực kì lớn, nhưng giờ chưa tới một năm, tiền tiết kiệm trong nhà đã đạt được hơn hai nghìn!Số tiền này chủ yếu đều là Triệu Đại kiếm được, từ sạp mì khô nóng là chiếm nhiều nhất, khoản còn lại là được Triệu Uyển Thanh cho xem như tiền công anh làm trong kho hàng."Chị Uyển Thanh, hai chúng ta có quan hệ này, em cũng không khách khí với chị nữa. Nếu nhà em muốn mua nhà ở, chắc chắn là sẽ phải mượn chị một ít, chờ nhà tớ kiếm đủ tiền sẽ trả lại cho cậu. Cậu yên tâm, giấy nợ này kia chắc chắn có, người bên ngoài vay nợ như thế nào chúng tớ làm theo như thế."Triệu Uyển Thanh: "Vay tiền tất nhiên không thành vấn đề, vốn dĩ chị chính là muốn giúp đỡ nhà em một chút."Ngay cả khi Đổng Hiểu Hà không nói, cô cũng sẽ cho vay để giúp Triệu Đại mua nhà trước.Chẳng qua nếu Hiểu Hà tự mình mở miệng trước, Triệu Uyển Thanh lại cảm thấy rất tán dương tinh thần quyết đoán này của cô ấy.Buổi tối, khi mẹ Lâm cùng Đổng Hiểu Phương từ siêu thị trở về, nghe Triệu Uyển Thanh nói chuyện cả hai nhà đều phải chuẩn bị mua nhà ở thì hai người lập tức buông bát cơm, trở về phòng mình lấy tiền.Mẹ Lâm đưa một cái túi tiền nhỏ cũ kĩ của mình cho Triệu Uyển Thanh, đưa xong liền bưng chén bỏ chạy thật xa.Mẹ Lâm đem hết hơn hai trăm đồng mình tích góp được đều móc ra hết cho cô,"Mua nhà là chuyện lớn, mẹ là bà già cổ hủ cũng không giúp ích được gì lớn, một chút tiền này con cứ cầm trước đi."Triệu Uyển Thanh đang cầm túi tiền: "..."Màn Thầu kéo góc áo của Triệu Uyển Thanh: "Mẹ ơi, tiền này mẹ cứ lấy trước đi, chờ đến năm mới con lại đưa thêm bao lì xì."Lông mày Triệu Uyển Thanh giựt giựt mấy cái, xoa cái đầu nhỏ của con trai mình, nhận lấy túi tiền. Tiền Đổng Hiểu Phương tích góp cũng hơn hai trăm đồng, cô bé vừa tính đưa cho Triệu Uyển Thanh đã bị Triệu Uyển Thanh vươn tay đẩy trở về."Đây là tiền công mà em làm việc cho chị mới có, bây giờ lại lấy tiền lương của mình đưa cho bà chủ của mình mua nhà? Như vậy khác nào chị đây liền biến thành nhà tư sản độc ác sao?" Triệu Uyển Thanh giả vờ đen mặt, cầm chén kéo theo bọn nhỏ vào phòng mình.Triệu Uyển Thanh vừa đi, Đổng Hiểu Phương đành phải cầm tiền chuyển qua chị họ Đổng Hiểu Hà,"Chị Hà, chị đừng chê ít, tiền này cho anh chị mượn mua phòng thước, Tiền này để chỗ em dù sao cùn không cần dùng tới."Đổng Hiểu Hà nhận lấy tiền, nghiêm túc đếm qua một lần,"Hiểu Phương không tệ nha, vừa lên thành phố có mấy tháng mà đã góp được ngần này tiền!"Nói xong, liền nhét nguyên túi tiền trở lại trong tay Đổng Hiểu Phương.Đổng Hiểu Phương: "?"Đổng Hiểu Hà cười nói: "Quên không nói cho em biết, Uyển Thanh cho chị mượn rồi."
Triệu Đại tỏ vẻ có chút khó xử, không chắc chắn nói với Triệu Uyển Thanh ý nghĩa của mình: "Chị hai . . , em cũng không có nhiều tiền như vậy mà ..."
"Nếu không thì vẫn là chờ thêm mấy năm quán em làm ăn lớn hơn, gom góp đủ tiền tồi mới mua!" Triệu Đệ cảm thấy cái suy nghĩ này của mình rất được.
DTV
Đổng Hiểu Hà trực tiếp cho ăn một cái đạp, trừng mắt nhìn anh một cái,"Anh không nghe Uyển Thanh nói giá nhà về sau chỉ có ngày càng tăng sao? Chờ quán của anh thêm mấy băm, giá nhà đất chắc chắn đã tăng lên nhiều, tới lúc đó cũng không đủ tiền mua!"
Triệu Uyển Thanh ngồi một bên im lặng nhìn em trai mình với Hiểu Hà, trong lòng thầm nghĩ em trai mình năm đó cưới được Hiểu Hà, không thì với cái trí thông minh này của em trai cô mà muốn tương lai sáng lạng sống tốt đẹp chắc chắc là có chút khó khăn.
Đổng Hiểu Hà trực tiếp đi vào trong phòng lấy tiền tiết kiệm của hai vợ chồng ra, cũng không xem Triệu Uyển Thanh như người ngoài, ở trước mặt cô đếm tiền thử.
Nhớ trước đây không lâu cả nhà bọn họ đi vào trong thành phố, trên người không có mang theo nổi năm trăm đồng tiền.
Năm trăm đồng lúc đó với bọn họ mà nói là một số tiền cực kì lớn, nhưng giờ chưa tới một năm, tiền tiết kiệm trong nhà đã đạt được hơn hai nghìn!
Số tiền này chủ yếu đều là Triệu Đại kiếm được, từ sạp mì khô nóng là chiếm nhiều nhất, khoản còn lại là được Triệu Uyển Thanh cho xem như tiền công anh làm trong kho hàng.
"Chị Uyển Thanh, hai chúng ta có quan hệ này, em cũng không khách khí với chị nữa. Nếu nhà em muốn mua nhà ở, chắc chắn là sẽ phải mượn chị một ít, chờ nhà tớ kiếm đủ tiền sẽ trả lại cho cậu. Cậu yên tâm, giấy nợ này kia chắc chắn có, người bên ngoài vay nợ như thế nào chúng tớ làm theo như thế."
Triệu Uyển Thanh: "Vay tiền tất nhiên không thành vấn đề, vốn dĩ chị chính là muốn giúp đỡ nhà em một chút."
Ngay cả khi Đổng Hiểu Hà không nói, cô cũng sẽ cho vay để giúp Triệu Đại mua nhà trước.
Chẳng qua nếu Hiểu Hà tự mình mở miệng trước, Triệu Uyển Thanh lại cảm thấy rất tán dương tinh thần quyết đoán này của cô ấy.
Buổi tối, khi mẹ Lâm cùng Đổng Hiểu Phương từ siêu thị trở về, nghe Triệu Uyển Thanh nói chuyện cả hai nhà đều phải chuẩn bị mua nhà ở thì hai người lập tức buông bát cơm, trở về phòng mình lấy tiền.
Mẹ Lâm đưa một cái túi tiền nhỏ cũ kĩ của mình cho Triệu Uyển Thanh, đưa xong liền bưng chén bỏ chạy thật xa.
Mẹ Lâm đem hết hơn hai trăm đồng mình tích góp được đều móc ra hết cho cô,"Mua nhà là chuyện lớn, mẹ là bà già cổ hủ cũng không giúp ích được gì lớn, một chút tiền này con cứ cầm trước đi."
Triệu Uyển Thanh đang cầm túi tiền: "..."
Màn Thầu kéo góc áo của Triệu Uyển Thanh: "Mẹ ơi, tiền này mẹ cứ lấy trước đi, chờ đến năm mới con lại đưa thêm bao lì xì."
Lông mày Triệu Uyển Thanh giựt giựt mấy cái, xoa cái đầu nhỏ của con trai mình, nhận lấy túi tiền. Tiền Đổng Hiểu Phương tích góp cũng hơn hai trăm đồng, cô bé vừa tính đưa cho Triệu Uyển Thanh đã bị Triệu Uyển Thanh vươn tay đẩy trở về.
"Đây là tiền công mà em làm việc cho chị mới có, bây giờ lại lấy tiền lương của mình đưa cho bà chủ của mình mua nhà? Như vậy khác nào chị đây liền biến thành nhà tư sản độc ác sao?" Triệu Uyển Thanh giả vờ đen mặt, cầm chén kéo theo bọn nhỏ vào phòng mình.
Triệu Uyển Thanh vừa đi, Đổng Hiểu Phương đành phải cầm tiền chuyển qua chị họ Đổng Hiểu Hà,"Chị Hà, chị đừng chê ít, tiền này cho anh chị mượn mua phòng thước, Tiền này để chỗ em dù sao cùn không cần dùng tới."
Đổng Hiểu Hà nhận lấy tiền, nghiêm túc đếm qua một lần,"Hiểu Phương không tệ nha, vừa lên thành phố có mấy tháng mà đã góp được ngần này tiền!"
Nói xong, liền nhét nguyên túi tiền trở lại trong tay Đổng Hiểu Phương.
Đổng Hiểu Phương: "?"
Đổng Hiểu Hà cười nói: "Quên không nói cho em biết, Uyển Thanh cho chị mượn rồi."
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Triệu Đại tỏ vẻ có chút khó xử, không chắc chắn nói với Triệu Uyển Thanh ý nghĩa của mình: "Chị hai . . , em cũng không có nhiều tiền như vậy mà ...""Nếu không thì vẫn là chờ thêm mấy năm quán em làm ăn lớn hơn, gom góp đủ tiền tồi mới mua!" Triệu Đệ cảm thấy cái suy nghĩ này của mình rất được.DTVĐổng Hiểu Hà trực tiếp cho ăn một cái đạp, trừng mắt nhìn anh một cái,"Anh không nghe Uyển Thanh nói giá nhà về sau chỉ có ngày càng tăng sao? Chờ quán của anh thêm mấy băm, giá nhà đất chắc chắn đã tăng lên nhiều, tới lúc đó cũng không đủ tiền mua!"Triệu Uyển Thanh ngồi một bên im lặng nhìn em trai mình với Hiểu Hà, trong lòng thầm nghĩ em trai mình năm đó cưới được Hiểu Hà, không thì với cái trí thông minh này của em trai cô mà muốn tương lai sáng lạng sống tốt đẹp chắc chắc là có chút khó khăn.Đổng Hiểu Hà trực tiếp đi vào trong phòng lấy tiền tiết kiệm của hai vợ chồng ra, cũng không xem Triệu Uyển Thanh như người ngoài, ở trước mặt cô đếm tiền thử.Nhớ trước đây không lâu cả nhà bọn họ đi vào trong thành phố, trên người không có mang theo nổi năm trăm đồng tiền.Năm trăm đồng lúc đó với bọn họ mà nói là một số tiền cực kì lớn, nhưng giờ chưa tới một năm, tiền tiết kiệm trong nhà đã đạt được hơn hai nghìn!Số tiền này chủ yếu đều là Triệu Đại kiếm được, từ sạp mì khô nóng là chiếm nhiều nhất, khoản còn lại là được Triệu Uyển Thanh cho xem như tiền công anh làm trong kho hàng."Chị Uyển Thanh, hai chúng ta có quan hệ này, em cũng không khách khí với chị nữa. Nếu nhà em muốn mua nhà ở, chắc chắn là sẽ phải mượn chị một ít, chờ nhà tớ kiếm đủ tiền sẽ trả lại cho cậu. Cậu yên tâm, giấy nợ này kia chắc chắn có, người bên ngoài vay nợ như thế nào chúng tớ làm theo như thế."Triệu Uyển Thanh: "Vay tiền tất nhiên không thành vấn đề, vốn dĩ chị chính là muốn giúp đỡ nhà em một chút."Ngay cả khi Đổng Hiểu Hà không nói, cô cũng sẽ cho vay để giúp Triệu Đại mua nhà trước.Chẳng qua nếu Hiểu Hà tự mình mở miệng trước, Triệu Uyển Thanh lại cảm thấy rất tán dương tinh thần quyết đoán này của cô ấy.Buổi tối, khi mẹ Lâm cùng Đổng Hiểu Phương từ siêu thị trở về, nghe Triệu Uyển Thanh nói chuyện cả hai nhà đều phải chuẩn bị mua nhà ở thì hai người lập tức buông bát cơm, trở về phòng mình lấy tiền.Mẹ Lâm đưa một cái túi tiền nhỏ cũ kĩ của mình cho Triệu Uyển Thanh, đưa xong liền bưng chén bỏ chạy thật xa.Mẹ Lâm đem hết hơn hai trăm đồng mình tích góp được đều móc ra hết cho cô,"Mua nhà là chuyện lớn, mẹ là bà già cổ hủ cũng không giúp ích được gì lớn, một chút tiền này con cứ cầm trước đi."Triệu Uyển Thanh đang cầm túi tiền: "..."Màn Thầu kéo góc áo của Triệu Uyển Thanh: "Mẹ ơi, tiền này mẹ cứ lấy trước đi, chờ đến năm mới con lại đưa thêm bao lì xì."Lông mày Triệu Uyển Thanh giựt giựt mấy cái, xoa cái đầu nhỏ của con trai mình, nhận lấy túi tiền. Tiền Đổng Hiểu Phương tích góp cũng hơn hai trăm đồng, cô bé vừa tính đưa cho Triệu Uyển Thanh đã bị Triệu Uyển Thanh vươn tay đẩy trở về."Đây là tiền công mà em làm việc cho chị mới có, bây giờ lại lấy tiền lương của mình đưa cho bà chủ của mình mua nhà? Như vậy khác nào chị đây liền biến thành nhà tư sản độc ác sao?" Triệu Uyển Thanh giả vờ đen mặt, cầm chén kéo theo bọn nhỏ vào phòng mình.Triệu Uyển Thanh vừa đi, Đổng Hiểu Phương đành phải cầm tiền chuyển qua chị họ Đổng Hiểu Hà,"Chị Hà, chị đừng chê ít, tiền này cho anh chị mượn mua phòng thước, Tiền này để chỗ em dù sao cùn không cần dùng tới."Đổng Hiểu Hà nhận lấy tiền, nghiêm túc đếm qua một lần,"Hiểu Phương không tệ nha, vừa lên thành phố có mấy tháng mà đã góp được ngần này tiền!"Nói xong, liền nhét nguyên túi tiền trở lại trong tay Đổng Hiểu Phương.Đổng Hiểu Phương: "?"Đổng Hiểu Hà cười nói: "Quên không nói cho em biết, Uyển Thanh cho chị mượn rồi."