“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 529
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Kế hoạch mua phòng của hai nhà đã được chốt, tiếp đến cho cần tìm đến môi giới tìm hiểu là được.Chỉ là muốn căn phòng thích hợp như vậy không phải muốn có là sẽ có ngay, nên Triệu Uyển Thanh và cả nhà Triệu Đại chỉ có thể đợi thông báo từ người môi giới.Đêm giao thừa, Lâm Thiệu Hoa vẫn chưa về, nhưng lại gửi hai phong thư về nhà, nói tình hình của mình ở tỉnh An Trung.Triệu Uyển Thanh cẩn thận đọc thư của anh, cuối cùng anh còn viết một câu vô cùng sến súa."Hừ, còn biết viết những lời như vậy..." Cô đem thư gấp lại cất vào trong ngăn tủ, sau đó lại cầm bút lên viết thư hồi âm cho anh.Từ sau khi hai người ở bên nhau thì đây là lần *****ên hai người rời xa nhau lâu như vậy, và cũng là lần *****ên liên lạc bằng thư. Vì vậy tình cảm của họ tăng lên không ít.Triệu Uyển Thanh viết xong thư thì không thể nhịn được bật cười với câu nói cuối cùng kia của mình.Tết nguyên đán năm 1979. Lâm Thiệu Hoa không ở nhà, nhưng điều đó lại không hề ảnh hưởng đến không khí vui vẻ đón tết của mọi người trong nhà.Sau tết nguyên đán, trường học cũng bắt đầu tiến vào tuần thi cuối cùng.Học kỳ 1 có chương trình học khá nhiều, so với kỳ hiện giờ thì số môn đã ít hơn một chút, nhưng việc này cũng hề giảm bớt áp lực do kì thi mang lại.Sinh viên y khoa năm hai bắt đầu tiếp xúc với chương trình học giải phẫu cùng với những kiến thức chuyên ngành. Môn này không chỉ yêu cầu kiến thức lý thuyết của sinh viên mà còn kiểm tra năng lực thực hành cùng lòng can đảm của bọn họ.Lấy chương trình học giải phẫu trong kỳ này làm ví dụ, trong phòng thí nghiệm, đã có chín trên mười người sau khi học thì đã bị bất ổn về tâm sinh lý.Loại cảm giác không khoẻ này có lẽ sẽ duy trì một khoảng thời gian, hoặc cũng có thể biến mất sau khi luyện tập nhiều lần, nhưng cũng có không ít người vẫn bị tâm lý khó có thể tiếp thu được.Phạm Hòa Bình cũng là một trong số đó."Xong tôi rồi, môn giải phẫu năm nay của tôi trượt chắc rồi, xong rồi, xong thật rồi..." Phạm Hòa Bình đang ôm sách từ thư viện ra, trên đường đi không ngừng nói mãi.Chương Tư Mẫn: "Không sao, cậu luyện tập nhiều thì sẽ quen thôi, lúc thi cuối kỳ chắc chắn sẽ qua được."Hôm nay được cùng học thần học ở thư viện, hiện giờ cô ấy cảm thấy cả người đều sảng khoái.Triệu Uyển Thanh bắt lấy tay của Phạm Hòa Bình, nghiêm túc hỏi,"Cậu vào phòng thí nghiệm nhiều lần như vậy, tâm lý cũng không hề được cải thiện chút nào sao?"Phạm Hòa Bình muốn gật đầu, nhưng dưới ánh mắt vừa ôn nhu vừa bao dung kia của Triệu Uyển Thanh thì cô ấy vẫn lựa chọn thành thật,"Không... Khi học lý thuyết thì tôi và mọi người đều như nhau, không hề có cảm giác gì. Nhưng đợi khi đích thân thực hiện khóa mổ thì tôi..."Cô ấy vừa nói đến đây thì liền dùng tay che ngực, nhịn xuống cảm giác buồn nôn xuống."Với tình hình của cậu... Nên đổi nghề thì tốt hơn," Đường Tiến ở bên cạnh đột nhiên chen vào nói.Phạm Hòa Bình nhìn anh ta dùng bộ dạng nghiêm túc cùng độc miệng nói thì tức giận muốn đánh danh ta,"Đường Tiến! Không nói được câu nào ra gì thì đừng nói nữa!"DTVKhông đợi cô ấy đến gần thì Đường Tiến đã bắt được bàn tay đang định đánh anh ta của cô ấy."Ai ai! Cậu buông tôi ra! Nam nữ thụ thụ bất thân!" Phạm Hòa Bình nhìn bàn tay đang bị nắm của mình rồi lại nhìn gương mặt trêu chọc của Đường Tiến kia, da mặt cô trong chớp mắt đỏ bừng lên.Đường Tiến nhướng mày, buông lỏng tay cô ấy ra.Phạm Hòa Bình nhanh chóng thoát ra rồi lập tức dùng một tay khác tập kích anh ta.Hai người ầm ĩ ở thư viện vừa nói vừa cãi nhau hoàn toàn không để ý đến người xung quanh.Triệu Uyển Thanh híp mắt nhìn hai người trước mặt,"Hai người bọn họ như vậy bao lâu rồi?"Chương Tư Mẫn sờ cằm: "Được một thời gian rồi đi... Hình như sau lần ăn cơm ở tiệm thịt dê thì vẫn luôn như vậy..."Mỗi một lần dường như người đùa giỡn trước là Phạm Hòa Bình, nhưng... Ngọn nguồn của việc này rõ ràng là do Đường Tiến khơi mào ra.Cố tình cô gái Phạm Hòa Bình này lại là một người rất dễ bị dụ dỗ.
Kế hoạch mua phòng của hai nhà đã được chốt, tiếp đến cho cần tìm đến môi giới tìm hiểu là được.
Chỉ là muốn căn phòng thích hợp như vậy không phải muốn có là sẽ có ngay, nên Triệu Uyển Thanh và cả nhà Triệu Đại chỉ có thể đợi thông báo từ người môi giới.
Đêm giao thừa, Lâm Thiệu Hoa vẫn chưa về, nhưng lại gửi hai phong thư về nhà, nói tình hình của mình ở tỉnh An Trung.
Triệu Uyển Thanh cẩn thận đọc thư của anh, cuối cùng anh còn viết một câu vô cùng sến súa.
"Hừ, còn biết viết những lời như vậy..." Cô đem thư gấp lại cất vào trong ngăn tủ, sau đó lại cầm bút lên viết thư hồi âm cho anh.
Từ sau khi hai người ở bên nhau thì đây là lần *****ên hai người rời xa nhau lâu như vậy, và cũng là lần *****ên liên lạc bằng thư. Vì vậy tình cảm của họ tăng lên không ít.
Triệu Uyển Thanh viết xong thư thì không thể nhịn được bật cười với câu nói cuối cùng kia của mình.
Tết nguyên đán năm 1979. Lâm Thiệu Hoa không ở nhà, nhưng điều đó lại không hề ảnh hưởng đến không khí vui vẻ đón tết của mọi người trong nhà.
Sau tết nguyên đán, trường học cũng bắt đầu tiến vào tuần thi cuối cùng.
Học kỳ 1 có chương trình học khá nhiều, so với kỳ hiện giờ thì số môn đã ít hơn một chút, nhưng việc này cũng hề giảm bớt áp lực do kì thi mang lại.
Sinh viên y khoa năm hai bắt đầu tiếp xúc với chương trình học giải phẫu cùng với những kiến thức chuyên ngành. Môn này không chỉ yêu cầu kiến thức lý thuyết của sinh viên mà còn kiểm tra năng lực thực hành cùng lòng can đảm của bọn họ.
Lấy chương trình học giải phẫu trong kỳ này làm ví dụ, trong phòng thí nghiệm, đã có chín trên mười người sau khi học thì đã bị bất ổn về tâm sinh lý.
Loại cảm giác không khoẻ này có lẽ sẽ duy trì một khoảng thời gian, hoặc cũng có thể biến mất sau khi luyện tập nhiều lần, nhưng cũng có không ít người vẫn bị tâm lý khó có thể tiếp thu được.
Phạm Hòa Bình cũng là một trong số đó.
"Xong tôi rồi, môn giải phẫu năm nay của tôi trượt chắc rồi, xong rồi, xong thật rồi..." Phạm Hòa Bình đang ôm sách từ thư viện ra, trên đường đi không ngừng nói mãi.
Chương Tư Mẫn: "Không sao, cậu luyện tập nhiều thì sẽ quen thôi, lúc thi cuối kỳ chắc chắn sẽ qua được."
Hôm nay được cùng học thần học ở thư viện, hiện giờ cô ấy cảm thấy cả người đều sảng khoái.
Triệu Uyển Thanh bắt lấy tay của Phạm Hòa Bình, nghiêm túc hỏi,"Cậu vào phòng thí nghiệm nhiều lần như vậy, tâm lý cũng không hề được cải thiện chút nào sao?"
Phạm Hòa Bình muốn gật đầu, nhưng dưới ánh mắt vừa ôn nhu vừa bao dung kia của Triệu Uyển Thanh thì cô ấy vẫn lựa chọn thành thật,"Không... Khi học lý thuyết thì tôi và mọi người đều như nhau, không hề có cảm giác gì. Nhưng đợi khi đích thân thực hiện khóa mổ thì tôi..."
Cô ấy vừa nói đến đây thì liền dùng tay che ngực, nhịn xuống cảm giác buồn nôn xuống.
"Với tình hình của cậu... Nên đổi nghề thì tốt hơn," Đường Tiến ở bên cạnh đột nhiên chen vào nói.
Phạm Hòa Bình nhìn anh ta dùng bộ dạng nghiêm túc cùng độc miệng nói thì tức giận muốn đánh danh ta,"Đường Tiến! Không nói được câu nào ra gì thì đừng nói nữa!"
DTV
Không đợi cô ấy đến gần thì Đường Tiến đã bắt được bàn tay đang định đánh anh ta của cô ấy.
"Ai ai! Cậu buông tôi ra! Nam nữ thụ thụ bất thân!" Phạm Hòa Bình nhìn bàn tay đang bị nắm của mình rồi lại nhìn gương mặt trêu chọc của Đường Tiến kia, da mặt cô trong chớp mắt đỏ bừng lên.
Đường Tiến nhướng mày, buông lỏng tay cô ấy ra.
Phạm Hòa Bình nhanh chóng thoát ra rồi lập tức dùng một tay khác tập kích anh ta.
Hai người ầm ĩ ở thư viện vừa nói vừa cãi nhau hoàn toàn không để ý đến người xung quanh.
Triệu Uyển Thanh híp mắt nhìn hai người trước mặt,"Hai người bọn họ như vậy bao lâu rồi?"
Chương Tư Mẫn sờ cằm: "Được một thời gian rồi đi... Hình như sau lần ăn cơm ở tiệm thịt dê thì vẫn luôn như vậy..."
Mỗi một lần dường như người đùa giỡn trước là Phạm Hòa Bình, nhưng... Ngọn nguồn của việc này rõ ràng là do Đường Tiến khơi mào ra.
Cố tình cô gái Phạm Hòa Bình này lại là một người rất dễ bị dụ dỗ.
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Kế hoạch mua phòng của hai nhà đã được chốt, tiếp đến cho cần tìm đến môi giới tìm hiểu là được.Chỉ là muốn căn phòng thích hợp như vậy không phải muốn có là sẽ có ngay, nên Triệu Uyển Thanh và cả nhà Triệu Đại chỉ có thể đợi thông báo từ người môi giới.Đêm giao thừa, Lâm Thiệu Hoa vẫn chưa về, nhưng lại gửi hai phong thư về nhà, nói tình hình của mình ở tỉnh An Trung.Triệu Uyển Thanh cẩn thận đọc thư của anh, cuối cùng anh còn viết một câu vô cùng sến súa."Hừ, còn biết viết những lời như vậy..." Cô đem thư gấp lại cất vào trong ngăn tủ, sau đó lại cầm bút lên viết thư hồi âm cho anh.Từ sau khi hai người ở bên nhau thì đây là lần *****ên hai người rời xa nhau lâu như vậy, và cũng là lần *****ên liên lạc bằng thư. Vì vậy tình cảm của họ tăng lên không ít.Triệu Uyển Thanh viết xong thư thì không thể nhịn được bật cười với câu nói cuối cùng kia của mình.Tết nguyên đán năm 1979. Lâm Thiệu Hoa không ở nhà, nhưng điều đó lại không hề ảnh hưởng đến không khí vui vẻ đón tết của mọi người trong nhà.Sau tết nguyên đán, trường học cũng bắt đầu tiến vào tuần thi cuối cùng.Học kỳ 1 có chương trình học khá nhiều, so với kỳ hiện giờ thì số môn đã ít hơn một chút, nhưng việc này cũng hề giảm bớt áp lực do kì thi mang lại.Sinh viên y khoa năm hai bắt đầu tiếp xúc với chương trình học giải phẫu cùng với những kiến thức chuyên ngành. Môn này không chỉ yêu cầu kiến thức lý thuyết của sinh viên mà còn kiểm tra năng lực thực hành cùng lòng can đảm của bọn họ.Lấy chương trình học giải phẫu trong kỳ này làm ví dụ, trong phòng thí nghiệm, đã có chín trên mười người sau khi học thì đã bị bất ổn về tâm sinh lý.Loại cảm giác không khoẻ này có lẽ sẽ duy trì một khoảng thời gian, hoặc cũng có thể biến mất sau khi luyện tập nhiều lần, nhưng cũng có không ít người vẫn bị tâm lý khó có thể tiếp thu được.Phạm Hòa Bình cũng là một trong số đó."Xong tôi rồi, môn giải phẫu năm nay của tôi trượt chắc rồi, xong rồi, xong thật rồi..." Phạm Hòa Bình đang ôm sách từ thư viện ra, trên đường đi không ngừng nói mãi.Chương Tư Mẫn: "Không sao, cậu luyện tập nhiều thì sẽ quen thôi, lúc thi cuối kỳ chắc chắn sẽ qua được."Hôm nay được cùng học thần học ở thư viện, hiện giờ cô ấy cảm thấy cả người đều sảng khoái.Triệu Uyển Thanh bắt lấy tay của Phạm Hòa Bình, nghiêm túc hỏi,"Cậu vào phòng thí nghiệm nhiều lần như vậy, tâm lý cũng không hề được cải thiện chút nào sao?"Phạm Hòa Bình muốn gật đầu, nhưng dưới ánh mắt vừa ôn nhu vừa bao dung kia của Triệu Uyển Thanh thì cô ấy vẫn lựa chọn thành thật,"Không... Khi học lý thuyết thì tôi và mọi người đều như nhau, không hề có cảm giác gì. Nhưng đợi khi đích thân thực hiện khóa mổ thì tôi..."Cô ấy vừa nói đến đây thì liền dùng tay che ngực, nhịn xuống cảm giác buồn nôn xuống."Với tình hình của cậu... Nên đổi nghề thì tốt hơn," Đường Tiến ở bên cạnh đột nhiên chen vào nói.Phạm Hòa Bình nhìn anh ta dùng bộ dạng nghiêm túc cùng độc miệng nói thì tức giận muốn đánh danh ta,"Đường Tiến! Không nói được câu nào ra gì thì đừng nói nữa!"DTVKhông đợi cô ấy đến gần thì Đường Tiến đã bắt được bàn tay đang định đánh anh ta của cô ấy."Ai ai! Cậu buông tôi ra! Nam nữ thụ thụ bất thân!" Phạm Hòa Bình nhìn bàn tay đang bị nắm của mình rồi lại nhìn gương mặt trêu chọc của Đường Tiến kia, da mặt cô trong chớp mắt đỏ bừng lên.Đường Tiến nhướng mày, buông lỏng tay cô ấy ra.Phạm Hòa Bình nhanh chóng thoát ra rồi lập tức dùng một tay khác tập kích anh ta.Hai người ầm ĩ ở thư viện vừa nói vừa cãi nhau hoàn toàn không để ý đến người xung quanh.Triệu Uyển Thanh híp mắt nhìn hai người trước mặt,"Hai người bọn họ như vậy bao lâu rồi?"Chương Tư Mẫn sờ cằm: "Được một thời gian rồi đi... Hình như sau lần ăn cơm ở tiệm thịt dê thì vẫn luôn như vậy..."Mỗi một lần dường như người đùa giỡn trước là Phạm Hòa Bình, nhưng... Ngọn nguồn của việc này rõ ràng là do Đường Tiến khơi mào ra.Cố tình cô gái Phạm Hòa Bình này lại là một người rất dễ bị dụ dỗ.