“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 553
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Đi hai lần ba lượt như vậy, cuối cùng cô vẫn chưa mua được nhà.Thời gian vừa bước vào tháng sáu, Triệu Uyển Thanh dốc lòng gửi đơn xin làm bài thi các môn học của chương trình đại học, nhờ có mối quan hệ của giáo sư Chu, rất nhanh sau đó thời gian thi của cô đã được quyết định.Thi hơn bốn mươi môn, Triệu Uyển Thanh ghi lại bảng thời gian thi của từng môn, chép xong cô cũng suýt ngất đi.Thời gian một tháng sau đó chính là thời gian Triệu Uyển Thanh bắt đầu thi cử điên cuồng nhưng chưa hết một tháng cô đã hoàn thành bài thi của tất cả các môn học.Lúc thi môn cuối cùng, Triệu Uyển Thanh đã nhìn thấy các bạn thân của mình đang chờ đợi ở bên ngoài.Phạm Hòa Bình nhìn thấy cô đi ra, cô ấy là người chạy đến *****ên, trên tay còn ôm theo hoa: "Hì hì, chúc mừng Tuyển Thanh của chúng ta vượt qua tất cả bài thi, thuận lợi tốt nghiệp nhé!"Triệu Uyển Thanh mở to hai mắt nhìn hoa: "Cái này... Ở đâu có vậy?"Sao quen mắt thế nhỉ?... Hình như đã từng thấy ở đâu đó.Thủ đô hiện nay đã có cửa hàng bán hoa rồi sao? Hình như chưa có.Trên mặt Phạm Hòa Bình tràn đầy vẻ đắc ý, ngón tay chỉ vào đóa hoa được ghép lại một cách lộn xộn: "Mấy bông hoa này đều do tôi vất vả... Hái trộm trong vườn hoa của trường chúng ta."Triệu Uyển Thanh nhìn đóa hoa tội lỗi trên tay cô ấy, miệng cô cứ há ra rồi khép lại, sau đó cố gắng nặn ra một nụ cười hợp tiêu chuẩn: "Ừm, cảm ơn cậu, Hòa Bình."Chương Tư Mẫn tặng cho Triệu Uyển Thanh một cây bút máy, trong mắt đầy vẻ sùng bái: "Uyển Thanh, tuy cậu sắp tốt nghiệp rồi nhưng làm bạn học với cậu một năm rưỡi qua, thật sự tôi đã học được rất nhiều thứ. Sau này nhất định tôi sẽ học theo tinh thần học hành khắc khổ của cậu, vì sự nghiệp y học của quốc gia mà phấn đấu cả đời.Lưu Lan tặng cho Triệu Uyển Thanh một chiếc túi xách mình tự làm: "Uyển Thanh, chúc mừng cậu tốt nghiệp! Tôi làm túi xách này không được tốt lắm, cậu cũng đừng ghét bỏ nhé!"Đường Tiến tặng Triệu Uyển Thanh một bản tập thơ: "Trước đây ông của tôi đã cho tôi, bây giờ tôi tặng lại cho cậu, hy vọng sau này trên con đường học hành và cả cuộc sống của cậu đều được thuận lợi."Chưa được bao lâu mà hai tay Triệu Uyển Thanh đã được chất đầy quà tặng các bạn học tặng cho, cô nhìn những vật này, đột nhiên hốc mắt hơi nóng lên.DTV"Các cậu còn lên kế hoạch làm tôi bất ngờ... Nếu lần này tôi không vượt qua kỳ thi, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?" Cô cố nén nước mắt, vẫn lựa chọn bầu không khí nhẹ nhàng, nói mấy lời trêu chọc.Chương Tư Mẫn nghe thấy thần tượng nói thi không qua thì hai mắt đã trừng to lên, cao giọng phản bác: "Không thể nào!"Lưu Lan cũng nói: "Tuyệt đối không thể nào!"Phạm Hòa Bình thì chép miệng: "Uyển Thanh, cậu đang giả vờ than thở sao?" Ban đầu Triệu Uyển Thanh đã dạy họ nói cái từ này, bây giờ Phạm Hòa Bình đã có thể sử dụng nó rất thành thạo, đồng thời còn biết tấn công ngược lại.Đường Tiến chỉ cười mà không nói gì nhưng ẩn giấu bên trong nụ cười kia cũng là ba chữ - Không thể nào.Triệu Uyển Thanh: "..."
Đi hai lần ba lượt như vậy, cuối cùng cô vẫn chưa mua được nhà.
Thời gian vừa bước vào tháng sáu, Triệu Uyển Thanh dốc lòng gửi đơn xin làm bài thi các môn học của chương trình đại học, nhờ có mối quan hệ của giáo sư Chu, rất nhanh sau đó thời gian thi của cô đã được quyết định.
Thi hơn bốn mươi môn, Triệu Uyển Thanh ghi lại bảng thời gian thi của từng môn, chép xong cô cũng suýt ngất đi.
Thời gian một tháng sau đó chính là thời gian Triệu Uyển Thanh bắt đầu thi cử điên cuồng nhưng chưa hết một tháng cô đã hoàn thành bài thi của tất cả các môn học.
Lúc thi môn cuối cùng, Triệu Uyển Thanh đã nhìn thấy các bạn thân của mình đang chờ đợi ở bên ngoài.
Phạm Hòa Bình nhìn thấy cô đi ra, cô ấy là người chạy đến *****ên, trên tay còn ôm theo hoa: "Hì hì, chúc mừng Tuyển Thanh của chúng ta vượt qua tất cả bài thi, thuận lợi tốt nghiệp nhé!"
Triệu Uyển Thanh mở to hai mắt nhìn hoa: "Cái này... Ở đâu có vậy?"
Sao quen mắt thế nhỉ?... Hình như đã từng thấy ở đâu đó.
Thủ đô hiện nay đã có cửa hàng bán hoa rồi sao? Hình như chưa có.
Trên mặt Phạm Hòa Bình tràn đầy vẻ đắc ý, ngón tay chỉ vào đóa hoa được ghép lại một cách lộn xộn: "Mấy bông hoa này đều do tôi vất vả... Hái trộm trong vườn hoa của trường chúng ta."
Triệu Uyển Thanh nhìn đóa hoa tội lỗi trên tay cô ấy, miệng cô cứ há ra rồi khép lại, sau đó cố gắng nặn ra một nụ cười hợp tiêu chuẩn: "Ừm, cảm ơn cậu, Hòa Bình."
Chương Tư Mẫn tặng cho Triệu Uyển Thanh một cây bút máy, trong mắt đầy vẻ sùng bái: "Uyển Thanh, tuy cậu sắp tốt nghiệp rồi nhưng làm bạn học với cậu một năm rưỡi qua, thật sự tôi đã học được rất nhiều thứ. Sau này nhất định tôi sẽ học theo tinh thần học hành khắc khổ của cậu, vì sự nghiệp y học của quốc gia mà phấn đấu cả đời.
Lưu Lan tặng cho Triệu Uyển Thanh một chiếc túi xách mình tự làm: "Uyển Thanh, chúc mừng cậu tốt nghiệp! Tôi làm túi xách này không được tốt lắm, cậu cũng đừng ghét bỏ nhé!"
Đường Tiến tặng Triệu Uyển Thanh một bản tập thơ: "Trước đây ông của tôi đã cho tôi, bây giờ tôi tặng lại cho cậu, hy vọng sau này trên con đường học hành và cả cuộc sống của cậu đều được thuận lợi."
Chưa được bao lâu mà hai tay Triệu Uyển Thanh đã được chất đầy quà tặng các bạn học tặng cho, cô nhìn những vật này, đột nhiên hốc mắt hơi nóng lên.
DTV
"Các cậu còn lên kế hoạch làm tôi bất ngờ... Nếu lần này tôi không vượt qua kỳ thi, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?" Cô cố nén nước mắt, vẫn lựa chọn bầu không khí nhẹ nhàng, nói mấy lời trêu chọc.
Chương Tư Mẫn nghe thấy thần tượng nói thi không qua thì hai mắt đã trừng to lên, cao giọng phản bác: "Không thể nào!"
Lưu Lan cũng nói: "Tuyệt đối không thể nào!"
Phạm Hòa Bình thì chép miệng: "Uyển Thanh, cậu đang giả vờ than thở sao?" Ban đầu Triệu Uyển Thanh đã dạy họ nói cái từ này, bây giờ Phạm Hòa Bình đã có thể sử dụng nó rất thành thạo, đồng thời còn biết tấn công ngược lại.
Đường Tiến chỉ cười mà không nói gì nhưng ẩn giấu bên trong nụ cười kia cũng là ba chữ - Không thể nào.
Triệu Uyển Thanh: "..."
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Đi hai lần ba lượt như vậy, cuối cùng cô vẫn chưa mua được nhà.Thời gian vừa bước vào tháng sáu, Triệu Uyển Thanh dốc lòng gửi đơn xin làm bài thi các môn học của chương trình đại học, nhờ có mối quan hệ của giáo sư Chu, rất nhanh sau đó thời gian thi của cô đã được quyết định.Thi hơn bốn mươi môn, Triệu Uyển Thanh ghi lại bảng thời gian thi của từng môn, chép xong cô cũng suýt ngất đi.Thời gian một tháng sau đó chính là thời gian Triệu Uyển Thanh bắt đầu thi cử điên cuồng nhưng chưa hết một tháng cô đã hoàn thành bài thi của tất cả các môn học.Lúc thi môn cuối cùng, Triệu Uyển Thanh đã nhìn thấy các bạn thân của mình đang chờ đợi ở bên ngoài.Phạm Hòa Bình nhìn thấy cô đi ra, cô ấy là người chạy đến *****ên, trên tay còn ôm theo hoa: "Hì hì, chúc mừng Tuyển Thanh của chúng ta vượt qua tất cả bài thi, thuận lợi tốt nghiệp nhé!"Triệu Uyển Thanh mở to hai mắt nhìn hoa: "Cái này... Ở đâu có vậy?"Sao quen mắt thế nhỉ?... Hình như đã từng thấy ở đâu đó.Thủ đô hiện nay đã có cửa hàng bán hoa rồi sao? Hình như chưa có.Trên mặt Phạm Hòa Bình tràn đầy vẻ đắc ý, ngón tay chỉ vào đóa hoa được ghép lại một cách lộn xộn: "Mấy bông hoa này đều do tôi vất vả... Hái trộm trong vườn hoa của trường chúng ta."Triệu Uyển Thanh nhìn đóa hoa tội lỗi trên tay cô ấy, miệng cô cứ há ra rồi khép lại, sau đó cố gắng nặn ra một nụ cười hợp tiêu chuẩn: "Ừm, cảm ơn cậu, Hòa Bình."Chương Tư Mẫn tặng cho Triệu Uyển Thanh một cây bút máy, trong mắt đầy vẻ sùng bái: "Uyển Thanh, tuy cậu sắp tốt nghiệp rồi nhưng làm bạn học với cậu một năm rưỡi qua, thật sự tôi đã học được rất nhiều thứ. Sau này nhất định tôi sẽ học theo tinh thần học hành khắc khổ của cậu, vì sự nghiệp y học của quốc gia mà phấn đấu cả đời.Lưu Lan tặng cho Triệu Uyển Thanh một chiếc túi xách mình tự làm: "Uyển Thanh, chúc mừng cậu tốt nghiệp! Tôi làm túi xách này không được tốt lắm, cậu cũng đừng ghét bỏ nhé!"Đường Tiến tặng Triệu Uyển Thanh một bản tập thơ: "Trước đây ông của tôi đã cho tôi, bây giờ tôi tặng lại cho cậu, hy vọng sau này trên con đường học hành và cả cuộc sống của cậu đều được thuận lợi."Chưa được bao lâu mà hai tay Triệu Uyển Thanh đã được chất đầy quà tặng các bạn học tặng cho, cô nhìn những vật này, đột nhiên hốc mắt hơi nóng lên.DTV"Các cậu còn lên kế hoạch làm tôi bất ngờ... Nếu lần này tôi không vượt qua kỳ thi, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?" Cô cố nén nước mắt, vẫn lựa chọn bầu không khí nhẹ nhàng, nói mấy lời trêu chọc.Chương Tư Mẫn nghe thấy thần tượng nói thi không qua thì hai mắt đã trừng to lên, cao giọng phản bác: "Không thể nào!"Lưu Lan cũng nói: "Tuyệt đối không thể nào!"Phạm Hòa Bình thì chép miệng: "Uyển Thanh, cậu đang giả vờ than thở sao?" Ban đầu Triệu Uyển Thanh đã dạy họ nói cái từ này, bây giờ Phạm Hòa Bình đã có thể sử dụng nó rất thành thạo, đồng thời còn biết tấn công ngược lại.Đường Tiến chỉ cười mà không nói gì nhưng ẩn giấu bên trong nụ cười kia cũng là ba chữ - Không thể nào.Triệu Uyển Thanh: "..."