“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 568
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Vừa ra khỏi ngõ nhỏ, Triệu Uyển Thanh nghe thấy có tiếng gọi ầm ĩ từ bên trong ngõ hẻm: "Có người không? Có người nhảy xuống sông rồi!"Phía sau ngõ hẻm này có một dòng sông nhỏ, trùng hợp là lúc đến cô đã đi qua bờ sông đó.Trong lòng Triệu Uyển Thanh có dự cảm xấu, cô vội vàng chạy đến nơi đang truyền đến tiếng gọi.Lúc cô đi đến bờ sông thì đã có người nhảy xuống cứu người lên.Là cô gái vừa rồi!"Xin nhường một chút! Tôi là người học y." Triệu Uyển Thanh bỏ ba lô của mình xuống, nhanh chóng đẩy đám đông ra, xông đến cạnh cô gái.Giờ phút này gương mặt đáng sợ của cô gái đã bị phơi bày trước mặt mọi người, đám đông vây quanh cô ấy không ngừng chỉ chỏ.Triệu Uyển Thanh chạy đến ôm người lên úp lại, dốc hết nước đọng trong ổ bụng cô ấy, sau đó sờ lên cổ kiểm tra hô hấp của cô ấy... Rất yếu.Cô mở miệng cô gái ra, kiểm tra xem có vướng vật gì không, sau đó lập tức ép n.g.ự.c cô ấy, ấn liên tục mấy lần rồi hô hấp nhân tạo, làm như vậy ba bốn lần thì cô gái cũng mở mắt ra."San San!" Lúc này đầu bếp Phòng và bà Phòng đã chạy đến, họ nhìn thấy con gái mình ướt nhẹp nằm trên đất, hàng xóm thì vây quanh, trong thoáng chốc sắc mặt họ cũng biến thành màu xám tro."Trước tiên ôm người về nhà đã!" Triệu Uyển Thanh cũng cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ xung quanh đây, cô chỉ ôm cô gái, nhanh chóng về nhà đầu bếp Phòng.Về đến nhà, bà Phòng ôm con gái nằm trên giường, khóc đến đứt ruột đứt gan, còn đầu bếp Phòng thì ngồi xổm ở cửa ra vào, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, nhìn vô cùng thất bại.Triệu Uyển Thanh đứng ở cửa nhìn về phía cô gái đang nằm trên giường, lúc này vẻ mặt cô gái như c.h.ế.t lặng, ánh mắt trống rỗng.Kiếp trước Triệu Uyển Thanh đã từng nhìn thấy dáng vẻ thế này rất nhiều lần. Mỗi ngày trong bệnh viện đều là những chuyện khó lường trước, có cảnh sinh ly tử biệt, cũng có thể nhìn thấy những gương mặt vô hồn ở bệnh viện, nhất là ở khu vực bệnh nhân nguy kịch."Vì bị tôi nhìn thấy nên cô mới tự sát sao?" Triệu Uyển Thanh nhìn cô ấy hỏi.Nằm trên giường, con ngươi của Phòng San bỗng nhúc nhích, nửa ngày sau mới gật đầu.Bà Phòng nhìn về phía Triệu Uyển Thanh, bà ấy vừa áy náy vừa khổ sở: "Từ khi gương mặt bị thương, San San nhà tôi chưa từng gặp người... Con bé đều trốn ở trong nhà, hôm nay không khéo lại bị nhìn thấy..."Chuyện này trách Triệu Uyển Thanh sao? Cũng không thể, vì dù sao Triệu Uyển Thanh cũng chỉ đứng trong sân, là do Phòng San tự ra ngoài, lúc này mới vô tình bị lộ mặt.Nhưng nếu nói Phòng San quá yếu đuối, gương mặt của người ta đã bị thương nghiêm trọng như vậy, cho dù là cô gái nào cũng không thể cam đoan tâm lý của mình không bị ảnh hưởng.Chưa chịu nỗi khổ như người ta, chớ khuyên người ta buông bỏ trong lòng.Triệu Uyển Thanh đi đến cạnh giường, cúi đầu nhìn gương mặt của Phòng San gần hơn.DTVPhòng San giật nảy mình khi thấy Triệu Uyển Thanh nhìn mặt mình gần như vậy, cô ấy không nhịn được rụt đầu vào chăn.Triệu Uyển Thanh duỗi tay đè chặt vai cô ấy lại: "Cô đừng sợ! Cô tên San San sao? Cô cho tôi xem thử, nói không chừng còn có thể chữa trị cho gương mặt của cô."Bờ vai bị đè xuống, Phòng San mới không trốn được, cả người cô ấy cứng ngắc để cho Triệu Uyển Thanh nhìn.Bà Phòng vốn đang khóc và đầu bếp Phòng ngồi xổm ở cửa phòng cũng yên tĩnh, nhao nhao nhìn lại, trong mắt đầy vẻ quan tâm và sốt ruột.
Vừa ra khỏi ngõ nhỏ, Triệu Uyển Thanh nghe thấy có tiếng gọi ầm ĩ từ bên trong ngõ hẻm: "Có người không? Có người nhảy xuống sông rồi!"
Phía sau ngõ hẻm này có một dòng sông nhỏ, trùng hợp là lúc đến cô đã đi qua bờ sông đó.
Trong lòng Triệu Uyển Thanh có dự cảm xấu, cô vội vàng chạy đến nơi đang truyền đến tiếng gọi.
Lúc cô đi đến bờ sông thì đã có người nhảy xuống cứu người lên.
Là cô gái vừa rồi!
"Xin nhường một chút! Tôi là người học y." Triệu Uyển Thanh bỏ ba lô của mình xuống, nhanh chóng đẩy đám đông ra, xông đến cạnh cô gái.
Giờ phút này gương mặt đáng sợ của cô gái đã bị phơi bày trước mặt mọi người, đám đông vây quanh cô ấy không ngừng chỉ chỏ.
Triệu Uyển Thanh chạy đến ôm người lên úp lại, dốc hết nước đọng trong ổ bụng cô ấy, sau đó sờ lên cổ kiểm tra hô hấp của cô ấy... Rất yếu.
Cô mở miệng cô gái ra, kiểm tra xem có vướng vật gì không, sau đó lập tức ép n.g.ự.c cô ấy, ấn liên tục mấy lần rồi hô hấp nhân tạo, làm như vậy ba bốn lần thì cô gái cũng mở mắt ra.
"San San!" Lúc này đầu bếp Phòng và bà Phòng đã chạy đến, họ nhìn thấy con gái mình ướt nhẹp nằm trên đất, hàng xóm thì vây quanh, trong thoáng chốc sắc mặt họ cũng biến thành màu xám tro.
"Trước tiên ôm người về nhà đã!" Triệu Uyển Thanh cũng cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ xung quanh đây, cô chỉ ôm cô gái, nhanh chóng về nhà đầu bếp Phòng.
Về đến nhà, bà Phòng ôm con gái nằm trên giường, khóc đến đứt ruột đứt gan, còn đầu bếp Phòng thì ngồi xổm ở cửa ra vào, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, nhìn vô cùng thất bại.
Triệu Uyển Thanh đứng ở cửa nhìn về phía cô gái đang nằm trên giường, lúc này vẻ mặt cô gái như c.h.ế.t lặng, ánh mắt trống rỗng.
Kiếp trước Triệu Uyển Thanh đã từng nhìn thấy dáng vẻ thế này rất nhiều lần. Mỗi ngày trong bệnh viện đều là những chuyện khó lường trước, có cảnh sinh ly tử biệt, cũng có thể nhìn thấy những gương mặt vô hồn ở bệnh viện, nhất là ở khu vực bệnh nhân nguy kịch.
"Vì bị tôi nhìn thấy nên cô mới tự sát sao?" Triệu Uyển Thanh nhìn cô ấy hỏi.
Nằm trên giường, con ngươi của Phòng San bỗng nhúc nhích, nửa ngày sau mới gật đầu.
Bà Phòng nhìn về phía Triệu Uyển Thanh, bà ấy vừa áy náy vừa khổ sở: "Từ khi gương mặt bị thương, San San nhà tôi chưa từng gặp người... Con bé đều trốn ở trong nhà, hôm nay không khéo lại bị nhìn thấy..."
Chuyện này trách Triệu Uyển Thanh sao? Cũng không thể, vì dù sao Triệu Uyển Thanh cũng chỉ đứng trong sân, là do Phòng San tự ra ngoài, lúc này mới vô tình bị lộ mặt.
Nhưng nếu nói Phòng San quá yếu đuối, gương mặt của người ta đã bị thương nghiêm trọng như vậy, cho dù là cô gái nào cũng không thể cam đoan tâm lý của mình không bị ảnh hưởng.
Chưa chịu nỗi khổ như người ta, chớ khuyên người ta buông bỏ trong lòng.
Triệu Uyển Thanh đi đến cạnh giường, cúi đầu nhìn gương mặt của Phòng San gần hơn.
DTV
Phòng San giật nảy mình khi thấy Triệu Uyển Thanh nhìn mặt mình gần như vậy, cô ấy không nhịn được rụt đầu vào chăn.
Triệu Uyển Thanh duỗi tay đè chặt vai cô ấy lại: "Cô đừng sợ! Cô tên San San sao? Cô cho tôi xem thử, nói không chừng còn có thể chữa trị cho gương mặt của cô."
Bờ vai bị đè xuống, Phòng San mới không trốn được, cả người cô ấy cứng ngắc để cho Triệu Uyển Thanh nhìn.
Bà Phòng vốn đang khóc và đầu bếp Phòng ngồi xổm ở cửa phòng cũng yên tĩnh, nhao nhao nhìn lại, trong mắt đầy vẻ quan tâm và sốt ruột.
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Vừa ra khỏi ngõ nhỏ, Triệu Uyển Thanh nghe thấy có tiếng gọi ầm ĩ từ bên trong ngõ hẻm: "Có người không? Có người nhảy xuống sông rồi!"Phía sau ngõ hẻm này có một dòng sông nhỏ, trùng hợp là lúc đến cô đã đi qua bờ sông đó.Trong lòng Triệu Uyển Thanh có dự cảm xấu, cô vội vàng chạy đến nơi đang truyền đến tiếng gọi.Lúc cô đi đến bờ sông thì đã có người nhảy xuống cứu người lên.Là cô gái vừa rồi!"Xin nhường một chút! Tôi là người học y." Triệu Uyển Thanh bỏ ba lô của mình xuống, nhanh chóng đẩy đám đông ra, xông đến cạnh cô gái.Giờ phút này gương mặt đáng sợ của cô gái đã bị phơi bày trước mặt mọi người, đám đông vây quanh cô ấy không ngừng chỉ chỏ.Triệu Uyển Thanh chạy đến ôm người lên úp lại, dốc hết nước đọng trong ổ bụng cô ấy, sau đó sờ lên cổ kiểm tra hô hấp của cô ấy... Rất yếu.Cô mở miệng cô gái ra, kiểm tra xem có vướng vật gì không, sau đó lập tức ép n.g.ự.c cô ấy, ấn liên tục mấy lần rồi hô hấp nhân tạo, làm như vậy ba bốn lần thì cô gái cũng mở mắt ra."San San!" Lúc này đầu bếp Phòng và bà Phòng đã chạy đến, họ nhìn thấy con gái mình ướt nhẹp nằm trên đất, hàng xóm thì vây quanh, trong thoáng chốc sắc mặt họ cũng biến thành màu xám tro."Trước tiên ôm người về nhà đã!" Triệu Uyển Thanh cũng cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ xung quanh đây, cô chỉ ôm cô gái, nhanh chóng về nhà đầu bếp Phòng.Về đến nhà, bà Phòng ôm con gái nằm trên giường, khóc đến đứt ruột đứt gan, còn đầu bếp Phòng thì ngồi xổm ở cửa ra vào, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, nhìn vô cùng thất bại.Triệu Uyển Thanh đứng ở cửa nhìn về phía cô gái đang nằm trên giường, lúc này vẻ mặt cô gái như c.h.ế.t lặng, ánh mắt trống rỗng.Kiếp trước Triệu Uyển Thanh đã từng nhìn thấy dáng vẻ thế này rất nhiều lần. Mỗi ngày trong bệnh viện đều là những chuyện khó lường trước, có cảnh sinh ly tử biệt, cũng có thể nhìn thấy những gương mặt vô hồn ở bệnh viện, nhất là ở khu vực bệnh nhân nguy kịch."Vì bị tôi nhìn thấy nên cô mới tự sát sao?" Triệu Uyển Thanh nhìn cô ấy hỏi.Nằm trên giường, con ngươi của Phòng San bỗng nhúc nhích, nửa ngày sau mới gật đầu.Bà Phòng nhìn về phía Triệu Uyển Thanh, bà ấy vừa áy náy vừa khổ sở: "Từ khi gương mặt bị thương, San San nhà tôi chưa từng gặp người... Con bé đều trốn ở trong nhà, hôm nay không khéo lại bị nhìn thấy..."Chuyện này trách Triệu Uyển Thanh sao? Cũng không thể, vì dù sao Triệu Uyển Thanh cũng chỉ đứng trong sân, là do Phòng San tự ra ngoài, lúc này mới vô tình bị lộ mặt.Nhưng nếu nói Phòng San quá yếu đuối, gương mặt của người ta đã bị thương nghiêm trọng như vậy, cho dù là cô gái nào cũng không thể cam đoan tâm lý của mình không bị ảnh hưởng.Chưa chịu nỗi khổ như người ta, chớ khuyên người ta buông bỏ trong lòng.Triệu Uyển Thanh đi đến cạnh giường, cúi đầu nhìn gương mặt của Phòng San gần hơn.DTVPhòng San giật nảy mình khi thấy Triệu Uyển Thanh nhìn mặt mình gần như vậy, cô ấy không nhịn được rụt đầu vào chăn.Triệu Uyển Thanh duỗi tay đè chặt vai cô ấy lại: "Cô đừng sợ! Cô tên San San sao? Cô cho tôi xem thử, nói không chừng còn có thể chữa trị cho gương mặt của cô."Bờ vai bị đè xuống, Phòng San mới không trốn được, cả người cô ấy cứng ngắc để cho Triệu Uyển Thanh nhìn.Bà Phòng vốn đang khóc và đầu bếp Phòng ngồi xổm ở cửa phòng cũng yên tĩnh, nhao nhao nhìn lại, trong mắt đầy vẻ quan tâm và sốt ruột.