Tác giả:

“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…

Chương 569

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Triệu Uyển Thanh nhìn rất lâu, cô lại duỗi tay *****: "Trên người cũng có sao?"Phòng San khẽ gật đầu, dùng tay chạm qua bả vai và trước n.g.ự.c mình. Triệu Uyển Thanh cởi áo cô ấy nhìn thử, lúc này mới buông cô ấy ra."Tôi đã nắm được tình huống của cô, tôi sẽ liên hệ với giáo sư của mình đang ở thủ đô, ông ấy là bác sĩ khoa ngoại chỉnh hình rất có tiếng ở thủ đô, ông ấy đã từng cứu chữa cho không ít bệnh nhân bị phỏng trong chiến tranh, mặc dù tình huống của cô hơi nghiêm trọng nhưng cũng không phải không có hy vọng."DTVKiểm tra xong, đối mặt với ba đôi mắt trông đợi và tha thiết của họ, câu trả lời Triệu Uyển Thanh đưa ra cũng được xem là nhẹ nhàng nhất."Thật... Thật sao?" Bà Phòng hoảng hốt thốt lên, nước mắt chảy dài.Không biết đầu bếp Phòng đang suy nghĩ đến điều gì, sau cùng ông ấy cắn răng nói: "Vậy tôi cảm ơn cô, nếu thủ đô bên kia có thể chữa trị được, cho dù tôi... Cho dù tôi có bán nhà cũng sẽ đưa San San đến chữa trị."Được đầu bếp Phòng và bà Phòng liên tục cảm ơn và tiễn ra cửa, Triệu Uyển Thanh vừa bước ra đã nhìn thấy trong ngõ nhỏ có tốp năm tốp ba người đang chụm đầu lại nói chuyện, thế nhưng những người này vừa nhìn thấy cô đi ra đã lập tức đến tìm hiểu tình hình của Phòng San.Triệu Uyển Thanh nhìn vẻ mặt hóng hớt của họ, sắc mặt cô lạnh lùng: "Bớt tò mò chuyện nhà người khác đi!"Mấy người này bị cô làm cho nghẹn nên đành giải tán.Quay về nhà trọ, Triệu Uyển Thanh viết một lá thư cho giáo sư Chu, trình bày tình huống của Phòng San.Cùng ngày hôm đó cô cũng vội vàng gửi thư đi, sau đó cô đến nhà hàng quốc doanh tìm kiếm đầu bếp béo kia."Tôi biết ngay cậu ta sẽ không đồng ý mà..." Đầu bếp béo thờ dài.Xem ra ông ấy đã biết chuyện xảy ra trong nhà đầu bếp Phòng, cũng biết đầu bếp Phòng không muốn mở quán lẩu nữa nhưng vẫn cho Triệu Uyển Thanh địa chỉ, muốn để Triệu Uyển Thanh đi thử một chuyến."Vậy ngài thì sao? Ngài có muốn ra ngoài ăn máng khác không?Chúng ta hùn vốn mở một nhà hàng lẩu, với kỹ thuật của ngài, bên này tôi sẽ bỏ vốn và quản lý, chúng ta chia lợi nhuận theo tỷ lệ năm năm?"Hôm nay ở chỗ đầu bếp Phòng, tuy ông ấy đã từ chối lời đề nghị của cô nhưng ông ấy đã đề cử đầu bếp béo ở nhà hàng quốc doanh này.Năm đó hai người này là đàn anh, đàn em cùng chung thầy, tuy đầu bếp béo không phải học trò được kế thừa năng lực của thầy nhưng khả năng nấu của đầu bếp béo cũng không kém, vẫn đủ năng lực ra ngoài mở nhà hàng.Điều quan trọng nhất của một nhà hàng lẩu là nước súp, điều này đủ để chống đỡ một nhà hàng lẩu.Đây cũng chính là lý do Triệu Uyển Thanh nhất định phải tìm đến Xuyên Du xa xôi, tự mình tìm một đầu bếp có năng lực nấu nước súp.Không phải cô không biết làm một nồi lẩu nhưng khả năng của cô cũng chỉ giới hạn trong phạm vi gia đình, người trong nhà ăn với nhau nên cũng không cần chú ý quá nhiều.Nhưng nếu mở nhà hàng thì nhất định phải chú ý. Mà Triệu Uyển Thanh đặt hy vọng ở nhà hàng lẩu của mình rất cao, cô hy vọng sau này sẽ bước một bước tiến lớn.Cho nên, bước *****ên phải tìm đúng người.Đầu bếp béo nghe cô nói như thế trong lòng cũng bắt đầu ngứa ngáy nhưng vẫn không bỏ được bát sắt ở đây, ông ấy chỉ hỏi: "Có thể... Có thể kiếm tiền sao?"Triệu Uyển Thanh cười: "Tôi cũng không dám đánh cược nhưng chính sách của quốc gia đang dần buông lỏng và mở rộng, sau này người tự kinh doanh sẽ càng ngày càng nhiều, nếu ngay bây giờ ngài ra tay trước, cuối cùng sẽ có ưu thế hơn người khác.""Huống hồ sự nghiệp do chính mình gầy dựng nên vẫn cao hơn bưng lấy bát sắt.Vẻ mặt đầu bếp béo lộ vẻ do dự. Rất lâu sau đó ông ấy mới nói: "Cô để tôi suy nghĩ kỹ đã!"

Triệu Uyển Thanh nhìn rất lâu, cô lại duỗi tay *****: "Trên người cũng có sao?"

Phòng San khẽ gật đầu, dùng tay chạm qua bả vai và trước n.g.ự.c mình. Triệu Uyển Thanh cởi áo cô ấy nhìn thử, lúc này mới buông cô ấy ra.

"Tôi đã nắm được tình huống của cô, tôi sẽ liên hệ với giáo sư của mình đang ở thủ đô, ông ấy là bác sĩ khoa ngoại chỉnh hình rất có tiếng ở thủ đô, ông ấy đã từng cứu chữa cho không ít bệnh nhân bị phỏng trong chiến tranh, mặc dù tình huống của cô hơi nghiêm trọng nhưng cũng không phải không có hy vọng."

DTV

Kiểm tra xong, đối mặt với ba đôi mắt trông đợi và tha thiết của họ, câu trả lời Triệu Uyển Thanh đưa ra cũng được xem là nhẹ nhàng nhất.

"Thật... Thật sao?" Bà Phòng hoảng hốt thốt lên, nước mắt chảy dài.

Không biết đầu bếp Phòng đang suy nghĩ đến điều gì, sau cùng ông ấy cắn răng nói: "Vậy tôi cảm ơn cô, nếu thủ đô bên kia có thể chữa trị được, cho dù tôi... Cho dù tôi có bán nhà cũng sẽ đưa San San đến chữa trị."

Được đầu bếp Phòng và bà Phòng liên tục cảm ơn và tiễn ra cửa, Triệu Uyển Thanh vừa bước ra đã nhìn thấy trong ngõ nhỏ có tốp năm tốp ba người đang chụm đầu lại nói chuyện, thế nhưng những người này vừa nhìn thấy cô đi ra đã lập tức đến tìm hiểu tình hình của Phòng San.

Triệu Uyển Thanh nhìn vẻ mặt hóng hớt của họ, sắc mặt cô lạnh lùng: "Bớt tò mò chuyện nhà người khác đi!"

Mấy người này bị cô làm cho nghẹn nên đành giải tán.

Quay về nhà trọ, Triệu Uyển Thanh viết một lá thư cho giáo sư Chu, trình bày tình huống của Phòng San.

Cùng ngày hôm đó cô cũng vội vàng gửi thư đi, sau đó cô đến nhà hàng quốc doanh tìm kiếm đầu bếp béo kia.

"Tôi biết ngay cậu ta sẽ không đồng ý mà..." Đầu bếp béo thờ dài.

Xem ra ông ấy đã biết chuyện xảy ra trong nhà đầu bếp Phòng, cũng biết đầu bếp Phòng không muốn mở quán lẩu nữa nhưng vẫn cho Triệu Uyển Thanh địa chỉ, muốn để Triệu Uyển Thanh đi thử một chuyến.

"Vậy ngài thì sao? Ngài có muốn ra ngoài ăn máng khác không?

Chúng ta hùn vốn mở một nhà hàng lẩu, với kỹ thuật của ngài, bên này tôi sẽ bỏ vốn và quản lý, chúng ta chia lợi nhuận theo tỷ lệ năm năm?"

Hôm nay ở chỗ đầu bếp Phòng, tuy ông ấy đã từ chối lời đề nghị của cô nhưng ông ấy đã đề cử đầu bếp béo ở nhà hàng quốc doanh này.

Năm đó hai người này là đàn anh, đàn em cùng chung thầy, tuy đầu bếp béo không phải học trò được kế thừa năng lực của thầy nhưng khả năng nấu của đầu bếp béo cũng không kém, vẫn đủ năng lực ra ngoài mở nhà hàng.

Điều quan trọng nhất của một nhà hàng lẩu là nước súp, điều này đủ để chống đỡ một nhà hàng lẩu.

Đây cũng chính là lý do Triệu Uyển Thanh nhất định phải tìm đến Xuyên Du xa xôi, tự mình tìm một đầu bếp có năng lực nấu nước súp.

Không phải cô không biết làm một nồi lẩu nhưng khả năng của cô cũng chỉ giới hạn trong phạm vi gia đình, người trong nhà ăn với nhau nên cũng không cần chú ý quá nhiều.

Nhưng nếu mở nhà hàng thì nhất định phải chú ý. Mà Triệu Uyển Thanh đặt hy vọng ở nhà hàng lẩu của mình rất cao, cô hy vọng sau này sẽ bước một bước tiến lớn.

Cho nên, bước *****ên phải tìm đúng người.

Đầu bếp béo nghe cô nói như thế trong lòng cũng bắt đầu ngứa ngáy nhưng vẫn không bỏ được bát sắt ở đây, ông ấy chỉ hỏi: "Có thể... Có thể kiếm tiền sao?"

Triệu Uyển Thanh cười: "Tôi cũng không dám đánh cược nhưng chính sách của quốc gia đang dần buông lỏng và mở rộng, sau này người tự kinh doanh sẽ càng ngày càng nhiều, nếu ngay bây giờ ngài ra tay trước, cuối cùng sẽ có ưu thế hơn người khác."

"Huống hồ sự nghiệp do chính mình gầy dựng nên vẫn cao hơn bưng lấy bát sắt.

Vẻ mặt đầu bếp béo lộ vẻ do dự. Rất lâu sau đó ông ấy mới nói: "Cô để tôi suy nghĩ kỹ đã!"

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Triệu Uyển Thanh nhìn rất lâu, cô lại duỗi tay *****: "Trên người cũng có sao?"Phòng San khẽ gật đầu, dùng tay chạm qua bả vai và trước n.g.ự.c mình. Triệu Uyển Thanh cởi áo cô ấy nhìn thử, lúc này mới buông cô ấy ra."Tôi đã nắm được tình huống của cô, tôi sẽ liên hệ với giáo sư của mình đang ở thủ đô, ông ấy là bác sĩ khoa ngoại chỉnh hình rất có tiếng ở thủ đô, ông ấy đã từng cứu chữa cho không ít bệnh nhân bị phỏng trong chiến tranh, mặc dù tình huống của cô hơi nghiêm trọng nhưng cũng không phải không có hy vọng."DTVKiểm tra xong, đối mặt với ba đôi mắt trông đợi và tha thiết của họ, câu trả lời Triệu Uyển Thanh đưa ra cũng được xem là nhẹ nhàng nhất."Thật... Thật sao?" Bà Phòng hoảng hốt thốt lên, nước mắt chảy dài.Không biết đầu bếp Phòng đang suy nghĩ đến điều gì, sau cùng ông ấy cắn răng nói: "Vậy tôi cảm ơn cô, nếu thủ đô bên kia có thể chữa trị được, cho dù tôi... Cho dù tôi có bán nhà cũng sẽ đưa San San đến chữa trị."Được đầu bếp Phòng và bà Phòng liên tục cảm ơn và tiễn ra cửa, Triệu Uyển Thanh vừa bước ra đã nhìn thấy trong ngõ nhỏ có tốp năm tốp ba người đang chụm đầu lại nói chuyện, thế nhưng những người này vừa nhìn thấy cô đi ra đã lập tức đến tìm hiểu tình hình của Phòng San.Triệu Uyển Thanh nhìn vẻ mặt hóng hớt của họ, sắc mặt cô lạnh lùng: "Bớt tò mò chuyện nhà người khác đi!"Mấy người này bị cô làm cho nghẹn nên đành giải tán.Quay về nhà trọ, Triệu Uyển Thanh viết một lá thư cho giáo sư Chu, trình bày tình huống của Phòng San.Cùng ngày hôm đó cô cũng vội vàng gửi thư đi, sau đó cô đến nhà hàng quốc doanh tìm kiếm đầu bếp béo kia."Tôi biết ngay cậu ta sẽ không đồng ý mà..." Đầu bếp béo thờ dài.Xem ra ông ấy đã biết chuyện xảy ra trong nhà đầu bếp Phòng, cũng biết đầu bếp Phòng không muốn mở quán lẩu nữa nhưng vẫn cho Triệu Uyển Thanh địa chỉ, muốn để Triệu Uyển Thanh đi thử một chuyến."Vậy ngài thì sao? Ngài có muốn ra ngoài ăn máng khác không?Chúng ta hùn vốn mở một nhà hàng lẩu, với kỹ thuật của ngài, bên này tôi sẽ bỏ vốn và quản lý, chúng ta chia lợi nhuận theo tỷ lệ năm năm?"Hôm nay ở chỗ đầu bếp Phòng, tuy ông ấy đã từ chối lời đề nghị của cô nhưng ông ấy đã đề cử đầu bếp béo ở nhà hàng quốc doanh này.Năm đó hai người này là đàn anh, đàn em cùng chung thầy, tuy đầu bếp béo không phải học trò được kế thừa năng lực của thầy nhưng khả năng nấu của đầu bếp béo cũng không kém, vẫn đủ năng lực ra ngoài mở nhà hàng.Điều quan trọng nhất của một nhà hàng lẩu là nước súp, điều này đủ để chống đỡ một nhà hàng lẩu.Đây cũng chính là lý do Triệu Uyển Thanh nhất định phải tìm đến Xuyên Du xa xôi, tự mình tìm một đầu bếp có năng lực nấu nước súp.Không phải cô không biết làm một nồi lẩu nhưng khả năng của cô cũng chỉ giới hạn trong phạm vi gia đình, người trong nhà ăn với nhau nên cũng không cần chú ý quá nhiều.Nhưng nếu mở nhà hàng thì nhất định phải chú ý. Mà Triệu Uyển Thanh đặt hy vọng ở nhà hàng lẩu của mình rất cao, cô hy vọng sau này sẽ bước một bước tiến lớn.Cho nên, bước *****ên phải tìm đúng người.Đầu bếp béo nghe cô nói như thế trong lòng cũng bắt đầu ngứa ngáy nhưng vẫn không bỏ được bát sắt ở đây, ông ấy chỉ hỏi: "Có thể... Có thể kiếm tiền sao?"Triệu Uyển Thanh cười: "Tôi cũng không dám đánh cược nhưng chính sách của quốc gia đang dần buông lỏng và mở rộng, sau này người tự kinh doanh sẽ càng ngày càng nhiều, nếu ngay bây giờ ngài ra tay trước, cuối cùng sẽ có ưu thế hơn người khác.""Huống hồ sự nghiệp do chính mình gầy dựng nên vẫn cao hơn bưng lấy bát sắt.Vẻ mặt đầu bếp béo lộ vẻ do dự. Rất lâu sau đó ông ấy mới nói: "Cô để tôi suy nghĩ kỹ đã!"

Chương 569