Tác giả:

“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…

Chương 627

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Triệu Uyển Thanh mang theo bọn nhỏ trở về nhà, mẹ Lâm vừa về đến nhà đã bắt đầu nhào bột."Con cũng muốn làm vằn thắn!" Thang Viên thấy mẹ và bà nội đang bận việc liền chủ động chạy lại gần.Triệu Uyển Thanh buông d.a.o phay, cười tủm tỉm chọc vào khuôn mặt mềm mại của con gái nhỏ,"Vậy thì tốt, lao động trẻ em có sẵn mà không cần thì thật là lãng phí!""Mẹ, con cũng muốn!" Đoàn Tử chạy nhanh rửa sạch sẽ tay, giơ tay thò qua tới.Màn Thầu thấy em trai em gái đều đến hỗ trợ, tất nhiên là cậu cũng tới giúp.Rất nhau sau đó, ba nhóc con tự nguyện trở thành lao động trẻ em ngồi ở trước mặt bàn, Triệu Uyển Thanh hướng dẫn làm trước một lần, sau đó ba nhóc con liền bắt đầu so đấu làm vằn thắn.*****ên, Màn Thầu nghĩ lại một lượt thao tác của mẹ mình rồi mới bắt đầu hành động gói bánh, chẳng được bao lâu, một cái sủi cảo không tính là đẹp mắt đã được thành hình.Đoàn Tử thò sang rồi nhìn thoáng qua, nói với giọng điệu kiêu ngạo: "Anh cả, anh gói xấu quá! Anh nhìn em gói đây này... Ai da! Anh cả, em sai rồi!"Màn Thầu buông lỗ tai của em trai ra, đúng lý hợp tình đem cái sủi cảo *****ên bản thân đã gói nhét vào trong những cái mà Triệu Uyển Thanh đã gói."Ha ha ha, Màn Thầu gói thật giỏi, lúc mới đầu bà nội học làm vằn thắn cũng không bằng cháu đâu!" Mẹ Lâm động viên cháu trai lớn của mình đến mức không hạn cuối.Bà nội khen anh cả khiến Đoàn Tử có chút không phục, lập tức cầm một cái da sủi cảo, sau đó múc một muỗn nhân đầy tràn bỏ vào, ngón tay liền bóp lại da sủi cảo mềm oặt...Sau đó, một cái sủi cảo thảm không nỡ nhìn liền ra lò.Màn Thầu liếc mắt một cái, nhìn Đoàn Tử mà cười, dù không nói gì nhưng tất cả sự trào phúng đều hiện rõ ở trong đó.Thang Viên cũng nhìn thoáng qua, sau đó ghét bỏ xoa xoa đôi mắt.DTVTriệu Uyển Thanh: "..."Cô cũng chưa nói gì, đem thứ có hình dáng không biết là vật thể gì trên tay con trai thứ hai cầm lấy rồi cố gắng nắn lại, cuối cùng cũng chỉ có thể biến thành một cái sủi cảo có thể ăn được mà thôi.Chỉ có mẹ Lâm tiếp tục không hề có điểm mấu chốt mà khen ngợi: "Tốt lắm, Đoàn Tử gói cũng rất tốt, so với bà nội năm đó thì mạnh hơn nhiều..."Tầm mắt của Triệu Uyển Thanh trở lên mơ hồ, bỗng nhiên tầm mắt của cô lại chạm phải tầm mắt của con gái.Bốn mắt nhìn nhau, hai mẹ con tâm ý tương thông.Cho nên... Mẹ chồng cô / bà nôi năm đó gói sủi cảo là xấu đến mức độ nào chứ?!Trong ba nhóc con, cuối cùng chỉ có Thanh viên gói sủi cảo *****ên là thành công nhất.Triệu Uyển Thanh vui mừng nhìn ngắm sủi cảo, lại nhìn con gái nhỏ, trong nghĩ cuối cùng tay nghề khéo tay của mình cũng được di truyền cho một đứa nhỏ!Đêm đó, người một nhà liền nấu một phần sủi cảo được gói lúc chiều.Thang Viên đánh giá nửa ngày đống sủi cảo ở trong chén, cuối cùng lấy ra một cái sủi cảo có hình dáng đẹp nhất rồi gắp vào bát của Lâm Thiệu Hoa, nói: "Ba ba, đây là sủi cảo Thang Viên đã gói buổi chiều đó ạ!"Lâm Thiệu Hoa xoa b.í.m tóc của con gái, nhướng mày nói: "Hử, đẹp như vậy sao?"Thang Viên nhanh chóng gật đầu, trên mặt cũng nở nụ cười như hoa.Lâm Thiệu Hoa nhanh chóng cắn một miếng sủi cảo, một lúc lâu sau lại nhổ ra một hột táo."Hả? Tại sao lại có táo đỏ chứ?"Mấy đứa nhỏ ở trên bàn cơm cũng đều tò mò ngó lại gần.Triệu Uyển Thanh à một tiếng, nói: "Quả táo đỏ này là em bỏ vào, ai ăn được cái sủi cảo này thì vận may năm sau sẽ tốt nhất đó."Nói xong, Màn Thầu và Đoàn Tử đều hâm mộ nhìn Lâm Thiệu Hoa, Lâm Thiệu Hoa lại nhìn vợ mình.Chỉ có Thang Viên Nhi, nhìn hột táo, lại nhìn ba ba, trên khuôn mặt tràn đầy thống khổ.Ô ô ô, vận may của cô nhóc, cứ như vậy mà bị chính cô nhóc tiễn đi rồi ngô ngô -Trừ tịch đón giao thừa, ba đứa nhỏ cũng chưa chờ được đến 00 giờ thì hai mí mắt đã đánh nhau bôm bốp, mấy người lớn liền để bọn chúng đi ngủ, mẹ Lâm cùng con trai và con dâu tiếp tục đón tân niên xong, lúc này mới về phòng ngủ."Em mới vừa nói năm nay anh có vận may tốt nhất." Triệu Uyển Thanh nằm trên giường liền cảm thấy buồn ngủ, nửa tỉnh nửa mê nghe được giọng nói phía sau của chồng mình.Không đợi cô kịp định thần lại thì anh đã lật thân mình cô lại..."Lâm Thiệu Hoa, em a...""Hiện tại anh phải sử dụng vận may của mình...""Ngô ngô ngô!"

Triệu Uyển Thanh mang theo bọn nhỏ trở về nhà, mẹ Lâm vừa về đến nhà đã bắt đầu nhào bột.

"Con cũng muốn làm vằn thắn!" Thang Viên thấy mẹ và bà nội đang bận việc liền chủ động chạy lại gần.

Triệu Uyển Thanh buông d.a.o phay, cười tủm tỉm chọc vào khuôn mặt mềm mại của con gái nhỏ,"Vậy thì tốt, lao động trẻ em có sẵn mà không cần thì thật là lãng phí!"

"Mẹ, con cũng muốn!" Đoàn Tử chạy nhanh rửa sạch sẽ tay, giơ tay thò qua tới.

Màn Thầu thấy em trai em gái đều đến hỗ trợ, tất nhiên là cậu cũng tới giúp.

Rất nhau sau đó, ba nhóc con tự nguyện trở thành lao động trẻ em ngồi ở trước mặt bàn, Triệu Uyển Thanh hướng dẫn làm trước một lần, sau đó ba nhóc con liền bắt đầu so đấu làm vằn thắn.

*****ên, Màn Thầu nghĩ lại một lượt thao tác của mẹ mình rồi mới bắt đầu hành động gói bánh, chẳng được bao lâu, một cái sủi cảo không tính là đẹp mắt đã được thành hình.

Đoàn Tử thò sang rồi nhìn thoáng qua, nói với giọng điệu kiêu ngạo: "Anh cả, anh gói xấu quá! Anh nhìn em gói đây này... Ai da! Anh cả, em sai rồi!"

Màn Thầu buông lỗ tai của em trai ra, đúng lý hợp tình đem cái sủi cảo *****ên bản thân đã gói nhét vào trong những cái mà Triệu Uyển Thanh đã gói.

"Ha ha ha, Màn Thầu gói thật giỏi, lúc mới đầu bà nội học làm vằn thắn cũng không bằng cháu đâu!" Mẹ Lâm động viên cháu trai lớn của mình đến mức không hạn cuối.

Bà nội khen anh cả khiến Đoàn Tử có chút không phục, lập tức cầm một cái da sủi cảo, sau đó múc một muỗn nhân đầy tràn bỏ vào, ngón tay liền bóp lại da sủi cảo mềm oặt...

Sau đó, một cái sủi cảo thảm không nỡ nhìn liền ra lò.

Màn Thầu liếc mắt một cái, nhìn Đoàn Tử mà cười, dù không nói gì nhưng tất cả sự trào phúng đều hiện rõ ở trong đó.

Thang Viên cũng nhìn thoáng qua, sau đó ghét bỏ xoa xoa đôi mắt.

DTV

Triệu Uyển Thanh: "..."

Cô cũng chưa nói gì, đem thứ có hình dáng không biết là vật thể gì trên tay con trai thứ hai cầm lấy rồi cố gắng nắn lại, cuối cùng cũng chỉ có thể biến thành một cái sủi cảo có thể ăn được mà thôi.

Chỉ có mẹ Lâm tiếp tục không hề có điểm mấu chốt mà khen ngợi: "Tốt lắm, Đoàn Tử gói cũng rất tốt, so với bà nội năm đó thì mạnh hơn nhiều..."

Tầm mắt của Triệu Uyển Thanh trở lên mơ hồ, bỗng nhiên tầm mắt của cô lại chạm phải tầm mắt của con gái.

Bốn mắt nhìn nhau, hai mẹ con tâm ý tương thông.

Cho nên... Mẹ chồng cô / bà nôi năm đó gói sủi cảo là xấu đến mức độ nào chứ?!

Trong ba nhóc con, cuối cùng chỉ có Thanh viên gói sủi cảo *****ên là thành công nhất.

Triệu Uyển Thanh vui mừng nhìn ngắm sủi cảo, lại nhìn con gái nhỏ, trong nghĩ cuối cùng tay nghề khéo tay của mình cũng được di truyền cho một đứa nhỏ!

Đêm đó, người một nhà liền nấu một phần sủi cảo được gói lúc chiều.

Thang Viên đánh giá nửa ngày đống sủi cảo ở trong chén, cuối cùng lấy ra một cái sủi cảo có hình dáng đẹp nhất rồi gắp vào bát của Lâm Thiệu Hoa, nói: "Ba ba, đây là sủi cảo Thang Viên đã gói buổi chiều đó ạ!"

Lâm Thiệu Hoa xoa b.í.m tóc của con gái, nhướng mày nói: "Hử, đẹp như vậy sao?"

Thang Viên nhanh chóng gật đầu, trên mặt cũng nở nụ cười như hoa.

Lâm Thiệu Hoa nhanh chóng cắn một miếng sủi cảo, một lúc lâu sau lại nhổ ra một hột táo.

"Hả? Tại sao lại có táo đỏ chứ?"

Mấy đứa nhỏ ở trên bàn cơm cũng đều tò mò ngó lại gần.

Triệu Uyển Thanh à một tiếng, nói: "Quả táo đỏ này là em bỏ vào, ai ăn được cái sủi cảo này thì vận may năm sau sẽ tốt nhất đó."

Nói xong, Màn Thầu và Đoàn Tử đều hâm mộ nhìn Lâm Thiệu Hoa, Lâm Thiệu Hoa lại nhìn vợ mình.

Chỉ có Thang Viên Nhi, nhìn hột táo, lại nhìn ba ba, trên khuôn mặt tràn đầy thống khổ.

Ô ô ô, vận may của cô nhóc, cứ như vậy mà bị chính cô nhóc tiễn đi rồi ngô ngô -

Trừ tịch đón giao thừa, ba đứa nhỏ cũng chưa chờ được đến 00 giờ thì hai mí mắt đã đánh nhau bôm bốp, mấy người lớn liền để bọn chúng đi ngủ, mẹ Lâm cùng con trai và con dâu tiếp tục đón tân niên xong, lúc này mới về phòng ngủ.

"Em mới vừa nói năm nay anh có vận may tốt nhất." Triệu Uyển Thanh nằm trên giường liền cảm thấy buồn ngủ, nửa tỉnh nửa mê nghe được giọng nói phía sau của chồng mình.

Không đợi cô kịp định thần lại thì anh đã lật thân mình cô lại...

"Lâm Thiệu Hoa, em a..."

"Hiện tại anh phải sử dụng vận may của mình..."

"Ngô ngô ngô!"

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Triệu Uyển Thanh mang theo bọn nhỏ trở về nhà, mẹ Lâm vừa về đến nhà đã bắt đầu nhào bột."Con cũng muốn làm vằn thắn!" Thang Viên thấy mẹ và bà nội đang bận việc liền chủ động chạy lại gần.Triệu Uyển Thanh buông d.a.o phay, cười tủm tỉm chọc vào khuôn mặt mềm mại của con gái nhỏ,"Vậy thì tốt, lao động trẻ em có sẵn mà không cần thì thật là lãng phí!""Mẹ, con cũng muốn!" Đoàn Tử chạy nhanh rửa sạch sẽ tay, giơ tay thò qua tới.Màn Thầu thấy em trai em gái đều đến hỗ trợ, tất nhiên là cậu cũng tới giúp.Rất nhau sau đó, ba nhóc con tự nguyện trở thành lao động trẻ em ngồi ở trước mặt bàn, Triệu Uyển Thanh hướng dẫn làm trước một lần, sau đó ba nhóc con liền bắt đầu so đấu làm vằn thắn.*****ên, Màn Thầu nghĩ lại một lượt thao tác của mẹ mình rồi mới bắt đầu hành động gói bánh, chẳng được bao lâu, một cái sủi cảo không tính là đẹp mắt đã được thành hình.Đoàn Tử thò sang rồi nhìn thoáng qua, nói với giọng điệu kiêu ngạo: "Anh cả, anh gói xấu quá! Anh nhìn em gói đây này... Ai da! Anh cả, em sai rồi!"Màn Thầu buông lỗ tai của em trai ra, đúng lý hợp tình đem cái sủi cảo *****ên bản thân đã gói nhét vào trong những cái mà Triệu Uyển Thanh đã gói."Ha ha ha, Màn Thầu gói thật giỏi, lúc mới đầu bà nội học làm vằn thắn cũng không bằng cháu đâu!" Mẹ Lâm động viên cháu trai lớn của mình đến mức không hạn cuối.Bà nội khen anh cả khiến Đoàn Tử có chút không phục, lập tức cầm một cái da sủi cảo, sau đó múc một muỗn nhân đầy tràn bỏ vào, ngón tay liền bóp lại da sủi cảo mềm oặt...Sau đó, một cái sủi cảo thảm không nỡ nhìn liền ra lò.Màn Thầu liếc mắt một cái, nhìn Đoàn Tử mà cười, dù không nói gì nhưng tất cả sự trào phúng đều hiện rõ ở trong đó.Thang Viên cũng nhìn thoáng qua, sau đó ghét bỏ xoa xoa đôi mắt.DTVTriệu Uyển Thanh: "..."Cô cũng chưa nói gì, đem thứ có hình dáng không biết là vật thể gì trên tay con trai thứ hai cầm lấy rồi cố gắng nắn lại, cuối cùng cũng chỉ có thể biến thành một cái sủi cảo có thể ăn được mà thôi.Chỉ có mẹ Lâm tiếp tục không hề có điểm mấu chốt mà khen ngợi: "Tốt lắm, Đoàn Tử gói cũng rất tốt, so với bà nội năm đó thì mạnh hơn nhiều..."Tầm mắt của Triệu Uyển Thanh trở lên mơ hồ, bỗng nhiên tầm mắt của cô lại chạm phải tầm mắt của con gái.Bốn mắt nhìn nhau, hai mẹ con tâm ý tương thông.Cho nên... Mẹ chồng cô / bà nôi năm đó gói sủi cảo là xấu đến mức độ nào chứ?!Trong ba nhóc con, cuối cùng chỉ có Thanh viên gói sủi cảo *****ên là thành công nhất.Triệu Uyển Thanh vui mừng nhìn ngắm sủi cảo, lại nhìn con gái nhỏ, trong nghĩ cuối cùng tay nghề khéo tay của mình cũng được di truyền cho một đứa nhỏ!Đêm đó, người một nhà liền nấu một phần sủi cảo được gói lúc chiều.Thang Viên đánh giá nửa ngày đống sủi cảo ở trong chén, cuối cùng lấy ra một cái sủi cảo có hình dáng đẹp nhất rồi gắp vào bát của Lâm Thiệu Hoa, nói: "Ba ba, đây là sủi cảo Thang Viên đã gói buổi chiều đó ạ!"Lâm Thiệu Hoa xoa b.í.m tóc của con gái, nhướng mày nói: "Hử, đẹp như vậy sao?"Thang Viên nhanh chóng gật đầu, trên mặt cũng nở nụ cười như hoa.Lâm Thiệu Hoa nhanh chóng cắn một miếng sủi cảo, một lúc lâu sau lại nhổ ra một hột táo."Hả? Tại sao lại có táo đỏ chứ?"Mấy đứa nhỏ ở trên bàn cơm cũng đều tò mò ngó lại gần.Triệu Uyển Thanh à một tiếng, nói: "Quả táo đỏ này là em bỏ vào, ai ăn được cái sủi cảo này thì vận may năm sau sẽ tốt nhất đó."Nói xong, Màn Thầu và Đoàn Tử đều hâm mộ nhìn Lâm Thiệu Hoa, Lâm Thiệu Hoa lại nhìn vợ mình.Chỉ có Thang Viên Nhi, nhìn hột táo, lại nhìn ba ba, trên khuôn mặt tràn đầy thống khổ.Ô ô ô, vận may của cô nhóc, cứ như vậy mà bị chính cô nhóc tiễn đi rồi ngô ngô -Trừ tịch đón giao thừa, ba đứa nhỏ cũng chưa chờ được đến 00 giờ thì hai mí mắt đã đánh nhau bôm bốp, mấy người lớn liền để bọn chúng đi ngủ, mẹ Lâm cùng con trai và con dâu tiếp tục đón tân niên xong, lúc này mới về phòng ngủ."Em mới vừa nói năm nay anh có vận may tốt nhất." Triệu Uyển Thanh nằm trên giường liền cảm thấy buồn ngủ, nửa tỉnh nửa mê nghe được giọng nói phía sau của chồng mình.Không đợi cô kịp định thần lại thì anh đã lật thân mình cô lại..."Lâm Thiệu Hoa, em a...""Hiện tại anh phải sử dụng vận may của mình...""Ngô ngô ngô!"

Chương 627