“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 628
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Tháng giêng, khắp nơi đi chúc tết, nơi nơi đi ăn cỗ uống rượu.Trẻ em chạy chơi trên phố, đi hết nhà này đến nhà kia, vô cùng náo nhiệt. Người lớn thì tụ tập cùng nhau nói chuyện thiên hạ, cuộc sống trải qua vô cùng an nhàn.Lâm Thiệu Hoa ngoại trừ việc đi chúc tết đằng ngoại ra thì cũng không có đi nhiều nơi khác nữa, mặc dù trong thôn có không ít lời mời nhưng phần lớn là anh đều từ chối, chỉ có đại đội trưởng mời đến nhà ăn cơm thì anh mới bắt buộc phải đi.Trong bữa tiệc tất nhiên không thể thiếu được phần kính rượu, cũng may tửu lượng của anh khá tốt, nên sau khi ăn cơm xong vẫn có thể dẫn theo em hai, em ba về nhà.Ba anh em ở bên nhau, cùng nhau nói chuyện rôm rả.Chủ yếu là Lâm Thiệu Hoa nói, Lâm nhị và Lâm Tam lắng nghe.Buổi tối khi trở về nhà, được anh cả chỉ điểm, Lâm Nhị lập tức bàn chuyện muốn mua nhà trên thành phố với Chu Hồng Anh.Chu Hồng Anh từ trên giường đất ngồi dậy kinh ngạc,"Mua nhà? Còn là mua ở trên thành phố?"Mấy năm nay, cuộc sống của nhà bọn họ khá tốt, nhưng Chu Hồng Anh nào dám nghĩ đến chuyện mua nhà trên thành phố! Nhiều nhất là nghĩ mua một căn ở trong huyện, sau đó một nhà cùng nhau ở trên huyện thành mà thôi.Cô ấy cho rằng lý tưởng của mình như vậy đã đủ tham vọng rồi, không nghĩ tới người đàn ông của cô ấy còn có chí hướng cao xa hơn.Lâm nhị sợ giọng của cô ấy lớn đánh thức cha mẹ ở phòng bên cạnh nên vội kéo cô vào trong ổ chăn ấm, nói: "Đúng vậy, là mua nhà thành phố."Chu Hồng Anh lập tức há to miệng."Hôm nay. anh cả cùng anh và em ba nói, về sau này, nhà sẽ càng ngày càng đắt, hơn nữa còn có thể xuất hiện buôn bán nhà đất, nghĩa là nhà đất cũng sẽ được bán như là một món hàng hóa nào đó."DTV"Hơn nữa nhà chúng ta có hai đứa nhỏ đang dần lớn lên, hiện giờ thì không thấy chênh lệch gì, những đợi năm năm, mười năm nữa, thì chắc hẳn sẽ có chênh lệch lớn! Vì sao? Vì trình độ giáo dục! Trình độ giáo dục trong tỉnh đúng là tốt nhất, nhưng tỉnh lị cách chúng ta quá xa. Vậy nên lên thành phố là chuyện khá tốt"."Anh tính như này, hiện giờ tiền tích cóp nhà chúng ta có thể đủ để mua nhà rồi, so với mua ở huyện, không bằng mua một căn ở thành phố đi, đến lúc đó ta sẽ đón cha mẹ, ông bà lên, một nhà chúng ta đều là người thành phố rồi ha ha ha..."Lâm Nhị càng nghĩ càng thấy tốt, không nhịn được mà bật cười lớn.Chu Hồng Anh cũng bị tương lai mà cậu ấy miêu tả làm cho mê hoặc, hai vợ chồng vui vẻ ôm nhau cười."Không được, nếu nhà chúng ta lên thành phố thì Trần Ký trong huyện phải làm sao?"Trong phút chốc, căn phòng lập tức im lặng.Lâm Nhị cũng buồn rầu: "Đúng vậy, em còn phải để ý Trần Ký."Chu Hồng Anh lập tức xị mặt xuống,"Không được, việc này chúng ta phải tính toán lại."Lâm Nhị vỡ mộng, thở dài, rầu rĩ ngủ.Ngày thứ hai, Chu Hồng Anh tới tìm Triệu Uyển Thanh nói về việc này, Triệu Uyển Thanh cũng tán thành mục tiêu mua nhà trên thành phố của bọn họ."Em cảm thấy Lục Muội thế nào?" Người *****ên Triệu Uyển Thanh nghĩ đến chính là Lâm Lục Muội.Lâm Lục Muội từ khi được Triệu Uyển Thanh tìm đến làm thu ngân thì cũng đã làm được nhiều năm, hiện giờ vẫn còn ở Trần Ký.Chu Hồng Anh cũng cảm thấy chọn cô này không tồi, nhưng vẫn không khỏi có chút nuối tiếc.Thật vất vả mới có thể lên làm cửa hàng trưởng của Trần Ký, lúc này làm còn chưa được một năm mà phải buông tay như vậy.Triệu Uyển Thanh nhìn ra được rối rắm trên mặt cô ấy, nói: "Em và em hai dọn lên thành phố, chị cũng có thể để Trần Ký theo các em chạy lên đó."Chu Hồng Anh kích động nói: "Thật sao?"Triệu Uyển Thanh gật đầu,"Đương nhiên, chỉ là, vấn đề chịu trách nhiệm trên thành phố sẽ do em tự giải quyết, chị chỉ phụ trách chỉ em kỹ năng rồi ngồi đợi chia hoa hồng mà thôi."Chu Hồng Anh nghe được Triệu Uyển Thanh nói muốn dạy cho mình thì cảm kích đến nước mắt liền chảy ra.
Tháng giêng, khắp nơi đi chúc tết, nơi nơi đi ăn cỗ uống rượu.
Trẻ em chạy chơi trên phố, đi hết nhà này đến nhà kia, vô cùng náo nhiệt. Người lớn thì tụ tập cùng nhau nói chuyện thiên hạ, cuộc sống trải qua vô cùng an nhàn.
Lâm Thiệu Hoa ngoại trừ việc đi chúc tết đằng ngoại ra thì cũng không có đi nhiều nơi khác nữa, mặc dù trong thôn có không ít lời mời nhưng phần lớn là anh đều từ chối, chỉ có đại đội trưởng mời đến nhà ăn cơm thì anh mới bắt buộc phải đi.
Trong bữa tiệc tất nhiên không thể thiếu được phần kính rượu, cũng may tửu lượng của anh khá tốt, nên sau khi ăn cơm xong vẫn có thể dẫn theo em hai, em ba về nhà.
Ba anh em ở bên nhau, cùng nhau nói chuyện rôm rả.
Chủ yếu là Lâm Thiệu Hoa nói, Lâm nhị và Lâm Tam lắng nghe.
Buổi tối khi trở về nhà, được anh cả chỉ điểm, Lâm Nhị lập tức bàn chuyện muốn mua nhà trên thành phố với Chu Hồng Anh.
Chu Hồng Anh từ trên giường đất ngồi dậy kinh ngạc,"Mua nhà? Còn là mua ở trên thành phố?"
Mấy năm nay, cuộc sống của nhà bọn họ khá tốt, nhưng Chu Hồng Anh nào dám nghĩ đến chuyện mua nhà trên thành phố! Nhiều nhất là nghĩ mua một căn ở trong huyện, sau đó một nhà cùng nhau ở trên huyện thành mà thôi.
Cô ấy cho rằng lý tưởng của mình như vậy đã đủ tham vọng rồi, không nghĩ tới người đàn ông của cô ấy còn có chí hướng cao xa hơn.
Lâm nhị sợ giọng của cô ấy lớn đánh thức cha mẹ ở phòng bên cạnh nên vội kéo cô vào trong ổ chăn ấm, nói: "Đúng vậy, là mua nhà thành phố."
Chu Hồng Anh lập tức há to miệng.
"Hôm nay. anh cả cùng anh và em ba nói, về sau này, nhà sẽ càng ngày càng đắt, hơn nữa còn có thể xuất hiện buôn bán nhà đất, nghĩa là nhà đất cũng sẽ được bán như là một món hàng hóa nào đó."
DTV
"Hơn nữa nhà chúng ta có hai đứa nhỏ đang dần lớn lên, hiện giờ thì không thấy chênh lệch gì, những đợi năm năm, mười năm nữa, thì chắc hẳn sẽ có chênh lệch lớn! Vì sao? Vì trình độ giáo dục! Trình độ giáo dục trong tỉnh đúng là tốt nhất, nhưng tỉnh lị cách chúng ta quá xa. Vậy nên lên thành phố là chuyện khá tốt".
"Anh tính như này, hiện giờ tiền tích cóp nhà chúng ta có thể đủ để mua nhà rồi, so với mua ở huyện, không bằng mua một căn ở thành phố đi, đến lúc đó ta sẽ đón cha mẹ, ông bà lên, một nhà chúng ta đều là người thành phố rồi ha ha ha..."
Lâm Nhị càng nghĩ càng thấy tốt, không nhịn được mà bật cười lớn.
Chu Hồng Anh cũng bị tương lai mà cậu ấy miêu tả làm cho mê hoặc, hai vợ chồng vui vẻ ôm nhau cười.
"Không được, nếu nhà chúng ta lên thành phố thì Trần Ký trong huyện phải làm sao?"
Trong phút chốc, căn phòng lập tức im lặng.
Lâm Nhị cũng buồn rầu: "Đúng vậy, em còn phải để ý Trần Ký."
Chu Hồng Anh lập tức xị mặt xuống,"Không được, việc này chúng ta phải tính toán lại."
Lâm Nhị vỡ mộng, thở dài, rầu rĩ ngủ.
Ngày thứ hai, Chu Hồng Anh tới tìm Triệu Uyển Thanh nói về việc này, Triệu Uyển Thanh cũng tán thành mục tiêu mua nhà trên thành phố của bọn họ.
"Em cảm thấy Lục Muội thế nào?" Người *****ên Triệu Uyển Thanh nghĩ đến chính là Lâm Lục Muội.
Lâm Lục Muội từ khi được Triệu Uyển Thanh tìm đến làm thu ngân thì cũng đã làm được nhiều năm, hiện giờ vẫn còn ở Trần Ký.
Chu Hồng Anh cũng cảm thấy chọn cô này không tồi, nhưng vẫn không khỏi có chút nuối tiếc.
Thật vất vả mới có thể lên làm cửa hàng trưởng của Trần Ký, lúc này làm còn chưa được một năm mà phải buông tay như vậy.
Triệu Uyển Thanh nhìn ra được rối rắm trên mặt cô ấy, nói: "Em và em hai dọn lên thành phố, chị cũng có thể để Trần Ký theo các em chạy lên đó."
Chu Hồng Anh kích động nói: "Thật sao?"
Triệu Uyển Thanh gật đầu,"Đương nhiên, chỉ là, vấn đề chịu trách nhiệm trên thành phố sẽ do em tự giải quyết, chị chỉ phụ trách chỉ em kỹ năng rồi ngồi đợi chia hoa hồng mà thôi."
Chu Hồng Anh nghe được Triệu Uyển Thanh nói muốn dạy cho mình thì cảm kích đến nước mắt liền chảy ra.
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Tháng giêng, khắp nơi đi chúc tết, nơi nơi đi ăn cỗ uống rượu.Trẻ em chạy chơi trên phố, đi hết nhà này đến nhà kia, vô cùng náo nhiệt. Người lớn thì tụ tập cùng nhau nói chuyện thiên hạ, cuộc sống trải qua vô cùng an nhàn.Lâm Thiệu Hoa ngoại trừ việc đi chúc tết đằng ngoại ra thì cũng không có đi nhiều nơi khác nữa, mặc dù trong thôn có không ít lời mời nhưng phần lớn là anh đều từ chối, chỉ có đại đội trưởng mời đến nhà ăn cơm thì anh mới bắt buộc phải đi.Trong bữa tiệc tất nhiên không thể thiếu được phần kính rượu, cũng may tửu lượng của anh khá tốt, nên sau khi ăn cơm xong vẫn có thể dẫn theo em hai, em ba về nhà.Ba anh em ở bên nhau, cùng nhau nói chuyện rôm rả.Chủ yếu là Lâm Thiệu Hoa nói, Lâm nhị và Lâm Tam lắng nghe.Buổi tối khi trở về nhà, được anh cả chỉ điểm, Lâm Nhị lập tức bàn chuyện muốn mua nhà trên thành phố với Chu Hồng Anh.Chu Hồng Anh từ trên giường đất ngồi dậy kinh ngạc,"Mua nhà? Còn là mua ở trên thành phố?"Mấy năm nay, cuộc sống của nhà bọn họ khá tốt, nhưng Chu Hồng Anh nào dám nghĩ đến chuyện mua nhà trên thành phố! Nhiều nhất là nghĩ mua một căn ở trong huyện, sau đó một nhà cùng nhau ở trên huyện thành mà thôi.Cô ấy cho rằng lý tưởng của mình như vậy đã đủ tham vọng rồi, không nghĩ tới người đàn ông của cô ấy còn có chí hướng cao xa hơn.Lâm nhị sợ giọng của cô ấy lớn đánh thức cha mẹ ở phòng bên cạnh nên vội kéo cô vào trong ổ chăn ấm, nói: "Đúng vậy, là mua nhà thành phố."Chu Hồng Anh lập tức há to miệng."Hôm nay. anh cả cùng anh và em ba nói, về sau này, nhà sẽ càng ngày càng đắt, hơn nữa còn có thể xuất hiện buôn bán nhà đất, nghĩa là nhà đất cũng sẽ được bán như là một món hàng hóa nào đó."DTV"Hơn nữa nhà chúng ta có hai đứa nhỏ đang dần lớn lên, hiện giờ thì không thấy chênh lệch gì, những đợi năm năm, mười năm nữa, thì chắc hẳn sẽ có chênh lệch lớn! Vì sao? Vì trình độ giáo dục! Trình độ giáo dục trong tỉnh đúng là tốt nhất, nhưng tỉnh lị cách chúng ta quá xa. Vậy nên lên thành phố là chuyện khá tốt"."Anh tính như này, hiện giờ tiền tích cóp nhà chúng ta có thể đủ để mua nhà rồi, so với mua ở huyện, không bằng mua một căn ở thành phố đi, đến lúc đó ta sẽ đón cha mẹ, ông bà lên, một nhà chúng ta đều là người thành phố rồi ha ha ha..."Lâm Nhị càng nghĩ càng thấy tốt, không nhịn được mà bật cười lớn.Chu Hồng Anh cũng bị tương lai mà cậu ấy miêu tả làm cho mê hoặc, hai vợ chồng vui vẻ ôm nhau cười."Không được, nếu nhà chúng ta lên thành phố thì Trần Ký trong huyện phải làm sao?"Trong phút chốc, căn phòng lập tức im lặng.Lâm Nhị cũng buồn rầu: "Đúng vậy, em còn phải để ý Trần Ký."Chu Hồng Anh lập tức xị mặt xuống,"Không được, việc này chúng ta phải tính toán lại."Lâm Nhị vỡ mộng, thở dài, rầu rĩ ngủ.Ngày thứ hai, Chu Hồng Anh tới tìm Triệu Uyển Thanh nói về việc này, Triệu Uyển Thanh cũng tán thành mục tiêu mua nhà trên thành phố của bọn họ."Em cảm thấy Lục Muội thế nào?" Người *****ên Triệu Uyển Thanh nghĩ đến chính là Lâm Lục Muội.Lâm Lục Muội từ khi được Triệu Uyển Thanh tìm đến làm thu ngân thì cũng đã làm được nhiều năm, hiện giờ vẫn còn ở Trần Ký.Chu Hồng Anh cũng cảm thấy chọn cô này không tồi, nhưng vẫn không khỏi có chút nuối tiếc.Thật vất vả mới có thể lên làm cửa hàng trưởng của Trần Ký, lúc này làm còn chưa được một năm mà phải buông tay như vậy.Triệu Uyển Thanh nhìn ra được rối rắm trên mặt cô ấy, nói: "Em và em hai dọn lên thành phố, chị cũng có thể để Trần Ký theo các em chạy lên đó."Chu Hồng Anh kích động nói: "Thật sao?"Triệu Uyển Thanh gật đầu,"Đương nhiên, chỉ là, vấn đề chịu trách nhiệm trên thành phố sẽ do em tự giải quyết, chị chỉ phụ trách chỉ em kỹ năng rồi ngồi đợi chia hoa hồng mà thôi."Chu Hồng Anh nghe được Triệu Uyển Thanh nói muốn dạy cho mình thì cảm kích đến nước mắt liền chảy ra.