Tác giả:

“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…

Chương 674

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Tiệc qua được một nửa thì cửa phòng đột nhiên mở ra.Một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp bước vào nói: "Xin lỗi, tôi đến muộn."Tưởng Tuyết mặc một bộ quần áo bó sát người, trên tay cầm một chiếc túi da, chân đi giày cao gót bước vào.Không khí trong phòng đột nhiên im lặng, mọi người đều nhìn về phía cô ta.Tưởng Tuyết khẽ nâng khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của mình lên, ánh mắt quét qua toàn bộ phòng, khẽ dừng lại một giây khi nhìn đến bàn nào đó, sau đó khóe môi khẽ cong lên...Trong văn phòng, ba người đang làm tổng kết cuối cùng về quyết toán năm nay của công ty, lợi nhuận cực kỳ khả quan.Chỉ tính riêng lợi nhuận hàng năm của tổng cửa hàng Kela Bắc Kinh đã là hơn 4 vạn 6 nghìn đồng rồi, mà chi nhánh ở Thượng Hải mặc dù mới khai trương được một quý nhưng lợi nhuận cũng đã lên tới hơn 1 vạn 3 nghìn đồng rồi.Khoản lợi nhuận này đều bao gồm cả việc bán trà sữa, cho nên chỉ tính riêng năm nay, lợi nhuận của cửa hàng lẩu Kela đã lên đến 5 vạn 9 nghìn đồng.DTV"Sau khi trừ đi 2 vạn 7 nghìn đồng cho khoản chi mua cửa hàng ở Thượng Hải cùng với 2 nghìn đồng cho việc trang hoàng, lợi nhuận còn lại của năm nay là 3 vạn đồng, hiện tại tổng lợi nhuận của công ty đang có là gần 4 vạn đồng." Triệu Uyển Thanh nói.Khi nghe thấy con số này, cả đầu bếp Chu và đầu bếp Phòng đều cười tít cả mắt.Đầu năm khi bọn họ hạch toán lần *****ên, ba người đã nhịn không lấy tiền hoa hồng mà giữ lại toàn bộ số tiền trong tài khoản để tiếp tục mở rộng cửa hàng.Chỉ trong một năm thời gian, lợi nhuận của cửa hàng đã tăng gấp đôi, hơn nữa, công ty hiện tại đã có cửa hàng bất động sản của riêng mình ở Thượng Hải.Hai người đồng loạt dùng ánh mắt tràn đầy nể phục nhìn về phía Triệu Uyển Thanh.Trước kia hai người họ nghe giám đốc Triệu nói không chia cổ phần, mà tiếp tục thực hiện mở rộng quả thực là đúng đắn!Đầu bếp Chu là người *****ên không giữ được bình tĩnh, ông ấy kích động đứng dậy nói: "Giám đốc Triệu, cháu nói đi, năm sau chúng ta định làm gì, số tiền này nhất định phải dùng để mở rộng cửa hàng lẩu!"Đầu bếp Phòng cũng cùng ý kiến gật đầu, hiển nhiên cũng cảm thấy cửa hàng lẩu nên tiếp tục mở rộng.Triệu Uyển Thanh đặt tay trên đầu gối, ngẩng đầu nhìn hai đối tác của mình nói: "Hai người có thể không cần chia lợi nhuận, giữ lại để tiếp tục mở rộng công ty. Nhưng tiếp tục mở thêm cửa hàng lẩu... Cháu không nghĩ đây là sự lựa chọn tốt nhất."Hai vị đối tác lập tức há hốc mồm hỏi: "Cái gì? Điều này là sao?"Triệu Uyển Thanh đứng dậy, đi đến chiếc bảng đen lớn trước phòng họp, lấy một viên phấn bắt đầu viết vẽ, nói: "Hai người xem một chút, đây là đường biểu đồ lợi nhuận hàng tháng của cửa hàng lẩu Kela ở Bắc Kinh kể từ khi khai trương đến nay, từ lúc đầu còn thấp, dần dần cao lên, ở giữa là thời gian nghỉ hàng ế hàng, lợi nhuận giảm xuống, sau đó lại tiếp tục đường biểu đồ tiếp tục thong thả tăng dần lên cho đến tháng 11, khi đường biểu đồ dần dần thẳng tắp.Cô vẽ ra một đường tiếp tuyến trên đường biểu đồ thẳng, đường tiếp tuyến đó cũng bằng phẳng như vậy."Chỗ này, lợi nhuận của cửa hàng bằng 0. Nếu như chúng ta tiếp tục mở rộng, cụ thể hơn là tiếp tục mở rộng ở Bắc Kinh, như vậy thì tổng lợi nhuận của chúng ta sẽ bị giảm xuống."Biểu đồ mà Triệu Uyển Thanh đang sử dụng là mô hình kinh tế tương đối phổ biến, cái gọi là giới hạn của lợi nhuận chính là độ dốc của đường tiếp tuyến mà cô vừa vẽ.Khi tiếp tuyến nằm ngang bằng thì tỷ suất lợi nhuận sẽ bằng 0.Điều này cũng có nghĩa là lợi nhuận trên mỗi đơn vị thu được khi tiếp tục mở rộng sẽ bị giảm đi.Đầu bếp Phòng cau mày nhìn mô hình mà cô vẽ trên bảng, trầm ngâm suy nghĩ. Đầu bếp Chu là dân quê, nhìn những ký hiệu trên bảng đen, ký ức về việc đi học nghe không hiểu giáo viên đang giảng gì lại lần nữa tấn công ông ấy, khiến ông ấy không nhịn được lạnh cả sống lưng."Chú... chú vẫn không hiểu lắm..." Đầu bếp Chu có chút xấu hổ nhìn về phía Triệu Uyển Thanh.Triệu Uyển Thanh xoa cằm nói: "Nói một cách đơn giản chính là từ mô hình này chúng ta đưa ra kết luận – Việc kinh doanh của cửa hàng lẩu ở Bắc Kinh đang có xu thế bão hòa, nếu chúng ta lại mở rộng cửa hàng lẩu ở đây, tổng doanh thu có thể sẽ không cao được như doanh thu của cửa hàng hiện tại."

Tiệc qua được một nửa thì cửa phòng đột nhiên mở ra.

Một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp bước vào nói: "Xin lỗi, tôi đến muộn."

Tưởng Tuyết mặc một bộ quần áo bó sát người, trên tay cầm một chiếc túi da, chân đi giày cao gót bước vào.

Không khí trong phòng đột nhiên im lặng, mọi người đều nhìn về phía cô ta.

Tưởng Tuyết khẽ nâng khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của mình lên, ánh mắt quét qua toàn bộ phòng, khẽ dừng lại một giây khi nhìn đến bàn nào đó, sau đó khóe môi khẽ cong lên...

Trong văn phòng, ba người đang làm tổng kết cuối cùng về quyết toán năm nay của công ty, lợi nhuận cực kỳ khả quan.

Chỉ tính riêng lợi nhuận hàng năm của tổng cửa hàng Kela Bắc Kinh đã là hơn 4 vạn 6 nghìn đồng rồi, mà chi nhánh ở Thượng Hải mặc dù mới khai trương được một quý nhưng lợi nhuận cũng đã lên tới hơn 1 vạn 3 nghìn đồng rồi.

Khoản lợi nhuận này đều bao gồm cả việc bán trà sữa, cho nên chỉ tính riêng năm nay, lợi nhuận của cửa hàng lẩu Kela đã lên đến 5 vạn 9 nghìn đồng.

DTV

"Sau khi trừ đi 2 vạn 7 nghìn đồng cho khoản chi mua cửa hàng ở Thượng Hải cùng với 2 nghìn đồng cho việc trang hoàng, lợi nhuận còn lại của năm nay là 3 vạn đồng, hiện tại tổng lợi nhuận của công ty đang có là gần 4 vạn đồng." Triệu Uyển Thanh nói.

Khi nghe thấy con số này, cả đầu bếp Chu và đầu bếp Phòng đều cười tít cả mắt.

Đầu năm khi bọn họ hạch toán lần *****ên, ba người đã nhịn không lấy tiền hoa hồng mà giữ lại toàn bộ số tiền trong tài khoản để tiếp tục mở rộng cửa hàng.

Chỉ trong một năm thời gian, lợi nhuận của cửa hàng đã tăng gấp đôi, hơn nữa, công ty hiện tại đã có cửa hàng bất động sản của riêng mình ở Thượng Hải.

Hai người đồng loạt dùng ánh mắt tràn đầy nể phục nhìn về phía Triệu Uyển Thanh.

Trước kia hai người họ nghe giám đốc Triệu nói không chia cổ phần, mà tiếp tục thực hiện mở rộng quả thực là đúng đắn!

Đầu bếp Chu là người *****ên không giữ được bình tĩnh, ông ấy kích động đứng dậy nói: "Giám đốc Triệu, cháu nói đi, năm sau chúng ta định làm gì, số tiền này nhất định phải dùng để mở rộng cửa hàng lẩu!"

Đầu bếp Phòng cũng cùng ý kiến gật đầu, hiển nhiên cũng cảm thấy cửa hàng lẩu nên tiếp tục mở rộng.

Triệu Uyển Thanh đặt tay trên đầu gối, ngẩng đầu nhìn hai đối tác của mình nói: "Hai người có thể không cần chia lợi nhuận, giữ lại để tiếp tục mở rộng công ty. Nhưng tiếp tục mở thêm cửa hàng lẩu... Cháu không nghĩ đây là sự lựa chọn tốt nhất."

Hai vị đối tác lập tức há hốc mồm hỏi: "Cái gì? Điều này là sao?"

Triệu Uyển Thanh đứng dậy, đi đến chiếc bảng đen lớn trước phòng họp, lấy một viên phấn bắt đầu viết vẽ, nói: "Hai người xem một chút, đây là đường biểu đồ lợi nhuận hàng tháng của cửa hàng lẩu Kela ở Bắc Kinh kể từ khi khai trương đến nay, từ lúc đầu còn thấp, dần dần cao lên, ở giữa là thời gian nghỉ hàng ế hàng, lợi nhuận giảm xuống, sau đó lại tiếp tục đường biểu đồ tiếp tục thong thả tăng dần lên cho đến tháng 11, khi đường biểu đồ dần dần thẳng tắp.

Cô vẽ ra một đường tiếp tuyến trên đường biểu đồ thẳng, đường tiếp tuyến đó cũng bằng phẳng như vậy.

"Chỗ này, lợi nhuận của cửa hàng bằng 0. Nếu như chúng ta tiếp tục mở rộng, cụ thể hơn là tiếp tục mở rộng ở Bắc Kinh, như vậy thì tổng lợi nhuận của chúng ta sẽ bị giảm xuống."

Biểu đồ mà Triệu Uyển Thanh đang sử dụng là mô hình kinh tế tương đối phổ biến, cái gọi là giới hạn của lợi nhuận chính là độ dốc của đường tiếp tuyến mà cô vừa vẽ.

Khi tiếp tuyến nằm ngang bằng thì tỷ suất lợi nhuận sẽ bằng 0.

Điều này cũng có nghĩa là lợi nhuận trên mỗi đơn vị thu được khi tiếp tục mở rộng sẽ bị giảm đi.

Đầu bếp Phòng cau mày nhìn mô hình mà cô vẽ trên bảng, trầm ngâm suy nghĩ. Đầu bếp Chu là dân quê, nhìn những ký hiệu trên bảng đen, ký ức về việc đi học nghe không hiểu giáo viên đang giảng gì lại lần nữa tấn công ông ấy, khiến ông ấy không nhịn được lạnh cả sống lưng.

"Chú... chú vẫn không hiểu lắm..." Đầu bếp Chu có chút xấu hổ nhìn về phía Triệu Uyển Thanh.

Triệu Uyển Thanh xoa cằm nói: "Nói một cách đơn giản chính là từ mô hình này chúng ta đưa ra kết luận – Việc kinh doanh của cửa hàng lẩu ở Bắc Kinh đang có xu thế bão hòa, nếu chúng ta lại mở rộng cửa hàng lẩu ở đây, tổng doanh thu có thể sẽ không cao được như doanh thu của cửa hàng hiện tại."

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Tiệc qua được một nửa thì cửa phòng đột nhiên mở ra.Một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp bước vào nói: "Xin lỗi, tôi đến muộn."Tưởng Tuyết mặc một bộ quần áo bó sát người, trên tay cầm một chiếc túi da, chân đi giày cao gót bước vào.Không khí trong phòng đột nhiên im lặng, mọi người đều nhìn về phía cô ta.Tưởng Tuyết khẽ nâng khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của mình lên, ánh mắt quét qua toàn bộ phòng, khẽ dừng lại một giây khi nhìn đến bàn nào đó, sau đó khóe môi khẽ cong lên...Trong văn phòng, ba người đang làm tổng kết cuối cùng về quyết toán năm nay của công ty, lợi nhuận cực kỳ khả quan.Chỉ tính riêng lợi nhuận hàng năm của tổng cửa hàng Kela Bắc Kinh đã là hơn 4 vạn 6 nghìn đồng rồi, mà chi nhánh ở Thượng Hải mặc dù mới khai trương được một quý nhưng lợi nhuận cũng đã lên tới hơn 1 vạn 3 nghìn đồng rồi.Khoản lợi nhuận này đều bao gồm cả việc bán trà sữa, cho nên chỉ tính riêng năm nay, lợi nhuận của cửa hàng lẩu Kela đã lên đến 5 vạn 9 nghìn đồng.DTV"Sau khi trừ đi 2 vạn 7 nghìn đồng cho khoản chi mua cửa hàng ở Thượng Hải cùng với 2 nghìn đồng cho việc trang hoàng, lợi nhuận còn lại của năm nay là 3 vạn đồng, hiện tại tổng lợi nhuận của công ty đang có là gần 4 vạn đồng." Triệu Uyển Thanh nói.Khi nghe thấy con số này, cả đầu bếp Chu và đầu bếp Phòng đều cười tít cả mắt.Đầu năm khi bọn họ hạch toán lần *****ên, ba người đã nhịn không lấy tiền hoa hồng mà giữ lại toàn bộ số tiền trong tài khoản để tiếp tục mở rộng cửa hàng.Chỉ trong một năm thời gian, lợi nhuận của cửa hàng đã tăng gấp đôi, hơn nữa, công ty hiện tại đã có cửa hàng bất động sản của riêng mình ở Thượng Hải.Hai người đồng loạt dùng ánh mắt tràn đầy nể phục nhìn về phía Triệu Uyển Thanh.Trước kia hai người họ nghe giám đốc Triệu nói không chia cổ phần, mà tiếp tục thực hiện mở rộng quả thực là đúng đắn!Đầu bếp Chu là người *****ên không giữ được bình tĩnh, ông ấy kích động đứng dậy nói: "Giám đốc Triệu, cháu nói đi, năm sau chúng ta định làm gì, số tiền này nhất định phải dùng để mở rộng cửa hàng lẩu!"Đầu bếp Phòng cũng cùng ý kiến gật đầu, hiển nhiên cũng cảm thấy cửa hàng lẩu nên tiếp tục mở rộng.Triệu Uyển Thanh đặt tay trên đầu gối, ngẩng đầu nhìn hai đối tác của mình nói: "Hai người có thể không cần chia lợi nhuận, giữ lại để tiếp tục mở rộng công ty. Nhưng tiếp tục mở thêm cửa hàng lẩu... Cháu không nghĩ đây là sự lựa chọn tốt nhất."Hai vị đối tác lập tức há hốc mồm hỏi: "Cái gì? Điều này là sao?"Triệu Uyển Thanh đứng dậy, đi đến chiếc bảng đen lớn trước phòng họp, lấy một viên phấn bắt đầu viết vẽ, nói: "Hai người xem một chút, đây là đường biểu đồ lợi nhuận hàng tháng của cửa hàng lẩu Kela ở Bắc Kinh kể từ khi khai trương đến nay, từ lúc đầu còn thấp, dần dần cao lên, ở giữa là thời gian nghỉ hàng ế hàng, lợi nhuận giảm xuống, sau đó lại tiếp tục đường biểu đồ tiếp tục thong thả tăng dần lên cho đến tháng 11, khi đường biểu đồ dần dần thẳng tắp.Cô vẽ ra một đường tiếp tuyến trên đường biểu đồ thẳng, đường tiếp tuyến đó cũng bằng phẳng như vậy."Chỗ này, lợi nhuận của cửa hàng bằng 0. Nếu như chúng ta tiếp tục mở rộng, cụ thể hơn là tiếp tục mở rộng ở Bắc Kinh, như vậy thì tổng lợi nhuận của chúng ta sẽ bị giảm xuống."Biểu đồ mà Triệu Uyển Thanh đang sử dụng là mô hình kinh tế tương đối phổ biến, cái gọi là giới hạn của lợi nhuận chính là độ dốc của đường tiếp tuyến mà cô vừa vẽ.Khi tiếp tuyến nằm ngang bằng thì tỷ suất lợi nhuận sẽ bằng 0.Điều này cũng có nghĩa là lợi nhuận trên mỗi đơn vị thu được khi tiếp tục mở rộng sẽ bị giảm đi.Đầu bếp Phòng cau mày nhìn mô hình mà cô vẽ trên bảng, trầm ngâm suy nghĩ. Đầu bếp Chu là dân quê, nhìn những ký hiệu trên bảng đen, ký ức về việc đi học nghe không hiểu giáo viên đang giảng gì lại lần nữa tấn công ông ấy, khiến ông ấy không nhịn được lạnh cả sống lưng."Chú... chú vẫn không hiểu lắm..." Đầu bếp Chu có chút xấu hổ nhìn về phía Triệu Uyển Thanh.Triệu Uyển Thanh xoa cằm nói: "Nói một cách đơn giản chính là từ mô hình này chúng ta đưa ra kết luận – Việc kinh doanh của cửa hàng lẩu ở Bắc Kinh đang có xu thế bão hòa, nếu chúng ta lại mở rộng cửa hàng lẩu ở đây, tổng doanh thu có thể sẽ không cao được như doanh thu của cửa hàng hiện tại."

Chương 674