“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 673
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… "Mấy người còn mời cả người của khóa trước à?" Lâm Thiệu Hoa nhìn mấy người đã đến, cau mày hỏi."À, là do lớp trưởng mời, càng đông càng vui mà." Một bạn học giải thích nói.Mặc dù tất cả đều là sinh viên Khoa chính trị của Đại học Thanh Hoa nhưng số lượng sinh viên của khóa Lâm Thiệu Hoa và khóa trên chênh lệch khá lớn.Sinh viên các khóa trước đều dựa vào việc tuyển sinh dựa vào danh ngạch công nông binh để nhập học, mà sinh viên khóa 1977 của Lâm Thiệu Hoa là bằng chính năng lực của bản thân để thi vào đại học.Nếu xét về năng lực cá nhân, thì cộng tất cả các sinh viên khóa trên lại cũng không đánh bại được sinh viên thuộc khóa năm 1977.Nhưng nếu như xét về bối cảnh gia đình thì các sinh viên thuộc khóa năm 1977 đều là người có xuất thân nghèo khó, mà các sinh viên khóa trước ít nhiều cũng là người có bối cảnh và quan hệ, nếu không sao có thể tranh được danh ngạch của đại học công nông binh chứ?Có hai khoảng cách giữa năng lực cá nhân và bối cảnh gia đình chắn ngang bọn họ, khiến cho quan hệ giữa sinh viên thuộc khóa năm 1977 và sinh viên các khóa trước không được hòa hợp cho lắm.Sau khi vào trong phòng, mọi người lên tiếng chào hỏi nhau, người phục vụ bắt đầu bưng thức ăn vào.Không may là bàn của Lâm Thiệu Hoa đang ngồi này có mấy đàn anh đàn chị thuộc khóa trước, còn chưa ăn cơm, một đàn chị đã lên tiếng khen ngợi nói: "Nghe nói năm nay sau khi ăn Tết xong thì Thiệu Hoa sẽ được điều nhiệm? Vậy thì cậu ấy chính là người có tiền đồ nhất trong số chúng ta rồi.""Đúng vậy, không phải tiền đồ đầy hứa hẹn sao? Từ một thư ký nhỏ ở văn phòng thị chính thành phố, lập tức được thăng chức thành huyện trưởng của huyện!" Một vị đàn anh khác cũng lên tiếng phụ họa.Có bọn họ mở đầu, những người khác cũng bắt đầu lên tiếng khen ngợi Lâm Thiệu Hoa.Chỉ là trong số những lời khen tặng này có người là chân thành khâm phục, có người lại giấu không được sự ghen ghét.Kể từ lúc có người lên tiếng khen ngợi, cả người Lâm Thiệu Hoa đều dựa lưng vào ghế, dáng vẻ ung dung như đang xem một buổi biểu diễn vậy.Đợi khi thấy mọi người đều diễn xong rồi, trên mặt anh ấy mới nở một nụ cười nhẹ.Nhưng nụ cười này chỉ dừng ở đây, vẫn chưa chạm đến đáy mắt.Anh ấy nâng ly rượu lên nói: "Các vị quá khen rồi, năng lực của Lâm mỗ có hạn, lần này có thể thuận lợi điều nhiệm chỉ là nhờ may mắn thôi."*****ên anh ấy khiêm tốn nói một câu, sau đó chuyển chủ đề, quét mặt nhìn về phía mọi người ngồi bàn này, nói: "Nhưng mà, nếu mọi người đã đặt nhiều kỳ vọng vào tôi như vậy, thì đợi tôi đến huyện Viễn Nam, nhất định sẽ cố gắng lập được thành tích tốt. Như vậy mới xứng đáng với kỳ vọng của mọi người và sự bồi dưỡng của nhà trường."Nói xong, anh ấy nâng chén rượu lên, uống cạn.Sắc mặt của những kẻ đang ghen tị với sự xuất sắc của anh lập tức cứng đờ.Chính là bởi vì anh quá ưu tú cho nên chúng tôi mới thấy ghen ghét, vậy mà anh còn nói sau này sẽ càng ưu tú hơn nữa, lập được nhiều thành tích hơn?!Lâm Thiệu Hoa, cái đồ âm dương quái khí này! Là đang muốn chọc bọn họ tức c.h.ế.t tại đây đúng không?Nhưng mặc kệ trong lòng bọn họ có tức giận đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể kìm nén trong lòng. Suy cho cùng Lâm Thiệu Hoa tỏ ra rất rộng lượng khiêm tốn, nếu như bọn họ cứ cố chấp giữ lấy vấn đề này không bỏ, thì có chút không biết điều.Có trò khôi hài trước bữa ăn, nên khi buổi tiệc bắt đầu, nhưng người này cũng thành thật hơn rất nhiều.DTVTrong bữa ăn, Lâm Thiệu Hoa chủ yếu trò chuyện với các bạn học cùng khóa của mình.Mọi người cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm thực tập của mình, thảo luận về việc lựa chọn đề tài cho luận văn tốt nghiệp, sau đó sung sướng nói về các chính sách gần đây của đất nước.Thư sinh khí phách, phóng khoáng tự do.Những sinh viên tài giỏi chưa chính thức bước vào xã hội này đều mang trong mình khát vọng xây dựng quê hương ngày càng tốt đẹp, vững mạnh hơn.
"Mấy người còn mời cả người của khóa trước à?" Lâm Thiệu Hoa nhìn mấy người đã đến, cau mày hỏi.
"À, là do lớp trưởng mời, càng đông càng vui mà." Một bạn học giải thích nói.
Mặc dù tất cả đều là sinh viên Khoa chính trị của Đại học Thanh Hoa nhưng số lượng sinh viên của khóa Lâm Thiệu Hoa và khóa trên chênh lệch khá lớn.
Sinh viên các khóa trước đều dựa vào việc tuyển sinh dựa vào danh ngạch công nông binh để nhập học, mà sinh viên khóa 1977 của Lâm Thiệu Hoa là bằng chính năng lực của bản thân để thi vào đại học.
Nếu xét về năng lực cá nhân, thì cộng tất cả các sinh viên khóa trên lại cũng không đánh bại được sinh viên thuộc khóa năm 1977.
Nhưng nếu như xét về bối cảnh gia đình thì các sinh viên thuộc khóa năm 1977 đều là người có xuất thân nghèo khó, mà các sinh viên khóa trước ít nhiều cũng là người có bối cảnh và quan hệ, nếu không sao có thể tranh được danh ngạch của đại học công nông binh chứ?
Có hai khoảng cách giữa năng lực cá nhân và bối cảnh gia đình chắn ngang bọn họ, khiến cho quan hệ giữa sinh viên thuộc khóa năm 1977 và sinh viên các khóa trước không được hòa hợp cho lắm.
Sau khi vào trong phòng, mọi người lên tiếng chào hỏi nhau, người phục vụ bắt đầu bưng thức ăn vào.
Không may là bàn của Lâm Thiệu Hoa đang ngồi này có mấy đàn anh đàn chị thuộc khóa trước, còn chưa ăn cơm, một đàn chị đã lên tiếng khen ngợi nói: "Nghe nói năm nay sau khi ăn Tết xong thì Thiệu Hoa sẽ được điều nhiệm? Vậy thì cậu ấy chính là người có tiền đồ nhất trong số chúng ta rồi."
"Đúng vậy, không phải tiền đồ đầy hứa hẹn sao? Từ một thư ký nhỏ ở văn phòng thị chính thành phố, lập tức được thăng chức thành huyện trưởng của huyện!" Một vị đàn anh khác cũng lên tiếng phụ họa.
Có bọn họ mở đầu, những người khác cũng bắt đầu lên tiếng khen ngợi Lâm Thiệu Hoa.
Chỉ là trong số những lời khen tặng này có người là chân thành khâm phục, có người lại giấu không được sự ghen ghét.
Kể từ lúc có người lên tiếng khen ngợi, cả người Lâm Thiệu Hoa đều dựa lưng vào ghế, dáng vẻ ung dung như đang xem một buổi biểu diễn vậy.
Đợi khi thấy mọi người đều diễn xong rồi, trên mặt anh ấy mới nở một nụ cười nhẹ.
Nhưng nụ cười này chỉ dừng ở đây, vẫn chưa chạm đến đáy mắt.
Anh ấy nâng ly rượu lên nói: "Các vị quá khen rồi, năng lực của Lâm mỗ có hạn, lần này có thể thuận lợi điều nhiệm chỉ là nhờ may mắn thôi."
*****ên anh ấy khiêm tốn nói một câu, sau đó chuyển chủ đề, quét mặt nhìn về phía mọi người ngồi bàn này, nói: "Nhưng mà, nếu mọi người đã đặt nhiều kỳ vọng vào tôi như vậy, thì đợi tôi đến huyện Viễn Nam, nhất định sẽ cố gắng lập được thành tích tốt. Như vậy mới xứng đáng với kỳ vọng của mọi người và sự bồi dưỡng của nhà trường."
Nói xong, anh ấy nâng chén rượu lên, uống cạn.
Sắc mặt của những kẻ đang ghen tị với sự xuất sắc của anh lập tức cứng đờ.
Chính là bởi vì anh quá ưu tú cho nên chúng tôi mới thấy ghen ghét, vậy mà anh còn nói sau này sẽ càng ưu tú hơn nữa, lập được nhiều thành tích hơn?!
Lâm Thiệu Hoa, cái đồ âm dương quái khí này! Là đang muốn chọc bọn họ tức c.h.ế.t tại đây đúng không?
Nhưng mặc kệ trong lòng bọn họ có tức giận đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể kìm nén trong lòng. Suy cho cùng Lâm Thiệu Hoa tỏ ra rất rộng lượng khiêm tốn, nếu như bọn họ cứ cố chấp giữ lấy vấn đề này không bỏ, thì có chút không biết điều.
Có trò khôi hài trước bữa ăn, nên khi buổi tiệc bắt đầu, nhưng người này cũng thành thật hơn rất nhiều.
DTV
Trong bữa ăn, Lâm Thiệu Hoa chủ yếu trò chuyện với các bạn học cùng khóa của mình.
Mọi người cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm thực tập của mình, thảo luận về việc lựa chọn đề tài cho luận văn tốt nghiệp, sau đó sung sướng nói về các chính sách gần đây của đất nước.
Thư sinh khí phách, phóng khoáng tự do.
Những sinh viên tài giỏi chưa chính thức bước vào xã hội này đều mang trong mình khát vọng xây dựng quê hương ngày càng tốt đẹp, vững mạnh hơn.
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… "Mấy người còn mời cả người của khóa trước à?" Lâm Thiệu Hoa nhìn mấy người đã đến, cau mày hỏi."À, là do lớp trưởng mời, càng đông càng vui mà." Một bạn học giải thích nói.Mặc dù tất cả đều là sinh viên Khoa chính trị của Đại học Thanh Hoa nhưng số lượng sinh viên của khóa Lâm Thiệu Hoa và khóa trên chênh lệch khá lớn.Sinh viên các khóa trước đều dựa vào việc tuyển sinh dựa vào danh ngạch công nông binh để nhập học, mà sinh viên khóa 1977 của Lâm Thiệu Hoa là bằng chính năng lực của bản thân để thi vào đại học.Nếu xét về năng lực cá nhân, thì cộng tất cả các sinh viên khóa trên lại cũng không đánh bại được sinh viên thuộc khóa năm 1977.Nhưng nếu như xét về bối cảnh gia đình thì các sinh viên thuộc khóa năm 1977 đều là người có xuất thân nghèo khó, mà các sinh viên khóa trước ít nhiều cũng là người có bối cảnh và quan hệ, nếu không sao có thể tranh được danh ngạch của đại học công nông binh chứ?Có hai khoảng cách giữa năng lực cá nhân và bối cảnh gia đình chắn ngang bọn họ, khiến cho quan hệ giữa sinh viên thuộc khóa năm 1977 và sinh viên các khóa trước không được hòa hợp cho lắm.Sau khi vào trong phòng, mọi người lên tiếng chào hỏi nhau, người phục vụ bắt đầu bưng thức ăn vào.Không may là bàn của Lâm Thiệu Hoa đang ngồi này có mấy đàn anh đàn chị thuộc khóa trước, còn chưa ăn cơm, một đàn chị đã lên tiếng khen ngợi nói: "Nghe nói năm nay sau khi ăn Tết xong thì Thiệu Hoa sẽ được điều nhiệm? Vậy thì cậu ấy chính là người có tiền đồ nhất trong số chúng ta rồi.""Đúng vậy, không phải tiền đồ đầy hứa hẹn sao? Từ một thư ký nhỏ ở văn phòng thị chính thành phố, lập tức được thăng chức thành huyện trưởng của huyện!" Một vị đàn anh khác cũng lên tiếng phụ họa.Có bọn họ mở đầu, những người khác cũng bắt đầu lên tiếng khen ngợi Lâm Thiệu Hoa.Chỉ là trong số những lời khen tặng này có người là chân thành khâm phục, có người lại giấu không được sự ghen ghét.Kể từ lúc có người lên tiếng khen ngợi, cả người Lâm Thiệu Hoa đều dựa lưng vào ghế, dáng vẻ ung dung như đang xem một buổi biểu diễn vậy.Đợi khi thấy mọi người đều diễn xong rồi, trên mặt anh ấy mới nở một nụ cười nhẹ.Nhưng nụ cười này chỉ dừng ở đây, vẫn chưa chạm đến đáy mắt.Anh ấy nâng ly rượu lên nói: "Các vị quá khen rồi, năng lực của Lâm mỗ có hạn, lần này có thể thuận lợi điều nhiệm chỉ là nhờ may mắn thôi."*****ên anh ấy khiêm tốn nói một câu, sau đó chuyển chủ đề, quét mặt nhìn về phía mọi người ngồi bàn này, nói: "Nhưng mà, nếu mọi người đã đặt nhiều kỳ vọng vào tôi như vậy, thì đợi tôi đến huyện Viễn Nam, nhất định sẽ cố gắng lập được thành tích tốt. Như vậy mới xứng đáng với kỳ vọng của mọi người và sự bồi dưỡng của nhà trường."Nói xong, anh ấy nâng chén rượu lên, uống cạn.Sắc mặt của những kẻ đang ghen tị với sự xuất sắc của anh lập tức cứng đờ.Chính là bởi vì anh quá ưu tú cho nên chúng tôi mới thấy ghen ghét, vậy mà anh còn nói sau này sẽ càng ưu tú hơn nữa, lập được nhiều thành tích hơn?!Lâm Thiệu Hoa, cái đồ âm dương quái khí này! Là đang muốn chọc bọn họ tức c.h.ế.t tại đây đúng không?Nhưng mặc kệ trong lòng bọn họ có tức giận đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể kìm nén trong lòng. Suy cho cùng Lâm Thiệu Hoa tỏ ra rất rộng lượng khiêm tốn, nếu như bọn họ cứ cố chấp giữ lấy vấn đề này không bỏ, thì có chút không biết điều.Có trò khôi hài trước bữa ăn, nên khi buổi tiệc bắt đầu, nhưng người này cũng thành thật hơn rất nhiều.DTVTrong bữa ăn, Lâm Thiệu Hoa chủ yếu trò chuyện với các bạn học cùng khóa của mình.Mọi người cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm thực tập của mình, thảo luận về việc lựa chọn đề tài cho luận văn tốt nghiệp, sau đó sung sướng nói về các chính sách gần đây của đất nước.Thư sinh khí phách, phóng khoáng tự do.Những sinh viên tài giỏi chưa chính thức bước vào xã hội này đều mang trong mình khát vọng xây dựng quê hương ngày càng tốt đẹp, vững mạnh hơn.