Ta là một thứ nữ, từ khi sinh ra đã được ghi danh dưới tên phu nhân, thân phận chẳng khác gì đích nữ. Ngay cả sinh mẫu của ta, Thu di nương, khi gặp cũng phải gọi ta một tiếng "Tam tiểu thư". Nhưng rồi chiến sự biên quan thất bại, Thái hậu đích thân tới Hầu phủ để chọn nữ tử hòa thân. Phu nhân viện cớ đích tỷ có bệnh, chỉ triệu ta đến yết kiến. Thánh chỉ hòa thân vừa hạ, phu nhân thì ba phần buồn bã, bảy phần vui mừng, chỉ riêng di nương là khóc đến xé gan xé ruột. Nghe tin ta bị giày vò đến c.h.ế.t nơi nước địch, ngay đêm đó di nương đã gieo mình xuống hồ sen tự vẫn. Khi ta mở mắt ra lần nữa, phu nhân đang ngồi ngay ngắn trên cao đường, giận dữ quở trách di nương là người lẳng lơ. Ta, lúc này mới mười ba tuổi, bước tới bên di nương, ngẩng cao đầu phản bác: "Phu nhân trách mắng di nương, chẳng bằng lo mà quản cha ta cho tốt!" 01 Lần nữa bước chân vào phủ Hầu Quốc Công, nhìn cảnh sắc như thơ như họa nơi đây, ta vẫn cảm thấy tựa như ảo mộng. Rõ…
Chương 19: Chương 19 - Hết
Lầu Chủ Linh ÂmTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhTa là một thứ nữ, từ khi sinh ra đã được ghi danh dưới tên phu nhân, thân phận chẳng khác gì đích nữ. Ngay cả sinh mẫu của ta, Thu di nương, khi gặp cũng phải gọi ta một tiếng "Tam tiểu thư". Nhưng rồi chiến sự biên quan thất bại, Thái hậu đích thân tới Hầu phủ để chọn nữ tử hòa thân. Phu nhân viện cớ đích tỷ có bệnh, chỉ triệu ta đến yết kiến. Thánh chỉ hòa thân vừa hạ, phu nhân thì ba phần buồn bã, bảy phần vui mừng, chỉ riêng di nương là khóc đến xé gan xé ruột. Nghe tin ta bị giày vò đến c.h.ế.t nơi nước địch, ngay đêm đó di nương đã gieo mình xuống hồ sen tự vẫn. Khi ta mở mắt ra lần nữa, phu nhân đang ngồi ngay ngắn trên cao đường, giận dữ quở trách di nương là người lẳng lơ. Ta, lúc này mới mười ba tuổi, bước tới bên di nương, ngẩng cao đầu phản bác: "Phu nhân trách mắng di nương, chẳng bằng lo mà quản cha ta cho tốt!" 01 Lần nữa bước chân vào phủ Hầu Quốc Công, nhìn cảnh sắc như thơ như họa nơi đây, ta vẫn cảm thấy tựa như ảo mộng. Rõ… 21 Trong thư, sư phụ nói rằng tuổi thọ của Bùi Kỵ vốn không dài, lại còn mượn thêm không ít để cho ta. Chỉ e rằng hắn chẳng còn sống được bao năm. Sư phụ vốn không muốn nhắc đến, để tránh làm tăng thêm u sầu. Nhưng cũng sợ chúng ta lãng phí mất những tháng ngày tươi đẹp. Chỉ nguyện rằng: "Hoa nở nên hái kịp thời, chớ để cành khô tiếc nuối không hoa." * Trong ánh bình minh le lói, ta không ngừng khắc ghi từng đường nét trên khuôn mặt Bùi Kỵ, vẫn không tài nào tin được rằng một người tràn đầy sức sống như hắn lại có thể rời xa ta bất cứ lúc nào. Lệ lặng lẽ tràn khỏi khóe mắt. * Bùi Kỵ mở mắt thấy vậy, lập tức bật dậy, giọng khàn khàn hỏi: "Đau ở đâu sao?" "Không đau, chỉ là ta đang nghĩ, làm sao để lúc nào cũng có thể ở bên chàng." Hắn bật cười sảng khoái: "Chuyện đó cần gì phải nghĩ, nàng đi đâu, ta theo đó." Ta cũng cười: "Được, cứ thế mà làm!" * Sau đó, suốt một thời gian rất dài, chúng ta không rời Lạc Hà Sơn Trang nửa bước. Hắn cũng không rời khỏi ta dù chỉ một lần. * Chúng ta cùng nhau quét lá rụng đầy sân, cùng nhau sắp xếp những tình báo từ khắp thiên hạ. Đôi khi, dành nửa ngày ngồi câu cá bên hồ, hoặc nằm trên cỏ ngắm trời sao suốt đêm. Bùi Kỵ cười lên trông rất đẹp. Mà ta chỉ muốn mỗi ngày hắn đều giữ nụ cười ấy. * Nhưng có một lần, ta không kiềm được mà nổi giận với hắn. Chỉ vì hắn vô tình cảm thán: "Được sống những ngày thế này, c.h.ế.t cũng không tiếc." Câu nói ấy như chạm vào vảy ngược của ta, cơn giận lập tức bùng lên, không cách nào kìm nén. Ta vừa khóc vừa mắng hắn. Nhưng khi thấy hắn lúng túng ôm lấy ta, liên tục xin lỗi, ta lại thấy hối hận. Cuối cùng, không mắng nổi nữa, chỉ còn lại tiếng khóc. * Từ đó, hắn không bao giờ nói những lời như vậy nữa. Chúng ta làm hòa, tiếp tục những tháng ngày an nhiên tự tại. * Khi thật sự nhàn rỗi, ta thường tựa vào vai hắn, lặng lẽ nhìn hắn gọt giũa cành gỗ đào, từng chút từng chút, rồi tỉ mỉ điêu khắc. Dù là một chi tiết nhỏ cũng không bao giờ qua loa. * Về sau, chiếc trâm gỗ đào khắc bốn chữ "Linh Âm Lầu chủ" ấy đã trở thành biểu tượng của Lầu Linh Âm. Khắp năm hồ bốn biển, không ai không biết. "Thấy trâm gỗ, như thấy Lầu chủ." Nhưng sau lưng Lầu chủ, mãi mãi chỉ là khoảng trống không một bóng người. * Dẫu vậy, điều đó cũng không sao cả. Nàng từng được yêu một cách cuồng nhiệt, và cũng từng cuồng nhiệt yêu một người. Bên cạnh có thể không có ai, nhưng trong lòng thì luôn có. Huống hồ. 🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Nàng còn rất nhiều việc phải làm, rất nhiều con đường phải đi. -HẾT-
21
Trong thư, sư phụ nói rằng tuổi thọ của Bùi Kỵ vốn không dài, lại còn mượn thêm không ít để cho ta.
Chỉ e rằng hắn chẳng còn sống được bao năm.
Sư phụ vốn không muốn nhắc đến, để tránh làm tăng thêm u sầu.
Nhưng cũng sợ chúng ta lãng phí mất những tháng ngày tươi đẹp.
Chỉ nguyện rằng: "Hoa nở nên hái kịp thời, chớ để cành khô tiếc nuối không hoa."
*
Trong ánh bình minh le lói, ta không ngừng khắc ghi từng đường nét trên khuôn mặt Bùi Kỵ, vẫn không tài nào tin được rằng một người tràn đầy sức sống như hắn lại có thể rời xa ta bất cứ lúc nào.
Lệ lặng lẽ tràn khỏi khóe mắt.
*
Bùi Kỵ mở mắt thấy vậy, lập tức bật dậy, giọng khàn khàn hỏi:
"Đau ở đâu sao?"
"Không đau, chỉ là ta đang nghĩ, làm sao để lúc nào cũng có thể ở bên chàng."
Hắn bật cười sảng khoái:
"Chuyện đó cần gì phải nghĩ, nàng đi đâu, ta theo đó."
Ta cũng cười:
"Được, cứ thế mà làm!"
*
Sau đó, suốt một thời gian rất dài, chúng ta không rời Lạc Hà Sơn Trang nửa bước.
Hắn cũng không rời khỏi ta dù chỉ một lần.
*
Chúng ta cùng nhau quét lá rụng đầy sân, cùng nhau sắp xếp những tình báo từ khắp thiên hạ.
Đôi khi, dành nửa ngày ngồi câu cá bên hồ, hoặc nằm trên cỏ ngắm trời sao suốt đêm.
Bùi Kỵ cười lên trông rất đẹp.
Mà ta chỉ muốn mỗi ngày hắn đều giữ nụ cười ấy.
*
Nhưng có một lần, ta không kiềm được mà nổi giận với hắn.
Chỉ vì hắn vô tình cảm thán:
"Được sống những ngày thế này, c.h.ế.t cũng không tiếc."
Câu nói ấy như chạm vào vảy ngược của ta, cơn giận lập tức bùng lên, không cách nào kìm nén.
Ta vừa khóc vừa mắng hắn.
Nhưng khi thấy hắn lúng túng ôm lấy ta, liên tục xin lỗi, ta lại thấy hối hận.
Cuối cùng, không mắng nổi nữa, chỉ còn lại tiếng khóc.
*
Từ đó, hắn không bao giờ nói những lời như vậy nữa.
Chúng ta làm hòa, tiếp tục những tháng ngày an nhiên tự tại.
*
Khi thật sự nhàn rỗi, ta thường tựa vào vai hắn, lặng lẽ nhìn hắn gọt giũa cành gỗ đào, từng chút từng chút, rồi tỉ mỉ điêu khắc.
Dù là một chi tiết nhỏ cũng không bao giờ qua loa.
*
Về sau, chiếc trâm gỗ đào khắc bốn chữ "Linh Âm Lầu chủ" ấy đã trở thành biểu tượng của Lầu Linh Âm.
Khắp năm hồ bốn biển, không ai không biết.
"Thấy trâm gỗ, như thấy Lầu chủ."
Nhưng sau lưng Lầu chủ, mãi mãi chỉ là khoảng trống không một bóng người.
*
Dẫu vậy, điều đó cũng không sao cả.
Nàng từng được yêu một cách cuồng nhiệt, và cũng từng cuồng nhiệt yêu một người.
Bên cạnh có thể không có ai, nhưng trong lòng thì luôn có.
Huống hồ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nàng còn rất nhiều việc phải làm, rất nhiều con đường phải đi.
-HẾT-
Lầu Chủ Linh ÂmTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhTa là một thứ nữ, từ khi sinh ra đã được ghi danh dưới tên phu nhân, thân phận chẳng khác gì đích nữ. Ngay cả sinh mẫu của ta, Thu di nương, khi gặp cũng phải gọi ta một tiếng "Tam tiểu thư". Nhưng rồi chiến sự biên quan thất bại, Thái hậu đích thân tới Hầu phủ để chọn nữ tử hòa thân. Phu nhân viện cớ đích tỷ có bệnh, chỉ triệu ta đến yết kiến. Thánh chỉ hòa thân vừa hạ, phu nhân thì ba phần buồn bã, bảy phần vui mừng, chỉ riêng di nương là khóc đến xé gan xé ruột. Nghe tin ta bị giày vò đến c.h.ế.t nơi nước địch, ngay đêm đó di nương đã gieo mình xuống hồ sen tự vẫn. Khi ta mở mắt ra lần nữa, phu nhân đang ngồi ngay ngắn trên cao đường, giận dữ quở trách di nương là người lẳng lơ. Ta, lúc này mới mười ba tuổi, bước tới bên di nương, ngẩng cao đầu phản bác: "Phu nhân trách mắng di nương, chẳng bằng lo mà quản cha ta cho tốt!" 01 Lần nữa bước chân vào phủ Hầu Quốc Công, nhìn cảnh sắc như thơ như họa nơi đây, ta vẫn cảm thấy tựa như ảo mộng. Rõ… 21 Trong thư, sư phụ nói rằng tuổi thọ của Bùi Kỵ vốn không dài, lại còn mượn thêm không ít để cho ta. Chỉ e rằng hắn chẳng còn sống được bao năm. Sư phụ vốn không muốn nhắc đến, để tránh làm tăng thêm u sầu. Nhưng cũng sợ chúng ta lãng phí mất những tháng ngày tươi đẹp. Chỉ nguyện rằng: "Hoa nở nên hái kịp thời, chớ để cành khô tiếc nuối không hoa." * Trong ánh bình minh le lói, ta không ngừng khắc ghi từng đường nét trên khuôn mặt Bùi Kỵ, vẫn không tài nào tin được rằng một người tràn đầy sức sống như hắn lại có thể rời xa ta bất cứ lúc nào. Lệ lặng lẽ tràn khỏi khóe mắt. * Bùi Kỵ mở mắt thấy vậy, lập tức bật dậy, giọng khàn khàn hỏi: "Đau ở đâu sao?" "Không đau, chỉ là ta đang nghĩ, làm sao để lúc nào cũng có thể ở bên chàng." Hắn bật cười sảng khoái: "Chuyện đó cần gì phải nghĩ, nàng đi đâu, ta theo đó." Ta cũng cười: "Được, cứ thế mà làm!" * Sau đó, suốt một thời gian rất dài, chúng ta không rời Lạc Hà Sơn Trang nửa bước. Hắn cũng không rời khỏi ta dù chỉ một lần. * Chúng ta cùng nhau quét lá rụng đầy sân, cùng nhau sắp xếp những tình báo từ khắp thiên hạ. Đôi khi, dành nửa ngày ngồi câu cá bên hồ, hoặc nằm trên cỏ ngắm trời sao suốt đêm. Bùi Kỵ cười lên trông rất đẹp. Mà ta chỉ muốn mỗi ngày hắn đều giữ nụ cười ấy. * Nhưng có một lần, ta không kiềm được mà nổi giận với hắn. Chỉ vì hắn vô tình cảm thán: "Được sống những ngày thế này, c.h.ế.t cũng không tiếc." Câu nói ấy như chạm vào vảy ngược của ta, cơn giận lập tức bùng lên, không cách nào kìm nén. Ta vừa khóc vừa mắng hắn. Nhưng khi thấy hắn lúng túng ôm lấy ta, liên tục xin lỗi, ta lại thấy hối hận. Cuối cùng, không mắng nổi nữa, chỉ còn lại tiếng khóc. * Từ đó, hắn không bao giờ nói những lời như vậy nữa. Chúng ta làm hòa, tiếp tục những tháng ngày an nhiên tự tại. * Khi thật sự nhàn rỗi, ta thường tựa vào vai hắn, lặng lẽ nhìn hắn gọt giũa cành gỗ đào, từng chút từng chút, rồi tỉ mỉ điêu khắc. Dù là một chi tiết nhỏ cũng không bao giờ qua loa. * Về sau, chiếc trâm gỗ đào khắc bốn chữ "Linh Âm Lầu chủ" ấy đã trở thành biểu tượng của Lầu Linh Âm. Khắp năm hồ bốn biển, không ai không biết. "Thấy trâm gỗ, như thấy Lầu chủ." Nhưng sau lưng Lầu chủ, mãi mãi chỉ là khoảng trống không một bóng người. * Dẫu vậy, điều đó cũng không sao cả. Nàng từng được yêu một cách cuồng nhiệt, và cũng từng cuồng nhiệt yêu một người. Bên cạnh có thể không có ai, nhưng trong lòng thì luôn có. Huống hồ. 🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Nàng còn rất nhiều việc phải làm, rất nhiều con đường phải đi. -HẾT-