Trong nhà ăn ở trường, tôi lại thấy Hạ Chiêu trên TV. Đã tối vậy rồi mà nhà ăn vẫn còn rất đông đúc, ồn ào náo nhiệt, chắc chỉ có mấy trận thi đấu eSports* mới có thể gom sinh viên lại thành một tụ thôi. (*eSports: Thể thao điện tử.) Trên màn ảnh xuất hiện một nam sinh đang chỉnh tai nghe, những ngón tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng. Camera chỉ mới lướt qua từng ấy cũng đã khiến bên ngoài vang lên những tiếng thét chói tai. Ngay cả phần bình luận cũng không nhịn được mà trêu chọc. “Cậu nhóc Hạ Chiêu này thật đẹp trai... Đẹp đến mức khiến máy quay của đạo diễn bất động luôn rồi?” “...” Tôi lấy khoai tây chiên chấm ít sốt cà chua, chống cằm ngắm nhìn màn ảnh TV. “Cậu ngắm gì thế?” Bạn cùng phòng cầm khay thức ăn ngồi đối diện với tôi, cùng tôi xem TV.   Màn hình TV đang chiếu cảnh trông như vừa mới diễn ra một trận chiến đấu đồng đội, cách đó không xa, một đám nam sinh ồ lên hoan hô. Tôi hất hất cằm, chỉ vào nam sinh lạnh lùng ở góc dưới bên phải màn hình. Da anh ta vốn trắng lạnh,…

Chương 5: Chương 5

Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái TửTác giả: Bạch Khuông Lương Thái TửTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTrong nhà ăn ở trường, tôi lại thấy Hạ Chiêu trên TV. Đã tối vậy rồi mà nhà ăn vẫn còn rất đông đúc, ồn ào náo nhiệt, chắc chỉ có mấy trận thi đấu eSports* mới có thể gom sinh viên lại thành một tụ thôi. (*eSports: Thể thao điện tử.) Trên màn ảnh xuất hiện một nam sinh đang chỉnh tai nghe, những ngón tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng. Camera chỉ mới lướt qua từng ấy cũng đã khiến bên ngoài vang lên những tiếng thét chói tai. Ngay cả phần bình luận cũng không nhịn được mà trêu chọc. “Cậu nhóc Hạ Chiêu này thật đẹp trai... Đẹp đến mức khiến máy quay của đạo diễn bất động luôn rồi?” “...” Tôi lấy khoai tây chiên chấm ít sốt cà chua, chống cằm ngắm nhìn màn ảnh TV. “Cậu ngắm gì thế?” Bạn cùng phòng cầm khay thức ăn ngồi đối diện với tôi, cùng tôi xem TV.   Màn hình TV đang chiếu cảnh trông như vừa mới diễn ra một trận chiến đấu đồng đội, cách đó không xa, một đám nam sinh ồ lên hoan hô. Tôi hất hất cằm, chỉ vào nam sinh lạnh lùng ở góc dưới bên phải màn hình. Da anh ta vốn trắng lạnh,… Cuối cùng Hạ Chiêu cũng trả lời tin nhắn của tôi.Ba giờ sáng, chắc anh mới luyện tập xong.Có lẽ anh tưởng tôi đã đi ngủ nên vội vàng nhắn lại chúc tôi ngủ ngon.Tôi lướt xem lịch sử trò chuyện, tất cả những tin nhắn tôi đã gửi cho anh ấy.Những mảng xanh rộng lớn gần như nhấn chìm vài khung thoại trắng tội nghiệp của anh.Tôi nhìn nó, sống mũi cay cay.Đêm khuya tĩnh lặng là khoảng thời gian mà con người thường làm việc theo cảm tính nhất.Tôi gõ một dòng chữ:“Hạ Chiêu, nếu anh muốn chia tay, anh có thể nói trước với em mà?”Anh không trả lời tôi.Tôi nằm trên giường, nằm như vậy cả đêm.Tôi nghĩ tới nghĩ lui, tôi thấy hối hận, và có hơi sợ rằng anh sẽ rời bỏ tôi.Là rất, rất sợ mới phải.Tôi thẫn thờ đến lớp, theo bạn cùng phòng xuống nhà ăn ăn cơm. Trong khi lướt video, tôi bắt gặp đoạn video về Hạ Chiêu và nữ phóng viên đó.Tôi giận dữ tắt video.Buổi thực tập chiều hôm ấy, cuối cùng Hạ Chiêu cũng nhắn lại cho tôi.Sáu giờ đúng.Anh nhắn một câu.“Anh có muốn chia tay với em đâu, đồ ngốc.”Tôi không hiểu cảm giác của mình khi xem tin này thế nào nữa.Tôi ghét phải lo được lo mất, và tôi cũng ghét bị những câu nói của anh làm cho mủi lòng, phân tâm.Một hai giây sau, Hạ Chiêu gửi cho tôi một liên kết khác.Một mật thất* theo chủ đề kinh dị.(*Một trò chơi làm nhiệm vụ trong căn phòng bí mật.)“Cuối tuần này đi chơi với nhau chứ?”

Cuối cùng Hạ Chiêu cũng trả lời tin nhắn của tôi.

Ba giờ sáng, chắc anh mới luyện tập xong.

Có lẽ anh tưởng tôi đã đi ngủ nên vội vàng nhắn lại chúc tôi ngủ ngon.

Tôi lướt xem lịch sử trò chuyện, tất cả những tin nhắn tôi đã gửi cho anh ấy.

Những mảng xanh rộng lớn gần như nhấn chìm vài khung thoại trắng tội nghiệp của anh.

Tôi nhìn nó, sống mũi cay cay.

Đêm khuya tĩnh lặng là khoảng thời gian mà con người thường làm việc theo cảm tính nhất.

Tôi gõ một dòng chữ:

“Hạ Chiêu, nếu anh muốn chia tay, anh có thể nói trước với em mà?”

Anh không trả lời tôi.

Tôi nằm trên giường, nằm như vậy cả đêm.

Tôi nghĩ tới nghĩ lui, tôi thấy hối hận, và có hơi sợ rằng anh sẽ rời bỏ tôi.

Là rất, rất sợ mới phải.

Tôi thẫn thờ đến lớp, theo bạn cùng phòng xuống nhà ăn ăn cơm.

 

Trong khi lướt video, tôi bắt gặp đoạn video về Hạ Chiêu và nữ phóng viên đó.

Tôi giận dữ tắt video.

Buổi thực tập chiều hôm ấy, cuối cùng Hạ Chiêu cũng nhắn lại cho tôi.

Sáu giờ đúng.

Anh nhắn một câu.

“Anh có muốn chia tay với em đâu, đồ ngốc.”

Tôi không hiểu cảm giác của mình khi xem tin này thế nào nữa.

Tôi ghét phải lo được lo mất, và tôi cũng ghét bị những câu nói của anh làm cho mủi lòng, phân tâm.

Một hai giây sau, Hạ Chiêu gửi cho tôi một liên kết khác.

Một mật thất* theo chủ đề kinh dị.

(*Một trò chơi làm nhiệm vụ trong căn phòng bí mật.)

“Cuối tuần này đi chơi với nhau chứ?”

Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái TửTác giả: Bạch Khuông Lương Thái TửTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTrong nhà ăn ở trường, tôi lại thấy Hạ Chiêu trên TV. Đã tối vậy rồi mà nhà ăn vẫn còn rất đông đúc, ồn ào náo nhiệt, chắc chỉ có mấy trận thi đấu eSports* mới có thể gom sinh viên lại thành một tụ thôi. (*eSports: Thể thao điện tử.) Trên màn ảnh xuất hiện một nam sinh đang chỉnh tai nghe, những ngón tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng. Camera chỉ mới lướt qua từng ấy cũng đã khiến bên ngoài vang lên những tiếng thét chói tai. Ngay cả phần bình luận cũng không nhịn được mà trêu chọc. “Cậu nhóc Hạ Chiêu này thật đẹp trai... Đẹp đến mức khiến máy quay của đạo diễn bất động luôn rồi?” “...” Tôi lấy khoai tây chiên chấm ít sốt cà chua, chống cằm ngắm nhìn màn ảnh TV. “Cậu ngắm gì thế?” Bạn cùng phòng cầm khay thức ăn ngồi đối diện với tôi, cùng tôi xem TV.   Màn hình TV đang chiếu cảnh trông như vừa mới diễn ra một trận chiến đấu đồng đội, cách đó không xa, một đám nam sinh ồ lên hoan hô. Tôi hất hất cằm, chỉ vào nam sinh lạnh lùng ở góc dưới bên phải màn hình. Da anh ta vốn trắng lạnh,… Cuối cùng Hạ Chiêu cũng trả lời tin nhắn của tôi.Ba giờ sáng, chắc anh mới luyện tập xong.Có lẽ anh tưởng tôi đã đi ngủ nên vội vàng nhắn lại chúc tôi ngủ ngon.Tôi lướt xem lịch sử trò chuyện, tất cả những tin nhắn tôi đã gửi cho anh ấy.Những mảng xanh rộng lớn gần như nhấn chìm vài khung thoại trắng tội nghiệp của anh.Tôi nhìn nó, sống mũi cay cay.Đêm khuya tĩnh lặng là khoảng thời gian mà con người thường làm việc theo cảm tính nhất.Tôi gõ một dòng chữ:“Hạ Chiêu, nếu anh muốn chia tay, anh có thể nói trước với em mà?”Anh không trả lời tôi.Tôi nằm trên giường, nằm như vậy cả đêm.Tôi nghĩ tới nghĩ lui, tôi thấy hối hận, và có hơi sợ rằng anh sẽ rời bỏ tôi.Là rất, rất sợ mới phải.Tôi thẫn thờ đến lớp, theo bạn cùng phòng xuống nhà ăn ăn cơm. Trong khi lướt video, tôi bắt gặp đoạn video về Hạ Chiêu và nữ phóng viên đó.Tôi giận dữ tắt video.Buổi thực tập chiều hôm ấy, cuối cùng Hạ Chiêu cũng nhắn lại cho tôi.Sáu giờ đúng.Anh nhắn một câu.“Anh có muốn chia tay với em đâu, đồ ngốc.”Tôi không hiểu cảm giác của mình khi xem tin này thế nào nữa.Tôi ghét phải lo được lo mất, và tôi cũng ghét bị những câu nói của anh làm cho mủi lòng, phân tâm.Một hai giây sau, Hạ Chiêu gửi cho tôi một liên kết khác.Một mật thất* theo chủ đề kinh dị.(*Một trò chơi làm nhiệm vụ trong căn phòng bí mật.)“Cuối tuần này đi chơi với nhau chứ?”

Chương 5: Chương 5