Trong nhà ăn ở trường, tôi lại thấy Hạ Chiêu trên TV. Đã tối vậy rồi mà nhà ăn vẫn còn rất đông đúc, ồn ào náo nhiệt, chắc chỉ có mấy trận thi đấu eSports* mới có thể gom sinh viên lại thành một tụ thôi. (*eSports: Thể thao điện tử.) Trên màn ảnh xuất hiện một nam sinh đang chỉnh tai nghe, những ngón tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng. Camera chỉ mới lướt qua từng ấy cũng đã khiến bên ngoài vang lên những tiếng thét chói tai. Ngay cả phần bình luận cũng không nhịn được mà trêu chọc. “Cậu nhóc Hạ Chiêu này thật đẹp trai... Đẹp đến mức khiến máy quay của đạo diễn bất động luôn rồi?” “...” Tôi lấy khoai tây chiên chấm ít sốt cà chua, chống cằm ngắm nhìn màn ảnh TV. “Cậu ngắm gì thế?” Bạn cùng phòng cầm khay thức ăn ngồi đối diện với tôi, cùng tôi xem TV.   Màn hình TV đang chiếu cảnh trông như vừa mới diễn ra một trận chiến đấu đồng đội, cách đó không xa, một đám nam sinh ồ lên hoan hô. Tôi hất hất cằm, chỉ vào nam sinh lạnh lùng ở góc dưới bên phải màn hình. Da anh ta vốn trắng lạnh,…

Chương 15: Chương 15

Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái TửTác giả: Bạch Khuông Lương Thái TửTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTrong nhà ăn ở trường, tôi lại thấy Hạ Chiêu trên TV. Đã tối vậy rồi mà nhà ăn vẫn còn rất đông đúc, ồn ào náo nhiệt, chắc chỉ có mấy trận thi đấu eSports* mới có thể gom sinh viên lại thành một tụ thôi. (*eSports: Thể thao điện tử.) Trên màn ảnh xuất hiện một nam sinh đang chỉnh tai nghe, những ngón tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng. Camera chỉ mới lướt qua từng ấy cũng đã khiến bên ngoài vang lên những tiếng thét chói tai. Ngay cả phần bình luận cũng không nhịn được mà trêu chọc. “Cậu nhóc Hạ Chiêu này thật đẹp trai... Đẹp đến mức khiến máy quay của đạo diễn bất động luôn rồi?” “...” Tôi lấy khoai tây chiên chấm ít sốt cà chua, chống cằm ngắm nhìn màn ảnh TV. “Cậu ngắm gì thế?” Bạn cùng phòng cầm khay thức ăn ngồi đối diện với tôi, cùng tôi xem TV.   Màn hình TV đang chiếu cảnh trông như vừa mới diễn ra một trận chiến đấu đồng đội, cách đó không xa, một đám nam sinh ồ lên hoan hô. Tôi hất hất cằm, chỉ vào nam sinh lạnh lùng ở góc dưới bên phải màn hình. Da anh ta vốn trắng lạnh,… Tôi được ai đó bế lên.Cơn đau như lan đến từng dây thần kinh trong cơ thể, ai đó lay người tôi, khẽ gọi tên tôi.Thực ra tôi đang mở mắt, nhưng đã bị máu làm mất đi lý trí.Tôi thấy hơi đau, vô thức nắm lấy góc áo của người đàn ông kia.Tôi nghe thấy có tiếng ồn ào, nói rằng nhân viên bảo vệ đang đến, có tiếng những cô gái đang la hét, còn có tiếng chụp hình nữa.Người đàn ông đó đột nhiên ôm tôi trong lòng, lấy quần áo che mặt tôi.Đây là lần thứ hai tôi vào bệnh viện trong tháng này.Trần nhà lãnh đạm quen thuộc, chiếc rèm cạnh giường màu lam bay lất phất.Chỉ khác một chỗ, lần này tôi đang nằm trên giường.Bác sĩ nói đây chỉ là vết thương ngoài da, nếu tiếp tục phối hợp điều trị và bôi thuốc mỡ thì về cơ bản sẽ không để lại sẹo.Nhưng dù sao thì cũng là bị thương trên mặt.  Thật ra tôi cũng không quan tâm lắm, nhưng người khác nói chuyện với tôi thì lại rất cẩn trọng.Thế nên, tôi dứt khoát không gặp ai cả.Tôi nằm trên giường, nhìn chất lỏng trong túi truyền dịch nhỏ từng giọt xuống.Cho đến khi y tá dẫn một người vào.“Tôi đã nói dù là ai tôi cũng không…”Không biết tôi đã viết bao nhiêu đoạn tin nhắn dài, chờ mong anh viết nhiều hơn một chút.Nhưng anh luôn hiếm khi trả lời tôi.“Tôi không đến chuyển lời hộ cậu ta, tôi với cậu ta chỉ là cùng quen biết ông chủ thôi.”Giọng nói trầm ấm của người đàn ông đó kéo tôi trở về với thực tại.“Tôi muốn xin lỗi cô.”Xin lỗi?Tôi hơi bất ngờ.“Bởi vì mật thất là do tôi thiết kế, tôi đã không tính đến chuyện cô chạy theo hướng đó nên mới gặp nguy hiểm.”“Tôi vẫn luôn muốn bồi thường cho cô, nhưng không tìm được cơ hội.”  “Cũng may lần này cứu được cô.”Đôi mắt anh chợt dừng lại ở chiếc túi đựng đồ mà tôi đặt cạnh giường.“Cô học ở đại học S à?”Có lẽ anh ta chú ý đến huy hiệu tôi ghim trên đó, nên tôi gật đầu.Anh cười bí hiểm.“Vậy thì tôi nghĩ mình có cơ hội bồi thường cho cô rồi.”“...”Từ đó, chỉ cần có thời gian rảnh là anh ta đến đây.Sau này tôi mới biết cách anh trò chuyện với tôi rất giống với một phương pháp chẩn đoán và điều trị tâm lý ngày nay.Vì thế chỉ qua vài ngày anh ta lui đến, tâm trạng của tôi bắt đầu tươi tỉnh trở lại.Bác sĩ nói tôi đang hồi phục tốt và sẽ xuất viện trong vài ngày nữa.Tuy nhiên, trở lại trường học vẫn là một thách thức đối với tôi.Những cô gái rạch mặt tôi đã bị đưa đến đồn cảnh sát, họ sắp phải ngồi tù vì tội cố ý gây thương tích.  Nhưng trước khi tìm thấy tôi, họ đã tiết lộ thông tin cá nhân của tôi lên mạng rồi.Toàn bộ cư dân mạng đều biết... tôi là bạn gái của Hạ Chiêu.Chỉ là vừa mới tung tin thì đã phải bóc lịch. 

Tôi được ai đó bế lên.

Cơn đau như lan đến từng dây thần kinh trong cơ thể, ai đó lay người tôi, khẽ gọi tên tôi.

Thực ra tôi đang mở mắt, nhưng đã bị máu làm mất đi lý trí.

Tôi thấy hơi đau, vô thức nắm lấy góc áo của người đàn ông kia.

Tôi nghe thấy có tiếng ồn ào, nói rằng nhân viên bảo vệ đang đến, có tiếng những cô gái đang la hét, còn có tiếng chụp hình nữa.

Người đàn ông đó đột nhiên ôm tôi trong lòng, lấy quần áo che mặt tôi.

Đây là lần thứ hai tôi vào bệnh viện trong tháng này.

Trần nhà lãnh đạm quen thuộc, chiếc rèm cạnh giường màu lam bay lất phất.

Chỉ khác một chỗ, lần này tôi đang nằm trên giường.

Bác sĩ nói đây chỉ là vết thương ngoài da, nếu tiếp tục phối hợp điều trị và bôi thuốc mỡ thì về cơ bản sẽ không để lại sẹo.

Nhưng dù sao thì cũng là bị thương trên mặt.

 
Thật ra tôi cũng không quan tâm lắm, nhưng người khác nói chuyện với tôi thì lại rất cẩn trọng.

Thế nên, tôi dứt khoát không gặp ai cả.

Tôi nằm trên giường, nhìn chất lỏng trong túi truyền dịch nhỏ từng giọt xuống.

Cho đến khi y tá dẫn một người vào.

“Tôi đã nói dù là ai tôi cũng không…”

Không biết tôi đã viết bao nhiêu đoạn tin nhắn dài, chờ mong anh viết nhiều hơn một chút.

Nhưng anh luôn hiếm khi trả lời tôi.

“Tôi không đến chuyển lời hộ cậu ta, tôi với cậu ta chỉ là cùng quen biết ông chủ thôi.”

Giọng nói trầm ấm của người đàn ông đó kéo tôi trở về với thực tại.

“Tôi muốn xin lỗi cô.”

Xin lỗi?

Tôi hơi bất ngờ.

“Bởi vì mật thất là do tôi thiết kế, tôi đã không tính đến chuyện cô chạy theo hướng đó nên mới gặp nguy hiểm.”

“Tôi vẫn luôn muốn bồi thường cho cô, nhưng không tìm được cơ hội.”

 
“Cũng may lần này cứu được cô.”

Đôi mắt anh chợt dừng lại ở chiếc túi đựng đồ mà tôi đặt cạnh giường.

“Cô học ở đại học S à?”

Có lẽ anh ta chú ý đến huy hiệu tôi ghim trên đó, nên tôi gật đầu.

Anh cười bí hiểm.

“Vậy thì tôi nghĩ mình có cơ hội bồi thường cho cô rồi.”

“...”

Từ đó, chỉ cần có thời gian rảnh là anh ta đến đây.

Sau này tôi mới biết cách anh trò chuyện với tôi rất giống với một phương pháp chẩn đoán và điều trị tâm lý ngày nay.

Vì thế chỉ qua vài ngày anh ta lui đến, tâm trạng của tôi bắt đầu tươi tỉnh trở lại.

Bác sĩ nói tôi đang hồi phục tốt và sẽ xuất viện trong vài ngày nữa.

Tuy nhiên, trở lại trường học vẫn là một thách thức đối với tôi.

Những cô gái rạch mặt tôi đã bị đưa đến đồn cảnh sát, họ sắp phải ngồi tù vì tội cố ý gây thương tích.

 
Nhưng trước khi tìm thấy tôi, họ đã tiết lộ thông tin cá nhân của tôi lên mạng rồi.

Toàn bộ cư dân mạng đều biết... tôi là bạn gái của Hạ Chiêu.

Chỉ là vừa mới tung tin thì đã phải bóc lịch.

 

Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái TửTác giả: Bạch Khuông Lương Thái TửTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTrong nhà ăn ở trường, tôi lại thấy Hạ Chiêu trên TV. Đã tối vậy rồi mà nhà ăn vẫn còn rất đông đúc, ồn ào náo nhiệt, chắc chỉ có mấy trận thi đấu eSports* mới có thể gom sinh viên lại thành một tụ thôi. (*eSports: Thể thao điện tử.) Trên màn ảnh xuất hiện một nam sinh đang chỉnh tai nghe, những ngón tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng. Camera chỉ mới lướt qua từng ấy cũng đã khiến bên ngoài vang lên những tiếng thét chói tai. Ngay cả phần bình luận cũng không nhịn được mà trêu chọc. “Cậu nhóc Hạ Chiêu này thật đẹp trai... Đẹp đến mức khiến máy quay của đạo diễn bất động luôn rồi?” “...” Tôi lấy khoai tây chiên chấm ít sốt cà chua, chống cằm ngắm nhìn màn ảnh TV. “Cậu ngắm gì thế?” Bạn cùng phòng cầm khay thức ăn ngồi đối diện với tôi, cùng tôi xem TV.   Màn hình TV đang chiếu cảnh trông như vừa mới diễn ra một trận chiến đấu đồng đội, cách đó không xa, một đám nam sinh ồ lên hoan hô. Tôi hất hất cằm, chỉ vào nam sinh lạnh lùng ở góc dưới bên phải màn hình. Da anh ta vốn trắng lạnh,… Tôi được ai đó bế lên.Cơn đau như lan đến từng dây thần kinh trong cơ thể, ai đó lay người tôi, khẽ gọi tên tôi.Thực ra tôi đang mở mắt, nhưng đã bị máu làm mất đi lý trí.Tôi thấy hơi đau, vô thức nắm lấy góc áo của người đàn ông kia.Tôi nghe thấy có tiếng ồn ào, nói rằng nhân viên bảo vệ đang đến, có tiếng những cô gái đang la hét, còn có tiếng chụp hình nữa.Người đàn ông đó đột nhiên ôm tôi trong lòng, lấy quần áo che mặt tôi.Đây là lần thứ hai tôi vào bệnh viện trong tháng này.Trần nhà lãnh đạm quen thuộc, chiếc rèm cạnh giường màu lam bay lất phất.Chỉ khác một chỗ, lần này tôi đang nằm trên giường.Bác sĩ nói đây chỉ là vết thương ngoài da, nếu tiếp tục phối hợp điều trị và bôi thuốc mỡ thì về cơ bản sẽ không để lại sẹo.Nhưng dù sao thì cũng là bị thương trên mặt.  Thật ra tôi cũng không quan tâm lắm, nhưng người khác nói chuyện với tôi thì lại rất cẩn trọng.Thế nên, tôi dứt khoát không gặp ai cả.Tôi nằm trên giường, nhìn chất lỏng trong túi truyền dịch nhỏ từng giọt xuống.Cho đến khi y tá dẫn một người vào.“Tôi đã nói dù là ai tôi cũng không…”Không biết tôi đã viết bao nhiêu đoạn tin nhắn dài, chờ mong anh viết nhiều hơn một chút.Nhưng anh luôn hiếm khi trả lời tôi.“Tôi không đến chuyển lời hộ cậu ta, tôi với cậu ta chỉ là cùng quen biết ông chủ thôi.”Giọng nói trầm ấm của người đàn ông đó kéo tôi trở về với thực tại.“Tôi muốn xin lỗi cô.”Xin lỗi?Tôi hơi bất ngờ.“Bởi vì mật thất là do tôi thiết kế, tôi đã không tính đến chuyện cô chạy theo hướng đó nên mới gặp nguy hiểm.”“Tôi vẫn luôn muốn bồi thường cho cô, nhưng không tìm được cơ hội.”  “Cũng may lần này cứu được cô.”Đôi mắt anh chợt dừng lại ở chiếc túi đựng đồ mà tôi đặt cạnh giường.“Cô học ở đại học S à?”Có lẽ anh ta chú ý đến huy hiệu tôi ghim trên đó, nên tôi gật đầu.Anh cười bí hiểm.“Vậy thì tôi nghĩ mình có cơ hội bồi thường cho cô rồi.”“...”Từ đó, chỉ cần có thời gian rảnh là anh ta đến đây.Sau này tôi mới biết cách anh trò chuyện với tôi rất giống với một phương pháp chẩn đoán và điều trị tâm lý ngày nay.Vì thế chỉ qua vài ngày anh ta lui đến, tâm trạng của tôi bắt đầu tươi tỉnh trở lại.Bác sĩ nói tôi đang hồi phục tốt và sẽ xuất viện trong vài ngày nữa.Tuy nhiên, trở lại trường học vẫn là một thách thức đối với tôi.Những cô gái rạch mặt tôi đã bị đưa đến đồn cảnh sát, họ sắp phải ngồi tù vì tội cố ý gây thương tích.  Nhưng trước khi tìm thấy tôi, họ đã tiết lộ thông tin cá nhân của tôi lên mạng rồi.Toàn bộ cư dân mạng đều biết... tôi là bạn gái của Hạ Chiêu.Chỉ là vừa mới tung tin thì đã phải bóc lịch. 

Chương 15: Chương 15