Cách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của…
Chương 6: Phát hiện
Theo Đuổi Vợ CâmTác giả: Kim DiTruyện Ngôn TìnhCách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của… Buổi sáng, Khả Hân tỉnh dậy vớicơn đau nhức lan ra khắp cơ thể. Cômệt mỏi tới mức không muốn ngồidậy để chuẩn bị bữa sáng dù đây làthói quen mỗi ngày.Bỗng nhiên, Khả Hân phát hiệnngười bên cạnh vẫn còn đang saygiấc nồng. Ngắm nhìn gương mặtkhiến cô vừa yêu vừa hận, Khả Hânkhế thở dài,Lúc ngủ, Đình Phong trông cựckỳ giống bé Bin, từ đôi mắt với haihàng mi dài đen nhánh, chiếc mũicao thẳng và bờ môi mỏng. Có lẽ vìthế nên dù đêm qua rất chán ghétanh nhưng sáng nay tỉnh dậy cô đãhết giận từ bao giờ.Đôi khi, Khả Hân cũng thực sựthất vọng vì bản thân, bởi vì cô luônluôn dễ dàng tha thứ cho anh, kể cảkhi anh làm cô tổn thương và thấtvọng nhất.“Tôi không biết là cô có thóiquen nhìn chằm chằm vào ngườikhác khi người đó đang ngủ đấy.”Bất chợt, đôi mắt của người đốidiện mở ra. Con ngươi màu nâunhạt sâu thẳm như muốn hút lấylinh hồn của Khả Hân.Nghĩ đến hành động lén lút củamình, gương mặt Khả Hân đỏ lên.Cô nghĩ có lẽ lần sau cô nên cẩnthận hơn để không bị anh phát hiện.Thấy mặt Khả Hân đỏ lên trôngrất dễ thương, Đình Phong bỗngcảm thấy buồn cười. Anh định vươntay ra bóp má cô nhưng chợt nhậnra hành động này quá trẻ con.Đặc biệt, Đình Phong nhớ lạibiểu hiện và hành động phản khángcủa Khả Hân đêm qua. Anh độtnhiên mất hứng và gương mặt bỗngnhiên lạnh xuống. Không nói khôngrằng, Đình Phong bước xuốnggiường và đi vào nhà vệ sinh.Khả Hân cũng nhanh chóngngồi dậy. Mặc dù thân thể còn hơiđau nhức nhưng cô vẫn xuốnggiường và gấp gọn lại chăn gối.Lúc bước đi, Khả Hân cảm thấycó thứ gì đó từ thân thể mình chảyra dinh dính. Cô chợt nhớ ra đêmqua mình chưa uống thuốc nên vộivàng lục lọi ngăn tủ lấy vì thuốc vàuống.Uống xong, Khả Hân thở phàonhẹ nhõm. Cô tự nhắc nhở bản thânlần sau không được phép quên, bởivì Đình Phong đã cảnh cáo cô nhiềulần, tuyệt đối không cho cô mang thai.Đợi Đình Phong ra ngoài, KhảHân nhanh chóng bước vào nhàtắm. Cô cần nước ấm để giúp làmsạch và thư giãn cho cơ thể.Sau khi tắm xong, Khả Hân thấyĐình Phong đã mặc quần áo chỉnh†ê. Anh đang đứng cạnh bàn trangđiểm của cô, nhíu mày nhìn một tờgiấy. Chỉ cần liếc qua là Khả Hânbiết tờ giấy đó là gì.“Tại sao cô để thứ này ở đây?”Anh chìa ra tờ đăng ký kết hôn củahai người.Khả Hân bối rối cầm tờ giấy đóvà bỏ vào ngăn tủ khóa lại. Có lẽ docô có thói quen thỉnh thoảng lôi rangắm nghía nên quên cất vào chỗ *****.Thực ra, Khả Hân thường lén lútngắm tờ giấy đó mỗi khi tâm trạngcô không tốt, bởi nó sẽ nhắc nhở côcần phải mạnh mẽ và nỗ lực hơn vì†ổ ấm nhỏ của mình.Quan sát vẻ mặt bối rối của KhảHân, Đình Phong nhíu mày. Sau đó,dường như phát hiện ra điều gì, anh cười lạnh:“Hay là cô nghĩ chỉ cần nhìn tờgiấy này là cô có thể yên ổn làm vợtôi mãi mãi.”Nghe thấy sự trào phúng tronggiọng nói của Đình Phong, Khả Hâncảm thấy không thoải mái chút nào.Đình Phong có rất nhiều tật xấu,trong đó điển hình là chủ nghĩa cánhân, luôn thích áp đặt suy nghĩ củaanh cho người khác và nghĩ đó là sự thật.Khả Hân thở dài. Cô với lấyquyển giấy và cây bút nhỏ của mình,viết sột soạt lên đó vài chữ:“Anh đừng suy nghĩ nhiều, emdọn dẹp lại tủ và quên chưa cất vào thôi.”Sau đó, cô lại ra dấu muốnxuống tầng để làm đồ ăn sáng. Vừaquay người bước đi, cánh tay củacô đã bị Đình Phong túm lại.“Nói cho tôi biết, tại sao hômqua cô lại có thái độ như vậy?”Đình Phong nhìn thẳng vào mắtKhả Hân, truy hỏi đến cùng. Anh rấtghét việc mình không thể kiểm soátđược cô hoàn toàn.Khả Hân cắn môi, cô biết tínhĐình Phong, nếu muốn biết điều gìsẽ không cho phép ai nói dối. Thởdài một hơi, Khả Hân viết thêm vàidòng rồi đưa cho Đình Phong đọc.Liếc qua nội dung bên trong,lông mày Đình Phong nhíu lại. Anhvo tờ giấy vứt đi trước mặt cô.“Không có chuyện này, mặc dùmẹ tôi không thích cô nhưng bà rấtthương bé Bin, chắc chăn bà sẽkhông dùng chuyện này để ép buộc cô.Khả Hân thất vọng vì ĐìnhPhong không tin tưởng mình, cô lại viết tiếp:“Nhưng mẹ muốn anh kết hônvới Ngọc Nhi, để cô ấy trở thành mẹcủa bé Bin thay em, điều này là sự thật.”Đình Phong không nói gì. Anhcó thể không tin tối qua mẹ anh lấybé Bin ra để ép Khả Hân rời đi,nhưng anh tin chuyện bà muốn táchợp cho anh và Ngọc Nhi.Nghĩ đến vài lần bà cố tình mờiNgọc Nhi đi ăn và sau đó gọi cảanh đến, Đình Phong cau mày. Có lẽanh cần nói chuyện thẳng thắn vớimẹ mình về việc này.Dù sau này anh có li dị với KhảHân thì anh cũng tuyệt đối không táihôn cùng Ngọc Nhi.“Tôi sẽ không lấy Ngọc Nhị,điều này cô có thể yên tâm”“Vậy anh sẽ không yêu cầu emrời khỏi bé Bin chứ?”Khả Hân run run viết. Điều cô lolắng nhất chính là tương lai ĐìnhPhong cũng sẽ bắt cô phải từ bỏcon trai. Chỉ cần nghĩ đến điều này,Khả Hân cảm thấy hoảng loạn và tuyệt vọng.Đình Phong nhìn khuôn mặt táinhợt của Khả Hân, anh im lặng. Anhbiết chắc một ngày anh sẽ li hôn vớicô và bé Bin sẽ không thể theo mẹ.Nhưng đột nhiên lúc này, anh lạikhông dám nói với cô điêu đó. Anhquay người bước ra khỏi phòng,tiếng nói vọng lại.“Chuyện tương lai không thể nóitrước, tốt nhất là cô nên xuống nhàchuẩn bị đồ ăn sáng đi, Bin chắc đã tỉnh rồi.”Khả Hân phải hít một hơi thậtsâu để điều chỉnh lại cảm xúc. Độtnhiên cô hơi bất mãn vì sự yếu ớtcủa mình. Võ võ hai má, Khả Hân tựđộng viên bản thân.Chỉ cần cô đủ mạnh mẽ, khôngai có thể cướp bé Bin khỏi cô, chodù đó là Đình Phong hay là gia đình anh.Do buổi sáng hôm nay dậy hơimuộn nên Khả Hân quyết định sẽlàm đồ ăn đơn giản một chút, mỗingười một tô mì thịt bò kèm rau là được.Đình Phong và bé Bin đã ở bênngoài đợi đồ ăn. Có lẽ vẫn giận lẫyba nên hôm nay cậu không ríu rítnói chuyện như thường ngày mà chỉchăm chăm nghịch món đồ chơi màông nội đã mua tặng cậu.Thấy con trai không quấn lấymình, Đình Phong có chút hụt hãng.Anh cố tình bắt chuyện với bé Bin.Chà, hôm nay Bin lại lắp môhình mới hả? Hay là con dạy ba lắp đi.”Bé Bin liếc mắt nhìn khuôn mặtcười nịnh nọt của ba mình, cậukhông dễ dàng bị dụ dỗ như thế đâu.Thấy bé Bin chỉ liếc nhìn mìnhmột lát rồi lại cúi đầu tiếp tụcnghịch đồ chơi, Đình Phong thở dài.Anh nhấc bé Bin lên đặt lên đùi củamình, cúi xuống nói với cậu: `“Ba sai rồi, ba không nên măngBin. Bin tha thứ cho ba đượckhông?”Bé Bin hơi ngước lên nhìn ĐìnhPhong, thấy vẻ mặt anh rất thànhkhẩn, cậu bĩu môi nói:“Lần sau ba đừng quát Bin nhưvậy nhé, Bin sẽ sợ đấy.”“Được, chỉ cần Bin ngoanngoãn, ba sẽ không mắng con nữa.”Lúc này Bé Bin mới tươi tỉnh gậtđầu, bắt đầu hào hứng khoe mónđồ chơi của cậu cho Đình Phọng xem.Đúng lúc đó, Khả Hân vừa bêkhay đồ ăn bước vào phòng. Mùithơm nức mũi khiến bé Bin nuốtnước miếng . Cậu reo lên hoan hôvà lập tức trèo xuống khỏi đùi ba đểlao tới ăn mì.Khả Hân mỉm cười xoa đầu béBin và giúp cậu cầm đũa. So với haitô mì của cô và Đình Phong thì tômì của bé Bin trông hấp dẫn hơnKhông phụ sự mong đợi củaKhả Hân, bé Bin bắt đầu ăn ngonlành, còn học cách xuýt xoa củangười lớn trông rất buồn cười.Biểu tình sinh động của con traikhiến cô cảm thấy vui vẻ hơn, quênđi những chuyện buồn phiền trong lòng.Đình Phong cũng bắt đầu lặnglẽ ăn, dù chỉ là ăn một bát mì nhưngtrông anh vẫn toát lên vẻ tao nhãlịch sự khác hẳn người thường.“Ting toong!”Tiếng chuông cửa vang lên, KhảHân buông đũa đứng dậy mở cửa.“Chào chị, tôi đến gặp anh Phong.”Chương 6: Phát hiện Buổi sáng, Khả Hân tỉnh dậy vớicơn đau nhức lan ra khắp cơ thể. Cômệt mỏi tới mức không muốn ngồidậy để chuẩn bị bữa sáng dù đây làthói quen mỗi ngày.Bỗng nhiên, Khả Hân phát hiệnngười bên cạnh vẫn còn đang saygiấc nông. Ngắm nhìn gương mặtkhiến cô vừa yêu vừa hận, Khả Hânkhẽ thở dài.c ngủ, Đình Phong trông cực kỳ giống béBin, từ đôi mắt với hailàng mi dài đen nhánh, chiếc mũicao thẳng và bờ môi mỏng. Có lẽ vìthế nên dù đêm qua rất chán ghétanh nhưng sáng nay tỉnh dậy cô đãhết giận từ bao giờ.Đôi khi, Khả Hân cũng thực sựthất vọng vì bản thân, bởi vì cô luônluôn dễ dàng tha thứ cho anh, kể cảkhi anh làm cô tổn thương và thấtvọng nhất.“Tôi không biết là cô có thóiquen nhìn chăm chằm vào ngườikhác khi người đó đang ngủ đấy.”Bất chợt, đôi mắt của người đốidiện mở ra. Con ngươi màu nâunhạt sâu thẳm như muốn hút lấylinh hồn của Khả Hân.Nghĩ đến hành động lén lút củamình, gương mặt Khả Hân đỏ lên.Cô nghĩ có lẽ lần sau cô nên cẩnthận hơn để không bị anh phát hiện.Thấy mặt Khả Hân đỏ lên trôngrất dễ thương, Đình Phong bỗngcảm thấy buồn cười. Anh định vươntay ra bóp má cô nhưng chợt nhậnra hành động này quá trẻ con.Đặc biệt, Đình Phong nhớ lại“biểu hiện và hành động phản khángcủa Khả hân đêm qua. Anh độtnhiên mất hứng và gương mặt bỗngnhiên lạnh xuống. Không nói khôngrằng, Đình Phong bước xuốnggiường và đi vào nhà vệ sinh.Khả Hân cũng nhanh chóngngồi dậy. Mặc dù thân thể còn hơiđau nhức nhưng cô vẫn xuốnggiường và gấp gọn lại chăn gối.Lúc bước đi, Khả Hân cảm thấycó thứ gì đó từ thân thể mình chảyra dinh dính. Cô chợt nhớ ra đêmqua mình chưa uống thuốc nên vộivàng lục lọi ngăn tủ lấy vì thuốc và uống.Uống xong, Khả Hân thở phàonhẹ nhõm. Cô tự nhắc nhở bản thânlần sau không được phép quên, bởiVì Đình Phong đã cảnh cáo cô nhiềulần, tuyệt đối không cho cô mang thai.Đợi Đình Phong ra ngoài, KhảHân nhanh chóng bước vào nhàtấm. Cô cần nước ấm để giúp làmsạch và thư giãn cho cơ thể.Sau khi tắm xong, Khả Hân thấyĐình Phong đã mặc quân áo chỉnhtê. Anh đang đứng cạnh bàn trangđiểm của cô, nhíu mày nhìn một tờgiấy. Chỉ cần liếc qua là Khả Hânbiết tờ giấy đó là gì.tại sao cô để thứ này ở đây?”Anh chìa ra tờ đăng ký kết hôn củahai người.Khả Hân bối rối cầm tờ giấy đóVà bỏ vào ngăn tủ khóa lại. Có lẽ doCô có thói quen thỉnh thoảng lôi rangắm nghía nên quên cất vào chỗ cũ.Thực ra, Khả Hân thường lén lútngắm tờ giấy đó mỗi khi tâm trạngcô không tốt, bởi nó sẽ nhắc nhở côCần phải mạnh mẽ và nỗ lực hơn vìtổ ấm nhỏ của mình.Quan sát vẻ mặt bối rối của Khả…Đình Phong nhíu mày. Sau đócười lạnh:“Hay là cô nghĩ chỉ cần nhìn tờgiấy này là cô có thể yên ổn làm vợtôi mãi mãi.”Nghe thấy sự trào phúng tronggiọng nói của Đình Phong, Khả Hâncảm thấy không thoải mái chút nào.Đình Phong có rất nhiều tật xấu,trong đó điển hình là chủ nghĩa cánhân, luôn thích áp đặt suy nghĩ củaanh cho người khác và nghĩ đó làsự thật.Khả Hân thở dài. Cô với lấygiấy và cây bút nhỏ của mình,Viết sột soạt lên đó vài chữ:“Anh đừng suy nghĩ nhiều, emdọn dẹp lại tủ và quên chưa cất vào thôi.”Sau đó, cô lại ra dấu muốnxuống tầng để làm đồ ăn sáng. Vừaquay người bước đi, cánh tay củacô đã bị Đình Phong túm lại.“Nói cho tôi biết, tại sao hômqua cô lại có thái độ như vậy?”Đình Phong nhìn thẳng vào mắtKhả Hân, truy hỏi đến cùng. Anh rất…ghét việc mình không thể kiểm soátcô hoàn toàn.Khả Hân cắn môi, cô biết tínhĐình Phong, nếu muốn biết điều gìsẽ không cho phép ai nói dối. Thởdài một hơi, Khả Hân viết thêm vàidòng rồi đưa cho Đình Phong đọc.Liếc qua nội dung bên trong,lông mày Đình Phong nhíu lại. Anhvo tờ giấy vứt đi trước mặt cô.“Không có chuyện này, mặc dùmẹ tôi không thích cô nhưng bà rấtthương bé Bin, chắc chắn bà sẽkhông dùng chuyện này để ép buộc cô.Khả Hân thất vọng vì ĐìnhPhong không tin tưởng mình, cô lạiviết tiếp:“Nhưng mẹ muốn anh kết hônvới Ngọc Nhi, để cô ấy trở thành mẹcủa bé Bin thay em, điều này là sự thật”Đình Phong không nói gì. Anhcó thể không tin tối qua mẹ anh lấybé Bin ra để ép Khả Hân rời đi,nhưng anh tin chuyện bà muốn táchợp cho anh và Ngọc Nhi.Nghĩ đến vài lần bà cố tình mờiNgọc Nhi đi ăn và sau đó gọi cảanh đến, Đình Phong cau mày. Có lẽanh cần nói chuyện thẳng thắn vớimẹ mình về việc này.Dù sau này anh có li dị với KhảHân thì anh cũng tuyệt đối không táihôn cùng Ngọc Nhi.“Tôi sẽ không lấy Ngọc Nhị,điều này cô có thể yên tâm.”“Vậy anh sẽ không yêu cầu emrời khỏi bé Bin chứ?”Khả Hân run run viết. Điều cô lolắng nhất chính là tương lai ĐìnhPhong cũng sẽ bắt cô phải từ bỏcon trai. Chỉ cần nghĩ đến điều này,Khả Hân cảm thấy hoảng loạn vàtuyệt vọng.Đình Phong nhìn khuôn mặt táinhợt của Khả Hân, anh im lặng. Anhbiết chắc một ngày anh sẽ li hôn vớicô và bé Bin sẽ không thể theo mẹ.Nhưng đột nhiên lúc này, anh lạikhông dám nói với cô điều đó. Anhquay người bước ra khỏi phòng,tiếng nói vọng lại.“Chuyện tương lai không thể nóitrước, tốt nhất là cô nên xuống nhàchuẩn bị đồ ăn sáng đi, Bin chắc đãtỉnh rồi.”Khả Hân phải hít một hơi thật sâuđể điều chỉnh lại cảm xúc. Độtnhiên cô hơi bất mãn vì sự yếu ớtcủa mình. Vỗ vỗ hai má, Khả Hân tựđộng viên bản thân.Chỉ cần cô đủ mạnh mẽ, khôngai có thể cướp bé Bin khỏi cô, chodù đó là Đình Phong hay là gia đìnhanh.Do buổi sáng hôm nay dậy hơimuộn nên Khả Hân quyết định sẽlàm đồ ăn đơn giản một chút, mỗi– người một tô mì thịt bò kèm rau là được._ Đình Phong và bé Bin đã ở bênngoài đợi đồ ăn. có lẽ vẫn giận lẫyba nên hôm nay cậu không ríu rítnói chuyện như thường ngày mà chỉchăm chăm nghịch món đồ chơi màông nội đã mua tặng cậu.Thấy con trai không quấn lấymình, Đình Phong có chút hụt hãng.Anh cố tình bắt chuyện với bé Bin.“Chà, hôm nay Bin lại lắp môhình mới hả? Hay là con dạy ba lắp đi.”Bé Bin liếc mắt nhìn khuôn mặtcười nịnh nọt của ba mình, cậukhông dễ dàng bị dụ dỗ như thế đâu.Thấy bé Bin chỉ liếc nhìn mìnhmột lát rồi lại cúi đầu tiếp tụcnghịch đồ chơi, Đình Phong thở dài.Anh nhấc bé Bin lên đặt lên đùi củamình, cúi xuống nói với cậu:“Ba sai rồi, ba không nên mắngBin. Bin tha thứ cho ba được không?”Bé Bin hơi ngước lên nhìn ĐìnhPhong, thấy vẻ mặt anh rất thànhkhẩn, cậu bĩu môi nói:“Lần sau ba đừng quát Bin nhưvậy nhé, Bin sẽ sợ đấy.”“Được, chỉ cần Bin ngoanngoãn, ba sẽ không mắng con nữa.”Lúc này Bé Bin mới tươi tỉnh gậtđầu, bắt đầu hào hứng khoe mónđồ chơi của cậu cho Đình Phong xem.Đúng lúc đó, Khả Hân vừa bêkhay đồ ăn bước vào phòng. Mùithơm nức mũi khiến bé Bin nuốtnước miếng . Cậu reo lên hoan hôvà lập tức trèo xuống khỏi đùi ba đểlao tới ăn mì.Khả Hân mỉm cười xoa đầu béBin và giúp cậu cầm đũa. So với haitô mì của cô và Đình Phong thì tômì của bé Bin trông hấp dân hơn.Không phụ sự mong đợi củaKhả Hân, bé Bin bắt đầu ăn ngonlành, còn học cách xuýt xoa củangười lớn trông rất buồn cười.Biểu tình sinh động của con traikhiến cô cảm thấy vui vẻ hơn, quênđi những chuyện buồn phiền tronglòng.Đình Phong cũng bắt đầu lặnglẽ ăn, dù chỉ là ăn một bát mì nhưngtrông anh vẫn toát lên vẻ tao nhãlịch sự khác hẳn người thường.“Ting toong!”Tiếng chuông cửa vang lên, KhảHân buông đũa đứng dậy mở cửa.“Chào chị, tôi đến gặp anh Phong.”
Buổi sáng, Khả Hân tỉnh dậy với
cơn đau nhức lan ra khắp cơ thể. Cô
mệt mỏi tới mức không muốn ngồi
dậy để chuẩn bị bữa sáng dù đây là
thói quen mỗi ngày.
Bỗng nhiên, Khả Hân phát hiện
người bên cạnh vẫn còn đang say
giấc nồng. Ngắm nhìn gương mặt
khiến cô vừa yêu vừa hận, Khả Hân
khế thở dài,
Lúc ngủ, Đình Phong trông cực
kỳ giống bé Bin, từ đôi mắt với hai
hàng mi dài đen nhánh, chiếc mũi
cao thẳng và bờ môi mỏng. Có lẽ vì
thế nên dù đêm qua rất chán ghét
anh nhưng sáng nay tỉnh dậy cô đã
hết giận từ bao giờ.
Đôi khi, Khả Hân cũng thực sự
thất vọng vì bản thân, bởi vì cô luôn
luôn dễ dàng tha thứ cho anh, kể cả
khi anh làm cô tổn thương và thất
vọng nhất.
“Tôi không biết là cô có thói
quen nhìn chằm chằm vào người
khác khi người đó đang ngủ đấy.”
Bất chợt, đôi mắt của người đối
diện mở ra. Con ngươi màu nâu
nhạt sâu thẳm như muốn hút lấy
linh hồn của Khả Hân.
Nghĩ đến hành động lén lút của
mình, gương mặt Khả Hân đỏ lên.
Cô nghĩ có lẽ lần sau cô nên cẩn
thận hơn để không bị anh phát hiện.
Thấy mặt Khả Hân đỏ lên trông
rất dễ thương, Đình Phong bỗng
cảm thấy buồn cười. Anh định vươn
tay ra bóp má cô nhưng chợt nhận
ra hành động này quá trẻ con.
Đặc biệt, Đình Phong nhớ lại
biểu hiện và hành động phản kháng
của Khả Hân đêm qua. Anh đột
nhiên mất hứng và gương mặt bỗng
nhiên lạnh xuống. Không nói không
rằng, Đình Phong bước xuống
giường và đi vào nhà vệ sinh.
Khả Hân cũng nhanh chóng
ngồi dậy. Mặc dù thân thể còn hơi
đau nhức nhưng cô vẫn xuống
giường và gấp gọn lại chăn gối.
Lúc bước đi, Khả Hân cảm thấy
có thứ gì đó từ thân thể mình chảy
ra dinh dính. Cô chợt nhớ ra đêm
qua mình chưa uống thuốc nên vội
vàng lục lọi ngăn tủ lấy vì thuốc và
uống.
Uống xong, Khả Hân thở phào
nhẹ nhõm. Cô tự nhắc nhở bản thân
lần sau không được phép quên, bởi
vì Đình Phong đã cảnh cáo cô nhiều
lần, tuyệt đối không cho cô mang thai.
Đợi Đình Phong ra ngoài, Khả
Hân nhanh chóng bước vào nhà
tắm. Cô cần nước ấm để giúp làm
sạch và thư giãn cho cơ thể.
Sau khi tắm xong, Khả Hân thấy
Đình Phong đã mặc quần áo chỉnh
†ê. Anh đang đứng cạnh bàn trang
điểm của cô, nhíu mày nhìn một tờ
giấy. Chỉ cần liếc qua là Khả Hân
biết tờ giấy đó là gì.
“Tại sao cô để thứ này ở đây?”
Anh chìa ra tờ đăng ký kết hôn của
hai người.
Khả Hân bối rối cầm tờ giấy đó
và bỏ vào ngăn tủ khóa lại. Có lẽ do
cô có thói quen thỉnh thoảng lôi ra
ngắm nghía nên quên cất vào chỗ *****.
Thực ra, Khả Hân thường lén lút
ngắm tờ giấy đó mỗi khi tâm trạng
cô không tốt, bởi nó sẽ nhắc nhở cô
cần phải mạnh mẽ và nỗ lực hơn vì
†ổ ấm nhỏ của mình.
Quan sát vẻ mặt bối rối của Khả
Hân, Đình Phong nhíu mày. Sau đó,
dường như phát hiện ra điều gì, anh cười lạnh:
“Hay là cô nghĩ chỉ cần nhìn tờ
giấy này là cô có thể yên ổn làm vợ
tôi mãi mãi.”
Nghe thấy sự trào phúng trong
giọng nói của Đình Phong, Khả Hân
cảm thấy không thoải mái chút nào.
Đình Phong có rất nhiều tật xấu,
trong đó điển hình là chủ nghĩa cá
nhân, luôn thích áp đặt suy nghĩ của
anh cho người khác và nghĩ đó là sự thật.
Khả Hân thở dài. Cô với lấy
quyển giấy và cây bút nhỏ của mình,
viết sột soạt lên đó vài chữ:
“Anh đừng suy nghĩ nhiều, em
dọn dẹp lại tủ và quên chưa cất vào thôi.”
Sau đó, cô lại ra dấu muốn
xuống tầng để làm đồ ăn sáng. Vừa
quay người bước đi, cánh tay của
cô đã bị Đình Phong túm lại.
“Nói cho tôi biết, tại sao hôm
qua cô lại có thái độ như vậy?”
Đình Phong nhìn thẳng vào mắt
Khả Hân, truy hỏi đến cùng. Anh rất
ghét việc mình không thể kiểm soát
được cô hoàn toàn.
Khả Hân cắn môi, cô biết tính
Đình Phong, nếu muốn biết điều gì
sẽ không cho phép ai nói dối. Thở
dài một hơi, Khả Hân viết thêm vài
dòng rồi đưa cho Đình Phong đọc.
Liếc qua nội dung bên trong,
lông mày Đình Phong nhíu lại. Anh
vo tờ giấy vứt đi trước mặt cô.
“Không có chuyện này, mặc dù
mẹ tôi không thích cô nhưng bà rất
thương bé Bin, chắc chăn bà sẽ
không dùng chuyện này để ép buộc cô.
Khả Hân thất vọng vì Đình
Phong không tin tưởng mình, cô lại viết tiếp:
“Nhưng mẹ muốn anh kết hôn
với Ngọc Nhi, để cô ấy trở thành mẹ
của bé Bin thay em, điều này là sự thật.”
Đình Phong không nói gì. Anh
có thể không tin tối qua mẹ anh lấy
bé Bin ra để ép Khả Hân rời đi,
nhưng anh tin chuyện bà muốn tác
hợp cho anh và Ngọc Nhi.
Nghĩ đến vài lần bà cố tình mời
Ngọc Nhi đi ăn và sau đó gọi cả
anh đến, Đình Phong cau mày. Có lẽ
anh cần nói chuyện thẳng thắn với
mẹ mình về việc này.
Dù sau này anh có li dị với Khả
Hân thì anh cũng tuyệt đối không tái
hôn cùng Ngọc Nhi.
“Tôi sẽ không lấy Ngọc Nhị,
điều này cô có thể yên tâm”
“Vậy anh sẽ không yêu cầu em
rời khỏi bé Bin chứ?”
Khả Hân run run viết. Điều cô lo
lắng nhất chính là tương lai Đình
Phong cũng sẽ bắt cô phải từ bỏ
con trai. Chỉ cần nghĩ đến điều này,
Khả Hân cảm thấy hoảng loạn và tuyệt vọng.
Đình Phong nhìn khuôn mặt tái
nhợt của Khả Hân, anh im lặng. Anh
biết chắc một ngày anh sẽ li hôn với
cô và bé Bin sẽ không thể theo mẹ.
Nhưng đột nhiên lúc này, anh lại
không dám nói với cô điêu đó. Anh
quay người bước ra khỏi phòng,
tiếng nói vọng lại.
“Chuyện tương lai không thể nói
trước, tốt nhất là cô nên xuống nhà
chuẩn bị đồ ăn sáng đi, Bin chắc đã tỉnh rồi.”
Khả Hân phải hít một hơi thật
sâu để điều chỉnh lại cảm xúc. Đột
nhiên cô hơi bất mãn vì sự yếu ớt
của mình. Võ võ hai má, Khả Hân tự
động viên bản thân.
Chỉ cần cô đủ mạnh mẽ, không
ai có thể cướp bé Bin khỏi cô, cho
dù đó là Đình Phong hay là gia đình anh.
Do buổi sáng hôm nay dậy hơi
muộn nên Khả Hân quyết định sẽ
làm đồ ăn đơn giản một chút, mỗi
người một tô mì thịt bò kèm rau là được.
Đình Phong và bé Bin đã ở bên
ngoài đợi đồ ăn. Có lẽ vẫn giận lẫy
ba nên hôm nay cậu không ríu rít
nói chuyện như thường ngày mà chỉ
chăm chăm nghịch món đồ chơi mà
ông nội đã mua tặng cậu.
Thấy con trai không quấn lấy
mình, Đình Phong có chút hụt hãng.
Anh cố tình bắt chuyện với bé Bin.
Chà, hôm nay Bin lại lắp mô
hình mới hả? Hay là con dạy ba lắp đi.”
Bé Bin liếc mắt nhìn khuôn mặt
cười nịnh nọt của ba mình, cậu
không dễ dàng bị dụ dỗ như thế đâu.
Thấy bé Bin chỉ liếc nhìn mình
một lát rồi lại cúi đầu tiếp tục
nghịch đồ chơi, Đình Phong thở dài.
Anh nhấc bé Bin lên đặt lên đùi của
mình, cúi xuống nói với cậu: `
“Ba sai rồi, ba không nên măng
Bin. Bin tha thứ cho ba được
không?”
Bé Bin hơi ngước lên nhìn Đình
Phong, thấy vẻ mặt anh rất thành
khẩn, cậu bĩu môi nói:
“Lần sau ba đừng quát Bin như
vậy nhé, Bin sẽ sợ đấy.”
“Được, chỉ cần Bin ngoan
ngoãn, ba sẽ không mắng con nữa.”
Lúc này Bé Bin mới tươi tỉnh gật
đầu, bắt đầu hào hứng khoe món
đồ chơi của cậu cho Đình Phọng xem.
Đúng lúc đó, Khả Hân vừa bê
khay đồ ăn bước vào phòng. Mùi
thơm nức mũi khiến bé Bin nuốt
nước miếng . Cậu reo lên hoan hô
và lập tức trèo xuống khỏi đùi ba để
lao tới ăn mì.
Khả Hân mỉm cười xoa đầu bé
Bin và giúp cậu cầm đũa. So với hai
tô mì của cô và Đình Phong thì tô
mì của bé Bin trông hấp dẫn hơn
Không phụ sự mong đợi của
Khả Hân, bé Bin bắt đầu ăn ngon
lành, còn học cách xuýt xoa của
người lớn trông rất buồn cười.
Biểu tình sinh động của con trai
khiến cô cảm thấy vui vẻ hơn, quên
đi những chuyện buồn phiền trong lòng.
Đình Phong cũng bắt đầu lặng
lẽ ăn, dù chỉ là ăn một bát mì nhưng
trông anh vẫn toát lên vẻ tao nhã
lịch sự khác hẳn người thường.
“Ting toong!”
Tiếng chuông cửa vang lên, Khả
Hân buông đũa đứng dậy mở cửa.
“Chào chị, tôi đến gặp anh Phong.”
Chương 6: Phát hiện Buổi sáng, Khả Hân tỉnh dậy với
cơn đau nhức lan ra khắp cơ thể. Cô
mệt mỏi tới mức không muốn ngồi
dậy để chuẩn bị bữa sáng dù đây là
thói quen mỗi ngày.
Bỗng nhiên, Khả Hân phát hiện
người bên cạnh vẫn còn đang say
giấc nông. Ngắm nhìn gương mặt
khiến cô vừa yêu vừa hận, Khả Hân
khẽ thở dài.
c ngủ, Đình Phong trông cực kỳ giống bé
Bin, từ đôi mắt với hai
làng mi dài đen nhánh, chiếc mũi
cao thẳng và bờ môi mỏng. Có lẽ vì
thế nên dù đêm qua rất chán ghét
anh nhưng sáng nay tỉnh dậy cô đã
hết giận từ bao giờ.
Đôi khi, Khả Hân cũng thực sự
thất vọng vì bản thân, bởi vì cô luôn
luôn dễ dàng tha thứ cho anh, kể cả
khi anh làm cô tổn thương và thất
vọng nhất.
“Tôi không biết là cô có thói
quen nhìn chăm chằm vào người
khác khi người đó đang ngủ đấy.”
Bất chợt, đôi mắt của người đối
diện mở ra. Con ngươi màu nâu
nhạt sâu thẳm như muốn hút lấy
linh hồn của Khả Hân.
Nghĩ đến hành động lén lút của
mình, gương mặt Khả Hân đỏ lên.
Cô nghĩ có lẽ lần sau cô nên cẩn
thận hơn để không bị anh phát hiện.
Thấy mặt Khả Hân đỏ lên trông
rất dễ thương, Đình Phong bỗng
cảm thấy buồn cười. Anh định vươn
tay ra bóp má cô nhưng chợt nhận
ra hành động này quá trẻ con.
Đặc biệt, Đình Phong nhớ lại
“biểu hiện và hành động phản kháng
của Khả hân đêm qua. Anh đột
nhiên mất hứng và gương mặt bỗng
nhiên lạnh xuống. Không nói không
rằng, Đình Phong bước xuống
giường và đi vào nhà vệ sinh.
Khả Hân cũng nhanh chóng
ngồi dậy. Mặc dù thân thể còn hơi
đau nhức nhưng cô vẫn xuống
giường và gấp gọn lại chăn gối.
Lúc bước đi, Khả Hân cảm thấy
có thứ gì đó từ thân thể mình chảy
ra dinh dính. Cô chợt nhớ ra đêm
qua mình chưa uống thuốc nên vội
vàng lục lọi ngăn tủ lấy vì thuốc và uống.
Uống xong, Khả Hân thở phào
nhẹ nhõm. Cô tự nhắc nhở bản thân
lần sau không được phép quên, bởi
Vì Đình Phong đã cảnh cáo cô nhiều
lần, tuyệt đối không cho cô mang thai.
Đợi Đình Phong ra ngoài, Khả
Hân nhanh chóng bước vào nhà
tấm. Cô cần nước ấm để giúp làm
sạch và thư giãn cho cơ thể.
Sau khi tắm xong, Khả Hân thấy
Đình Phong đã mặc quân áo chỉnh
tê. Anh đang đứng cạnh bàn trang
điểm của cô, nhíu mày nhìn một tờ
giấy. Chỉ cần liếc qua là Khả Hân
biết tờ giấy đó là gì.
tại sao cô để thứ này ở đây?”
Anh chìa ra tờ đăng ký kết hôn của
hai người.
Khả Hân bối rối cầm tờ giấy đó
Và bỏ vào ngăn tủ khóa lại. Có lẽ do
Cô có thói quen thỉnh thoảng lôi ra
ngắm nghía nên quên cất vào chỗ cũ.
Thực ra, Khả Hân thường lén lút
ngắm tờ giấy đó mỗi khi tâm trạng
cô không tốt, bởi nó sẽ nhắc nhở cô
Cần phải mạnh mẽ và nỗ lực hơn vì
tổ ấm nhỏ của mình.
Quan sát vẻ mặt bối rối của Khả…
Đình Phong nhíu mày. Sau đó
cười lạnh:
“Hay là cô nghĩ chỉ cần nhìn tờ
giấy này là cô có thể yên ổn làm vợ
tôi mãi mãi.”
Nghe thấy sự trào phúng trong
giọng nói của Đình Phong, Khả Hân
cảm thấy không thoải mái chút nào.
Đình Phong có rất nhiều tật xấu,
trong đó điển hình là chủ nghĩa cá
nhân, luôn thích áp đặt suy nghĩ của
anh cho người khác và nghĩ đó là
sự thật.
Khả Hân thở dài. Cô với lấy
giấy và cây bút nhỏ của mình,
Viết sột soạt lên đó vài chữ:
“Anh đừng suy nghĩ nhiều, em
dọn dẹp lại tủ và quên chưa cất vào thôi.”
Sau đó, cô lại ra dấu muốn
xuống tầng để làm đồ ăn sáng. Vừa
quay người bước đi, cánh tay của
cô đã bị Đình Phong túm lại.
“Nói cho tôi biết, tại sao hôm
qua cô lại có thái độ như vậy?”
Đình Phong nhìn thẳng vào mắt
Khả Hân, truy hỏi đến cùng. Anh rất…
ghét việc mình không thể kiểm soát
cô hoàn toàn.
Khả Hân cắn môi, cô biết tính
Đình Phong, nếu muốn biết điều gì
sẽ không cho phép ai nói dối. Thở
dài một hơi, Khả Hân viết thêm vài
dòng rồi đưa cho Đình Phong đọc.
Liếc qua nội dung bên trong,
lông mày Đình Phong nhíu lại. Anh
vo tờ giấy vứt đi trước mặt cô.
“Không có chuyện này, mặc dù
mẹ tôi không thích cô nhưng bà rất
thương bé Bin, chắc chắn bà sẽ
không dùng chuyện này để ép buộc cô.
Khả Hân thất vọng vì Đình
Phong không tin tưởng mình, cô lại
viết tiếp:
“Nhưng mẹ muốn anh kết hôn
với Ngọc Nhi, để cô ấy trở thành mẹ
của bé Bin thay em, điều này là sự thật”
Đình Phong không nói gì. Anh
có thể không tin tối qua mẹ anh lấy
bé Bin ra để ép Khả Hân rời đi,
nhưng anh tin chuyện bà muốn tác
hợp cho anh và Ngọc Nhi.
Nghĩ đến vài lần bà cố tình mời
Ngọc Nhi đi ăn và sau đó gọi cả
anh đến, Đình Phong cau mày. Có lẽ
anh cần nói chuyện thẳng thắn với
mẹ mình về việc này.
Dù sau này anh có li dị với Khả
Hân thì anh cũng tuyệt đối không tái
hôn cùng Ngọc Nhi.
“Tôi sẽ không lấy Ngọc Nhị,
điều này cô có thể yên tâm.”
“Vậy anh sẽ không yêu cầu em
rời khỏi bé Bin chứ?”
Khả Hân run run viết. Điều cô lo
lắng nhất chính là tương lai Đình
Phong cũng sẽ bắt cô phải từ bỏ
con trai. Chỉ cần nghĩ đến điều này,
Khả Hân cảm thấy hoảng loạn và
tuyệt vọng.
Đình Phong nhìn khuôn mặt tái
nhợt của Khả Hân, anh im lặng. Anh
biết chắc một ngày anh sẽ li hôn với
cô và bé Bin sẽ không thể theo mẹ.
Nhưng đột nhiên lúc này, anh lại
không dám nói với cô điều đó. Anh
quay người bước ra khỏi phòng,
tiếng nói vọng lại.
“Chuyện tương lai không thể nói
trước, tốt nhất là cô nên xuống nhà
chuẩn bị đồ ăn sáng đi, Bin chắc đã
tỉnh rồi.”
Khả Hân phải hít một hơi thật sâu
để điều chỉnh lại cảm xúc. Đột
nhiên cô hơi bất mãn vì sự yếu ớt
của mình. Vỗ vỗ hai má, Khả Hân tự
động viên bản thân.
Chỉ cần cô đủ mạnh mẽ, không
ai có thể cướp bé Bin khỏi cô, cho
dù đó là Đình Phong hay là gia đình
anh.
Do buổi sáng hôm nay dậy hơi
muộn nên Khả Hân quyết định sẽ
làm đồ ăn đơn giản một chút, mỗi
– người một tô mì thịt bò kèm rau là được.
_ Đình Phong và bé Bin đã ở bên
ngoài đợi đồ ăn. có lẽ vẫn giận lẫy
ba nên hôm nay cậu không ríu rít
nói chuyện như thường ngày mà chỉ
chăm chăm nghịch món đồ chơi mà
ông nội đã mua tặng cậu.
Thấy con trai không quấn lấy
mình, Đình Phong có chút hụt hãng.
Anh cố tình bắt chuyện với bé Bin.
“Chà, hôm nay Bin lại lắp mô
hình mới hả? Hay là con dạy ba lắp đi.”
Bé Bin liếc mắt nhìn khuôn mặt
cười nịnh nọt của ba mình, cậu
không dễ dàng bị dụ dỗ như thế đâu.
Thấy bé Bin chỉ liếc nhìn mình
một lát rồi lại cúi đầu tiếp tục
nghịch đồ chơi, Đình Phong thở dài.
Anh nhấc bé Bin lên đặt lên đùi của
mình, cúi xuống nói với cậu:
“Ba sai rồi, ba không nên mắng
Bin. Bin tha thứ cho ba được không?”
Bé Bin hơi ngước lên nhìn Đình
Phong, thấy vẻ mặt anh rất thành
khẩn, cậu bĩu môi nói:
“Lần sau ba đừng quát Bin như
vậy nhé, Bin sẽ sợ đấy.”
“Được, chỉ cần Bin ngoan
ngoãn, ba sẽ không mắng con nữa.”
Lúc này Bé Bin mới tươi tỉnh gật
đầu, bắt đầu hào hứng khoe món
đồ chơi của cậu cho Đình Phong xem.
Đúng lúc đó, Khả Hân vừa bê
khay đồ ăn bước vào phòng. Mùi
thơm nức mũi khiến bé Bin nuốt
nước miếng . Cậu reo lên hoan hô
và lập tức trèo xuống khỏi đùi ba để
lao tới ăn mì.
Khả Hân mỉm cười xoa đầu bé
Bin và giúp cậu cầm đũa. So với hai
tô mì của cô và Đình Phong thì tô
mì của bé Bin trông hấp dân hơn.
Không phụ sự mong đợi của
Khả Hân, bé Bin bắt đầu ăn ngon
lành, còn học cách xuýt xoa của
người lớn trông rất buồn cười.
Biểu tình sinh động của con trai
khiến cô cảm thấy vui vẻ hơn, quên
đi những chuyện buồn phiền trong
lòng.
Đình Phong cũng bắt đầu lặng
lẽ ăn, dù chỉ là ăn một bát mì nhưng
trông anh vẫn toát lên vẻ tao nhã
lịch sự khác hẳn người thường.
“Ting toong!”
Tiếng chuông cửa vang lên, Khả
Hân buông đũa đứng dậy mở cửa.
“Chào chị, tôi đến gặp anh Phong.”
Theo Đuổi Vợ CâmTác giả: Kim DiTruyện Ngôn TìnhCách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của… Buổi sáng, Khả Hân tỉnh dậy vớicơn đau nhức lan ra khắp cơ thể. Cômệt mỏi tới mức không muốn ngồidậy để chuẩn bị bữa sáng dù đây làthói quen mỗi ngày.Bỗng nhiên, Khả Hân phát hiệnngười bên cạnh vẫn còn đang saygiấc nồng. Ngắm nhìn gương mặtkhiến cô vừa yêu vừa hận, Khả Hânkhế thở dài,Lúc ngủ, Đình Phong trông cựckỳ giống bé Bin, từ đôi mắt với haihàng mi dài đen nhánh, chiếc mũicao thẳng và bờ môi mỏng. Có lẽ vìthế nên dù đêm qua rất chán ghétanh nhưng sáng nay tỉnh dậy cô đãhết giận từ bao giờ.Đôi khi, Khả Hân cũng thực sựthất vọng vì bản thân, bởi vì cô luônluôn dễ dàng tha thứ cho anh, kể cảkhi anh làm cô tổn thương và thấtvọng nhất.“Tôi không biết là cô có thóiquen nhìn chằm chằm vào ngườikhác khi người đó đang ngủ đấy.”Bất chợt, đôi mắt của người đốidiện mở ra. Con ngươi màu nâunhạt sâu thẳm như muốn hút lấylinh hồn của Khả Hân.Nghĩ đến hành động lén lút củamình, gương mặt Khả Hân đỏ lên.Cô nghĩ có lẽ lần sau cô nên cẩnthận hơn để không bị anh phát hiện.Thấy mặt Khả Hân đỏ lên trôngrất dễ thương, Đình Phong bỗngcảm thấy buồn cười. Anh định vươntay ra bóp má cô nhưng chợt nhậnra hành động này quá trẻ con.Đặc biệt, Đình Phong nhớ lạibiểu hiện và hành động phản khángcủa Khả Hân đêm qua. Anh độtnhiên mất hứng và gương mặt bỗngnhiên lạnh xuống. Không nói khôngrằng, Đình Phong bước xuốnggiường và đi vào nhà vệ sinh.Khả Hân cũng nhanh chóngngồi dậy. Mặc dù thân thể còn hơiđau nhức nhưng cô vẫn xuốnggiường và gấp gọn lại chăn gối.Lúc bước đi, Khả Hân cảm thấycó thứ gì đó từ thân thể mình chảyra dinh dính. Cô chợt nhớ ra đêmqua mình chưa uống thuốc nên vộivàng lục lọi ngăn tủ lấy vì thuốc vàuống.Uống xong, Khả Hân thở phàonhẹ nhõm. Cô tự nhắc nhở bản thânlần sau không được phép quên, bởivì Đình Phong đã cảnh cáo cô nhiềulần, tuyệt đối không cho cô mang thai.Đợi Đình Phong ra ngoài, KhảHân nhanh chóng bước vào nhàtắm. Cô cần nước ấm để giúp làmsạch và thư giãn cho cơ thể.Sau khi tắm xong, Khả Hân thấyĐình Phong đã mặc quần áo chỉnh†ê. Anh đang đứng cạnh bàn trangđiểm của cô, nhíu mày nhìn một tờgiấy. Chỉ cần liếc qua là Khả Hânbiết tờ giấy đó là gì.“Tại sao cô để thứ này ở đây?”Anh chìa ra tờ đăng ký kết hôn củahai người.Khả Hân bối rối cầm tờ giấy đóvà bỏ vào ngăn tủ khóa lại. Có lẽ docô có thói quen thỉnh thoảng lôi rangắm nghía nên quên cất vào chỗ *****.Thực ra, Khả Hân thường lén lútngắm tờ giấy đó mỗi khi tâm trạngcô không tốt, bởi nó sẽ nhắc nhở côcần phải mạnh mẽ và nỗ lực hơn vì†ổ ấm nhỏ của mình.Quan sát vẻ mặt bối rối của KhảHân, Đình Phong nhíu mày. Sau đó,dường như phát hiện ra điều gì, anh cười lạnh:“Hay là cô nghĩ chỉ cần nhìn tờgiấy này là cô có thể yên ổn làm vợtôi mãi mãi.”Nghe thấy sự trào phúng tronggiọng nói của Đình Phong, Khả Hâncảm thấy không thoải mái chút nào.Đình Phong có rất nhiều tật xấu,trong đó điển hình là chủ nghĩa cánhân, luôn thích áp đặt suy nghĩ củaanh cho người khác và nghĩ đó là sự thật.Khả Hân thở dài. Cô với lấyquyển giấy và cây bút nhỏ của mình,viết sột soạt lên đó vài chữ:“Anh đừng suy nghĩ nhiều, emdọn dẹp lại tủ và quên chưa cất vào thôi.”Sau đó, cô lại ra dấu muốnxuống tầng để làm đồ ăn sáng. Vừaquay người bước đi, cánh tay củacô đã bị Đình Phong túm lại.“Nói cho tôi biết, tại sao hômqua cô lại có thái độ như vậy?”Đình Phong nhìn thẳng vào mắtKhả Hân, truy hỏi đến cùng. Anh rấtghét việc mình không thể kiểm soátđược cô hoàn toàn.Khả Hân cắn môi, cô biết tínhĐình Phong, nếu muốn biết điều gìsẽ không cho phép ai nói dối. Thởdài một hơi, Khả Hân viết thêm vàidòng rồi đưa cho Đình Phong đọc.Liếc qua nội dung bên trong,lông mày Đình Phong nhíu lại. Anhvo tờ giấy vứt đi trước mặt cô.“Không có chuyện này, mặc dùmẹ tôi không thích cô nhưng bà rấtthương bé Bin, chắc chăn bà sẽkhông dùng chuyện này để ép buộc cô.Khả Hân thất vọng vì ĐìnhPhong không tin tưởng mình, cô lại viết tiếp:“Nhưng mẹ muốn anh kết hônvới Ngọc Nhi, để cô ấy trở thành mẹcủa bé Bin thay em, điều này là sự thật.”Đình Phong không nói gì. Anhcó thể không tin tối qua mẹ anh lấybé Bin ra để ép Khả Hân rời đi,nhưng anh tin chuyện bà muốn táchợp cho anh và Ngọc Nhi.Nghĩ đến vài lần bà cố tình mờiNgọc Nhi đi ăn và sau đó gọi cảanh đến, Đình Phong cau mày. Có lẽanh cần nói chuyện thẳng thắn vớimẹ mình về việc này.Dù sau này anh có li dị với KhảHân thì anh cũng tuyệt đối không táihôn cùng Ngọc Nhi.“Tôi sẽ không lấy Ngọc Nhị,điều này cô có thể yên tâm”“Vậy anh sẽ không yêu cầu emrời khỏi bé Bin chứ?”Khả Hân run run viết. Điều cô lolắng nhất chính là tương lai ĐìnhPhong cũng sẽ bắt cô phải từ bỏcon trai. Chỉ cần nghĩ đến điều này,Khả Hân cảm thấy hoảng loạn và tuyệt vọng.Đình Phong nhìn khuôn mặt táinhợt của Khả Hân, anh im lặng. Anhbiết chắc một ngày anh sẽ li hôn vớicô và bé Bin sẽ không thể theo mẹ.Nhưng đột nhiên lúc này, anh lạikhông dám nói với cô điêu đó. Anhquay người bước ra khỏi phòng,tiếng nói vọng lại.“Chuyện tương lai không thể nóitrước, tốt nhất là cô nên xuống nhàchuẩn bị đồ ăn sáng đi, Bin chắc đã tỉnh rồi.”Khả Hân phải hít một hơi thậtsâu để điều chỉnh lại cảm xúc. Độtnhiên cô hơi bất mãn vì sự yếu ớtcủa mình. Võ võ hai má, Khả Hân tựđộng viên bản thân.Chỉ cần cô đủ mạnh mẽ, khôngai có thể cướp bé Bin khỏi cô, chodù đó là Đình Phong hay là gia đình anh.Do buổi sáng hôm nay dậy hơimuộn nên Khả Hân quyết định sẽlàm đồ ăn đơn giản một chút, mỗingười một tô mì thịt bò kèm rau là được.Đình Phong và bé Bin đã ở bênngoài đợi đồ ăn. Có lẽ vẫn giận lẫyba nên hôm nay cậu không ríu rítnói chuyện như thường ngày mà chỉchăm chăm nghịch món đồ chơi màông nội đã mua tặng cậu.Thấy con trai không quấn lấymình, Đình Phong có chút hụt hãng.Anh cố tình bắt chuyện với bé Bin.Chà, hôm nay Bin lại lắp môhình mới hả? Hay là con dạy ba lắp đi.”Bé Bin liếc mắt nhìn khuôn mặtcười nịnh nọt của ba mình, cậukhông dễ dàng bị dụ dỗ như thế đâu.Thấy bé Bin chỉ liếc nhìn mìnhmột lát rồi lại cúi đầu tiếp tụcnghịch đồ chơi, Đình Phong thở dài.Anh nhấc bé Bin lên đặt lên đùi củamình, cúi xuống nói với cậu: `“Ba sai rồi, ba không nên măngBin. Bin tha thứ cho ba đượckhông?”Bé Bin hơi ngước lên nhìn ĐìnhPhong, thấy vẻ mặt anh rất thànhkhẩn, cậu bĩu môi nói:“Lần sau ba đừng quát Bin nhưvậy nhé, Bin sẽ sợ đấy.”“Được, chỉ cần Bin ngoanngoãn, ba sẽ không mắng con nữa.”Lúc này Bé Bin mới tươi tỉnh gậtđầu, bắt đầu hào hứng khoe mónđồ chơi của cậu cho Đình Phọng xem.Đúng lúc đó, Khả Hân vừa bêkhay đồ ăn bước vào phòng. Mùithơm nức mũi khiến bé Bin nuốtnước miếng . Cậu reo lên hoan hôvà lập tức trèo xuống khỏi đùi ba đểlao tới ăn mì.Khả Hân mỉm cười xoa đầu béBin và giúp cậu cầm đũa. So với haitô mì của cô và Đình Phong thì tômì của bé Bin trông hấp dẫn hơnKhông phụ sự mong đợi củaKhả Hân, bé Bin bắt đầu ăn ngonlành, còn học cách xuýt xoa củangười lớn trông rất buồn cười.Biểu tình sinh động của con traikhiến cô cảm thấy vui vẻ hơn, quênđi những chuyện buồn phiền trong lòng.Đình Phong cũng bắt đầu lặnglẽ ăn, dù chỉ là ăn một bát mì nhưngtrông anh vẫn toát lên vẻ tao nhãlịch sự khác hẳn người thường.“Ting toong!”Tiếng chuông cửa vang lên, KhảHân buông đũa đứng dậy mở cửa.“Chào chị, tôi đến gặp anh Phong.”Chương 6: Phát hiện Buổi sáng, Khả Hân tỉnh dậy vớicơn đau nhức lan ra khắp cơ thể. Cômệt mỏi tới mức không muốn ngồidậy để chuẩn bị bữa sáng dù đây làthói quen mỗi ngày.Bỗng nhiên, Khả Hân phát hiệnngười bên cạnh vẫn còn đang saygiấc nông. Ngắm nhìn gương mặtkhiến cô vừa yêu vừa hận, Khả Hânkhẽ thở dài.c ngủ, Đình Phong trông cực kỳ giống béBin, từ đôi mắt với hailàng mi dài đen nhánh, chiếc mũicao thẳng và bờ môi mỏng. Có lẽ vìthế nên dù đêm qua rất chán ghétanh nhưng sáng nay tỉnh dậy cô đãhết giận từ bao giờ.Đôi khi, Khả Hân cũng thực sựthất vọng vì bản thân, bởi vì cô luônluôn dễ dàng tha thứ cho anh, kể cảkhi anh làm cô tổn thương và thấtvọng nhất.“Tôi không biết là cô có thóiquen nhìn chăm chằm vào ngườikhác khi người đó đang ngủ đấy.”Bất chợt, đôi mắt của người đốidiện mở ra. Con ngươi màu nâunhạt sâu thẳm như muốn hút lấylinh hồn của Khả Hân.Nghĩ đến hành động lén lút củamình, gương mặt Khả Hân đỏ lên.Cô nghĩ có lẽ lần sau cô nên cẩnthận hơn để không bị anh phát hiện.Thấy mặt Khả Hân đỏ lên trôngrất dễ thương, Đình Phong bỗngcảm thấy buồn cười. Anh định vươntay ra bóp má cô nhưng chợt nhậnra hành động này quá trẻ con.Đặc biệt, Đình Phong nhớ lại“biểu hiện và hành động phản khángcủa Khả hân đêm qua. Anh độtnhiên mất hứng và gương mặt bỗngnhiên lạnh xuống. Không nói khôngrằng, Đình Phong bước xuốnggiường và đi vào nhà vệ sinh.Khả Hân cũng nhanh chóngngồi dậy. Mặc dù thân thể còn hơiđau nhức nhưng cô vẫn xuốnggiường và gấp gọn lại chăn gối.Lúc bước đi, Khả Hân cảm thấycó thứ gì đó từ thân thể mình chảyra dinh dính. Cô chợt nhớ ra đêmqua mình chưa uống thuốc nên vộivàng lục lọi ngăn tủ lấy vì thuốc và uống.Uống xong, Khả Hân thở phàonhẹ nhõm. Cô tự nhắc nhở bản thânlần sau không được phép quên, bởiVì Đình Phong đã cảnh cáo cô nhiềulần, tuyệt đối không cho cô mang thai.Đợi Đình Phong ra ngoài, KhảHân nhanh chóng bước vào nhàtấm. Cô cần nước ấm để giúp làmsạch và thư giãn cho cơ thể.Sau khi tắm xong, Khả Hân thấyĐình Phong đã mặc quân áo chỉnhtê. Anh đang đứng cạnh bàn trangđiểm của cô, nhíu mày nhìn một tờgiấy. Chỉ cần liếc qua là Khả Hânbiết tờ giấy đó là gì.tại sao cô để thứ này ở đây?”Anh chìa ra tờ đăng ký kết hôn củahai người.Khả Hân bối rối cầm tờ giấy đóVà bỏ vào ngăn tủ khóa lại. Có lẽ doCô có thói quen thỉnh thoảng lôi rangắm nghía nên quên cất vào chỗ cũ.Thực ra, Khả Hân thường lén lútngắm tờ giấy đó mỗi khi tâm trạngcô không tốt, bởi nó sẽ nhắc nhở côCần phải mạnh mẽ và nỗ lực hơn vìtổ ấm nhỏ của mình.Quan sát vẻ mặt bối rối của Khả…Đình Phong nhíu mày. Sau đócười lạnh:“Hay là cô nghĩ chỉ cần nhìn tờgiấy này là cô có thể yên ổn làm vợtôi mãi mãi.”Nghe thấy sự trào phúng tronggiọng nói của Đình Phong, Khả Hâncảm thấy không thoải mái chút nào.Đình Phong có rất nhiều tật xấu,trong đó điển hình là chủ nghĩa cánhân, luôn thích áp đặt suy nghĩ củaanh cho người khác và nghĩ đó làsự thật.Khả Hân thở dài. Cô với lấygiấy và cây bút nhỏ của mình,Viết sột soạt lên đó vài chữ:“Anh đừng suy nghĩ nhiều, emdọn dẹp lại tủ và quên chưa cất vào thôi.”Sau đó, cô lại ra dấu muốnxuống tầng để làm đồ ăn sáng. Vừaquay người bước đi, cánh tay củacô đã bị Đình Phong túm lại.“Nói cho tôi biết, tại sao hômqua cô lại có thái độ như vậy?”Đình Phong nhìn thẳng vào mắtKhả Hân, truy hỏi đến cùng. Anh rất…ghét việc mình không thể kiểm soátcô hoàn toàn.Khả Hân cắn môi, cô biết tínhĐình Phong, nếu muốn biết điều gìsẽ không cho phép ai nói dối. Thởdài một hơi, Khả Hân viết thêm vàidòng rồi đưa cho Đình Phong đọc.Liếc qua nội dung bên trong,lông mày Đình Phong nhíu lại. Anhvo tờ giấy vứt đi trước mặt cô.“Không có chuyện này, mặc dùmẹ tôi không thích cô nhưng bà rấtthương bé Bin, chắc chắn bà sẽkhông dùng chuyện này để ép buộc cô.Khả Hân thất vọng vì ĐìnhPhong không tin tưởng mình, cô lạiviết tiếp:“Nhưng mẹ muốn anh kết hônvới Ngọc Nhi, để cô ấy trở thành mẹcủa bé Bin thay em, điều này là sự thật”Đình Phong không nói gì. Anhcó thể không tin tối qua mẹ anh lấybé Bin ra để ép Khả Hân rời đi,nhưng anh tin chuyện bà muốn táchợp cho anh và Ngọc Nhi.Nghĩ đến vài lần bà cố tình mờiNgọc Nhi đi ăn và sau đó gọi cảanh đến, Đình Phong cau mày. Có lẽanh cần nói chuyện thẳng thắn vớimẹ mình về việc này.Dù sau này anh có li dị với KhảHân thì anh cũng tuyệt đối không táihôn cùng Ngọc Nhi.“Tôi sẽ không lấy Ngọc Nhị,điều này cô có thể yên tâm.”“Vậy anh sẽ không yêu cầu emrời khỏi bé Bin chứ?”Khả Hân run run viết. Điều cô lolắng nhất chính là tương lai ĐìnhPhong cũng sẽ bắt cô phải từ bỏcon trai. Chỉ cần nghĩ đến điều này,Khả Hân cảm thấy hoảng loạn vàtuyệt vọng.Đình Phong nhìn khuôn mặt táinhợt của Khả Hân, anh im lặng. Anhbiết chắc một ngày anh sẽ li hôn vớicô và bé Bin sẽ không thể theo mẹ.Nhưng đột nhiên lúc này, anh lạikhông dám nói với cô điều đó. Anhquay người bước ra khỏi phòng,tiếng nói vọng lại.“Chuyện tương lai không thể nóitrước, tốt nhất là cô nên xuống nhàchuẩn bị đồ ăn sáng đi, Bin chắc đãtỉnh rồi.”Khả Hân phải hít một hơi thật sâuđể điều chỉnh lại cảm xúc. Độtnhiên cô hơi bất mãn vì sự yếu ớtcủa mình. Vỗ vỗ hai má, Khả Hân tựđộng viên bản thân.Chỉ cần cô đủ mạnh mẽ, khôngai có thể cướp bé Bin khỏi cô, chodù đó là Đình Phong hay là gia đìnhanh.Do buổi sáng hôm nay dậy hơimuộn nên Khả Hân quyết định sẽlàm đồ ăn đơn giản một chút, mỗi– người một tô mì thịt bò kèm rau là được._ Đình Phong và bé Bin đã ở bênngoài đợi đồ ăn. có lẽ vẫn giận lẫyba nên hôm nay cậu không ríu rítnói chuyện như thường ngày mà chỉchăm chăm nghịch món đồ chơi màông nội đã mua tặng cậu.Thấy con trai không quấn lấymình, Đình Phong có chút hụt hãng.Anh cố tình bắt chuyện với bé Bin.“Chà, hôm nay Bin lại lắp môhình mới hả? Hay là con dạy ba lắp đi.”Bé Bin liếc mắt nhìn khuôn mặtcười nịnh nọt của ba mình, cậukhông dễ dàng bị dụ dỗ như thế đâu.Thấy bé Bin chỉ liếc nhìn mìnhmột lát rồi lại cúi đầu tiếp tụcnghịch đồ chơi, Đình Phong thở dài.Anh nhấc bé Bin lên đặt lên đùi củamình, cúi xuống nói với cậu:“Ba sai rồi, ba không nên mắngBin. Bin tha thứ cho ba được không?”Bé Bin hơi ngước lên nhìn ĐìnhPhong, thấy vẻ mặt anh rất thànhkhẩn, cậu bĩu môi nói:“Lần sau ba đừng quát Bin nhưvậy nhé, Bin sẽ sợ đấy.”“Được, chỉ cần Bin ngoanngoãn, ba sẽ không mắng con nữa.”Lúc này Bé Bin mới tươi tỉnh gậtđầu, bắt đầu hào hứng khoe mónđồ chơi của cậu cho Đình Phong xem.Đúng lúc đó, Khả Hân vừa bêkhay đồ ăn bước vào phòng. Mùithơm nức mũi khiến bé Bin nuốtnước miếng . Cậu reo lên hoan hôvà lập tức trèo xuống khỏi đùi ba đểlao tới ăn mì.Khả Hân mỉm cười xoa đầu béBin và giúp cậu cầm đũa. So với haitô mì của cô và Đình Phong thì tômì của bé Bin trông hấp dân hơn.Không phụ sự mong đợi củaKhả Hân, bé Bin bắt đầu ăn ngonlành, còn học cách xuýt xoa củangười lớn trông rất buồn cười.Biểu tình sinh động của con traikhiến cô cảm thấy vui vẻ hơn, quênđi những chuyện buồn phiền tronglòng.Đình Phong cũng bắt đầu lặnglẽ ăn, dù chỉ là ăn một bát mì nhưngtrông anh vẫn toát lên vẻ tao nhãlịch sự khác hẳn người thường.“Ting toong!”Tiếng chuông cửa vang lên, KhảHân buông đũa đứng dậy mở cửa.“Chào chị, tôi đến gặp anh Phong.”