Tác giả:

Cách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của…

Chương 11: nụ hôn

Theo Đuổi Vợ CâmTác giả: Kim DiTruyện Ngôn TìnhCách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của… Dường như Khả Hân và ĐìnhPhong đạt được sự ăn ý ngầm làkhông hề nhắc đến chuyện khôngVui ở công viên nên một tuần trôiqua vô cùng vui vẻ và bình yên.Hôm nay, vừa đến trường KhảHân đã được tin vui từ thầy Châu.“Chúc mừng cô Hân, tiết mụcKhát Vọng đã đoạt giải nhấtChương trình Ước mơ của bé rồi.”Thầy Châu hớn hở báo kết quảcho Khả Hân, anh cũng đoán tiếtmục này nhất định sẽ đoạt giải,nhưng không ngờ lại đoạt giải caonhư vậy, thật đáng để ăn mừng.“Cám ơn thầy Châu nhiều lắm,may mãn được anh giúp đỡ rấtnhiều, nếu không chưa chắc tiếtmục đã hoàn thành tốt đến thế”Khả Hân vui sướng ra dấu và nhìnđồng nghiệp cảm kíchThấy Khả Hân nhìn mình với đôimặt đầy ý cười, gương mặt thâygiáo Châu hơi đỏ lên, làn da củaanh vốn trắng nõn nên khi đỏ mặttrông hết sức mê người. Khả Hâncảm thán, giờ thì cô đã biết tại saorất nhiều đồng nghiệp nữ trongtrường đều lén nói về thầy Châu vàđặt cho anh biệt danh “Mỹ nam nhưngọc.’ Công nhận là anh cực kỳtuần tú, nhất là khi đỏ mặtKhả Hân bỗng nổi hứng trêuđùa thây Châu: “Ai mà là bạn gáicủa anh chắc suốt ngày phải lo giấuanh đi để không cô gái nào nhìnthấy mất.”Ánh mắt linh động đây tỉnhnghịch và khóe miệng tươi như hoacủa Khả Hân khiến thầy Châu càngđỏ mặt, anh vội vàng quay đi để chegiấu tiếng tim đập thình thịch mỗilúc một nhanh hơn trong *****.Biết Khả Hân trêu chọc mình, thầyChâu buồn bã nghĩ thầm, giá nhưanh có thể nói lên tình cảm củamình với cô thì tốt biết mấy.Cố gắng che giấu sự mất máttrong lòng, anh cười gượng gạo vànói: “Người nhạt nhẽo như tôi thìlàm gì có ai thích.Khả Hân bỗng tinh tế nhận ratrong giọng nói của anh tràn ngậpSự cô đơn, cô hơi hối hận khi lấyđiều này ra trêu đùa anh. Cũng maythầy Châu không đề cập đến chủ đềxấu hổ này thêm mà chuyển sangvấn đề khác.“Tiền thưởng tôi đã nhận thaycô, cô muốn xử lý chúng như thếnào?Khả Hân không cần suy nghĩnhiều mà ra hiệu trả lời luôn: “Tôimuốn chuyển số tiên thưởng nàycho phòng tài vụ để các anh chị ởđây có thể giúp đỡ cho các bé cóhoàn cảnh khó khăn trong đội múa”Thây Châu mỉm cười gật đầu,anh cũng đoán cô sẽ làm như vậy.Từ khi làm việc chung với Khả Hân,anh đã biết cô là người vô cùnglương thiện và rất yêu thương họctrò, nhất là những bé có hoàn cảnhkhó khăn. Anh cũng biết cô thườngâm thầm dùng lương của mình đểtrợ cấp cho nhiều bé trong trường.Anh cũng học Khả Hân, giả vờtrêu cô: “Thế mà tôi cứ tưởng côHân sẽ mời tôi một chầu ra trò đấy.”Có chứ, chắc chăn là tôi sẽ mờithầy Châu, cô Phương và các bé ởđội múa đi ăn một bữa cơm thịnhsoạn.” Khả Hân vui vẻ ra hiệu, côthật lòng muốn cảm ơn thầy Châu.“Nếu tôi muốn được cô Hânmời đi ăn riêng thì sao?”Thây Châu nói chuyện vu vơnhưng chỉ có anh mới biết bản thânđang hồi hộp thế nào, hai nắm tayđã ướt nhẹp vì căng thẳng. Mặc dùbiết mình và Khả Hân không có cơhội nhưng anh vẫn muốn thử mộtlần, anh có một chút hi vọng xa vờilà Khả Hân cũng có cảm giác vớianh, dù chỉ là một chútNhưng khi nhìn thấy vẻ bối rốitrong mắt của cô, anh lại thở dàithất vọng, là anh suy nghĩ nhiêu.“Tôi đùa thôi, ai mà cũng đòi côHân khao thế này thì chắc thángnày cô khỏi lấy lương.” Nói rồi, thâyChâu lấy lí do mình sắp có tiết dạynên chào tạm biệt Khả Hân và bướcđi, nụ cười trên môi anh chợt tắt.Khả Hân nhìn theo dáng ngườimảnh khảnh của thầy Châu, cô khẽcúi đầu, không phải cô không nhậnra Sự quan tâm của thầy Châu vớimình, mà là cô không muốn để anhhiểu lâm là mình có tình cảm vượtngoài khuôn phép với anh, cô đã kếthôn và có con, giữa bọn họ đã địnhsản kết cục không thể thay đổi.Thầy Châu là người tốt nên cô hivọng anh sẽ tìm được hạnh phúccủa riêng mình.Hoàn thành xong tiết dạy và trởvề nhà, Khả Hân ngạc nhiên khi thấyĐình Phong đã ở nhà, thông thườnggiờ này anh vẫn còn đang ở công ty.“Mẹ đón Bin sang nhà ăn cơm,tôi muốn qua đó bây giờ.” ĐìnhPhong lên tiếng giải thích khi thấyKhả Hân có vẻ tò mòKhả Hân gật đầu và bước lênphòng cất cặp, thay đồ, bỗng nhiên,cửa mở ra và Đình Phong bước vào.Khả Hân tỏ ra xấu hổ vì mình vừamới cởi áo và giờ chỉ mặc một chiếcáo lót, cô vội vàng với lấy chiếc áoche để lại quang cảnh trước ngực.Đình Phong cũng hơi xấu hổ,anh không nghĩ Khả Hân đang thayquân áo, vốn định bước ra ngoàinhưng khi thấy khuôn mặt đỏ bừngvà nửa thân trên ***** của cô,chân anh như đóng đỉnh tại chỗ,mắt thì dán vào cơ thể của côKhả Hân cắn môi, một tay giữáo che trước ngực, một tay chỉ vềphía cửa mang hàm ý đuổi người rõràng.Khóe miệng Đình Phong khếnhếch lên, anh bỗng nhiên thong thảbước chầm chậm về phía Khả Hân,giống như kẻ đi săn đang vờn conmồi đến một góc và chuẩn bị bắtlấyTại sao lại dừng lại, tiếp tụcthay đồ đi chứ, cũng không phải tôichưa từng xem qua.”Đình Phong đã tiến sát lại KhảHân, thân thể cao lớn của anh baophủ lấy thân hình nhỏ xinh của côkhiến hồi chuông cảnh báo nguyhiếm ở trong lòng cô vang lên mãnhliệt.Khả Hân đỏ mặt và khẽ nuốtnước miếng, tại sao trước đây côkhông phát hiện ra Đình Phong còncó một mặt lưu manh như thế nàynhỉ. Một lần nữa Khả Hân lại chỉ tayra cửa, ý bảo muốn anh ra ngoài cômới có thể tiếp tục thay đồ.Phớt lờ ý định đuổi người củaKhả Hân, bàn tay Đình Phong vuốtve những sợi tóc trên mặt cô, sauđó ngón tay bắt đầu không an phậnlướt xuống vị trí của cánh môi. KhảHân không có thói quen dùng sonnên màu sắc hai cánh môi hồnghào tự nhiên, căng mọng như mờigọi ai đó đến nhấm nháp.Ánh mắt Đình Phong híp lạinguy hiểm, anh ***** môi rồi độtngột cúi xuống ***** lấy hai cánhmôi đã quyến rũ anh nãy giờ.Thật ngọt!Đình Phong than nhẹ và ấn KhảHân lên bức tường đối diện, bắt đầucông thành đoạt đất. Môi Khả Hânrất mềm mại và ngọt ngào khiếnĐình Phong phát cuồng, một tayanh vòng qua eo cô để ép sát côvào ngực mình, một tay lùa vào máitóc đỡ lấy đầu cô, khắc sâu hơn nụhôn này.Khả Hân cảm thấy có chút sợhãi khi Đình Phong ghì chặt cô đểhôn. Cũng không thể trách Khả Hân,dù hai người đã kết hôn tận bốnnăm nhưng hâu như rất ít khi hônmôi. Có chăng chỉ là lần đầu tiênanh chiếm đoạt cô, khi ấy anh cũngtúm lấy cô và hôn cô như bây giờNhớ lại đêm hôm đó, gươngmặt Khả Hân trăng bệch, cô giãygiụa muốn thoát khỏi sự kìm kẹpcủa Đình PhongCảm nhận được sự phản khángcủa Khả Hân, Đình Phong không vui,anh càng ghì chặt lấy cô, chiếc lưỡicàn quét khoang miệng cô và chơiđùa với chiếc lưỡi thơm tho của cô.Chỉ đến khi thấy Khả Hân bắt đầudùng tay đấm liên tục vào ngựcanh, anh mới buông tha cho cô.Khả Hân xụi lơ, cô phải dựa vàtường và thở hổn hển như bị ai cướplấy không khí“Ngu ngốc, cô không biết thởsao?”Đình Phong vội đỡ lấy Khả Hân,anh có chút hối hận khi không làmchủ được bản thân. Lần sau chắcchắn anh sẽ chú ý khống chế lựcđạo. Nếu lúc này Đình Phong cẩnthận suy nghĩ, anh nhận ra bản thânbắt đầu để ý đến cảm xúc của thânthể Khả Hân, điều mà trước đây anhhoàn toàn không thèm chú ý.Khả Hân liếc mắt nhìn chồng,ánh mắt trực tiếp lên án hành độngthô lỗ của anh, nhưng đáng tiếcgương mặt cô vốn xinh đẹp như búpbê, hai má lại ửng đỏ, nhất là khóemắt hàm xuân còn long lanh vàigiọt nước không hê có chút lực sátthương nào. Trái lại ánh mắt KhảHân như nũng nịu giận dõi trông hếtsức mê người, kết hợp với đôi môisưng đỏ làm ngọn lửa trong ngườiĐình Phong thiếu chút nữa lại bùng cháy.Lúc này anh đang cố hết sức đềbình ổn lại hơi thở, nếu không phảibây giờ cân qua nhà ba mẹ để đónbé Bin thì anh không ngại *****Khả Hân và ném cô lên giường tử hình ngay lập tức“Nhanh mặc quân áo và cùngtôi qua nhà ba mẹ.” Đình Phonghãng giọng thông báo với Khả Hân.Nghe thây chồng yêu câu phảiqua nhà ba mẹ chồng, Khả Hân cóchút kháng cự, thật lòng sau buổitối hôm mẹ chồng yêu cầu cô rờikhỏi Đình Phong và bé Bin, côkhông muốn gặp lại bà ta chút nào.Vốn dĩ muốn ra hiệu với chồng bảoanh đi một mình, nhưng nhìn thấyánh mặt không cho phép cự tuyệtcủa anh, Khả Hân đành nuốt trở vềlời từ chối. Cô rầu rĩ chọn một bộquân áo đơn giản rồi mặc vào, theo anh xuống nhà

Dường như Khả Hân và Đình

Phong đạt được sự ăn ý ngầm là

không hề nhắc đến chuyện không

Vui ở công viên nên một tuần trôi

qua vô cùng vui vẻ và bình yên.

Hôm nay, vừa đến trường Khả

Hân đã được tin vui từ thầy Châu.

“Chúc mừng cô Hân, tiết mục

Khát Vọng đã đoạt giải nhất

Chương trình Ước mơ của bé rồi.”

Thầy Châu hớn hở báo kết quả

cho Khả Hân, anh cũng đoán tiết

mục này nhất định sẽ đoạt giải,

nhưng không ngờ lại đoạt giải cao

như vậy, thật đáng để ăn mừng.

“Cám ơn thầy Châu nhiều lắm,

may mãn được anh giúp đỡ rất

nhiều, nếu không chưa chắc tiết

mục đã hoàn thành tốt đến thế”

Khả Hân vui sướng ra dấu và nhìn

đồng nghiệp cảm kích

Thấy Khả Hân nhìn mình với đôi

mặt đầy ý cười, gương mặt thây

giáo Châu hơi đỏ lên, làn da của

anh vốn trắng nõn nên khi đỏ mặt

trông hết sức mê người. Khả Hân

cảm thán, giờ thì cô đã biết tại sao

rất nhiều đồng nghiệp nữ trong

trường đều lén nói về thầy Châu và

đặt cho anh biệt danh “Mỹ nam như

ngọc.’ Công nhận là anh cực kỳ

tuần tú, nhất là khi đỏ mặt

Khả Hân bỗng nổi hứng trêu

đùa thây Châu: “Ai mà là bạn gái

của anh chắc suốt ngày phải lo giấu

anh đi để không cô gái nào nhìn

thấy mất.”

Ánh mắt linh động đây tỉnh

nghịch và khóe miệng tươi như hoa

của Khả Hân khiến thầy Châu càng

đỏ mặt, anh vội vàng quay đi để che

giấu tiếng tim đập thình thịch mỗi

lúc một nhanh hơn trong *****.

Biết Khả Hân trêu chọc mình, thầy

Châu buồn bã nghĩ thầm, giá như

anh có thể nói lên tình cảm của

mình với cô thì tốt biết mấy.

Cố gắng che giấu sự mất mát

trong lòng, anh cười gượng gạo và

nói: “Người nhạt nhẽo như tôi thì

làm gì có ai thích.

Khả Hân bỗng tinh tế nhận ra

trong giọng nói của anh tràn ngập

Sự cô đơn, cô hơi hối hận khi lấy

điều này ra trêu đùa anh. Cũng may

thầy Châu không đề cập đến chủ đề

xấu hổ này thêm mà chuyển sang

vấn đề khác.

“Tiền thưởng tôi đã nhận thay

cô, cô muốn xử lý chúng như thế

nào?

Khả Hân không cần suy nghĩ

nhiều mà ra hiệu trả lời luôn: “Tôi

muốn chuyển số tiên thưởng này

cho phòng tài vụ để các anh chị ở

đây có thể giúp đỡ cho các bé có

hoàn cảnh khó khăn trong đội múa”

Thây Châu mỉm cười gật đầu,

anh cũng đoán cô sẽ làm như vậy.

Từ khi làm việc chung với Khả Hân,

anh đã biết cô là người vô cùng

lương thiện và rất yêu thương học

trò, nhất là những bé có hoàn cảnh

khó khăn. Anh cũng biết cô thường

âm thầm dùng lương của mình để

trợ cấp cho nhiều bé trong trường.

Anh cũng học Khả Hân, giả vờ

trêu cô: “Thế mà tôi cứ tưởng cô

Hân sẽ mời tôi một chầu ra trò đấy.”

Có chứ, chắc chăn là tôi sẽ mời

thầy Châu, cô Phương và các bé ở

đội múa đi ăn một bữa cơm thịnh

soạn.” Khả Hân vui vẻ ra hiệu, cô

thật lòng muốn cảm ơn thầy Châu.

“Nếu tôi muốn được cô Hân

mời đi ăn riêng thì sao?”

Thây Châu nói chuyện vu vơ

nhưng chỉ có anh mới biết bản thân

đang hồi hộp thế nào, hai nắm tay

đã ướt nhẹp vì căng thẳng. Mặc dù

biết mình và Khả Hân không có cơ

hội nhưng anh vẫn muốn thử một

lần, anh có một chút hi vọng xa vời

là Khả Hân cũng có cảm giác với

anh, dù chỉ là một chút

Nhưng khi nhìn thấy vẻ bối rối

trong mắt của cô, anh lại thở dài

thất vọng, là anh suy nghĩ nhiêu.

“Tôi đùa thôi, ai mà cũng đòi cô

Hân khao thế này thì chắc tháng

này cô khỏi lấy lương.” Nói rồi, thây

Châu lấy lí do mình sắp có tiết dạy

nên chào tạm biệt Khả Hân và bước

đi, nụ cười trên môi anh chợt tắt.

Khả Hân nhìn theo dáng người

mảnh khảnh của thầy Châu, cô khẽ

cúi đầu, không phải cô không nhận

ra Sự quan tâm của thầy Châu với

mình, mà là cô không muốn để anh

hiểu lâm là mình có tình cảm vượt

ngoài khuôn phép với anh, cô đã kết

hôn và có con, giữa bọn họ đã định

sản kết cục không thể thay đổi.

Thầy Châu là người tốt nên cô hi

vọng anh sẽ tìm được hạnh phúc

của riêng mình.

Hoàn thành xong tiết dạy và trở

về nhà, Khả Hân ngạc nhiên khi thấy

Đình Phong đã ở nhà, thông thường

giờ này anh vẫn còn đang ở công ty.

“Mẹ đón Bin sang nhà ăn cơm,

tôi muốn qua đó bây giờ.” Đình

Phong lên tiếng giải thích khi thấy

Khả Hân có vẻ tò mò

Khả Hân gật đầu và bước lên

phòng cất cặp, thay đồ, bỗng nhiên,

cửa mở ra và Đình Phong bước vào.

Khả Hân tỏ ra xấu hổ vì mình vừa

mới cởi áo và giờ chỉ mặc một chiếc

áo lót, cô vội vàng với lấy chiếc áo

che để lại quang cảnh trước ngực.

Đình Phong cũng hơi xấu hổ,

anh không nghĩ Khả Hân đang thay

quân áo, vốn định bước ra ngoài

nhưng khi thấy khuôn mặt đỏ bừng

và nửa thân trên ***** của cô,

chân anh như đóng đỉnh tại chỗ,

mắt thì dán vào cơ thể của cô

Khả Hân cắn môi, một tay giữ

áo che trước ngực, một tay chỉ về

phía cửa mang hàm ý đuổi người rõ

ràng.

Khóe miệng Đình Phong khế

nhếch lên, anh bỗng nhiên thong thả

bước chầm chậm về phía Khả Hân,

giống như kẻ đi săn đang vờn con

mồi đến một góc và chuẩn bị bắt

lấy

Tại sao lại dừng lại, tiếp tục

thay đồ đi chứ, cũng không phải tôi

chưa từng xem qua.”

Đình Phong đã tiến sát lại Khả

Hân, thân thể cao lớn của anh bao

phủ lấy thân hình nhỏ xinh của cô

khiến hồi chuông cảnh báo nguy

hiếm ở trong lòng cô vang lên mãnh

liệt.

Khả Hân đỏ mặt và khẽ nuốt

nước miếng, tại sao trước đây cô

không phát hiện ra Đình Phong còn

có một mặt lưu manh như thế này

nhỉ. Một lần nữa Khả Hân lại chỉ tay

ra cửa, ý bảo muốn anh ra ngoài cô

mới có thể tiếp tục thay đồ.

Phớt lờ ý định đuổi người của

Khả Hân, bàn tay Đình Phong vuốt

ve những sợi tóc trên mặt cô, sau

đó ngón tay bắt đầu không an phận

lướt xuống vị trí của cánh môi. Khả

Hân không có thói quen dùng son

nên màu sắc hai cánh môi hồng

hào tự nhiên, căng mọng như mời

gọi ai đó đến nhấm nháp.

Ánh mắt Đình Phong híp lại

nguy hiểm, anh ***** môi rồi đột

ngột cúi xuống ***** lấy hai cánh

môi đã quyến rũ anh nãy giờ.

Thật ngọt!

Đình Phong than nhẹ và ấn Khả

Hân lên bức tường đối diện, bắt đầu

công thành đoạt đất. Môi Khả Hân

rất mềm mại và ngọt ngào khiến

Đình Phong phát cuồng, một tay

anh vòng qua eo cô để ép sát cô

vào ngực mình, một tay lùa vào mái

tóc đỡ lấy đầu cô, khắc sâu hơn nụ

hôn này.

Khả Hân cảm thấy có chút sợ

hãi khi Đình Phong ghì chặt cô để

hôn. Cũng không thể trách Khả Hân,

dù hai người đã kết hôn tận bốn

năm nhưng hâu như rất ít khi hôn

môi. Có chăng chỉ là lần đầu tiên

anh chiếm đoạt cô, khi ấy anh cũng

túm lấy cô và hôn cô như bây giờ

Nhớ lại đêm hôm đó, gương

mặt Khả Hân trăng bệch, cô giãy

giụa muốn thoát khỏi sự kìm kẹp

của Đình Phong

Cảm nhận được sự phản kháng

của Khả Hân, Đình Phong không vui,

anh càng ghì chặt lấy cô, chiếc lưỡi

càn quét khoang miệng cô và chơi

đùa với chiếc lưỡi thơm tho của cô.

Chỉ đến khi thấy Khả Hân bắt đầu

dùng tay đấm liên tục vào ngực

anh, anh mới buông tha cho cô.

Khả Hân xụi lơ, cô phải dựa và

tường và thở hổn hển như bị ai cướp

lấy không khí

“Ngu ngốc, cô không biết thở

sao?”

Đình Phong vội đỡ lấy Khả Hân,

anh có chút hối hận khi không làm

chủ được bản thân. Lần sau chắc

chắn anh sẽ chú ý khống chế lực

đạo. Nếu lúc này Đình Phong cẩn

thận suy nghĩ, anh nhận ra bản thân

bắt đầu để ý đến cảm xúc của thân

thể Khả Hân, điều mà trước đây anh

hoàn toàn không thèm chú ý.

Khả Hân liếc mắt nhìn chồng,

ánh mắt trực tiếp lên án hành động

thô lỗ của anh, nhưng đáng tiếc

gương mặt cô vốn xinh đẹp như búp

bê, hai má lại ửng đỏ, nhất là khóe

mắt hàm xuân còn long lanh vài

giọt nước không hê có chút lực sát

thương nào. Trái lại ánh mắt Khả

Hân như nũng nịu giận dõi trông hết

sức mê người, kết hợp với đôi môi

sưng đỏ làm ngọn lửa trong người

Đình Phong thiếu chút nữa lại bùng cháy.

Lúc này anh đang cố hết sức đề

bình ổn lại hơi thở, nếu không phải

bây giờ cân qua nhà ba mẹ để đón

bé Bin thì anh không ngại *****

Khả Hân và ném cô lên giường tử hình ngay lập tức

“Nhanh mặc quân áo và cùng

tôi qua nhà ba mẹ.” Đình Phong

hãng giọng thông báo với Khả Hân.

Nghe thây chồng yêu câu phải

qua nhà ba mẹ chồng, Khả Hân có

chút kháng cự, thật lòng sau buổi

tối hôm mẹ chồng yêu cầu cô rời

khỏi Đình Phong và bé Bin, cô

không muốn gặp lại bà ta chút nào.

Vốn dĩ muốn ra hiệu với chồng bảo

anh đi một mình, nhưng nhìn thấy

ánh mặt không cho phép cự tuyệt

của anh, Khả Hân đành nuốt trở về

lời từ chối. Cô rầu rĩ chọn một bộ

quân áo đơn giản rồi mặc vào, theo anh xuống nhà

Theo Đuổi Vợ CâmTác giả: Kim DiTruyện Ngôn TìnhCách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của… Dường như Khả Hân và ĐìnhPhong đạt được sự ăn ý ngầm làkhông hề nhắc đến chuyện khôngVui ở công viên nên một tuần trôiqua vô cùng vui vẻ và bình yên.Hôm nay, vừa đến trường KhảHân đã được tin vui từ thầy Châu.“Chúc mừng cô Hân, tiết mụcKhát Vọng đã đoạt giải nhấtChương trình Ước mơ của bé rồi.”Thầy Châu hớn hở báo kết quảcho Khả Hân, anh cũng đoán tiếtmục này nhất định sẽ đoạt giải,nhưng không ngờ lại đoạt giải caonhư vậy, thật đáng để ăn mừng.“Cám ơn thầy Châu nhiều lắm,may mãn được anh giúp đỡ rấtnhiều, nếu không chưa chắc tiếtmục đã hoàn thành tốt đến thế”Khả Hân vui sướng ra dấu và nhìnđồng nghiệp cảm kíchThấy Khả Hân nhìn mình với đôimặt đầy ý cười, gương mặt thâygiáo Châu hơi đỏ lên, làn da củaanh vốn trắng nõn nên khi đỏ mặttrông hết sức mê người. Khả Hâncảm thán, giờ thì cô đã biết tại saorất nhiều đồng nghiệp nữ trongtrường đều lén nói về thầy Châu vàđặt cho anh biệt danh “Mỹ nam nhưngọc.’ Công nhận là anh cực kỳtuần tú, nhất là khi đỏ mặtKhả Hân bỗng nổi hứng trêuđùa thây Châu: “Ai mà là bạn gáicủa anh chắc suốt ngày phải lo giấuanh đi để không cô gái nào nhìnthấy mất.”Ánh mắt linh động đây tỉnhnghịch và khóe miệng tươi như hoacủa Khả Hân khiến thầy Châu càngđỏ mặt, anh vội vàng quay đi để chegiấu tiếng tim đập thình thịch mỗilúc một nhanh hơn trong *****.Biết Khả Hân trêu chọc mình, thầyChâu buồn bã nghĩ thầm, giá nhưanh có thể nói lên tình cảm củamình với cô thì tốt biết mấy.Cố gắng che giấu sự mất máttrong lòng, anh cười gượng gạo vànói: “Người nhạt nhẽo như tôi thìlàm gì có ai thích.Khả Hân bỗng tinh tế nhận ratrong giọng nói của anh tràn ngậpSự cô đơn, cô hơi hối hận khi lấyđiều này ra trêu đùa anh. Cũng maythầy Châu không đề cập đến chủ đềxấu hổ này thêm mà chuyển sangvấn đề khác.“Tiền thưởng tôi đã nhận thaycô, cô muốn xử lý chúng như thếnào?Khả Hân không cần suy nghĩnhiều mà ra hiệu trả lời luôn: “Tôimuốn chuyển số tiên thưởng nàycho phòng tài vụ để các anh chị ởđây có thể giúp đỡ cho các bé cóhoàn cảnh khó khăn trong đội múa”Thây Châu mỉm cười gật đầu,anh cũng đoán cô sẽ làm như vậy.Từ khi làm việc chung với Khả Hân,anh đã biết cô là người vô cùnglương thiện và rất yêu thương họctrò, nhất là những bé có hoàn cảnhkhó khăn. Anh cũng biết cô thườngâm thầm dùng lương của mình đểtrợ cấp cho nhiều bé trong trường.Anh cũng học Khả Hân, giả vờtrêu cô: “Thế mà tôi cứ tưởng côHân sẽ mời tôi một chầu ra trò đấy.”Có chứ, chắc chăn là tôi sẽ mờithầy Châu, cô Phương và các bé ởđội múa đi ăn một bữa cơm thịnhsoạn.” Khả Hân vui vẻ ra hiệu, côthật lòng muốn cảm ơn thầy Châu.“Nếu tôi muốn được cô Hânmời đi ăn riêng thì sao?”Thây Châu nói chuyện vu vơnhưng chỉ có anh mới biết bản thânđang hồi hộp thế nào, hai nắm tayđã ướt nhẹp vì căng thẳng. Mặc dùbiết mình và Khả Hân không có cơhội nhưng anh vẫn muốn thử mộtlần, anh có một chút hi vọng xa vờilà Khả Hân cũng có cảm giác vớianh, dù chỉ là một chútNhưng khi nhìn thấy vẻ bối rốitrong mắt của cô, anh lại thở dàithất vọng, là anh suy nghĩ nhiêu.“Tôi đùa thôi, ai mà cũng đòi côHân khao thế này thì chắc thángnày cô khỏi lấy lương.” Nói rồi, thâyChâu lấy lí do mình sắp có tiết dạynên chào tạm biệt Khả Hân và bướcđi, nụ cười trên môi anh chợt tắt.Khả Hân nhìn theo dáng ngườimảnh khảnh của thầy Châu, cô khẽcúi đầu, không phải cô không nhậnra Sự quan tâm của thầy Châu vớimình, mà là cô không muốn để anhhiểu lâm là mình có tình cảm vượtngoài khuôn phép với anh, cô đã kếthôn và có con, giữa bọn họ đã địnhsản kết cục không thể thay đổi.Thầy Châu là người tốt nên cô hivọng anh sẽ tìm được hạnh phúccủa riêng mình.Hoàn thành xong tiết dạy và trởvề nhà, Khả Hân ngạc nhiên khi thấyĐình Phong đã ở nhà, thông thườnggiờ này anh vẫn còn đang ở công ty.“Mẹ đón Bin sang nhà ăn cơm,tôi muốn qua đó bây giờ.” ĐìnhPhong lên tiếng giải thích khi thấyKhả Hân có vẻ tò mòKhả Hân gật đầu và bước lênphòng cất cặp, thay đồ, bỗng nhiên,cửa mở ra và Đình Phong bước vào.Khả Hân tỏ ra xấu hổ vì mình vừamới cởi áo và giờ chỉ mặc một chiếcáo lót, cô vội vàng với lấy chiếc áoche để lại quang cảnh trước ngực.Đình Phong cũng hơi xấu hổ,anh không nghĩ Khả Hân đang thayquân áo, vốn định bước ra ngoàinhưng khi thấy khuôn mặt đỏ bừngvà nửa thân trên ***** của cô,chân anh như đóng đỉnh tại chỗ,mắt thì dán vào cơ thể của côKhả Hân cắn môi, một tay giữáo che trước ngực, một tay chỉ vềphía cửa mang hàm ý đuổi người rõràng.Khóe miệng Đình Phong khếnhếch lên, anh bỗng nhiên thong thảbước chầm chậm về phía Khả Hân,giống như kẻ đi săn đang vờn conmồi đến một góc và chuẩn bị bắtlấyTại sao lại dừng lại, tiếp tụcthay đồ đi chứ, cũng không phải tôichưa từng xem qua.”Đình Phong đã tiến sát lại KhảHân, thân thể cao lớn của anh baophủ lấy thân hình nhỏ xinh của côkhiến hồi chuông cảnh báo nguyhiếm ở trong lòng cô vang lên mãnhliệt.Khả Hân đỏ mặt và khẽ nuốtnước miếng, tại sao trước đây côkhông phát hiện ra Đình Phong còncó một mặt lưu manh như thế nàynhỉ. Một lần nữa Khả Hân lại chỉ tayra cửa, ý bảo muốn anh ra ngoài cômới có thể tiếp tục thay đồ.Phớt lờ ý định đuổi người củaKhả Hân, bàn tay Đình Phong vuốtve những sợi tóc trên mặt cô, sauđó ngón tay bắt đầu không an phậnlướt xuống vị trí của cánh môi. KhảHân không có thói quen dùng sonnên màu sắc hai cánh môi hồnghào tự nhiên, căng mọng như mờigọi ai đó đến nhấm nháp.Ánh mắt Đình Phong híp lạinguy hiểm, anh ***** môi rồi độtngột cúi xuống ***** lấy hai cánhmôi đã quyến rũ anh nãy giờ.Thật ngọt!Đình Phong than nhẹ và ấn KhảHân lên bức tường đối diện, bắt đầucông thành đoạt đất. Môi Khả Hânrất mềm mại và ngọt ngào khiếnĐình Phong phát cuồng, một tayanh vòng qua eo cô để ép sát côvào ngực mình, một tay lùa vào máitóc đỡ lấy đầu cô, khắc sâu hơn nụhôn này.Khả Hân cảm thấy có chút sợhãi khi Đình Phong ghì chặt cô đểhôn. Cũng không thể trách Khả Hân,dù hai người đã kết hôn tận bốnnăm nhưng hâu như rất ít khi hônmôi. Có chăng chỉ là lần đầu tiênanh chiếm đoạt cô, khi ấy anh cũngtúm lấy cô và hôn cô như bây giờNhớ lại đêm hôm đó, gươngmặt Khả Hân trăng bệch, cô giãygiụa muốn thoát khỏi sự kìm kẹpcủa Đình PhongCảm nhận được sự phản khángcủa Khả Hân, Đình Phong không vui,anh càng ghì chặt lấy cô, chiếc lưỡicàn quét khoang miệng cô và chơiđùa với chiếc lưỡi thơm tho của cô.Chỉ đến khi thấy Khả Hân bắt đầudùng tay đấm liên tục vào ngựcanh, anh mới buông tha cho cô.Khả Hân xụi lơ, cô phải dựa vàtường và thở hổn hển như bị ai cướplấy không khí“Ngu ngốc, cô không biết thởsao?”Đình Phong vội đỡ lấy Khả Hân,anh có chút hối hận khi không làmchủ được bản thân. Lần sau chắcchắn anh sẽ chú ý khống chế lựcđạo. Nếu lúc này Đình Phong cẩnthận suy nghĩ, anh nhận ra bản thânbắt đầu để ý đến cảm xúc của thânthể Khả Hân, điều mà trước đây anhhoàn toàn không thèm chú ý.Khả Hân liếc mắt nhìn chồng,ánh mắt trực tiếp lên án hành độngthô lỗ của anh, nhưng đáng tiếcgương mặt cô vốn xinh đẹp như búpbê, hai má lại ửng đỏ, nhất là khóemắt hàm xuân còn long lanh vàigiọt nước không hê có chút lực sátthương nào. Trái lại ánh mắt KhảHân như nũng nịu giận dõi trông hếtsức mê người, kết hợp với đôi môisưng đỏ làm ngọn lửa trong ngườiĐình Phong thiếu chút nữa lại bùng cháy.Lúc này anh đang cố hết sức đềbình ổn lại hơi thở, nếu không phảibây giờ cân qua nhà ba mẹ để đónbé Bin thì anh không ngại *****Khả Hân và ném cô lên giường tử hình ngay lập tức“Nhanh mặc quân áo và cùngtôi qua nhà ba mẹ.” Đình Phonghãng giọng thông báo với Khả Hân.Nghe thây chồng yêu câu phảiqua nhà ba mẹ chồng, Khả Hân cóchút kháng cự, thật lòng sau buổitối hôm mẹ chồng yêu cầu cô rờikhỏi Đình Phong và bé Bin, côkhông muốn gặp lại bà ta chút nào.Vốn dĩ muốn ra hiệu với chồng bảoanh đi một mình, nhưng nhìn thấyánh mặt không cho phép cự tuyệtcủa anh, Khả Hân đành nuốt trở vềlời từ chối. Cô rầu rĩ chọn một bộquân áo đơn giản rồi mặc vào, theo anh xuống nhà

Chương 11: nụ hôn