Tác giả:

Cách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của…

Chương 12: lửa giận

Theo Đuổi Vợ CâmTác giả: Kim DiTruyện Ngôn TìnhCách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của… Bà Kim Nhã đoán là Đình PhongSẽ tới, nhưng không ngờ anh còndẫn theo cả Khả Hân, bà có chútkhông vui, Đình Phong biết thừarằng bà rất ghét gặp Khả Hân, chỉkhi nào ông nội của anh yêu cầugặp cháu dâu thì bà mới dặn anhmang Khả Hân đến.Đình Phong làm bộ không thấyánh mắt trách móc của mẹ mình,anh vây tay bảo Khả Hân vào thămÔng nội trước, một lát anh sẽ vào.Khả Hân ngoan ngoãn chào bamẹ chồng rồi gật đầu với ĐìnhPhong, tiến đến phòng của ông nộiVừa được cô y tá gia đình mởcửa cho bước vào, Khả Hân đãtrông thấy một người mà cô hoàntoàn không nghĩ sẽ gặp ở đây, đóchính là Đào Ngọc Nhi.Hôm nay Ngọc Nhi ăn mặc cóvẻ kín đáo hơn mọi hôm, tuy vân giữnguyên lối trang điểm sắc sảo.Thấy Khả Hân bước vào, Ngọc Nhỉđứng dậy, cô ta tươi cười chào hỏi:“Chào chị Khả Hân, không ngờlại gặp chị ở đây, em vừa trò chuyệnvới ông thật vui, chị ở đây với ôngnhé, em ra ngoài xem bác Kim Nhãcó cần em phụ gì không.”Nghe Ngọc Nhi nói chuyện, KhảHân cảm thấy rất không thoải mái.Cách nói chuyện của cô ta giốngnhư cô ta mới là thành viên trongcái nhà này còn cô chỉ là khách.Đặc biệt là trước mặt ông nội, NgọcNhi tỏ ra lễ phép với cô khác hẳncách nói chuyện móc mỉa hàngngày. Nhưng Khả Hân biết là NgọcNhi đang diễn kịch, bởi vì khi lướtqua cô để bước ra ngoài, cô tanhếch miệng cười châm chọc vàném ánh mắt khinh thường về phía cô.“Khả Hân… lại đây với ông.” ÔngQuân thấy Khả Hân đứng bất độngphía gần cửa, khuôn mặt chất chứatâm sự, ông vẫy tay gọi cô.Khả Hân nhanh chóng hoàn hồnvà bước nhanh về phía giường củaông Quân, trông khí sắc của ônghôm nay khá tốt, cô cũng yên tâmphần nào.“Trông con có vẻ không đượcvui, có phải tại con nhìn thấy con béNgọc Nhi đến đây không?”Ông Quân mỉm cười hiền lànhhỏi Khả Hân, ông hiểu tính của KhảHân, có chuyện buồn thường thíchgiấu trong lòng, chỉ có đôi mắt làbiểu hiện ra hết thảy.Khả Hân vội vàng lắc đầu, cũngkhông phải cô không vui khi nhìnthấy Ngọc Nhi ở đây mà chỉ là cảmthấy không thoải mái với cách nóichuyện của cô ta.“Con cũng không cần lo lăng,Đình Phong tuyệt đối sẽ không để ýđến Ngọc Nhi.”Ông Quân an ủi Khả Hân. Đừngtưởng rằng ông nằm một chỗ trêngiường thì không biết tính toán củacon dâu ông. Nghĩ đến chuyện bàKim Nhã thường xuyên mời NgọcNhi đến nhà chơi và gọi Đình Phongđến, ông cười lạnh. Chỉ cân ông cònsống trên đời này, tuyệt đối sẽkhông có chuyện Ngọc Nhi bướcvào cái nhà này. Cháu dâu của ôngchỉ có một mình Khả Hân.Ông Quân nhìn người rất chuẩn,mặc dù Ngọc Nhi cũng hay muaquà cáp đến thăm ông và tỏ ra rất lễphép, nhưng kinh nghiệm nhìnngười nhiều năm của ông cho thấy,CÔ gái này không đơn giản, ít nhất làvài lần ông đã bắt gặp ánh mắtthiếu kiên nhẫn và chán ghét của côkhi phải ngồi cạnh trò chuyện vớiông. Dù sau đó Ngọc Nhi che giấurất khá nhưng vẫn không thể quamặt ông được. Ông đoán cô ta chỉmuốn lấy lòng gia đình ông để đạtđược mục đích nào đó, mà mụcđích này chắc chắn có liên quanđến Đình Phong.Nghe thấy ông nội an ủi mình,Khả Hân cảm thấy nhẹ nhõm hơn,mặc dù trong cái nhà này không cóai thực lòng coi cô là thành viên,nhưng ít nhất ông nội vẫn luôn yêuquý và động viên cô mỗi khi cô cảmthấy chán nản. Khả Hân cầu mongông luôn khỏe mạnh để cô có thểtiếp tục nhận được chút ấm áp quýgiá này.Trong một căn phòng khác, bàKim Nhã đang bực bội nhìn con traicủa mình. Bà cực kỳ không hài lòngvới thái độ lãnh đạm của ĐìnhPhong dành cho Ngọc Nhi. Hômnay, bà cố tình đón bé Bin về đây vàmời Ngọc Nhi đến nhà ăn cơm vớimong muốn để bé Bin gần gũi vớiCô hơn, bà cũng muốn Đình Phongtrồng thấy Ngọc Nhi hiểu chuyện vàyêu thương bé Bin đến thế nào.“Phong, con không thể bỏ cáithái độ đó đi được hả? Ngọc Nhi làkhách mẹ mời đến nhà, con bé lạigiúp con rất nhiều, ít ra cũng nên cóSắc mặt hòa nhã với nó một chút.”Bà Kim Nhã ngồi đối diện ĐìnhPhong, thấy anh chỉ chăm chú nhìntách trà trong tay, không có vẻ gì làchú ý đến lời nói của bà, lập tức nổigiận.“Còn chuyện hôm nay con đưađã nói bao nhiêu lần rồi sao, đừngCó tự ý đưa nó về nhà, nhìn cái bảnmặt nó là lại thấy khó chịu.”Lúc này, Đình Phong mới đặttách trà lên bàn, anh nhíu màykhông vui phản bác.“Khả Hân là mẹ của ***** Bin, hômnay mẹ đón thăng bé về đây thì conđưa cô ấy tới không phải là điềuquá hiển nhiên sao?”“Nhưng mà con thừa biết hômnay mẹ cũng mời cả con bé NgọcNhi đến đây ăn cơm, đưa cái Hântới không phải sẽ khiến Ngọc Nhikhó chịu sao.” Bà Kim Nhã cũngcái Hân về đây nữa, không phải mẹbực mình lườm con trai. Thật khônghiểu trong đầu Đình Phong đangSuy nghĩ gì.Đình Phong gõ gõ ngón trỏ trênbàn, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nói:-Chuyện Ngọc Nhi con đã nóivới mẹ nhiều lần rồi, con không cótình cảm gì với cô ta, mẹ đừng uổngcông sắp xếp làm gì, con tuyệt đốikhông tái hôn với Ngọc Nhi.”Nghe giọng nói kiên quyết củacon trai, bà Kim Nhã khó thở, nghĩđến điều gì đó, bà sắc bén truy vấn.“Không lấy Ngọc Nhi thì màymuốn lấy ai, hay mày vẫn tơ tưởngđến con nhỏ Hoàng Ly kia.”Hai chữ Hoàng Ly làm thân thểĐình Phong cứng đờ, trái tim anhđau đớn. Đã bốn năm rồi kể từ ngàycô quyết định rời xa anh để theođuổi ước mơ, dù cô chưa từng liênlạc gì với anh nhưng anh vẫn khôngthể buông tay hết hi vọng đợi cô trởvề.Thấy con trai thất hồn lạcphách, bà Kim Nhã hận không thểrèn sắt thành thép. Bà đập bànkhiến ly trà đang để trước mặt văngmột ít nước trà ra ngoài.“Mẹ nói cho mày biết, dù màykhông lấy cái Ngọc Nhi thì cũngkhông bao giờ là con bé đó. Màyquên là nó đã bỏ mày đi bốn nămrồi hả, đến giờ mà mày vẫn khôngquên được nó sao?”Nghĩ đến chuyện con trai bàtừng vì một đứa con gái mà muốnsống muốn chết bà lại thấy đaulòng. Nếu nói bà ghét Khả Hân mộtthì ghét Hoàng Ly đến mười, chỉ tạicon hồ ly tinh này làm Đình Phongcủa bà khổ sở suốt một thời giandài. Bà Kim Nhã cũng nhiều lầnthắc mắc, không hiểu tại sao HoàngLy lại lựa chọn đi Sang nước ngoàitheo đuổi nghiệp múa mà từ bỏĐình Phong. Rõ ràng con trai bà từngoại hình cho đến gia thế đều vôcùng xuất sắc.Có lẽ bà Kim Nhã không biếtrăng, cảm xúc của bà đối với HoàngLy chính là kiểu ghen ghét đố kị vìcô chiếm lấy sự quan tâm của conbà nhưng lại từ bỏ anh. Trong mắtcủa bất kỳ người mẹ nào cũng đềucho răng con trai mình là tốt nhất,xứng đáng nhận được những điềuhạnh phúc nhất.“Không có chuyện đó đâu mẹ…Hoàng Ly cũng không phải là lý dokhiến con từ chối Ngọc Nhi, đơngiản là vì không không thích cô tathôi. Mẹ cũng đừng lôi chuyện cũ ranhắc lại nữa, cái gì đã qua thì để nóqua đi.” Đình Phong chua xót nói.Anh thực sự muốn kết thúc chuyệnnày tại đây.”Bà Kim Nhã cũng thở dài, biếtcon trai không thoải mái, bà mềmmỏng nói sang chuyện khác.“Được rồi, bỏ qua chuyện này đi,nhưng mẹ muốn hỏi mày về việc *****Bin, năm nay nó cùng bốn tuổi rồinhưng vẫn còn rất bám mẹ, điềunày không ổn một chút nào, trướcSau mày và cái Hân cũng li hôn, mẹnghĩ nên sớm tách hai mẹ con nó rađể tránh sau này sinh chuyện.”Thân thể Đình Phong cứng đờ,anh không nghĩ rằng mẹ mình lạinhắc đến chuyện này. Nhớ đến KhảHân đã từng đề cập với anh chuyệnmẹ yêu cầu cô rời bỏ bé Bin nhưnganh nhất quyết phủ nhận, anh siếtchặt nắm tay và nhìn mẹ mình.“Lần trước mẹ nói chuyện nàyvới Khả Hân đúng không?”“Đúng vậy, dù sao chuyện li hôncủa hai đứa cũng là sớm muộn, mẹChỉ giúp nó chuẩn bị sẵn tinh thầnthôi.” Bà Kim Nhã cũng không phủnhận mà nói một cách thoải máigiống như chuyện rất bình thường.Không hiểu sao khi nghe thấymẹ nói chuyện li hôn giữa anh vàKhả Hân bình thản như thế, tronglòng của anh lại dâng lên một cảmgiác rất khó chịu. Vốn dĩ đây khôngphải là điều anh mong mỏi suốt bốnnăm nay sao?Đình Phong cảm thấy tâm trạngrối bời, anh bỗng phát hiện ra là anhkhông hề cảm thấy thoải mái chútnào. Anh chợt nhớ đến cái hôn sángnay ở nhà, phải rồi, chắc chắn là dođiều này ảnh hưởng đến suy nghĩCủa anh, là do anh lưu luyến sự ngọtngào của Khả Hân nên mới khôngvui khi nghe mẹ nhắc đến chuyện lihôn. Lại nhớ đến bé Bin, thăng bérất yêu mẹ nên tạm thời chưa thểtách hai mẹ con ra được. ĐìnhPhong tự tìm lý do để giải thích chocảm xúc của mình.“Bé Bin còn nhỏ, chuyện nàytạm thời nên gác lại đã.”“Nhưng…”“Mẹ, con sẽ giải quyết ổn thỏachuyện với Khả Hân nên lúc này conkhông hi vọng mẹ nhúng tay vào,mẹ cũng biết Bin rất thông minh,nếu xử lý không cẩn thận, ngườichịu tổn thương sẽ là thằng bé.”Nghe Đình Phong nhắc đếncháu trai bảo bối, bà Kim Nhã đànhnuốt trở về lời muốn nói. Được rồi,là bà quá nóng vội muốn để ĐìnhPhong tái hôn với Ngọc Nhi, chuyệnnày đúng là cần phải cân nhắc cẩnthận. Dù con dâu quan trọng, nhưngbé Bin cũng rất quan trọng với bà.Nhưng trước khi Đình Phongđứng dậy bước ra khỏi phòng, bàKim Nhã cũng không quên nhắcnhở anh có thái độ mềm mỏng vớiNgọc Nhi một chút.Thấy ánh mắt sắc bén khôngcho phép từ chối của mẹ mình, ĐìnhPhong đành bất đắc dĩ gật đầu.

Bà Kim Nhã đoán là Đình Phong

Sẽ tới, nhưng không ngờ anh còn

dẫn theo cả Khả Hân, bà có chút

không vui, Đình Phong biết thừa

rằng bà rất ghét gặp Khả Hân, chỉ

khi nào ông nội của anh yêu cầu

gặp cháu dâu thì bà mới dặn anh

mang Khả Hân đến.

Đình Phong làm bộ không thấy

ánh mắt trách móc của mẹ mình,

anh vây tay bảo Khả Hân vào thăm

Ông nội trước, một lát anh sẽ vào.

Khả Hân ngoan ngoãn chào ba

mẹ chồng rồi gật đầu với Đình

Phong, tiến đến phòng của ông nội

Vừa được cô y tá gia đình mở

cửa cho bước vào, Khả Hân đã

trông thấy một người mà cô hoàn

toàn không nghĩ sẽ gặp ở đây, đó

chính là Đào Ngọc Nhi.

Hôm nay Ngọc Nhi ăn mặc có

vẻ kín đáo hơn mọi hôm, tuy vân giữ

nguyên lối trang điểm sắc sảo.

Thấy Khả Hân bước vào, Ngọc Nhỉ

đứng dậy, cô ta tươi cười chào hỏi:

“Chào chị Khả Hân, không ngờ

lại gặp chị ở đây, em vừa trò chuyện

với ông thật vui, chị ở đây với ông

nhé, em ra ngoài xem bác Kim Nhã

có cần em phụ gì không.”

Nghe Ngọc Nhi nói chuyện, Khả

Hân cảm thấy rất không thoải mái.

Cách nói chuyện của cô ta giống

như cô ta mới là thành viên trong

cái nhà này còn cô chỉ là khách.

Đặc biệt là trước mặt ông nội, Ngọc

Nhi tỏ ra lễ phép với cô khác hẳn

cách nói chuyện móc mỉa hàng

ngày. Nhưng Khả Hân biết là Ngọc

Nhi đang diễn kịch, bởi vì khi lướt

qua cô để bước ra ngoài, cô ta

nhếch miệng cười châm chọc và

ném ánh mắt khinh thường về phía cô.

“Khả Hân… lại đây với ông.” Ông

Quân thấy Khả Hân đứng bất động

phía gần cửa, khuôn mặt chất chứa

tâm sự, ông vẫy tay gọi cô.

Khả Hân nhanh chóng hoàn hồn

và bước nhanh về phía giường của

ông Quân, trông khí sắc của ông

hôm nay khá tốt, cô cũng yên tâm

phần nào.

“Trông con có vẻ không được

vui, có phải tại con nhìn thấy con bé

Ngọc Nhi đến đây không?”

Ông Quân mỉm cười hiền lành

hỏi Khả Hân, ông hiểu tính của Khả

Hân, có chuyện buồn thường thích

giấu trong lòng, chỉ có đôi mắt là

biểu hiện ra hết thảy.

Khả Hân vội vàng lắc đầu, cũng

không phải cô không vui khi nhìn

thấy Ngọc Nhi ở đây mà chỉ là cảm

thấy không thoải mái với cách nói

chuyện của cô ta.

“Con cũng không cần lo lăng,

Đình Phong tuyệt đối sẽ không để ý

đến Ngọc Nhi.”

Ông Quân an ủi Khả Hân. Đừng

tưởng rằng ông nằm một chỗ trên

giường thì không biết tính toán của

con dâu ông. Nghĩ đến chuyện bà

Kim Nhã thường xuyên mời Ngọc

Nhi đến nhà chơi và gọi Đình Phong

đến, ông cười lạnh. Chỉ cân ông còn

sống trên đời này, tuyệt đối sẽ

không có chuyện Ngọc Nhi bước

vào cái nhà này. Cháu dâu của ông

chỉ có một mình Khả Hân.

Ông Quân nhìn người rất chuẩn,

mặc dù Ngọc Nhi cũng hay mua

quà cáp đến thăm ông và tỏ ra rất lễ

phép, nhưng kinh nghiệm nhìn

người nhiều năm của ông cho thấy,

CÔ gái này không đơn giản, ít nhất là

vài lần ông đã bắt gặp ánh mắt

thiếu kiên nhẫn và chán ghét của cô

khi phải ngồi cạnh trò chuyện với

ông. Dù sau đó Ngọc Nhi che giấu

rất khá nhưng vẫn không thể qua

mặt ông được. Ông đoán cô ta chỉ

muốn lấy lòng gia đình ông để đạt

được mục đích nào đó, mà mục

đích này chắc chắn có liên quan

đến Đình Phong.

Nghe thấy ông nội an ủi mình,

Khả Hân cảm thấy nhẹ nhõm hơn,

mặc dù trong cái nhà này không có

ai thực lòng coi cô là thành viên,

nhưng ít nhất ông nội vẫn luôn yêu

quý và động viên cô mỗi khi cô cảm

thấy chán nản. Khả Hân cầu mong

ông luôn khỏe mạnh để cô có thể

tiếp tục nhận được chút ấm áp quý

giá này.

Trong một căn phòng khác, bà

Kim Nhã đang bực bội nhìn con trai

của mình. Bà cực kỳ không hài lòng

với thái độ lãnh đạm của Đình

Phong dành cho Ngọc Nhi. Hôm

nay, bà cố tình đón bé Bin về đây và

mời Ngọc Nhi đến nhà ăn cơm với

mong muốn để bé Bin gần gũi với

Cô hơn, bà cũng muốn Đình Phong

trồng thấy Ngọc Nhi hiểu chuyện và

yêu thương bé Bin đến thế nào.

“Phong, con không thể bỏ cái

thái độ đó đi được hả? Ngọc Nhi là

khách mẹ mời đến nhà, con bé lại

giúp con rất nhiều, ít ra cũng nên có

Sắc mặt hòa nhã với nó một chút.”

Bà Kim Nhã ngồi đối diện Đình

Phong, thấy anh chỉ chăm chú nhìn

tách trà trong tay, không có vẻ gì là

chú ý đến lời nói của bà, lập tức nổi

giận.

“Còn chuyện hôm nay con đưa

đã nói bao nhiêu lần rồi sao, đừng

Có tự ý đưa nó về nhà, nhìn cái bản

mặt nó là lại thấy khó chịu.”

Lúc này, Đình Phong mới đặt

tách trà lên bàn, anh nhíu mày

không vui phản bác.

“Khả Hân là mẹ của ***** Bin, hôm

nay mẹ đón thăng bé về đây thì con

đưa cô ấy tới không phải là điều

quá hiển nhiên sao?”

“Nhưng mà con thừa biết hôm

nay mẹ cũng mời cả con bé Ngọc

Nhi đến đây ăn cơm, đưa cái Hân

tới không phải sẽ khiến Ngọc Nhi

khó chịu sao.” Bà Kim Nhã cũng

cái Hân về đây nữa, không phải mẹ

bực mình lườm con trai. Thật không

hiểu trong đầu Đình Phong đang

Suy nghĩ gì.

Đình Phong gõ gõ ngón trỏ trên

bàn, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nói:

-Chuyện Ngọc Nhi con đã nói

với mẹ nhiều lần rồi, con không có

tình cảm gì với cô ta, mẹ đừng uổng

công sắp xếp làm gì, con tuyệt đối

không tái hôn với Ngọc Nhi.”

Nghe giọng nói kiên quyết của

con trai, bà Kim Nhã khó thở, nghĩ

đến điều gì đó, bà sắc bén truy vấn.

“Không lấy Ngọc Nhi thì mày

muốn lấy ai, hay mày vẫn tơ tưởng

đến con nhỏ Hoàng Ly kia.”

Hai chữ Hoàng Ly làm thân thể

Đình Phong cứng đờ, trái tim anh

đau đớn. Đã bốn năm rồi kể từ ngày

cô quyết định rời xa anh để theo

đuổi ước mơ, dù cô chưa từng liên

lạc gì với anh nhưng anh vẫn không

thể buông tay hết hi vọng đợi cô trở

về.

Thấy con trai thất hồn lạc

phách, bà Kim Nhã hận không thể

rèn sắt thành thép. Bà đập bàn

khiến ly trà đang để trước mặt văng

một ít nước trà ra ngoài.

“Mẹ nói cho mày biết, dù mày

không lấy cái Ngọc Nhi thì cũng

không bao giờ là con bé đó. Mày

quên là nó đã bỏ mày đi bốn năm

rồi hả, đến giờ mà mày vẫn không

quên được nó sao?”

Nghĩ đến chuyện con trai bà

từng vì một đứa con gái mà muốn

sống muốn chết bà lại thấy đau

lòng. Nếu nói bà ghét Khả Hân một

thì ghét Hoàng Ly đến mười, chỉ tại

con hồ ly tinh này làm Đình Phong

của bà khổ sở suốt một thời gian

dài. Bà Kim Nhã cũng nhiều lần

thắc mắc, không hiểu tại sao Hoàng

Ly lại lựa chọn đi Sang nước ngoài

theo đuổi nghiệp múa mà từ bỏ

Đình Phong. Rõ ràng con trai bà từ

ngoại hình cho đến gia thế đều vô

cùng xuất sắc.

Có lẽ bà Kim Nhã không biết

răng, cảm xúc của bà đối với Hoàng

Ly chính là kiểu ghen ghét đố kị vì

cô chiếm lấy sự quan tâm của con

bà nhưng lại từ bỏ anh. Trong mắt

của bất kỳ người mẹ nào cũng đều

cho răng con trai mình là tốt nhất,

xứng đáng nhận được những điều

hạnh phúc nhất.

“Không có chuyện đó đâu mẹ…

Hoàng Ly cũng không phải là lý do

khiến con từ chối Ngọc Nhi, đơn

giản là vì không không thích cô ta

thôi. Mẹ cũng đừng lôi chuyện cũ ra

nhắc lại nữa, cái gì đã qua thì để nó

qua đi.” Đình Phong chua xót nói.

Anh thực sự muốn kết thúc chuyện

này tại đây.”

Bà Kim Nhã cũng thở dài, biết

con trai không thoải mái, bà mềm

mỏng nói sang chuyện khác.

“Được rồi, bỏ qua chuyện này đi,

nhưng mẹ muốn hỏi mày về việc *****

Bin, năm nay nó cùng bốn tuổi rồi

nhưng vẫn còn rất bám mẹ, điều

này không ổn một chút nào, trước

Sau mày và cái Hân cũng li hôn, mẹ

nghĩ nên sớm tách hai mẹ con nó ra

để tránh sau này sinh chuyện.”

Thân thể Đình Phong cứng đờ,

anh không nghĩ rằng mẹ mình lại

nhắc đến chuyện này. Nhớ đến Khả

Hân đã từng đề cập với anh chuyện

mẹ yêu cầu cô rời bỏ bé Bin nhưng

anh nhất quyết phủ nhận, anh siết

chặt nắm tay và nhìn mẹ mình.

“Lần trước mẹ nói chuyện này

với Khả Hân đúng không?”

“Đúng vậy, dù sao chuyện li hôn

của hai đứa cũng là sớm muộn, mẹ

Chỉ giúp nó chuẩn bị sẵn tinh thần

thôi.” Bà Kim Nhã cũng không phủ

nhận mà nói một cách thoải mái

giống như chuyện rất bình thường.

Không hiểu sao khi nghe thấy

mẹ nói chuyện li hôn giữa anh và

Khả Hân bình thản như thế, trong

lòng của anh lại dâng lên một cảm

giác rất khó chịu. Vốn dĩ đây không

phải là điều anh mong mỏi suốt bốn

năm nay sao?

Đình Phong cảm thấy tâm trạng

rối bời, anh bỗng phát hiện ra là anh

không hề cảm thấy thoải mái chút

nào. Anh chợt nhớ đến cái hôn sáng

nay ở nhà, phải rồi, chắc chắn là do

điều này ảnh hưởng đến suy nghĩ

Của anh, là do anh lưu luyến sự ngọt

ngào của Khả Hân nên mới không

vui khi nghe mẹ nhắc đến chuyện li

hôn. Lại nhớ đến bé Bin, thăng bé

rất yêu mẹ nên tạm thời chưa thể

tách hai mẹ con ra được. Đình

Phong tự tìm lý do để giải thích cho

cảm xúc của mình.

“Bé Bin còn nhỏ, chuyện này

tạm thời nên gác lại đã.”

“Nhưng…”

“Mẹ, con sẽ giải quyết ổn thỏa

chuyện với Khả Hân nên lúc này con

không hi vọng mẹ nhúng tay vào,

mẹ cũng biết Bin rất thông minh,

nếu xử lý không cẩn thận, người

chịu tổn thương sẽ là thằng bé.”

Nghe Đình Phong nhắc đến

cháu trai bảo bối, bà Kim Nhã đành

nuốt trở về lời muốn nói. Được rồi,

là bà quá nóng vội muốn để Đình

Phong tái hôn với Ngọc Nhi, chuyện

này đúng là cần phải cân nhắc cẩn

thận. Dù con dâu quan trọng, nhưng

bé Bin cũng rất quan trọng với bà.

Nhưng trước khi Đình Phong

đứng dậy bước ra khỏi phòng, bà

Kim Nhã cũng không quên nhắc

nhở anh có thái độ mềm mỏng với

Ngọc Nhi một chút.

Thấy ánh mắt sắc bén không

cho phép từ chối của mẹ mình, Đình

Phong đành bất đắc dĩ gật đầu.

Theo Đuổi Vợ CâmTác giả: Kim DiTruyện Ngôn TìnhCách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của… Bà Kim Nhã đoán là Đình PhongSẽ tới, nhưng không ngờ anh còndẫn theo cả Khả Hân, bà có chútkhông vui, Đình Phong biết thừarằng bà rất ghét gặp Khả Hân, chỉkhi nào ông nội của anh yêu cầugặp cháu dâu thì bà mới dặn anhmang Khả Hân đến.Đình Phong làm bộ không thấyánh mắt trách móc của mẹ mình,anh vây tay bảo Khả Hân vào thămÔng nội trước, một lát anh sẽ vào.Khả Hân ngoan ngoãn chào bamẹ chồng rồi gật đầu với ĐìnhPhong, tiến đến phòng của ông nộiVừa được cô y tá gia đình mởcửa cho bước vào, Khả Hân đãtrông thấy một người mà cô hoàntoàn không nghĩ sẽ gặp ở đây, đóchính là Đào Ngọc Nhi.Hôm nay Ngọc Nhi ăn mặc cóvẻ kín đáo hơn mọi hôm, tuy vân giữnguyên lối trang điểm sắc sảo.Thấy Khả Hân bước vào, Ngọc Nhỉđứng dậy, cô ta tươi cười chào hỏi:“Chào chị Khả Hân, không ngờlại gặp chị ở đây, em vừa trò chuyệnvới ông thật vui, chị ở đây với ôngnhé, em ra ngoài xem bác Kim Nhãcó cần em phụ gì không.”Nghe Ngọc Nhi nói chuyện, KhảHân cảm thấy rất không thoải mái.Cách nói chuyện của cô ta giốngnhư cô ta mới là thành viên trongcái nhà này còn cô chỉ là khách.Đặc biệt là trước mặt ông nội, NgọcNhi tỏ ra lễ phép với cô khác hẳncách nói chuyện móc mỉa hàngngày. Nhưng Khả Hân biết là NgọcNhi đang diễn kịch, bởi vì khi lướtqua cô để bước ra ngoài, cô tanhếch miệng cười châm chọc vàném ánh mắt khinh thường về phía cô.“Khả Hân… lại đây với ông.” ÔngQuân thấy Khả Hân đứng bất độngphía gần cửa, khuôn mặt chất chứatâm sự, ông vẫy tay gọi cô.Khả Hân nhanh chóng hoàn hồnvà bước nhanh về phía giường củaông Quân, trông khí sắc của ônghôm nay khá tốt, cô cũng yên tâmphần nào.“Trông con có vẻ không đượcvui, có phải tại con nhìn thấy con béNgọc Nhi đến đây không?”Ông Quân mỉm cười hiền lànhhỏi Khả Hân, ông hiểu tính của KhảHân, có chuyện buồn thường thíchgiấu trong lòng, chỉ có đôi mắt làbiểu hiện ra hết thảy.Khả Hân vội vàng lắc đầu, cũngkhông phải cô không vui khi nhìnthấy Ngọc Nhi ở đây mà chỉ là cảmthấy không thoải mái với cách nóichuyện của cô ta.“Con cũng không cần lo lăng,Đình Phong tuyệt đối sẽ không để ýđến Ngọc Nhi.”Ông Quân an ủi Khả Hân. Đừngtưởng rằng ông nằm một chỗ trêngiường thì không biết tính toán củacon dâu ông. Nghĩ đến chuyện bàKim Nhã thường xuyên mời NgọcNhi đến nhà chơi và gọi Đình Phongđến, ông cười lạnh. Chỉ cân ông cònsống trên đời này, tuyệt đối sẽkhông có chuyện Ngọc Nhi bướcvào cái nhà này. Cháu dâu của ôngchỉ có một mình Khả Hân.Ông Quân nhìn người rất chuẩn,mặc dù Ngọc Nhi cũng hay muaquà cáp đến thăm ông và tỏ ra rất lễphép, nhưng kinh nghiệm nhìnngười nhiều năm của ông cho thấy,CÔ gái này không đơn giản, ít nhất làvài lần ông đã bắt gặp ánh mắtthiếu kiên nhẫn và chán ghét của côkhi phải ngồi cạnh trò chuyện vớiông. Dù sau đó Ngọc Nhi che giấurất khá nhưng vẫn không thể quamặt ông được. Ông đoán cô ta chỉmuốn lấy lòng gia đình ông để đạtđược mục đích nào đó, mà mụcđích này chắc chắn có liên quanđến Đình Phong.Nghe thấy ông nội an ủi mình,Khả Hân cảm thấy nhẹ nhõm hơn,mặc dù trong cái nhà này không cóai thực lòng coi cô là thành viên,nhưng ít nhất ông nội vẫn luôn yêuquý và động viên cô mỗi khi cô cảmthấy chán nản. Khả Hân cầu mongông luôn khỏe mạnh để cô có thểtiếp tục nhận được chút ấm áp quýgiá này.Trong một căn phòng khác, bàKim Nhã đang bực bội nhìn con traicủa mình. Bà cực kỳ không hài lòngvới thái độ lãnh đạm của ĐìnhPhong dành cho Ngọc Nhi. Hômnay, bà cố tình đón bé Bin về đây vàmời Ngọc Nhi đến nhà ăn cơm vớimong muốn để bé Bin gần gũi vớiCô hơn, bà cũng muốn Đình Phongtrồng thấy Ngọc Nhi hiểu chuyện vàyêu thương bé Bin đến thế nào.“Phong, con không thể bỏ cáithái độ đó đi được hả? Ngọc Nhi làkhách mẹ mời đến nhà, con bé lạigiúp con rất nhiều, ít ra cũng nên cóSắc mặt hòa nhã với nó một chút.”Bà Kim Nhã ngồi đối diện ĐìnhPhong, thấy anh chỉ chăm chú nhìntách trà trong tay, không có vẻ gì làchú ý đến lời nói của bà, lập tức nổigiận.“Còn chuyện hôm nay con đưađã nói bao nhiêu lần rồi sao, đừngCó tự ý đưa nó về nhà, nhìn cái bảnmặt nó là lại thấy khó chịu.”Lúc này, Đình Phong mới đặttách trà lên bàn, anh nhíu màykhông vui phản bác.“Khả Hân là mẹ của ***** Bin, hômnay mẹ đón thăng bé về đây thì conđưa cô ấy tới không phải là điềuquá hiển nhiên sao?”“Nhưng mà con thừa biết hômnay mẹ cũng mời cả con bé NgọcNhi đến đây ăn cơm, đưa cái Hântới không phải sẽ khiến Ngọc Nhikhó chịu sao.” Bà Kim Nhã cũngcái Hân về đây nữa, không phải mẹbực mình lườm con trai. Thật khônghiểu trong đầu Đình Phong đangSuy nghĩ gì.Đình Phong gõ gõ ngón trỏ trênbàn, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nói:-Chuyện Ngọc Nhi con đã nóivới mẹ nhiều lần rồi, con không cótình cảm gì với cô ta, mẹ đừng uổngcông sắp xếp làm gì, con tuyệt đốikhông tái hôn với Ngọc Nhi.”Nghe giọng nói kiên quyết củacon trai, bà Kim Nhã khó thở, nghĩđến điều gì đó, bà sắc bén truy vấn.“Không lấy Ngọc Nhi thì màymuốn lấy ai, hay mày vẫn tơ tưởngđến con nhỏ Hoàng Ly kia.”Hai chữ Hoàng Ly làm thân thểĐình Phong cứng đờ, trái tim anhđau đớn. Đã bốn năm rồi kể từ ngàycô quyết định rời xa anh để theođuổi ước mơ, dù cô chưa từng liênlạc gì với anh nhưng anh vẫn khôngthể buông tay hết hi vọng đợi cô trởvề.Thấy con trai thất hồn lạcphách, bà Kim Nhã hận không thểrèn sắt thành thép. Bà đập bànkhiến ly trà đang để trước mặt văngmột ít nước trà ra ngoài.“Mẹ nói cho mày biết, dù màykhông lấy cái Ngọc Nhi thì cũngkhông bao giờ là con bé đó. Màyquên là nó đã bỏ mày đi bốn nămrồi hả, đến giờ mà mày vẫn khôngquên được nó sao?”Nghĩ đến chuyện con trai bàtừng vì một đứa con gái mà muốnsống muốn chết bà lại thấy đaulòng. Nếu nói bà ghét Khả Hân mộtthì ghét Hoàng Ly đến mười, chỉ tạicon hồ ly tinh này làm Đình Phongcủa bà khổ sở suốt một thời giandài. Bà Kim Nhã cũng nhiều lầnthắc mắc, không hiểu tại sao HoàngLy lại lựa chọn đi Sang nước ngoàitheo đuổi nghiệp múa mà từ bỏĐình Phong. Rõ ràng con trai bà từngoại hình cho đến gia thế đều vôcùng xuất sắc.Có lẽ bà Kim Nhã không biếtrăng, cảm xúc của bà đối với HoàngLy chính là kiểu ghen ghét đố kị vìcô chiếm lấy sự quan tâm của conbà nhưng lại từ bỏ anh. Trong mắtcủa bất kỳ người mẹ nào cũng đềucho răng con trai mình là tốt nhất,xứng đáng nhận được những điềuhạnh phúc nhất.“Không có chuyện đó đâu mẹ…Hoàng Ly cũng không phải là lý dokhiến con từ chối Ngọc Nhi, đơngiản là vì không không thích cô tathôi. Mẹ cũng đừng lôi chuyện cũ ranhắc lại nữa, cái gì đã qua thì để nóqua đi.” Đình Phong chua xót nói.Anh thực sự muốn kết thúc chuyệnnày tại đây.”Bà Kim Nhã cũng thở dài, biếtcon trai không thoải mái, bà mềmmỏng nói sang chuyện khác.“Được rồi, bỏ qua chuyện này đi,nhưng mẹ muốn hỏi mày về việc *****Bin, năm nay nó cùng bốn tuổi rồinhưng vẫn còn rất bám mẹ, điềunày không ổn một chút nào, trướcSau mày và cái Hân cũng li hôn, mẹnghĩ nên sớm tách hai mẹ con nó rađể tránh sau này sinh chuyện.”Thân thể Đình Phong cứng đờ,anh không nghĩ rằng mẹ mình lạinhắc đến chuyện này. Nhớ đến KhảHân đã từng đề cập với anh chuyệnmẹ yêu cầu cô rời bỏ bé Bin nhưnganh nhất quyết phủ nhận, anh siếtchặt nắm tay và nhìn mẹ mình.“Lần trước mẹ nói chuyện nàyvới Khả Hân đúng không?”“Đúng vậy, dù sao chuyện li hôncủa hai đứa cũng là sớm muộn, mẹChỉ giúp nó chuẩn bị sẵn tinh thầnthôi.” Bà Kim Nhã cũng không phủnhận mà nói một cách thoải máigiống như chuyện rất bình thường.Không hiểu sao khi nghe thấymẹ nói chuyện li hôn giữa anh vàKhả Hân bình thản như thế, tronglòng của anh lại dâng lên một cảmgiác rất khó chịu. Vốn dĩ đây khôngphải là điều anh mong mỏi suốt bốnnăm nay sao?Đình Phong cảm thấy tâm trạngrối bời, anh bỗng phát hiện ra là anhkhông hề cảm thấy thoải mái chútnào. Anh chợt nhớ đến cái hôn sángnay ở nhà, phải rồi, chắc chắn là dođiều này ảnh hưởng đến suy nghĩCủa anh, là do anh lưu luyến sự ngọtngào của Khả Hân nên mới khôngvui khi nghe mẹ nhắc đến chuyện lihôn. Lại nhớ đến bé Bin, thăng bérất yêu mẹ nên tạm thời chưa thểtách hai mẹ con ra được. ĐìnhPhong tự tìm lý do để giải thích chocảm xúc của mình.“Bé Bin còn nhỏ, chuyện nàytạm thời nên gác lại đã.”“Nhưng…”“Mẹ, con sẽ giải quyết ổn thỏachuyện với Khả Hân nên lúc này conkhông hi vọng mẹ nhúng tay vào,mẹ cũng biết Bin rất thông minh,nếu xử lý không cẩn thận, ngườichịu tổn thương sẽ là thằng bé.”Nghe Đình Phong nhắc đếncháu trai bảo bối, bà Kim Nhã đànhnuốt trở về lời muốn nói. Được rồi,là bà quá nóng vội muốn để ĐìnhPhong tái hôn với Ngọc Nhi, chuyệnnày đúng là cần phải cân nhắc cẩnthận. Dù con dâu quan trọng, nhưngbé Bin cũng rất quan trọng với bà.Nhưng trước khi Đình Phongđứng dậy bước ra khỏi phòng, bàKim Nhã cũng không quên nhắcnhở anh có thái độ mềm mỏng vớiNgọc Nhi một chút.Thấy ánh mắt sắc bén khôngcho phép từ chối của mẹ mình, ĐìnhPhong đành bất đắc dĩ gật đầu.

Chương 12: lửa giận