Cách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của…
Chương 13: Sóng gió lại nổi
Theo Đuổi Vợ CâmTác giả: Kim DiTruyện Ngôn TìnhCách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của… “Ngọc Nhi, cứ tự nhiên như ởnhà nhé, đừng khách sáo ”Bà Kim Nhã hớn hở gắp choNgọc Nhi miếng thịt kho tàu thơmphức. Không biết vô tình hay cố ý,bà sắp xếp cho Đình Phong ngồicạnh Ngọc Nhi.“Có bao giờ cháu đến ăn cơmmà khách sáo đâu bác.” Ngọc Nhichu môi làm nũng với bà Kim Nhã,cô còn quay sang phía Đình PhongĐình Phong không định đáp lờicô nhưng thấy mẹ mình đang nhìnchăm chăm nên anh đành gật đầuâm ừ đồng ý.Thấy thái độ của Đình Phongkhông lạnh nhạt như ngày thường,Ngọc Nhi vui sướng cũng gắp choanh một miếng cá chiên, ngọt ngàolấy lòng: “Anh ăn thử món cá đi, anhthích nhất ăn cá chiên còn gì.”Có thế thấy điều ông Quân nhậnxét về Ngọc Nhi là không sai, cô gáinày không hề đơn giản, chỉ cần xem“việc Ngọc Nhi nắm bắt được sởthích và thói quen của Đình Phonglà hiểu được cô đã chuẩn bị kỹ càngthế nào.Ông Nam cũng tủm tỉm quaysang nhìn vợ và trêu chọc:“Bà thấy không, con bé này chỉbiết đến anh Phong của nó, còn haicái thân già này thì bỏ quên mất rồi.”“Đâu có ạ, cháu nhớ nhất báctrai thích ăn món tôm còn bác gáithích món giá đỗ xào lòng mà.”Ngọc Nhi nhanh nhảu vừa nói vừagắp những đồ ăn mà bố mẹ ĐìnhPhong thích ăn.Ông Nam và bà Kim Nhã vôCùng hài lòng về biểu hiện của cô,nhất là bà Kim Nhã, bà nhìn NgọcNhỉ cảm thán: “Ai mà cưới đượccháu đúng là phúc ba đời, chẳng bùcho người khác.”Bà giả bộ thở dài rồi liếc xéoKhả Hân đang ngồi bên phải ĐìnhPhong, tuy không chỉ đích danhnhưng mọi người trên bàn ăn đềubiết bà đang nói đến ai.Khả Hân siết chặt đôi đũa đangcầm, cô tự dặn mình không cần đểý, dù sao đây không phải lần đầu bàchỉ cây dâu mà mắng cây hòe cô.Đúng lúc này, Đình Phong lêntiếng khiến cả nhà tập trung vào béBin.“Bin, đừng chọc đũa vào bát ăncơm, ba thấy con chưa ăn thêmmiếng nào đâu.”Bà Kim Nhã vội vàng cúi xuốngnhìn cháu nội, thấy đúng là cậuchưa ăn thêm được miếng nào, bàbuông đũa và dỗ dành cậu:“Sao con không ăn? Đồ ăn nàycon không thích hả?”Ngọc Nhi cũng vội vàng tỏ vẻquan tâm bé Bin, mặc dù trong lòngCÔ cực kỳ chán ghét thằng nhóc nàynhưng không thể không làm bộtrước mặt mọi người. Cô biết tâmquan trọng của bé Bin đối với vợchồng bà Kim Nhã và Đình Phong.“Hay Bin để cô Ngọc Nhi đútcho con ăn nhé.”Cô “dịu dàng” nói với bé Bin vàcảm nhận được ánh mắt vừa lòngcủa bà Kim Nhã.Nhưng rất tiếc bé Bin chả có vẻgì là quan tâm đến lời Ngọc Nhi nói,cậu lắc đầu, ngước lên phụng phịuvới bà: “Con muốn ngồi cạnh mẹxinh đẹp.”Nụ cười trên mặt của Ngọc Nhicứng lại, cô không dám biểu hiện raSự bất mãn mà chỉ tỏ vẻ bao dung,nhưng trong lòng thì đang chửithầm thằng quỷ này không biết tốtxau.Bà Kim Nhã cũng xấu hổ vìphản ứng của bé Bin dành choNgọc Nhi. Đúng là bữa cơm này bàcố tình tách bé Bin ra khỏi Khả Hânđể thăng bé quen với việc khôngbám theo mẹ và thân cận Ngọc Nhihơn, đáng tiếc là mọi sự không nhưbà mong muốn.Bà lại liếc nhìn Khả Hân, ánhmất cô chăm chú nhìn bé Bin đầySự lo lằng khiến bà càng bực bội.Bà ghét cái thái độ của Khả Hân,giống như việc tách cô và bé Bin raở bàn ăn này là một tội ác.Ông Nam thở dài, ông biết tínhtoán lần này của vợ lại thất bại. Đốivới đứa con dâu là Khả Hân, ôngkhông thể nói là quá chán ghétnhưng chắc chắn cũng không phảithích. Ông khinh thường việc KhảHân đã làm để bước vào làm dâunhà ông, nhưng bốn năm nay, biểuhiện ngoan ngoãn dịu dàng của côcũng khiến ông thay đổi một chútcách nhìn.Tuy vậy, so với Khả Hân, ôngCàng cảm thấy Ngọc Nhi mới làngười thích hợp làm vợ của ĐìnhPhong. Cô gái này bản lĩnh, có thủđoạn, rất thích hợp giúp đỡ ĐìnhPhong quản lý công ty. Do đó, ôngkhông phản đối khi vợ mình muốntác hợp cho con trai và Ngọc Nhi.Nhưng nói dễ hơn làm, nhất là ởgiữa còn có bé Bin. Dù không thíchKhả Hân nhưng ông Nam lại vôcùng yêu thương cháu nội mình. Vìthế, thấy bé Bin rầu rĩ không chịu ăncơm vì không được ngồi cạnh mẹ,_ ông lập đứng đựng dậy, bế cậuchuyển sang ngồi cạnh Khả Hân.Bé Bin hớn hở nói ngọt như míalùi: “Con cám ơn ông nội.” rồi nhìnmẹ cười tít mắt. Khả Hân cũng nhìnba chồng với ánh mắt cảm kích vàra dấu yêu cầu bé Bin ăn cơm. Có lẽđược ngồi cạnh mẹ đúng như mongmuốn nên cậu bắt đầu ăn uống rấtngon lành.Nhìn vẻ mặt vui như Tết của contrai, Đình Phong cảm thấy buồnCười, anh biết thừa là cậu cố tìnhgiả bộ để được ngồi cạnh mẹ ăncơm. Chính vì vậy, khi gắp đồ ăn€ho bé Bin, anh giá bộ nghiêm khắcnhìn cậu, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấyrõ sự cưng chiều trong ánh mắt củaanh, bé Bin cũng thè lưỡi rụt cổ ghévào lòng mẹ và phá lên cười, khôngkhí xung quanh gia đình ba ngườithật ấm áp và tạo ra cảm giáckhông ai có thể chen vào nổi.Ngọc Nhi rất căm tức nhìn hìnhảnh hài hòa của Đình Phong, KhảHân và bé Bin, cô suýt nữa thìkhông giữ nối vẻ mặt tươi cười. Côcó cảm giác bản thân như tên hềngu ngốc chỉ biết nhảy nhót làm tròtrước mặt Khả Hân, dù cho cô đãcực kỳ kiên nhẫn với bé Bin và cốgăng lấy lòng Đình Phong nhưngdường như tất cả đều vô nghĩa. Cảhai người đó cuối cùng vẫn chỉ vâyquanh một mình Khả Hân.Càng nhìn càng thấy khó chịunên Ngọc Nhi phải cúi đầu xuốngdùng đũa xỉa xỉa miếng thịt trongbát, ánh mắt toát lên sự oán độchiếm thấy.Tuy nhiên, không chỉ có mộtmình Ngọc Nhi là cảm thấy khóchịu, bà Kim Nhã cũng rất không vuikhi nhìn hình ảnh đối diện. Vốn dĩ bàđã cố gắng để tách bé Bin ra khỏimẹ nó nhưng xem ra không dễdàng. Bà chau mày tính toán, có lẽbà cần tìm một giải pháp nhanhchóng hơn, không nên để tình trạngnày tiếp diễn.Nhất là khi thấy ánh mắt củaĐình Phong dành cho Khả Hân, lòngbà Kim Nhã càng dậy sóng và quyết†âm thực hiện kế hoạch của mình.Bà hi vọng là mình nhìn lầm bởi bàvừa trông thấy một điều làm bà khócó thế tin nổi. Trong ánh mắt củacon trai bà có một sự mềm mạikhông dễ phát hiện. Thậm chí, bànghỉ ngờ chính Đình Phong cũngkhông biết mình đang nhìn Khả Hândịu dàng đến thế.Trước đây, bà Kim Nhã đã quenVới việc con trai lạnh lùng với vợ,ngoài sự chán ghét và khinh thườngthì đối với Khả Hân, Đình Phongkhông hề có bất kỳ cảm xúc nàokhác. Nhưng bây giờ, bà lại nhạycảm nhận ra sự thay đổi của ĐìnhPhong. Nghĩ đến chuyện ĐìnhPhong phản đối việc bà muốn táchbé Bín ra khỏi mẹ nó, bà Kim Nhãkhông thể không cảnh giác. Tuyệtđối bà không cho phép Đình Phongcó tình cảm với Khả Hân, dù chỉ làmột chút cũng phải ***** nó từ†rong trứng nước.“Phong, lần này nhờ có NgọcNhỉ giúp đỡ phiên dịch bản hợpđồng với phía Tây Ban Nha nên vụlàm ăn này mới thành công như vậy,con nên mời riêng Ngọc Nhi một lyđể cảm ơn đi chứ”Bà Kim Nhã nhắc nhở ĐìnhPhong, bà muốn gợi cho anh nhớ vềnăng lực xuất sắc của Ngọc Nhi đãgiúp đỡ công ty nhiều đến thế nào.Đình Phong cũng cảm thấymình nợ Ngọc Nhi một lời cảm ơn,anh rót rượu và mỉm cười mời cô.“Cám ơn cô về bản hợp đồng,phía đối tác đánh giá rất tốt và điềunày trực tiếp giúp công ty có một vụlàm ăn lớn.”Ngọc Nhi cũng nâng ly và quyếnrũ nhìn anh, cô không quên liếc mắtVề phía Khả Hân như muốn khoekhoang thành tích.“Không có gì, chuyện nhỏ thôimà anh, em cũng hi vọng trongtương lai có thể giúp được nhiềuhơn cho anh và công ty của của hai„bác.“Đúng rồi, đúng rồi, Ngọc Nhi làngôi sao may măn của gia đìnhchúng ta mà, sau này, cháu nhớ làphải hỗ trợ thằng Phong nhiều hơnđấy.” Bà Kim Nhã hớn hở vỗ võ tayNgọc Nhi, càng xem càng thích, chỉhận không thể lập tức làm Ngọc Nhitrở thành con dâu của mình.Ngọc Nhi đỏ mặt nhìn ĐìnhPhong và tỏ ra ngượng ngùng nóivâng dạ. Cô biết đây là bà Kim Nhãđang ám chỉ rằng sau này cô sẽbước chân vào gia đình của bà. Dovậy, cảm giác bực bội trong lòng côtiêu tan không còn một mảnh.Bà Kim Nhã khen ngợi Ngọc Nhinhưng cũng không quên mỉa maiKhả Hân, thật sự là ngoài việc sinhra bé Bin, cô không được cái tích sựgì cho gia đình này.“Giá mà nhà này cũng có ngườibiết giúp đỡ thằng Phong như vậythì tốt quá, tiếc là trình độ chỉ đếnlớp 12, mồm mép cũng không dùngđược nên suốt ngày chỉ biết ru rú†rong nhà.”“Mẹ, cơm canh nguội rồi, mẹnên ăn đi.” Lần đầu tiên Đình Phongcảm thấy những lời mẹ mình nhắmvào Khả Hân nghe rất chói tai, anhcũng nhận ra thân hình người phụnữ bên cạnh mình đang run rẩy.“Thế nào, những điều này khôngđúng sao?” Bà Kim Nhã bực mìnhném cho con trai một ánh mắt cảnhcáo, đừng tưởng bà không nhận raanh đang đỡ lời cho Khả Hân.Ngọc Nhi nhận ra không khígiữa bà Kim Nhã và Đình Phong sặcmùi thuốc súng, dù cô rất hả hê khithấy bà nói móc Khả Hân nhưngcũng mượn dịp này để thể hiệnmình là người hiểu chuyện.“Bác Nhã đừng nặng lời nhưthế, thật ra chị Khả Hân cũng rất lợihại, cháu nghe nói chị ấy đang dạyhọc ở một trường khuyết tật, khôngphải ai cũng có thể làm được điềunày đâu.”Nghe qua thì có vẻ như NgọcNhi đang nói đỡ cho Khả Hân,nhưng thật ra là đang trào phúng côchỉ biết dạy mấy đứa trẻ khiếmkhuyết bởi chính cô cũng là ngườicam.“Có gì mà lợi hại, cũng chỉ làviệc dạy mấy đứa trẻ câm điếc nhưnó mà thôi, nhà này cần một ngườicon dâu có năng lực giúp chồngtrong công việc, chứ không phảilàm vài ba chuyện vớ vẩn, bòn rúttiền về cho công ty của anh traimình. Thật không biết xấu hổ.”Nghe những lời nói xúc phạm từmẹ chồng, nhất là trước mặt NgọcNhi, Khả Hân cảm thấy vô cùngkhuất nhục, cô phải cắn môi đểngăn những giọt nước mắt đảoquanh hốc mắt không rơi xuống.Vòng tay ôm chặt lấy bé Bin đangngủ gật trên đùi mình, Khả Hân cúiđầu hạ quyết tâm, rồi sẽ có mộtngày cô đường đường chính chínhbước ra khỏi cái nhà này, tuyệt đốikhông bao giờ chịu sự xúc phạm của bà ta nữa. Tất nhiên cô sẽkhông đi một mình mà chắc chắn mang theo cả con trai.Đình Phong cũng nhìn Khả Hân,về mặt hoảng hốt, dường như anhcảm nhận được một thứ gì đó sắpthoát khỏi tay anh, vĩnh viễn cũngkhông thể túm lại được.
“Ngọc Nhi, cứ tự nhiên như ở
nhà nhé, đừng khách sáo ”
Bà Kim Nhã hớn hở gắp cho
Ngọc Nhi miếng thịt kho tàu thơm
phức. Không biết vô tình hay cố ý,
bà sắp xếp cho Đình Phong ngồi
cạnh Ngọc Nhi.
“Có bao giờ cháu đến ăn cơm
mà khách sáo đâu bác.” Ngọc Nhi
chu môi làm nũng với bà Kim Nhã,
cô còn quay sang phía Đình Phong
Đình Phong không định đáp lời
cô nhưng thấy mẹ mình đang nhìn
chăm chăm nên anh đành gật đầu
âm ừ đồng ý.
Thấy thái độ của Đình Phong
không lạnh nhạt như ngày thường,
Ngọc Nhi vui sướng cũng gắp cho
anh một miếng cá chiên, ngọt ngào
lấy lòng: “Anh ăn thử món cá đi, anh
thích nhất ăn cá chiên còn gì.”
Có thế thấy điều ông Quân nhận
xét về Ngọc Nhi là không sai, cô gái
này không hề đơn giản, chỉ cần xem
“việc Ngọc Nhi nắm bắt được sở
thích và thói quen của Đình Phong
là hiểu được cô đã chuẩn bị kỹ càng
thế nào.
Ông Nam cũng tủm tỉm quay
sang nhìn vợ và trêu chọc:
“Bà thấy không, con bé này chỉ
biết đến anh Phong của nó, còn hai
cái thân già này thì bỏ quên mất rồi.”
“Đâu có ạ, cháu nhớ nhất bác
trai thích ăn món tôm còn bác gái
thích món giá đỗ xào lòng mà.”
Ngọc Nhi nhanh nhảu vừa nói vừa
gắp những đồ ăn mà bố mẹ Đình
Phong thích ăn.
Ông Nam và bà Kim Nhã vô
Cùng hài lòng về biểu hiện của cô,
nhất là bà Kim Nhã, bà nhìn Ngọc
Nhỉ cảm thán: “Ai mà cưới được
cháu đúng là phúc ba đời, chẳng bù
cho người khác.”
Bà giả bộ thở dài rồi liếc xéo
Khả Hân đang ngồi bên phải Đình
Phong, tuy không chỉ đích danh
nhưng mọi người trên bàn ăn đều
biết bà đang nói đến ai.
Khả Hân siết chặt đôi đũa đang
cầm, cô tự dặn mình không cần để
ý, dù sao đây không phải lần đầu bà
chỉ cây dâu mà mắng cây hòe cô.
Đúng lúc này, Đình Phong lên
tiếng khiến cả nhà tập trung vào bé
Bin.
“Bin, đừng chọc đũa vào bát ăn
cơm, ba thấy con chưa ăn thêm
miếng nào đâu.”
Bà Kim Nhã vội vàng cúi xuống
nhìn cháu nội, thấy đúng là cậu
chưa ăn thêm được miếng nào, bà
buông đũa và dỗ dành cậu:
“Sao con không ăn? Đồ ăn này
con không thích hả?”
Ngọc Nhi cũng vội vàng tỏ vẻ
quan tâm bé Bin, mặc dù trong lòng
CÔ cực kỳ chán ghét thằng nhóc này
nhưng không thể không làm bộ
trước mặt mọi người. Cô biết tâm
quan trọng của bé Bin đối với vợ
chồng bà Kim Nhã và Đình Phong.
“Hay Bin để cô Ngọc Nhi đút
cho con ăn nhé.”
Cô “dịu dàng” nói với bé Bin và
cảm nhận được ánh mắt vừa lòng
của bà Kim Nhã.
Nhưng rất tiếc bé Bin chả có vẻ
gì là quan tâm đến lời Ngọc Nhi nói,
cậu lắc đầu, ngước lên phụng phịu
với bà: “Con muốn ngồi cạnh mẹ
xinh đẹp.”
Nụ cười trên mặt của Ngọc Nhi
cứng lại, cô không dám biểu hiện ra
Sự bất mãn mà chỉ tỏ vẻ bao dung,
nhưng trong lòng thì đang chửi
thầm thằng quỷ này không biết tốt
xau.
Bà Kim Nhã cũng xấu hổ vì
phản ứng của bé Bin dành cho
Ngọc Nhi. Đúng là bữa cơm này bà
cố tình tách bé Bin ra khỏi Khả Hân
để thăng bé quen với việc không
bám theo mẹ và thân cận Ngọc Nhi
hơn, đáng tiếc là mọi sự không như
bà mong muốn.
Bà lại liếc nhìn Khả Hân, ánh
mất cô chăm chú nhìn bé Bin đầy
Sự lo lằng khiến bà càng bực bội.
Bà ghét cái thái độ của Khả Hân,
giống như việc tách cô và bé Bin ra
ở bàn ăn này là một tội ác.
Ông Nam thở dài, ông biết tính
toán lần này của vợ lại thất bại. Đối
với đứa con dâu là Khả Hân, ông
không thể nói là quá chán ghét
nhưng chắc chắn cũng không phải
thích. Ông khinh thường việc Khả
Hân đã làm để bước vào làm dâu
nhà ông, nhưng bốn năm nay, biểu
hiện ngoan ngoãn dịu dàng của cô
cũng khiến ông thay đổi một chút
cách nhìn.
Tuy vậy, so với Khả Hân, ông
Càng cảm thấy Ngọc Nhi mới là
người thích hợp làm vợ của Đình
Phong. Cô gái này bản lĩnh, có thủ
đoạn, rất thích hợp giúp đỡ Đình
Phong quản lý công ty. Do đó, ông
không phản đối khi vợ mình muốn
tác hợp cho con trai và Ngọc Nhi.
Nhưng nói dễ hơn làm, nhất là ở
giữa còn có bé Bin. Dù không thích
Khả Hân nhưng ông Nam lại vô
cùng yêu thương cháu nội mình. Vì
thế, thấy bé Bin rầu rĩ không chịu ăn
cơm vì không được ngồi cạnh mẹ,
_ ông lập đứng đựng dậy, bế cậu
chuyển sang ngồi cạnh Khả Hân.
Bé Bin hớn hở nói ngọt như mía
lùi: “Con cám ơn ông nội.” rồi nhìn
mẹ cười tít mắt. Khả Hân cũng nhìn
ba chồng với ánh mắt cảm kích và
ra dấu yêu cầu bé Bin ăn cơm. Có lẽ
được ngồi cạnh mẹ đúng như mong
muốn nên cậu bắt đầu ăn uống rất
ngon lành.
Nhìn vẻ mặt vui như Tết của con
trai, Đình Phong cảm thấy buồn
Cười, anh biết thừa là cậu cố tình
giả bộ để được ngồi cạnh mẹ ăn
cơm. Chính vì vậy, khi gắp đồ ăn
€ho bé Bin, anh giá bộ nghiêm khắc
nhìn cậu, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy
rõ sự cưng chiều trong ánh mắt của
anh, bé Bin cũng thè lưỡi rụt cổ ghé
vào lòng mẹ và phá lên cười, không
khí xung quanh gia đình ba người
thật ấm áp và tạo ra cảm giác
không ai có thể chen vào nổi.
Ngọc Nhi rất căm tức nhìn hình
ảnh hài hòa của Đình Phong, Khả
Hân và bé Bin, cô suýt nữa thì
không giữ nối vẻ mặt tươi cười. Cô
có cảm giác bản thân như tên hề
ngu ngốc chỉ biết nhảy nhót làm trò
trước mặt Khả Hân, dù cho cô đã
cực kỳ kiên nhẫn với bé Bin và cố
găng lấy lòng Đình Phong nhưng
dường như tất cả đều vô nghĩa. Cả
hai người đó cuối cùng vẫn chỉ vây
quanh một mình Khả Hân.
Càng nhìn càng thấy khó chịu
nên Ngọc Nhi phải cúi đầu xuống
dùng đũa xỉa xỉa miếng thịt trong
bát, ánh mắt toát lên sự oán độc
hiếm thấy.
Tuy nhiên, không chỉ có một
mình Ngọc Nhi là cảm thấy khó
chịu, bà Kim Nhã cũng rất không vui
khi nhìn hình ảnh đối diện. Vốn dĩ bà
đã cố gắng để tách bé Bin ra khỏi
mẹ nó nhưng xem ra không dễ
dàng. Bà chau mày tính toán, có lẽ
bà cần tìm một giải pháp nhanh
chóng hơn, không nên để tình trạng
này tiếp diễn.
Nhất là khi thấy ánh mắt của
Đình Phong dành cho Khả Hân, lòng
bà Kim Nhã càng dậy sóng và quyết
†âm thực hiện kế hoạch của mình.
Bà hi vọng là mình nhìn lầm bởi bà
vừa trông thấy một điều làm bà khó
có thế tin nổi. Trong ánh mắt của
con trai bà có một sự mềm mại
không dễ phát hiện. Thậm chí, bà
nghỉ ngờ chính Đình Phong cũng
không biết mình đang nhìn Khả Hân
dịu dàng đến thế.
Trước đây, bà Kim Nhã đã quen
Với việc con trai lạnh lùng với vợ,
ngoài sự chán ghét và khinh thường
thì đối với Khả Hân, Đình Phong
không hề có bất kỳ cảm xúc nào
khác. Nhưng bây giờ, bà lại nhạy
cảm nhận ra sự thay đổi của Đình
Phong. Nghĩ đến chuyện Đình
Phong phản đối việc bà muốn tách
bé Bín ra khỏi mẹ nó, bà Kim Nhã
không thể không cảnh giác. Tuyệt
đối bà không cho phép Đình Phong
có tình cảm với Khả Hân, dù chỉ là
một chút cũng phải ***** nó từ
†rong trứng nước.
“Phong, lần này nhờ có Ngọc
Nhỉ giúp đỡ phiên dịch bản hợp
đồng với phía Tây Ban Nha nên vụ
làm ăn này mới thành công như vậy,
con nên mời riêng Ngọc Nhi một ly
để cảm ơn đi chứ”
Bà Kim Nhã nhắc nhở Đình
Phong, bà muốn gợi cho anh nhớ về
năng lực xuất sắc của Ngọc Nhi đã
giúp đỡ công ty nhiều đến thế nào.
Đình Phong cũng cảm thấy
mình nợ Ngọc Nhi một lời cảm ơn,
anh rót rượu và mỉm cười mời cô.
“Cám ơn cô về bản hợp đồng,
phía đối tác đánh giá rất tốt và điều
này trực tiếp giúp công ty có một vụ
làm ăn lớn.”
Ngọc Nhi cũng nâng ly và quyến
rũ nhìn anh, cô không quên liếc mắt
Về phía Khả Hân như muốn khoe
khoang thành tích.
“Không có gì, chuyện nhỏ thôi
mà anh, em cũng hi vọng trong
tương lai có thể giúp được nhiều
hơn cho anh và công ty của của hai
„
bác.
“Đúng rồi, đúng rồi, Ngọc Nhi là
ngôi sao may măn của gia đình
chúng ta mà, sau này, cháu nhớ là
phải hỗ trợ thằng Phong nhiều hơn
đấy.” Bà Kim Nhã hớn hở vỗ võ tay
Ngọc Nhi, càng xem càng thích, chỉ
hận không thể lập tức làm Ngọc Nhi
trở thành con dâu của mình.
Ngọc Nhi đỏ mặt nhìn Đình
Phong và tỏ ra ngượng ngùng nói
vâng dạ. Cô biết đây là bà Kim Nhã
đang ám chỉ rằng sau này cô sẽ
bước chân vào gia đình của bà. Do
vậy, cảm giác bực bội trong lòng cô
tiêu tan không còn một mảnh.
Bà Kim Nhã khen ngợi Ngọc Nhi
nhưng cũng không quên mỉa mai
Khả Hân, thật sự là ngoài việc sinh
ra bé Bin, cô không được cái tích sự
gì cho gia đình này.
“Giá mà nhà này cũng có người
biết giúp đỡ thằng Phong như vậy
thì tốt quá, tiếc là trình độ chỉ đến
lớp 12, mồm mép cũng không dùng
được nên suốt ngày chỉ biết ru rú
†rong nhà.”
“Mẹ, cơm canh nguội rồi, mẹ
nên ăn đi.” Lần đầu tiên Đình Phong
cảm thấy những lời mẹ mình nhắm
vào Khả Hân nghe rất chói tai, anh
cũng nhận ra thân hình người phụ
nữ bên cạnh mình đang run rẩy.
“Thế nào, những điều này không
đúng sao?” Bà Kim Nhã bực mình
ném cho con trai một ánh mắt cảnh
cáo, đừng tưởng bà không nhận ra
anh đang đỡ lời cho Khả Hân.
Ngọc Nhi nhận ra không khí
giữa bà Kim Nhã và Đình Phong sặc
mùi thuốc súng, dù cô rất hả hê khi
thấy bà nói móc Khả Hân nhưng
cũng mượn dịp này để thể hiện
mình là người hiểu chuyện.
“Bác Nhã đừng nặng lời như
thế, thật ra chị Khả Hân cũng rất lợi
hại, cháu nghe nói chị ấy đang dạy
học ở một trường khuyết tật, không
phải ai cũng có thể làm được điều
này đâu.”
Nghe qua thì có vẻ như Ngọc
Nhi đang nói đỡ cho Khả Hân,
nhưng thật ra là đang trào phúng cô
chỉ biết dạy mấy đứa trẻ khiếm
khuyết bởi chính cô cũng là người
cam.
“Có gì mà lợi hại, cũng chỉ là
việc dạy mấy đứa trẻ câm điếc như
nó mà thôi, nhà này cần một người
con dâu có năng lực giúp chồng
trong công việc, chứ không phải
làm vài ba chuyện vớ vẩn, bòn rút
tiền về cho công ty của anh trai
mình. Thật không biết xấu hổ.”
Nghe những lời nói xúc phạm từ
mẹ chồng, nhất là trước mặt Ngọc
Nhi, Khả Hân cảm thấy vô cùng
khuất nhục, cô phải cắn môi để
ngăn những giọt nước mắt đảo
quanh hốc mắt không rơi xuống.
Vòng tay ôm chặt lấy bé Bin đang
ngủ gật trên đùi mình, Khả Hân cúi
đầu hạ quyết tâm, rồi sẽ có một
ngày cô đường đường chính chính
bước ra khỏi cái nhà này, tuyệt đối
không bao giờ chịu sự xúc phạm của bà ta nữa. Tất nhiên cô sẽ
không đi một mình mà chắc chắn mang theo cả con trai.
Đình Phong cũng nhìn Khả Hân,
về mặt hoảng hốt, dường như anh
cảm nhận được một thứ gì đó sắp
thoát khỏi tay anh, vĩnh viễn cũng
không thể túm lại được.
Theo Đuổi Vợ CâmTác giả: Kim DiTruyện Ngôn TìnhCách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của… “Ngọc Nhi, cứ tự nhiên như ởnhà nhé, đừng khách sáo ”Bà Kim Nhã hớn hở gắp choNgọc Nhi miếng thịt kho tàu thơmphức. Không biết vô tình hay cố ý,bà sắp xếp cho Đình Phong ngồicạnh Ngọc Nhi.“Có bao giờ cháu đến ăn cơmmà khách sáo đâu bác.” Ngọc Nhichu môi làm nũng với bà Kim Nhã,cô còn quay sang phía Đình PhongĐình Phong không định đáp lờicô nhưng thấy mẹ mình đang nhìnchăm chăm nên anh đành gật đầuâm ừ đồng ý.Thấy thái độ của Đình Phongkhông lạnh nhạt như ngày thường,Ngọc Nhi vui sướng cũng gắp choanh một miếng cá chiên, ngọt ngàolấy lòng: “Anh ăn thử món cá đi, anhthích nhất ăn cá chiên còn gì.”Có thế thấy điều ông Quân nhậnxét về Ngọc Nhi là không sai, cô gáinày không hề đơn giản, chỉ cần xem“việc Ngọc Nhi nắm bắt được sởthích và thói quen của Đình Phonglà hiểu được cô đã chuẩn bị kỹ càngthế nào.Ông Nam cũng tủm tỉm quaysang nhìn vợ và trêu chọc:“Bà thấy không, con bé này chỉbiết đến anh Phong của nó, còn haicái thân già này thì bỏ quên mất rồi.”“Đâu có ạ, cháu nhớ nhất báctrai thích ăn món tôm còn bác gáithích món giá đỗ xào lòng mà.”Ngọc Nhi nhanh nhảu vừa nói vừagắp những đồ ăn mà bố mẹ ĐìnhPhong thích ăn.Ông Nam và bà Kim Nhã vôCùng hài lòng về biểu hiện của cô,nhất là bà Kim Nhã, bà nhìn NgọcNhỉ cảm thán: “Ai mà cưới đượccháu đúng là phúc ba đời, chẳng bùcho người khác.”Bà giả bộ thở dài rồi liếc xéoKhả Hân đang ngồi bên phải ĐìnhPhong, tuy không chỉ đích danhnhưng mọi người trên bàn ăn đềubiết bà đang nói đến ai.Khả Hân siết chặt đôi đũa đangcầm, cô tự dặn mình không cần đểý, dù sao đây không phải lần đầu bàchỉ cây dâu mà mắng cây hòe cô.Đúng lúc này, Đình Phong lêntiếng khiến cả nhà tập trung vào béBin.“Bin, đừng chọc đũa vào bát ăncơm, ba thấy con chưa ăn thêmmiếng nào đâu.”Bà Kim Nhã vội vàng cúi xuốngnhìn cháu nội, thấy đúng là cậuchưa ăn thêm được miếng nào, bàbuông đũa và dỗ dành cậu:“Sao con không ăn? Đồ ăn nàycon không thích hả?”Ngọc Nhi cũng vội vàng tỏ vẻquan tâm bé Bin, mặc dù trong lòngCÔ cực kỳ chán ghét thằng nhóc nàynhưng không thể không làm bộtrước mặt mọi người. Cô biết tâmquan trọng của bé Bin đối với vợchồng bà Kim Nhã và Đình Phong.“Hay Bin để cô Ngọc Nhi đútcho con ăn nhé.”Cô “dịu dàng” nói với bé Bin vàcảm nhận được ánh mắt vừa lòngcủa bà Kim Nhã.Nhưng rất tiếc bé Bin chả có vẻgì là quan tâm đến lời Ngọc Nhi nói,cậu lắc đầu, ngước lên phụng phịuvới bà: “Con muốn ngồi cạnh mẹxinh đẹp.”Nụ cười trên mặt của Ngọc Nhicứng lại, cô không dám biểu hiện raSự bất mãn mà chỉ tỏ vẻ bao dung,nhưng trong lòng thì đang chửithầm thằng quỷ này không biết tốtxau.Bà Kim Nhã cũng xấu hổ vìphản ứng của bé Bin dành choNgọc Nhi. Đúng là bữa cơm này bàcố tình tách bé Bin ra khỏi Khả Hânđể thăng bé quen với việc khôngbám theo mẹ và thân cận Ngọc Nhihơn, đáng tiếc là mọi sự không nhưbà mong muốn.Bà lại liếc nhìn Khả Hân, ánhmất cô chăm chú nhìn bé Bin đầySự lo lằng khiến bà càng bực bội.Bà ghét cái thái độ của Khả Hân,giống như việc tách cô và bé Bin raở bàn ăn này là một tội ác.Ông Nam thở dài, ông biết tínhtoán lần này của vợ lại thất bại. Đốivới đứa con dâu là Khả Hân, ôngkhông thể nói là quá chán ghétnhưng chắc chắn cũng không phảithích. Ông khinh thường việc KhảHân đã làm để bước vào làm dâunhà ông, nhưng bốn năm nay, biểuhiện ngoan ngoãn dịu dàng của côcũng khiến ông thay đổi một chútcách nhìn.Tuy vậy, so với Khả Hân, ôngCàng cảm thấy Ngọc Nhi mới làngười thích hợp làm vợ của ĐìnhPhong. Cô gái này bản lĩnh, có thủđoạn, rất thích hợp giúp đỡ ĐìnhPhong quản lý công ty. Do đó, ôngkhông phản đối khi vợ mình muốntác hợp cho con trai và Ngọc Nhi.Nhưng nói dễ hơn làm, nhất là ởgiữa còn có bé Bin. Dù không thíchKhả Hân nhưng ông Nam lại vôcùng yêu thương cháu nội mình. Vìthế, thấy bé Bin rầu rĩ không chịu ăncơm vì không được ngồi cạnh mẹ,_ ông lập đứng đựng dậy, bế cậuchuyển sang ngồi cạnh Khả Hân.Bé Bin hớn hở nói ngọt như míalùi: “Con cám ơn ông nội.” rồi nhìnmẹ cười tít mắt. Khả Hân cũng nhìnba chồng với ánh mắt cảm kích vàra dấu yêu cầu bé Bin ăn cơm. Có lẽđược ngồi cạnh mẹ đúng như mongmuốn nên cậu bắt đầu ăn uống rấtngon lành.Nhìn vẻ mặt vui như Tết của contrai, Đình Phong cảm thấy buồnCười, anh biết thừa là cậu cố tìnhgiả bộ để được ngồi cạnh mẹ ăncơm. Chính vì vậy, khi gắp đồ ăn€ho bé Bin, anh giá bộ nghiêm khắcnhìn cậu, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấyrõ sự cưng chiều trong ánh mắt củaanh, bé Bin cũng thè lưỡi rụt cổ ghévào lòng mẹ và phá lên cười, khôngkhí xung quanh gia đình ba ngườithật ấm áp và tạo ra cảm giáckhông ai có thể chen vào nổi.Ngọc Nhi rất căm tức nhìn hìnhảnh hài hòa của Đình Phong, KhảHân và bé Bin, cô suýt nữa thìkhông giữ nối vẻ mặt tươi cười. Côcó cảm giác bản thân như tên hềngu ngốc chỉ biết nhảy nhót làm tròtrước mặt Khả Hân, dù cho cô đãcực kỳ kiên nhẫn với bé Bin và cốgăng lấy lòng Đình Phong nhưngdường như tất cả đều vô nghĩa. Cảhai người đó cuối cùng vẫn chỉ vâyquanh một mình Khả Hân.Càng nhìn càng thấy khó chịunên Ngọc Nhi phải cúi đầu xuốngdùng đũa xỉa xỉa miếng thịt trongbát, ánh mắt toát lên sự oán độchiếm thấy.Tuy nhiên, không chỉ có mộtmình Ngọc Nhi là cảm thấy khóchịu, bà Kim Nhã cũng rất không vuikhi nhìn hình ảnh đối diện. Vốn dĩ bàđã cố gắng để tách bé Bin ra khỏimẹ nó nhưng xem ra không dễdàng. Bà chau mày tính toán, có lẽbà cần tìm một giải pháp nhanhchóng hơn, không nên để tình trạngnày tiếp diễn.Nhất là khi thấy ánh mắt củaĐình Phong dành cho Khả Hân, lòngbà Kim Nhã càng dậy sóng và quyết†âm thực hiện kế hoạch của mình.Bà hi vọng là mình nhìn lầm bởi bàvừa trông thấy một điều làm bà khócó thế tin nổi. Trong ánh mắt củacon trai bà có một sự mềm mạikhông dễ phát hiện. Thậm chí, bànghỉ ngờ chính Đình Phong cũngkhông biết mình đang nhìn Khả Hândịu dàng đến thế.Trước đây, bà Kim Nhã đã quenVới việc con trai lạnh lùng với vợ,ngoài sự chán ghét và khinh thườngthì đối với Khả Hân, Đình Phongkhông hề có bất kỳ cảm xúc nàokhác. Nhưng bây giờ, bà lại nhạycảm nhận ra sự thay đổi của ĐìnhPhong. Nghĩ đến chuyện ĐìnhPhong phản đối việc bà muốn táchbé Bín ra khỏi mẹ nó, bà Kim Nhãkhông thể không cảnh giác. Tuyệtđối bà không cho phép Đình Phongcó tình cảm với Khả Hân, dù chỉ làmột chút cũng phải ***** nó từ†rong trứng nước.“Phong, lần này nhờ có NgọcNhỉ giúp đỡ phiên dịch bản hợpđồng với phía Tây Ban Nha nên vụlàm ăn này mới thành công như vậy,con nên mời riêng Ngọc Nhi một lyđể cảm ơn đi chứ”Bà Kim Nhã nhắc nhở ĐìnhPhong, bà muốn gợi cho anh nhớ vềnăng lực xuất sắc của Ngọc Nhi đãgiúp đỡ công ty nhiều đến thế nào.Đình Phong cũng cảm thấymình nợ Ngọc Nhi một lời cảm ơn,anh rót rượu và mỉm cười mời cô.“Cám ơn cô về bản hợp đồng,phía đối tác đánh giá rất tốt và điềunày trực tiếp giúp công ty có một vụlàm ăn lớn.”Ngọc Nhi cũng nâng ly và quyếnrũ nhìn anh, cô không quên liếc mắtVề phía Khả Hân như muốn khoekhoang thành tích.“Không có gì, chuyện nhỏ thôimà anh, em cũng hi vọng trongtương lai có thể giúp được nhiềuhơn cho anh và công ty của của hai„bác.“Đúng rồi, đúng rồi, Ngọc Nhi làngôi sao may măn của gia đìnhchúng ta mà, sau này, cháu nhớ làphải hỗ trợ thằng Phong nhiều hơnđấy.” Bà Kim Nhã hớn hở vỗ võ tayNgọc Nhi, càng xem càng thích, chỉhận không thể lập tức làm Ngọc Nhitrở thành con dâu của mình.Ngọc Nhi đỏ mặt nhìn ĐìnhPhong và tỏ ra ngượng ngùng nóivâng dạ. Cô biết đây là bà Kim Nhãđang ám chỉ rằng sau này cô sẽbước chân vào gia đình của bà. Dovậy, cảm giác bực bội trong lòng côtiêu tan không còn một mảnh.Bà Kim Nhã khen ngợi Ngọc Nhinhưng cũng không quên mỉa maiKhả Hân, thật sự là ngoài việc sinhra bé Bin, cô không được cái tích sựgì cho gia đình này.“Giá mà nhà này cũng có ngườibiết giúp đỡ thằng Phong như vậythì tốt quá, tiếc là trình độ chỉ đếnlớp 12, mồm mép cũng không dùngđược nên suốt ngày chỉ biết ru rú†rong nhà.”“Mẹ, cơm canh nguội rồi, mẹnên ăn đi.” Lần đầu tiên Đình Phongcảm thấy những lời mẹ mình nhắmvào Khả Hân nghe rất chói tai, anhcũng nhận ra thân hình người phụnữ bên cạnh mình đang run rẩy.“Thế nào, những điều này khôngđúng sao?” Bà Kim Nhã bực mìnhném cho con trai một ánh mắt cảnhcáo, đừng tưởng bà không nhận raanh đang đỡ lời cho Khả Hân.Ngọc Nhi nhận ra không khígiữa bà Kim Nhã và Đình Phong sặcmùi thuốc súng, dù cô rất hả hê khithấy bà nói móc Khả Hân nhưngcũng mượn dịp này để thể hiệnmình là người hiểu chuyện.“Bác Nhã đừng nặng lời nhưthế, thật ra chị Khả Hân cũng rất lợihại, cháu nghe nói chị ấy đang dạyhọc ở một trường khuyết tật, khôngphải ai cũng có thể làm được điềunày đâu.”Nghe qua thì có vẻ như NgọcNhi đang nói đỡ cho Khả Hân,nhưng thật ra là đang trào phúng côchỉ biết dạy mấy đứa trẻ khiếmkhuyết bởi chính cô cũng là ngườicam.“Có gì mà lợi hại, cũng chỉ làviệc dạy mấy đứa trẻ câm điếc nhưnó mà thôi, nhà này cần một ngườicon dâu có năng lực giúp chồngtrong công việc, chứ không phảilàm vài ba chuyện vớ vẩn, bòn rúttiền về cho công ty của anh traimình. Thật không biết xấu hổ.”Nghe những lời nói xúc phạm từmẹ chồng, nhất là trước mặt NgọcNhi, Khả Hân cảm thấy vô cùngkhuất nhục, cô phải cắn môi đểngăn những giọt nước mắt đảoquanh hốc mắt không rơi xuống.Vòng tay ôm chặt lấy bé Bin đangngủ gật trên đùi mình, Khả Hân cúiđầu hạ quyết tâm, rồi sẽ có mộtngày cô đường đường chính chínhbước ra khỏi cái nhà này, tuyệt đốikhông bao giờ chịu sự xúc phạm của bà ta nữa. Tất nhiên cô sẽkhông đi một mình mà chắc chắn mang theo cả con trai.Đình Phong cũng nhìn Khả Hân,về mặt hoảng hốt, dường như anhcảm nhận được một thứ gì đó sắpthoát khỏi tay anh, vĩnh viễn cũngkhông thể túm lại được.