Tác giả:

1. Dắt con đi khám sức khỏe để nhập học mẫu giáo, trên đường về, tôi không ngờ lại “xổ số độc đắc”, gặp ngay người yêu cũ trong thang máy. Không ai khác, chính là Cố Bắc Huyền.   Mọe, đúng là đỉnh cao của nghiệp quật!   Tôi tính quay xe đi ra thì… cửa thang máy ting! một cái đóng lại. Đường lui? Không tồn tại. Đỉnh chóp hơn nữa là—thang máy kẹt. 📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^   Bên ban quản lý gọi điện bảo: “Chờ vài phút nha, kỹ thuật sắp lên rồi, mà cũng hên, đang ở tầng trệt nên không lo rớt đâu.” Ờ, cảm ơn nhiều, nhưng "hên" này tôi không dám nhận.   Gặp Cố Bắc Huyền thì chẳng bao giờ là điềm lành. Quả nhiên hôm nay là ngày hạn.   Cả thang máy im re, tôi nghe rõ cả tiếng… tim mình đập.   Anh ta đảo mắt nhìn tôi một cái, rồi nhìn sang người đàn ông đứng cạnh: trung niên, đồ hiệu đầy người, tay bế một đứa nhỏ, nhìn qua như kiểu đại gia mới trúng số.   Nhưng ba tôi, à nhầm, “đại…

Chương 19: Chương 19

Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để ĐờiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình1. Dắt con đi khám sức khỏe để nhập học mẫu giáo, trên đường về, tôi không ngờ lại “xổ số độc đắc”, gặp ngay người yêu cũ trong thang máy. Không ai khác, chính là Cố Bắc Huyền.   Mọe, đúng là đỉnh cao của nghiệp quật!   Tôi tính quay xe đi ra thì… cửa thang máy ting! một cái đóng lại. Đường lui? Không tồn tại. Đỉnh chóp hơn nữa là—thang máy kẹt. 📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^   Bên ban quản lý gọi điện bảo: “Chờ vài phút nha, kỹ thuật sắp lên rồi, mà cũng hên, đang ở tầng trệt nên không lo rớt đâu.” Ờ, cảm ơn nhiều, nhưng "hên" này tôi không dám nhận.   Gặp Cố Bắc Huyền thì chẳng bao giờ là điềm lành. Quả nhiên hôm nay là ngày hạn.   Cả thang máy im re, tôi nghe rõ cả tiếng… tim mình đập.   Anh ta đảo mắt nhìn tôi một cái, rồi nhìn sang người đàn ông đứng cạnh: trung niên, đồ hiệu đầy người, tay bế một đứa nhỏ, nhìn qua như kiểu đại gia mới trúng số.   Nhưng ba tôi, à nhầm, “đại… 20Cố Bắc Huyền đứng trước mặt ba mẹ tôi, không nói một lời dư thừa, lập tức cúi người một góc chín mươi độ.Giọng anh vô cùng nghiêm túc và chân thành: “Chú, cháu xin lỗi.Trước đây là cháu quá hồ đồ, tự ý suy đoán, hiểu lầm mối quan hệ giữa chú và Hân Hân.” Cả nhà tôi ba người liếc nhìn nhau, đều hơi bất ngờ trước cú “cúi đầu nhận lỗi” này.Tôi hơi nhướn mày nhìn anh, không ngờ luôn.Anh chọn cách giải quyết đơn giản đến vậy ư?Thật thà, trực tiếp, không màu mè gì hết. Cố Bắc Huyền ngẩng đầu, mắt vẫn rất kiên định: “Cháu đã nghĩ đến rất nhiều cách để lấy lòng chú thím, hoặc biện minh cho bản thân, nhưng cuối cùng, cháu nhận ra—điều *****ên cháu cần làm là thừa nhận mình sai.”“Cháu không nên vì hiểu lầm mà nghi ngờ Hân Hân, nói ra những lời tổn thương đến người khác như vậy.” “Dù xuất phát điểm là vì lo lắng, ghen tuông, hay bất cứ lý do gì .... đã sai, thì là sai.Cháu xin lỗi chú thím. Cũng xin lỗi Hân Hân.Mong mọi người tha thứ cho cháu vì đã tự cao và nóng nảy.” Ba tôi nghe xong thì phì cười.Ông cười rất thoải mái, không giấu nổi sự vui vẻ: “Cậu nhóc, chú không ngờ cháu lại thẳng thắn như vậy.Nói vậy rồi thì chú còn trách làm sao được nữa?” Nghe tới đây, ánh mắt Cố Bắc Huyền lóe lên sự mừng rỡ, nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh, quay sang nhìn tôi: “Hân Hân, anh xin lỗi.” Tôi nhướng mày, lắc đầu cười: “Thôi nào, ba em còn không giận, thì em cũng không thù dai đến vậy.Với lại nói thật, em cũng có lỗi, ai kêu lúc trước em giấu chuyện nhà có tiền làm gì, để anh tưởng em với ba em là.......” “Không.” Anh lắc đầu, rất nghiêm túc. “Anh phải xin lỗi em.Vì trước kia anh quá trẻ con, gặp chuyện thì chỉ biết tranh cãi, chẳng hề nghĩ đến cảm xúc của em.” “Lúc em mang thai rồi một mình rời đi.Anh thậm chí còn không nhận ra mình đã sai chỗ nào.” Giọng anh bỗng dịu lại, ánh mắt rơi trên tôi ấm áp đến lạ thường: “Em chắc đã rất vất vả, đúng không?Một mình sinh và nuôi Thẩm Lăng.Anh chưa từng làm tròn trách nhiệm người cha, khiến em thiệt thòi như vậy.Anh xin lỗi.” Tôi không ngờ anh lại nói đến chuyện này trước mặt ba mẹ.Bỗng nhiên nghẹn lại. Cố Bắc Huyền bước tới hai bước, dịu dàng ôm lấy tôi.Anh nhẹ nhàng lau khóe mắt tôi: “Thật ra mấy hôm trước anh không hề đi công tác.Anh về nhà cũ của mẹ.” “Bà mấy năm nay tuy không khỏe, nhưng vẫn luôn dõi theo anh.Bà biết anh không quên được em nên cuối cùng bà cũng đã chấp nhận rồi.” “Bà không dám gặp em vì bà vẫn còn áy náy, nhưng nhờ anh mang cái này tới.” Anh lấy từ túi ra một chiếc hộp nhỏ.Bên trong là một chiếc vòng tay ngọc. Tôi sững người:📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^ “Đây là…?” Anh mỉm cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Đây là vật gia truyền quý nhất nhà anh.Là vòng tay mà mỗi đời mẹ chồng sẽ truyền lại cho con dâu.” Anh cẩn thận đeo vòng cho tôi, vừa đeo vừa nói: “Bà đưa vòng này cho em, tức là bà đã đồng ý.Nhưng em không cần áp lực, nếu chưa muốn gặp bà, bà cũng không làm phiền đâu.” Tôi cúi đầu nhìn chiếc vòng, cảm thấy cả người như chìm trong một cảm giác không thể gọi tên:Ấm áp, kinh ngạc, cảm động, và nhẹ nhõm.Không ngờ anh đã âm thầm chuẩn bị nhiều đến vậy.Mà điều bất ngờ hơn.... vẫn còn đang chờ tôi ở phía sau. 

20

Cố Bắc Huyền đứng trước mặt ba mẹ tôi, không nói một lời dư thừa, lập tức cúi người một góc chín mươi độ.

Giọng anh vô cùng nghiêm túc và chân thành:

 

“Chú, cháu xin lỗi.

Trước đây là cháu quá hồ đồ, tự ý suy đoán, hiểu lầm mối quan hệ giữa chú và Hân Hân.”

 

Cả nhà tôi ba người liếc nhìn nhau, đều hơi bất ngờ trước cú “cúi đầu nhận lỗi” này.

Tôi hơi nhướn mày nhìn anh, không ngờ luôn.

Anh chọn cách giải quyết đơn giản đến vậy ư?

Thật thà, trực tiếp, không màu mè gì hết.

 

Cố Bắc Huyền ngẩng đầu, mắt vẫn rất kiên định:

 

“Cháu đã nghĩ đến rất nhiều cách để lấy lòng chú thím, hoặc biện minh cho bản thân, nhưng cuối cùng, cháu nhận ra—điều *****ên cháu cần làm là thừa nhận mình sai.”

“Cháu không nên vì hiểu lầm mà nghi ngờ Hân Hân, nói ra những lời tổn thương đến người khác như vậy.”

 

“Dù xuất phát điểm là vì lo lắng, ghen tuông, hay bất cứ lý do gì .... đã sai, thì là sai.

Cháu xin lỗi chú thím. Cũng xin lỗi Hân Hân.

Mong mọi người tha thứ cho cháu vì đã tự cao và nóng nảy.”

 

Ba tôi nghe xong thì phì cười.

Ông cười rất thoải mái, không giấu nổi sự vui vẻ:

 

“Cậu nhóc, chú không ngờ cháu lại thẳng thắn như vậy.

Nói vậy rồi thì chú còn trách làm sao được nữa?”

 

Nghe tới đây, ánh mắt Cố Bắc Huyền lóe lên sự mừng rỡ, nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh, quay sang nhìn tôi:

 

“Hân Hân, anh xin lỗi.”

 

Tôi nhướng mày, lắc đầu cười:

 

“Thôi nào, ba em còn không giận, thì em cũng không thù dai đến vậy.

Với lại nói thật, em cũng có lỗi, ai kêu lúc trước em giấu chuyện nhà có tiền làm gì, để anh tưởng em với ba em là.......”

 

“Không.” Anh lắc đầu, rất nghiêm túc.

 

“Anh phải xin lỗi em.

Vì trước kia anh quá trẻ con, gặp chuyện thì chỉ biết tranh cãi, chẳng hề nghĩ đến cảm xúc của em.”

 

“Lúc em mang thai rồi một mình rời đi.

Anh thậm chí còn không nhận ra mình đã sai chỗ nào.”

 

Giọng anh bỗng dịu lại, ánh mắt rơi trên tôi ấm áp đến lạ thường:

 

“Em chắc đã rất vất vả, đúng không?

Một mình sinh và nuôi Thẩm Lăng.

Anh chưa từng làm tròn trách nhiệm người cha, khiến em thiệt thòi như vậy.

Anh xin lỗi.”

 

Tôi không ngờ anh lại nói đến chuyện này trước mặt ba mẹ.

Bỗng nhiên nghẹn lại.

 

Cố Bắc Huyền bước tới hai bước, dịu dàng ôm lấy tôi.

Anh nhẹ nhàng lau khóe mắt tôi:

 

“Thật ra mấy hôm trước anh không hề đi công tác.

Anh về nhà cũ của mẹ.”

 

“Bà mấy năm nay tuy không khỏe, nhưng vẫn luôn dõi theo anh.

Bà biết anh không quên được em nên cuối cùng bà cũng đã chấp nhận rồi.”

 

“Bà không dám gặp em vì bà vẫn còn áy náy, nhưng nhờ anh mang cái này tới.”

 

Anh lấy từ túi ra một chiếc hộp nhỏ.

Bên trong là một chiếc vòng tay ngọc.

 

Tôi sững người:

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!

📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

“Đây là…?”

 

Anh mỉm cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng:

 

“Đây là vật gia truyền quý nhất nhà anh.

Là vòng tay mà mỗi đời mẹ chồng sẽ truyền lại cho con dâu.”

 

Anh cẩn thận đeo vòng cho tôi, vừa đeo vừa nói:

 

“Bà đưa vòng này cho em, tức là bà đã đồng ý.

Nhưng em không cần áp lực, nếu chưa muốn gặp bà, bà cũng không làm phiền đâu.”

 

Tôi cúi đầu nhìn chiếc vòng, cảm thấy cả người như chìm trong một cảm giác không thể gọi tên:

Ấm áp, kinh ngạc, cảm động, và nhẹ nhõm.

Không ngờ anh đã âm thầm chuẩn bị nhiều đến vậy.

Mà điều bất ngờ hơn.... vẫn còn đang chờ tôi ở phía sau. 

Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để ĐờiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình1. Dắt con đi khám sức khỏe để nhập học mẫu giáo, trên đường về, tôi không ngờ lại “xổ số độc đắc”, gặp ngay người yêu cũ trong thang máy. Không ai khác, chính là Cố Bắc Huyền.   Mọe, đúng là đỉnh cao của nghiệp quật!   Tôi tính quay xe đi ra thì… cửa thang máy ting! một cái đóng lại. Đường lui? Không tồn tại. Đỉnh chóp hơn nữa là—thang máy kẹt. 📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^   Bên ban quản lý gọi điện bảo: “Chờ vài phút nha, kỹ thuật sắp lên rồi, mà cũng hên, đang ở tầng trệt nên không lo rớt đâu.” Ờ, cảm ơn nhiều, nhưng "hên" này tôi không dám nhận.   Gặp Cố Bắc Huyền thì chẳng bao giờ là điềm lành. Quả nhiên hôm nay là ngày hạn.   Cả thang máy im re, tôi nghe rõ cả tiếng… tim mình đập.   Anh ta đảo mắt nhìn tôi một cái, rồi nhìn sang người đàn ông đứng cạnh: trung niên, đồ hiệu đầy người, tay bế một đứa nhỏ, nhìn qua như kiểu đại gia mới trúng số.   Nhưng ba tôi, à nhầm, “đại… 20Cố Bắc Huyền đứng trước mặt ba mẹ tôi, không nói một lời dư thừa, lập tức cúi người một góc chín mươi độ.Giọng anh vô cùng nghiêm túc và chân thành: “Chú, cháu xin lỗi.Trước đây là cháu quá hồ đồ, tự ý suy đoán, hiểu lầm mối quan hệ giữa chú và Hân Hân.” Cả nhà tôi ba người liếc nhìn nhau, đều hơi bất ngờ trước cú “cúi đầu nhận lỗi” này.Tôi hơi nhướn mày nhìn anh, không ngờ luôn.Anh chọn cách giải quyết đơn giản đến vậy ư?Thật thà, trực tiếp, không màu mè gì hết. Cố Bắc Huyền ngẩng đầu, mắt vẫn rất kiên định: “Cháu đã nghĩ đến rất nhiều cách để lấy lòng chú thím, hoặc biện minh cho bản thân, nhưng cuối cùng, cháu nhận ra—điều *****ên cháu cần làm là thừa nhận mình sai.”“Cháu không nên vì hiểu lầm mà nghi ngờ Hân Hân, nói ra những lời tổn thương đến người khác như vậy.” “Dù xuất phát điểm là vì lo lắng, ghen tuông, hay bất cứ lý do gì .... đã sai, thì là sai.Cháu xin lỗi chú thím. Cũng xin lỗi Hân Hân.Mong mọi người tha thứ cho cháu vì đã tự cao và nóng nảy.” Ba tôi nghe xong thì phì cười.Ông cười rất thoải mái, không giấu nổi sự vui vẻ: “Cậu nhóc, chú không ngờ cháu lại thẳng thắn như vậy.Nói vậy rồi thì chú còn trách làm sao được nữa?” Nghe tới đây, ánh mắt Cố Bắc Huyền lóe lên sự mừng rỡ, nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh, quay sang nhìn tôi: “Hân Hân, anh xin lỗi.” Tôi nhướng mày, lắc đầu cười: “Thôi nào, ba em còn không giận, thì em cũng không thù dai đến vậy.Với lại nói thật, em cũng có lỗi, ai kêu lúc trước em giấu chuyện nhà có tiền làm gì, để anh tưởng em với ba em là.......” “Không.” Anh lắc đầu, rất nghiêm túc. “Anh phải xin lỗi em.Vì trước kia anh quá trẻ con, gặp chuyện thì chỉ biết tranh cãi, chẳng hề nghĩ đến cảm xúc của em.” “Lúc em mang thai rồi một mình rời đi.Anh thậm chí còn không nhận ra mình đã sai chỗ nào.” Giọng anh bỗng dịu lại, ánh mắt rơi trên tôi ấm áp đến lạ thường: “Em chắc đã rất vất vả, đúng không?Một mình sinh và nuôi Thẩm Lăng.Anh chưa từng làm tròn trách nhiệm người cha, khiến em thiệt thòi như vậy.Anh xin lỗi.” Tôi không ngờ anh lại nói đến chuyện này trước mặt ba mẹ.Bỗng nhiên nghẹn lại. Cố Bắc Huyền bước tới hai bước, dịu dàng ôm lấy tôi.Anh nhẹ nhàng lau khóe mắt tôi: “Thật ra mấy hôm trước anh không hề đi công tác.Anh về nhà cũ của mẹ.” “Bà mấy năm nay tuy không khỏe, nhưng vẫn luôn dõi theo anh.Bà biết anh không quên được em nên cuối cùng bà cũng đã chấp nhận rồi.” “Bà không dám gặp em vì bà vẫn còn áy náy, nhưng nhờ anh mang cái này tới.” Anh lấy từ túi ra một chiếc hộp nhỏ.Bên trong là một chiếc vòng tay ngọc. Tôi sững người:📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^ “Đây là…?” Anh mỉm cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Đây là vật gia truyền quý nhất nhà anh.Là vòng tay mà mỗi đời mẹ chồng sẽ truyền lại cho con dâu.” Anh cẩn thận đeo vòng cho tôi, vừa đeo vừa nói: “Bà đưa vòng này cho em, tức là bà đã đồng ý.Nhưng em không cần áp lực, nếu chưa muốn gặp bà, bà cũng không làm phiền đâu.” Tôi cúi đầu nhìn chiếc vòng, cảm thấy cả người như chìm trong một cảm giác không thể gọi tên:Ấm áp, kinh ngạc, cảm động, và nhẹ nhõm.Không ngờ anh đã âm thầm chuẩn bị nhiều đến vậy.Mà điều bất ngờ hơn.... vẫn còn đang chờ tôi ở phía sau. 

Chương 19: Chương 19