Trình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ. Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?! Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương. Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào. Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương. Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ. Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô. Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào. Không phải đang nằm mơ. Trình Hoan hít sâu mấy hơi, dựa vào tường, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại. Sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, từ từ sắp xếp lại những ký ức tràn ra…
Chương 48: Chương 48
Xuyên Thành Nữ Phụ Ác ĐộcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ. Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?! Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương. Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào. Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương. Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ. Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô. Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào. Không phải đang nằm mơ. Trình Hoan hít sâu mấy hơi, dựa vào tường, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại. Sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, từ từ sắp xếp lại những ký ức tràn ra… Lời nói dối bị người khác vạch trần, còn trong tình huống xấu hổ như vậy, làm cho người trợ lý tinh anh luôn cẩn thận trước mặt người khác có chút ngại ngùng, anh ta đưa tay lên lau lau miệng, định muốn nói gì đó để hóa giải bầu không khí lúc này.“Đưa tôi về rồi cậu cùng lão Lưu đi ăn cơm đi, nhớ tính vào hóa đơn của tôi.” Giang Minh Viễn nhìn phong cảnh bên ngoài xe, nói với trợ lý.“Vậy cảm ơn sếp, tối nay chúng tôi thật may mắn!”Để cho tiện đường, chung cư Giang Minh Viễn thường đến ở ngay cạnh công ty. Thời gian đi đường chưa đến năm phút, Giang Minh Viễn từ chối ý tốt muốn mang cơm cho anh của trợ lý, một tay đút túi, quẹt thẻ đi vào thang máy.Chung cư này cũng thuộc dự án của Giang thị, dành cho nhóm người có thu nhập cao.Khu chung cư tọa lạc ở nơi đắc địa phồn hoa, mật độ nhà ít, xanh hóa tốt, không gian rộng, mỗi căn chung cư rộng ít nhất cũng hơn một trăm mét, là loại hai phòng ngủ một phòng khách hoặc thậm chí còn có loại một phòng ngủ một phòng khách, đảm bảo người ở không cảm thấy chật chội.Thân làm sếp, Giang Minh Viễn cũng có cho riêng mình ba tầng chung cư cao nhất. Một tầng là phòng làm việc, một tầng là phòng tập thể hình, tầng cao nhất mới là nơi để nghỉ ngơi.Thành phố C ven sông, đứng trước cửa kính, những ánh đèn rực rỡ hai bên dòng sông đều hiện lên trước mắt.Giang Minh Viễn thở ra một hơi, cởi bỏ âu phục, rút cà vạt tùy tiện ném sang một bên, tháo ba chiếc cúc trên áo sơ mi, lộ ra cơ n.g.ự.c màu bánh mật.Bộ lễ phục nghiêm túc được cởi bỏ, đổi thành bộ đồ thể thao, Giang Minh Viễn đứng lên máy chạy bộ, thiết lập tốc độ và thời gian, bước theo sự chuyển động của dây chuyền.Chạy bộ chỉ là bước làm nóng người, sau đó còn có rất nhiều bài tập khác, ở trong này một tiếng đồng hồ, mồ hôi nhễ nhại, những sự bức bối trong lòng Giang Minh Viễn cuối cùng cũng tan bớt.Hoạt động ra mồ hôi sau đó đi tắm, Giang Minh Viễn mặc áo choàng tắm, xuống tầng tiếp tục làm việc.Lúc cha mất Giang Minh Viễn chưa được mười tám tuổi, mặc dù nắm được số cổ phần xứng đáng, danh xứng với thực trở thành cổ đông lớn nhất, nhưng những bậc tiền bối trong tập đoàn lại coi nhẹ lời nói của anh, luôn âm thầm tìm mọi cách để hạ bệ anh.Giang Minh Viễn không có anh chị em, trong nhà mẹ góa con côi, Cố Minh Lệ tự mình ra mặt, nhưng lại không hiểu biết gì về kinh doanh, cả ngày chỉ biết cùng đám phu nhân nói chuyện quần áo trang sức, cắm hoa phẩm trà.Giang Minh Viễn không thể dựa dẫm vào ai, chỉ có thể dựa vào chính mình, một bên chống lại ác ý không ngừng từ mọi người xung quanh, một bên điên cuồng làm việc, tích lũy lực lượng, chờ đến một ngày, lấy lại mọi thứ thuộc về mình.NguyệtVì mục tiêu này, Giang Minh Viễn đã mất tròn tám năm, từ mười tám tuổi đến hai sáu tuổi, anh vẫn không hề phụ kỳ vọng của cha mình.Đại khái là bởi vì có người nhắc đến, Giang Minh Viễn lại nhớ đến cha rồi, ông ấy rất nghiêm túc, nhìn có vẻ rất khó tiếp cận, nhưng lại dành thời gian khi trăm công nghìn việc tham gia họp phụ huynh cho anh như bao cha mẹ khác.Trên bàn làm việc đặt một bức ảnh, đó là hình chụp chung của gia đình ba người bọn họ, anh ở trong ảnh mới có sáu tuổi, cha mẹ trông cũng rất trẻ, Giang Minh Viễn cầm khung ảnh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt của mẹ.Anh nhìn chằm chằm một lúc, hơi nhếch môi, thở dài một hơi.Thôi vậy, dù sao cũng là mẹ của mình, nhẫn nhịn một chút thôi…Quyết định như vậy, Giang Minh Viễn chuẩn bị tiếp tục làm việc, anh đặt khung ảnh xuống, tầm mắt lướt qua khuôn mặt mình hồi còn nhỏ liền ngừng lại.Hình như hôm nay có trợ lý nói nhìn thấy đứa trẻ rất giống ảnh?DTVCũng không biết có phải do bị mẹ giục kết hôn hay không, mà Giang Minh Viên lúc đầu vốn cho rằng đây là chuyện vô căn cứ lại không thể bỏ chuyện này ra khỏi tâm trí.Anh sẽ không bạc đãi người của mình, đã vậy thì phải làm cho rõ ràng. Bức ảnh trợ lý gửi đến vẫn còn đó, Giang Minh Viễn mở bức hình rõ ràng là chụp lén, so sánh với mình trong khung ảnh.Con người rất khó có thể phác họa ra vẻ ngoài của mình trong tâm trí, hình ảnh lại không bị ảnh hưởng như vậy, Giang Minh Viễn so sánh người trong hai bức ảnh từng chút một, càng so càng kinh ngạc.Trợ lý không có nói dối, hai người họ thật sự rất giống nhau!Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Lời nói dối bị người khác vạch trần, còn trong tình huống xấu hổ như vậy, làm cho người trợ lý tinh anh luôn cẩn thận trước mặt người khác có chút ngại ngùng, anh ta đưa tay lên lau lau miệng, định muốn nói gì đó để hóa giải bầu không khí lúc này.
“Đưa tôi về rồi cậu cùng lão Lưu đi ăn cơm đi, nhớ tính vào hóa đơn của tôi.” Giang Minh Viễn nhìn phong cảnh bên ngoài xe, nói với trợ lý.
“Vậy cảm ơn sếp, tối nay chúng tôi thật may mắn!”
Để cho tiện đường, chung cư Giang Minh Viễn thường đến ở ngay cạnh công ty. Thời gian đi đường chưa đến năm phút, Giang Minh Viễn từ chối ý tốt muốn mang cơm cho anh của trợ lý, một tay đút túi, quẹt thẻ đi vào thang máy.
Chung cư này cũng thuộc dự án của Giang thị, dành cho nhóm người có thu nhập cao.
Khu chung cư tọa lạc ở nơi đắc địa phồn hoa, mật độ nhà ít, xanh hóa tốt, không gian rộng, mỗi căn chung cư rộng ít nhất cũng hơn một trăm mét, là loại hai phòng ngủ một phòng khách hoặc thậm chí còn có loại một phòng ngủ một phòng khách, đảm bảo người ở không cảm thấy chật chội.
Thân làm sếp, Giang Minh Viễn cũng có cho riêng mình ba tầng chung cư cao nhất. Một tầng là phòng làm việc, một tầng là phòng tập thể hình, tầng cao nhất mới là nơi để nghỉ ngơi.
Thành phố C ven sông, đứng trước cửa kính, những ánh đèn rực rỡ hai bên dòng sông đều hiện lên trước mắt.
Giang Minh Viễn thở ra một hơi, cởi bỏ âu phục, rút cà vạt tùy tiện ném sang một bên, tháo ba chiếc cúc trên áo sơ mi, lộ ra cơ n.g.ự.c màu bánh mật.
Bộ lễ phục nghiêm túc được cởi bỏ, đổi thành bộ đồ thể thao, Giang Minh Viễn đứng lên máy chạy bộ, thiết lập tốc độ và thời gian, bước theo sự chuyển động của dây chuyền.
Chạy bộ chỉ là bước làm nóng người, sau đó còn có rất nhiều bài tập khác, ở trong này một tiếng đồng hồ, mồ hôi nhễ nhại, những sự bức bối trong lòng Giang Minh Viễn cuối cùng cũng tan bớt.
Hoạt động ra mồ hôi sau đó đi tắm, Giang Minh Viễn mặc áo choàng tắm, xuống tầng tiếp tục làm việc.
Lúc cha mất Giang Minh Viễn chưa được mười tám tuổi, mặc dù nắm được số cổ phần xứng đáng, danh xứng với thực trở thành cổ đông lớn nhất, nhưng những bậc tiền bối trong tập đoàn lại coi nhẹ lời nói của anh, luôn âm thầm tìm mọi cách để hạ bệ anh.
Giang Minh Viễn không có anh chị em, trong nhà mẹ góa con côi, Cố Minh Lệ tự mình ra mặt, nhưng lại không hiểu biết gì về kinh doanh, cả ngày chỉ biết cùng đám phu nhân nói chuyện quần áo trang sức, cắm hoa phẩm trà.
Giang Minh Viễn không thể dựa dẫm vào ai, chỉ có thể dựa vào chính mình, một bên chống lại ác ý không ngừng từ mọi người xung quanh, một bên điên cuồng làm việc, tích lũy lực lượng, chờ đến một ngày, lấy lại mọi thứ thuộc về mình.
Nguyệt
Vì mục tiêu này, Giang Minh Viễn đã mất tròn tám năm, từ mười tám tuổi đến hai sáu tuổi, anh vẫn không hề phụ kỳ vọng của cha mình.
Đại khái là bởi vì có người nhắc đến, Giang Minh Viễn lại nhớ đến cha rồi, ông ấy rất nghiêm túc, nhìn có vẻ rất khó tiếp cận, nhưng lại dành thời gian khi trăm công nghìn việc tham gia họp phụ huynh cho anh như bao cha mẹ khác.
Trên bàn làm việc đặt một bức ảnh, đó là hình chụp chung của gia đình ba người bọn họ, anh ở trong ảnh mới có sáu tuổi, cha mẹ trông cũng rất trẻ, Giang Minh Viễn cầm khung ảnh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt của mẹ.
Anh nhìn chằm chằm một lúc, hơi nhếch môi, thở dài một hơi.
Thôi vậy, dù sao cũng là mẹ của mình, nhẫn nhịn một chút thôi…
Quyết định như vậy, Giang Minh Viễn chuẩn bị tiếp tục làm việc, anh đặt khung ảnh xuống, tầm mắt lướt qua khuôn mặt mình hồi còn nhỏ liền ngừng lại.
Hình như hôm nay có trợ lý nói nhìn thấy đứa trẻ rất giống ảnh?
DTV
Cũng không biết có phải do bị mẹ giục kết hôn hay không, mà Giang Minh Viên lúc đầu vốn cho rằng đây là chuyện vô căn cứ lại không thể bỏ chuyện này ra khỏi tâm trí.
Anh sẽ không bạc đãi người của mình, đã vậy thì phải làm cho rõ ràng. Bức ảnh trợ lý gửi đến vẫn còn đó, Giang Minh Viễn mở bức hình rõ ràng là chụp lén, so sánh với mình trong khung ảnh.
Con người rất khó có thể phác họa ra vẻ ngoài của mình trong tâm trí, hình ảnh lại không bị ảnh hưởng như vậy, Giang Minh Viễn so sánh người trong hai bức ảnh từng chút một, càng so càng kinh ngạc.
Trợ lý không có nói dối, hai người họ thật sự rất giống nhau!
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Xuyên Thành Nữ Phụ Ác ĐộcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ. Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?! Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương. Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào. Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương. Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ. Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô. Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào. Không phải đang nằm mơ. Trình Hoan hít sâu mấy hơi, dựa vào tường, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại. Sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, từ từ sắp xếp lại những ký ức tràn ra… Lời nói dối bị người khác vạch trần, còn trong tình huống xấu hổ như vậy, làm cho người trợ lý tinh anh luôn cẩn thận trước mặt người khác có chút ngại ngùng, anh ta đưa tay lên lau lau miệng, định muốn nói gì đó để hóa giải bầu không khí lúc này.“Đưa tôi về rồi cậu cùng lão Lưu đi ăn cơm đi, nhớ tính vào hóa đơn của tôi.” Giang Minh Viễn nhìn phong cảnh bên ngoài xe, nói với trợ lý.“Vậy cảm ơn sếp, tối nay chúng tôi thật may mắn!”Để cho tiện đường, chung cư Giang Minh Viễn thường đến ở ngay cạnh công ty. Thời gian đi đường chưa đến năm phút, Giang Minh Viễn từ chối ý tốt muốn mang cơm cho anh của trợ lý, một tay đút túi, quẹt thẻ đi vào thang máy.Chung cư này cũng thuộc dự án của Giang thị, dành cho nhóm người có thu nhập cao.Khu chung cư tọa lạc ở nơi đắc địa phồn hoa, mật độ nhà ít, xanh hóa tốt, không gian rộng, mỗi căn chung cư rộng ít nhất cũng hơn một trăm mét, là loại hai phòng ngủ một phòng khách hoặc thậm chí còn có loại một phòng ngủ một phòng khách, đảm bảo người ở không cảm thấy chật chội.Thân làm sếp, Giang Minh Viễn cũng có cho riêng mình ba tầng chung cư cao nhất. Một tầng là phòng làm việc, một tầng là phòng tập thể hình, tầng cao nhất mới là nơi để nghỉ ngơi.Thành phố C ven sông, đứng trước cửa kính, những ánh đèn rực rỡ hai bên dòng sông đều hiện lên trước mắt.Giang Minh Viễn thở ra một hơi, cởi bỏ âu phục, rút cà vạt tùy tiện ném sang một bên, tháo ba chiếc cúc trên áo sơ mi, lộ ra cơ n.g.ự.c màu bánh mật.Bộ lễ phục nghiêm túc được cởi bỏ, đổi thành bộ đồ thể thao, Giang Minh Viễn đứng lên máy chạy bộ, thiết lập tốc độ và thời gian, bước theo sự chuyển động của dây chuyền.Chạy bộ chỉ là bước làm nóng người, sau đó còn có rất nhiều bài tập khác, ở trong này một tiếng đồng hồ, mồ hôi nhễ nhại, những sự bức bối trong lòng Giang Minh Viễn cuối cùng cũng tan bớt.Hoạt động ra mồ hôi sau đó đi tắm, Giang Minh Viễn mặc áo choàng tắm, xuống tầng tiếp tục làm việc.Lúc cha mất Giang Minh Viễn chưa được mười tám tuổi, mặc dù nắm được số cổ phần xứng đáng, danh xứng với thực trở thành cổ đông lớn nhất, nhưng những bậc tiền bối trong tập đoàn lại coi nhẹ lời nói của anh, luôn âm thầm tìm mọi cách để hạ bệ anh.Giang Minh Viễn không có anh chị em, trong nhà mẹ góa con côi, Cố Minh Lệ tự mình ra mặt, nhưng lại không hiểu biết gì về kinh doanh, cả ngày chỉ biết cùng đám phu nhân nói chuyện quần áo trang sức, cắm hoa phẩm trà.Giang Minh Viễn không thể dựa dẫm vào ai, chỉ có thể dựa vào chính mình, một bên chống lại ác ý không ngừng từ mọi người xung quanh, một bên điên cuồng làm việc, tích lũy lực lượng, chờ đến một ngày, lấy lại mọi thứ thuộc về mình.NguyệtVì mục tiêu này, Giang Minh Viễn đã mất tròn tám năm, từ mười tám tuổi đến hai sáu tuổi, anh vẫn không hề phụ kỳ vọng của cha mình.Đại khái là bởi vì có người nhắc đến, Giang Minh Viễn lại nhớ đến cha rồi, ông ấy rất nghiêm túc, nhìn có vẻ rất khó tiếp cận, nhưng lại dành thời gian khi trăm công nghìn việc tham gia họp phụ huynh cho anh như bao cha mẹ khác.Trên bàn làm việc đặt một bức ảnh, đó là hình chụp chung của gia đình ba người bọn họ, anh ở trong ảnh mới có sáu tuổi, cha mẹ trông cũng rất trẻ, Giang Minh Viễn cầm khung ảnh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt của mẹ.Anh nhìn chằm chằm một lúc, hơi nhếch môi, thở dài một hơi.Thôi vậy, dù sao cũng là mẹ của mình, nhẫn nhịn một chút thôi…Quyết định như vậy, Giang Minh Viễn chuẩn bị tiếp tục làm việc, anh đặt khung ảnh xuống, tầm mắt lướt qua khuôn mặt mình hồi còn nhỏ liền ngừng lại.Hình như hôm nay có trợ lý nói nhìn thấy đứa trẻ rất giống ảnh?DTVCũng không biết có phải do bị mẹ giục kết hôn hay không, mà Giang Minh Viên lúc đầu vốn cho rằng đây là chuyện vô căn cứ lại không thể bỏ chuyện này ra khỏi tâm trí.Anh sẽ không bạc đãi người của mình, đã vậy thì phải làm cho rõ ràng. Bức ảnh trợ lý gửi đến vẫn còn đó, Giang Minh Viễn mở bức hình rõ ràng là chụp lén, so sánh với mình trong khung ảnh.Con người rất khó có thể phác họa ra vẻ ngoài của mình trong tâm trí, hình ảnh lại không bị ảnh hưởng như vậy, Giang Minh Viễn so sánh người trong hai bức ảnh từng chút một, càng so càng kinh ngạc.Trợ lý không có nói dối, hai người họ thật sự rất giống nhau!Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?