Tác giả:

Trình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ.   Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?!   Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương. Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào.   Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương.   Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ. Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô.   Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào.   Không phải đang nằm mơ.   Trình Hoan hít sâu mấy hơi, dựa vào tường, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại.   Sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, từ từ sắp xếp lại những ký ức tràn ra…

Chương 84: Chương 84

Xuyên Thành Nữ Phụ Ác ĐộcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ.   Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?!   Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương. Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào.   Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương.   Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ. Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô.   Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào.   Không phải đang nằm mơ.   Trình Hoan hít sâu mấy hơi, dựa vào tường, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại.   Sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, từ từ sắp xếp lại những ký ức tràn ra… Giang Minh Viễn biết sắc mặt mình bây giờ chắc chắn rất khó coi, anh trầm mặc, bảo tài xế đỗ xe vào bên đường, xuống xe kéo Chu Hằng Viễn ra ngoài, sau đó thuận tay đóng cửa, hành động liền mạch dứt khoát."Đi thôi."Chu Hằng Viễn kêu này này' đập vào cửa kính, đuổi theo được hai bước, liền bị khói xe phả đầy mặt.Anh ta hừ một tiếng, chỉnh lại quần áo bị Giang Minh Viễn kéo nhàu, vừa đưa tay ra vẫy, ngay lập tức có một chiếc xe thể thao màu tím cực kỳ chói mắt đỗ bên đường.Lấy chìa khóa từ tay tài xế, Chu Hằng Viễn khởi động xe đạp chân ga, chiếc xe thể thao lập tức lao vút đi.Chiếc xe này của anh ta rất nhanh, chưa được bao lâu đã đuổi kịp chiếc xe thương vụ màu đen phía trước, Chu Hằng Vũ cũng không hề khiêu khích, cả đoạn đường đều giữ khoảng cách vừa phải đi theo đến khu chung cư, lại nhanh tay nhanh mắt theo vào trong thang máy.Giang Minh Viễn chẳng thèm liếc lấy một cái, Chu Hằng Viễn cũng không thấy ngại ngùng. Nét mặt anh ta hớn hở đi theo. Vừa vào cửa, trước tiên dò xét một vòng quanh phòng, thấy không có dấu vết của người khác sống chung, mới lớn mật hỏi: "Cậu không định nhận lại con trai mình à?"Giang Minh Viễn tháo cà vạt ném qua một bên, nét mặt lạnh lùng đi vào phòng, thay ra bộ quần áo đầy mùi rượu trên người. Lúc đi ra Chu Hằng Viễn đang dựa vào cánh cửa, hai người suýt chút nữa va vào nhau, lông mày anh nhíu lại, đạp một cước đá người ra ngoài. Đạp xong còn mở miệng, kể lại những việc xảy ra trong khoảng thời gian gần đây một cách đơn giản.NguyệtNghe xong câu chuyện phiếm của bạn tốt, tính hiếu kỳ của Chu Hằng Viễn vô cùng được thỏa mãn, anh ta liếc trộm nét mặt của Giang Minh Viễn, cũng không nói mấy lời gợi đòn, ngược lại chỉ thở dài một hơi rồi đổi chủ đề, nói đến bà Giang."Nghe nói dạo này dì ấy đi đâu cũng dẫn theo cô con gái đó của nhà họ Sở, có vẻ như rất thân thiết." Anh ta lấy ra quả quýt mà người giúp việc theo giờ cho vào tủ lạnh, vừa vắt chéo chân ngồi trên sofa vừa bóc vỏ quýt, trên mặt vẫn là dáng vẻ hóng hớt muốn xem trò hay: "Không ít người đều cho rằng nhà cậu sắp có hỉ sự.""Tôi không có ý định cưới cô ấy."Giang Minh Viễn cũng từng loáng thoáng nghe qua lời đồn này, chỉ là anh đã âm thầm từ chối mấy lần, bà Giang vẫn làm như không thấy, thân là con trai, anh cũng không thể làm xấu mặt mẹ trước mặt mọi người, dường như ngoài cách chịu đựng, không còn cách nào khác."Suy cho cùng, tôi không đồng ý thì cũng chẳng ép tôi kết hôn được.""Cậu nói hay thật đấy." Chu Hằng Viễn giễu cợt: "Không thể kết hôn thì không thể đưa lên tận giường sao? Đến lúc xảy ra chuyện đó rồi, để xem cậu còn trốn được nữa không?"Anh ta quen biết Giang Minh Viễn từ khi còn nhỏ, ở bên cạnh chứng kiến tất cả, lúc Giang Minh Viễn còn trẻ gặp khó khăn, Cố Minh Lệ không hề nhúng tay vào, chỉ bảo con trai phải nhẫn nhịn, bây giờ phong ba bão táp qua rồi, lại đóng vai người mẹ quyền lực, đối với vị này, anh coi thường từ trong thâm tâm, lúc nói chuyện cũng chẳng hề nể nang.Lông mày Giang Minh Viễn nhíu lại, nhưng lại không phản bác, anh dựa vào ghế sofa, vuốt mi tâm: "Để xem thế nào đã."DTV"Xem cái gì? Thật ra tôi bảo này, cậu không cần phải quá để ý mẹ cậu làm gì, tùy tiện tìm một viện dưỡng lão bên nước ngoài cho bà ấy chuyển đến có phải là xong rồi không, tránh cho bà ấy ở nhà lại cứ nghĩ cách làm phiền cậu." Chu Hằng Viễn định nói ra hết suy nghĩ của mình, nhưng nói gần xong lại nhìn thấy nét mặt tỏ và không đồng tình của Giang Minh Viễn, lại xua xua tay: "Thôi vậy, nói với cậu làm gì, dù sao cũng chẳng phải mẹ tôi, người thiệt thòi cũng chẳng phải là tôi.""Tự tôi có tính toán." Giang Minh Viễn biết người bạn này cũng là muốn tốt cho mình, có điều thân là người trong cuộc, một vài thứ không thể dễ dàng quyết định như vậy, anh nhếch môi, đổi chủ đề nói chuyện: "Nghe nói dạo này cậu làm khách sạn suối nước nóng gì đó à?"

Giang Minh Viễn biết sắc mặt mình bây giờ chắc chắn rất khó coi, anh trầm mặc, bảo tài xế đỗ xe vào bên đường, xuống xe kéo Chu Hằng Viễn ra ngoài, sau đó thuận tay đóng cửa, hành động liền mạch dứt khoát.

"Đi thôi."

Chu Hằng Viễn kêu này này' đập vào cửa kính, đuổi theo được hai bước, liền bị khói xe phả đầy mặt.

Anh ta hừ một tiếng, chỉnh lại quần áo bị Giang Minh Viễn kéo nhàu, vừa đưa tay ra vẫy, ngay lập tức có một chiếc xe thể thao màu tím cực kỳ chói mắt đỗ bên đường.

Lấy chìa khóa từ tay tài xế, Chu Hằng Viễn khởi động xe đạp chân ga, chiếc xe thể thao lập tức lao vút đi.

Chiếc xe này của anh ta rất nhanh, chưa được bao lâu đã đuổi kịp chiếc xe thương vụ màu đen phía trước, Chu Hằng Vũ cũng không hề khiêu khích, cả đoạn đường đều giữ khoảng cách vừa phải đi theo đến khu chung cư, lại nhanh tay nhanh mắt theo vào trong thang máy.

Giang Minh Viễn chẳng thèm liếc lấy một cái, Chu Hằng Viễn cũng không thấy ngại ngùng. Nét mặt anh ta hớn hở đi theo. Vừa vào cửa, trước tiên dò xét một vòng quanh phòng, thấy không có dấu vết của người khác sống chung, mới lớn mật hỏi: "Cậu không định nhận lại con trai mình à?"

Giang Minh Viễn tháo cà vạt ném qua một bên, nét mặt lạnh lùng đi vào phòng, thay ra bộ quần áo đầy mùi rượu trên người. Lúc đi ra Chu Hằng Viễn đang dựa vào cánh cửa, hai người suýt chút nữa va vào nhau, lông mày anh nhíu lại, đạp một cước đá người ra ngoài. Đạp xong còn mở miệng, kể lại những việc xảy ra trong khoảng thời gian gần đây một cách đơn giản.

Nguyệt

Nghe xong câu chuyện phiếm của bạn tốt, tính hiếu kỳ của Chu Hằng Viễn vô cùng được thỏa mãn, anh ta liếc trộm nét mặt của Giang Minh Viễn, cũng không nói mấy lời gợi đòn, ngược lại chỉ thở dài một hơi rồi đổi chủ đề, nói đến bà Giang.

"Nghe nói dạo này dì ấy đi đâu cũng dẫn theo cô con gái đó của nhà họ Sở, có vẻ như rất thân thiết." Anh ta lấy ra quả quýt mà người giúp việc theo giờ cho vào tủ lạnh, vừa vắt chéo chân ngồi trên sofa vừa bóc vỏ quýt, trên mặt vẫn là dáng vẻ hóng hớt muốn xem trò hay: "Không ít người đều cho rằng nhà cậu sắp có hỉ sự."

"Tôi không có ý định cưới cô ấy."

Giang Minh Viễn cũng từng loáng thoáng nghe qua lời đồn này, chỉ là anh đã âm thầm từ chối mấy lần, bà Giang vẫn làm như không thấy, thân là con trai, anh cũng không thể làm xấu mặt mẹ trước mặt mọi người, dường như ngoài cách chịu đựng, không còn cách nào khác.

"Suy cho cùng, tôi không đồng ý thì cũng chẳng ép tôi kết hôn được."

"Cậu nói hay thật đấy." Chu Hằng Viễn giễu cợt: "Không thể kết hôn thì không thể đưa lên tận giường sao? Đến lúc xảy ra chuyện đó rồi, để xem cậu còn trốn được nữa không?"

Anh ta quen biết Giang Minh Viễn từ khi còn nhỏ, ở bên cạnh chứng kiến tất cả, lúc Giang Minh Viễn còn trẻ gặp khó khăn, Cố Minh Lệ không hề nhúng tay vào, chỉ bảo con trai phải nhẫn nhịn, bây giờ phong ba bão táp qua rồi, lại đóng vai người mẹ quyền lực, đối với vị này, anh coi thường từ trong thâm tâm, lúc nói chuyện cũng chẳng hề nể nang.

Lông mày Giang Minh Viễn nhíu lại, nhưng lại không phản bác, anh dựa vào ghế sofa, vuốt mi tâm: "Để xem thế nào đã."

DTV

"Xem cái gì? Thật ra tôi bảo này, cậu không cần phải quá để ý mẹ cậu làm gì, tùy tiện tìm một viện dưỡng lão bên nước ngoài cho bà ấy chuyển đến có phải là xong rồi không, tránh cho bà ấy ở nhà lại cứ nghĩ cách làm phiền cậu." Chu Hằng Viễn định nói ra hết suy nghĩ của mình, nhưng nói gần xong lại nhìn thấy nét mặt tỏ và không đồng tình của Giang Minh Viễn, lại xua xua tay: "Thôi vậy, nói với cậu làm gì, dù sao cũng chẳng phải mẹ tôi, người thiệt thòi cũng chẳng phải là tôi."

"Tự tôi có tính toán." Giang Minh Viễn biết người bạn này cũng là muốn tốt cho mình, có điều thân là người trong cuộc, một vài thứ không thể dễ dàng quyết định như vậy, anh nhếch môi, đổi chủ đề nói chuyện: "Nghe nói dạo này cậu làm khách sạn suối nước nóng gì đó à?"

Xuyên Thành Nữ Phụ Ác ĐộcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ.   Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?!   Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương. Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào.   Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương.   Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ. Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô.   Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào.   Không phải đang nằm mơ.   Trình Hoan hít sâu mấy hơi, dựa vào tường, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại.   Sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, từ từ sắp xếp lại những ký ức tràn ra… Giang Minh Viễn biết sắc mặt mình bây giờ chắc chắn rất khó coi, anh trầm mặc, bảo tài xế đỗ xe vào bên đường, xuống xe kéo Chu Hằng Viễn ra ngoài, sau đó thuận tay đóng cửa, hành động liền mạch dứt khoát."Đi thôi."Chu Hằng Viễn kêu này này' đập vào cửa kính, đuổi theo được hai bước, liền bị khói xe phả đầy mặt.Anh ta hừ một tiếng, chỉnh lại quần áo bị Giang Minh Viễn kéo nhàu, vừa đưa tay ra vẫy, ngay lập tức có một chiếc xe thể thao màu tím cực kỳ chói mắt đỗ bên đường.Lấy chìa khóa từ tay tài xế, Chu Hằng Viễn khởi động xe đạp chân ga, chiếc xe thể thao lập tức lao vút đi.Chiếc xe này của anh ta rất nhanh, chưa được bao lâu đã đuổi kịp chiếc xe thương vụ màu đen phía trước, Chu Hằng Vũ cũng không hề khiêu khích, cả đoạn đường đều giữ khoảng cách vừa phải đi theo đến khu chung cư, lại nhanh tay nhanh mắt theo vào trong thang máy.Giang Minh Viễn chẳng thèm liếc lấy một cái, Chu Hằng Viễn cũng không thấy ngại ngùng. Nét mặt anh ta hớn hở đi theo. Vừa vào cửa, trước tiên dò xét một vòng quanh phòng, thấy không có dấu vết của người khác sống chung, mới lớn mật hỏi: "Cậu không định nhận lại con trai mình à?"Giang Minh Viễn tháo cà vạt ném qua một bên, nét mặt lạnh lùng đi vào phòng, thay ra bộ quần áo đầy mùi rượu trên người. Lúc đi ra Chu Hằng Viễn đang dựa vào cánh cửa, hai người suýt chút nữa va vào nhau, lông mày anh nhíu lại, đạp một cước đá người ra ngoài. Đạp xong còn mở miệng, kể lại những việc xảy ra trong khoảng thời gian gần đây một cách đơn giản.NguyệtNghe xong câu chuyện phiếm của bạn tốt, tính hiếu kỳ của Chu Hằng Viễn vô cùng được thỏa mãn, anh ta liếc trộm nét mặt của Giang Minh Viễn, cũng không nói mấy lời gợi đòn, ngược lại chỉ thở dài một hơi rồi đổi chủ đề, nói đến bà Giang."Nghe nói dạo này dì ấy đi đâu cũng dẫn theo cô con gái đó của nhà họ Sở, có vẻ như rất thân thiết." Anh ta lấy ra quả quýt mà người giúp việc theo giờ cho vào tủ lạnh, vừa vắt chéo chân ngồi trên sofa vừa bóc vỏ quýt, trên mặt vẫn là dáng vẻ hóng hớt muốn xem trò hay: "Không ít người đều cho rằng nhà cậu sắp có hỉ sự.""Tôi không có ý định cưới cô ấy."Giang Minh Viễn cũng từng loáng thoáng nghe qua lời đồn này, chỉ là anh đã âm thầm từ chối mấy lần, bà Giang vẫn làm như không thấy, thân là con trai, anh cũng không thể làm xấu mặt mẹ trước mặt mọi người, dường như ngoài cách chịu đựng, không còn cách nào khác."Suy cho cùng, tôi không đồng ý thì cũng chẳng ép tôi kết hôn được.""Cậu nói hay thật đấy." Chu Hằng Viễn giễu cợt: "Không thể kết hôn thì không thể đưa lên tận giường sao? Đến lúc xảy ra chuyện đó rồi, để xem cậu còn trốn được nữa không?"Anh ta quen biết Giang Minh Viễn từ khi còn nhỏ, ở bên cạnh chứng kiến tất cả, lúc Giang Minh Viễn còn trẻ gặp khó khăn, Cố Minh Lệ không hề nhúng tay vào, chỉ bảo con trai phải nhẫn nhịn, bây giờ phong ba bão táp qua rồi, lại đóng vai người mẹ quyền lực, đối với vị này, anh coi thường từ trong thâm tâm, lúc nói chuyện cũng chẳng hề nể nang.Lông mày Giang Minh Viễn nhíu lại, nhưng lại không phản bác, anh dựa vào ghế sofa, vuốt mi tâm: "Để xem thế nào đã."DTV"Xem cái gì? Thật ra tôi bảo này, cậu không cần phải quá để ý mẹ cậu làm gì, tùy tiện tìm một viện dưỡng lão bên nước ngoài cho bà ấy chuyển đến có phải là xong rồi không, tránh cho bà ấy ở nhà lại cứ nghĩ cách làm phiền cậu." Chu Hằng Viễn định nói ra hết suy nghĩ của mình, nhưng nói gần xong lại nhìn thấy nét mặt tỏ và không đồng tình của Giang Minh Viễn, lại xua xua tay: "Thôi vậy, nói với cậu làm gì, dù sao cũng chẳng phải mẹ tôi, người thiệt thòi cũng chẳng phải là tôi.""Tự tôi có tính toán." Giang Minh Viễn biết người bạn này cũng là muốn tốt cho mình, có điều thân là người trong cuộc, một vài thứ không thể dễ dàng quyết định như vậy, anh nhếch môi, đổi chủ đề nói chuyện: "Nghe nói dạo này cậu làm khách sạn suối nước nóng gì đó à?"

Chương 84: Chương 84