Tác giả:

Trình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ.   Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?!   Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương. Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào.   Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương.   Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ. Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô.   Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào.   Không phải đang nằm mơ.   Trình Hoan hít sâu mấy hơi, dựa vào tường, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại.   Sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, từ từ sắp xếp lại những ký ức tràn ra…

Chương 100: Chương 100

Xuyên Thành Nữ Phụ Ác ĐộcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ.   Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?!   Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương. Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào.   Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương.   Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ. Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô.   Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào.   Không phải đang nằm mơ.   Trình Hoan hít sâu mấy hơi, dựa vào tường, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại.   Sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, từ từ sắp xếp lại những ký ức tràn ra… Đã nhiều ngày không gặp, Tinh Tinh cũng có chút nhớ cha. Lúc này cậu nhóc cũng chẳng thèm quan tâm đ ến thịt nữa, ngay lập tức trèo xuống ghế, bước đôi chân ngắn chạy qua, kéo ống quần anh gọi: "Cha!""Ơi, bảo bối!" Người đàn ông phối hợp bỏ đồ trên tay xuống, cúi người xuống hôn lên mặt Tinh Tinh một cái.Qua một ngày, râu trên cằm Giang Minh Viễn mọc ra một chút, lúc hôn cọ vào mặt của Tinh Tinh, ngưa ngứa.Cậu nhóc cười khanh khách tránh đi, tay vẫn nắm lấy quần của anh, kéo vào trong phòng bếp, vừa kéo vừa nói: "Cha ơi, hôm nay mẹ làm lẩu, vô cùng ngon!"Mặc dù đây là lần *****ên Trình Hoan làm lẩu ở nhà, Tinh Tinh căn bản không biết mùi vị thế nào, nhưng mà cái này không quan trọng, dù sao là đồ mẹ nấu thì chắc chắn sẽ ngon.Giang Minh Viễn bị Tinh Tinh kéo đi theo hai bước, anh xoa xoa gương mặt của cậu nhóc, quay đầu nhìn người có tiếng nói nhất nhà, như đợi chỉ thị.DTVNụ cười trong đáy mắt người đàn ông dường như không hề che giấu, Trình Hoan hừ một tiếng, nhìn chằm chằm kẻ phản bội trước mặt, miễn cưỡng mở miệng: "Vậy thì cùng ăn đi."Lúc họ nói chuyện, miếng thịt bò lúc trước Trình Hoan cho vào đã chín rồi, Tinh Tinh lại trèo lên chỗ ngồi riêng của mình, nhìn vào nồi nói: "Cha ơi, con muốn ăn thịt.""Được." Trên bàn chỉ đặt hai đôi đũa, một đôi là của Trình Hoan, đôi còn lại có lẽ là đũa gắp chung, Giang Minh Viễn dùng đũa chung gắp cho Tinh Tinh một miếng thịt, cho vào bát nước chấm đã được pha sẵn trước mặt cậu nhóc, cuộn lại một vòng, mới bón cho cậu ăn.Nước chấm trong bát Tinh Tinh được làm từ sốt mè, bơ đậu phộng, bên trong còn được thêm một chút đậu phộng băm nhỏ, ăn rất thơm.Miếng thịt bò rất mỏng, ngấm đượm vị sốt, mang theo sự mềm dai vốn có, phủ một lớp nước sốt, vô cùng ngon miệng.Tinh Tinh nhai rất nhanh, ăn xong một miếng lại muốn ăn nữa, Giang Minh Viễn lại tiếp tục gắp cho cậu. Trình Hoan ở bên cạnh nhìn ăn một cái, quay người vào phòng bếp pha nước sốt cho anh."Anh thích ăn vị gì?""Giống như cô là được." Giang Minh Viễn quay đầu lại nói: "Tôi không kén chọn."So với nước sốt của Tinh Tinh, sốt Trình Hoan làm cho mình mùi vị đậm hơn một chút, bên trong có thêm sốt bò và dầu ớt tự làm, vị có chút mặn và cũng tươi hơn.Trình Hoan đặt nước sốt làm xong xuống trước mặt Giang Minh Viễn, thái độ lạnh nhạt: "Cho anh."Người đàn ông nhìn nước sốt và đôi đũa trước mặt, lại quay đầu qua, tâm trạng tốt cười với cô: "Phiền cô rồi."Anh rất đẹp trai, cười lên lại càng mê người, Trình Hoan thấy anh cười sững lại một chút, lấy lại tinh thần hừ một tiếng, gắt gỏng kéo ghế ra ngồi vào.Thịt trong nồi bị Tinh Tinh ăn hết rồi, Giang Minh Viễn lại thêm vào một ít, mấy loại thức ăn cuộn trong nước dùng màu trắng sữa, trông rất đẹp mắt, nhưng đáng tiếc vẫn còn sống.Thứ chín *****ên vẫn là thịt, những miếng thịt bò mỏng cuộn hai vòng liền bắt đầu chuyển sang màu trắng, Trình Hoan cầm đũa, vừa định đưa tay ra gắp, người bên cạnh liền gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát cô.Bắt gặp ánh mắt của cô, Giang Minh Viễn mở miệng nói: "Đôi đũa này tôi vẫn chưa dùng qua."Nguyệt"Ừ." Trình Hoan lạnh nhạt đáp lại một tiếng, dời tầm mắt nhìn anh, gắp miếng thịt lên nhét vào miệng. Lẩu là món ăn thích hợp nhất vào mùa đông, mấy người ngồi quanh bàn, ăn thức ăn tươi mới nóng bỏng, không lâu sau, khí lạnh trên người cũng giảm đi phần nào.Ăn được một nửa, trên trán mọi người bắt đầu đổ mồ hôi, Giang Minh Viễn cởi áo khoác treo lên lưng ghế, lại cởi một chiếc cúc trên áo sơ mi, sửa lại cổ áo, làm lộ ra cổ tay mềm mại.Trình Hoan cũng cởi áo khoác ngoài ra, cổ tay áo len được kéo lên, hai người cách nhau rất gần, lúc cử động ra có va chạm một chút, vốn lúc mặc áo khoác không có cảm nhận rõ ràng, bây giờ cởi áo khoác ra rồi, một chút tiếp xúc này khiến bản thân không thể không chú ý đến.Gắp một miếng há cảo trứng vào bát, đũa của hai người đụng nhau, động tác của Trình Hoan hơi dừng lại, dịch cơ thể ra một chút, mở miệng sai khiến: "Anh cởi áo khoác cho Tinh Tinh đi."

Đã nhiều ngày không gặp, Tinh Tinh cũng có chút nhớ cha. Lúc này cậu nhóc cũng chẳng thèm quan tâm đ ến thịt nữa, ngay lập tức trèo xuống ghế, bước đôi chân ngắn chạy qua, kéo ống quần anh gọi: "Cha!"

"Ơi, bảo bối!" Người đàn ông phối hợp bỏ đồ trên tay xuống, cúi người xuống hôn lên mặt Tinh Tinh một cái.

Qua một ngày, râu trên cằm Giang Minh Viễn mọc ra một chút, lúc hôn cọ vào mặt của Tinh Tinh, ngưa ngứa.

Cậu nhóc cười khanh khách tránh đi, tay vẫn nắm lấy quần của anh, kéo vào trong phòng bếp, vừa kéo vừa nói: "Cha ơi, hôm nay mẹ làm lẩu, vô cùng ngon!"

Mặc dù đây là lần *****ên Trình Hoan làm lẩu ở nhà, Tinh Tinh căn bản không biết mùi vị thế nào, nhưng mà cái này không quan trọng, dù sao là đồ mẹ nấu thì chắc chắn sẽ ngon.

Giang Minh Viễn bị Tinh Tinh kéo đi theo hai bước, anh xoa xoa gương mặt của cậu nhóc, quay đầu nhìn người có tiếng nói nhất nhà, như đợi chỉ thị.

DTV

Nụ cười trong đáy mắt người đàn ông dường như không hề che giấu, Trình Hoan hừ một tiếng, nhìn chằm chằm kẻ phản bội trước mặt, miễn cưỡng mở miệng: "Vậy thì cùng ăn đi."

Lúc họ nói chuyện, miếng thịt bò lúc trước Trình Hoan cho vào đã chín rồi, Tinh Tinh lại trèo lên chỗ ngồi riêng của mình, nhìn vào nồi nói: "Cha ơi, con muốn ăn thịt."

"Được." Trên bàn chỉ đặt hai đôi đũa, một đôi là của Trình Hoan, đôi còn lại có lẽ là đũa gắp chung, Giang Minh Viễn dùng đũa chung gắp cho Tinh Tinh một miếng thịt, cho vào bát nước chấm đã được pha sẵn trước mặt cậu nhóc, cuộn lại một vòng, mới bón cho cậu ăn.

Nước chấm trong bát Tinh Tinh được làm từ sốt mè, bơ đậu phộng, bên trong còn được thêm một chút đậu phộng băm nhỏ, ăn rất thơm.

Miếng thịt bò rất mỏng, ngấm đượm vị sốt, mang theo sự mềm dai vốn có, phủ một lớp nước sốt, vô cùng ngon miệng.

Tinh Tinh nhai rất nhanh, ăn xong một miếng lại muốn ăn nữa, Giang Minh Viễn lại tiếp tục gắp cho cậu. Trình Hoan ở bên cạnh nhìn ăn một cái, quay người vào phòng bếp pha nước sốt cho anh.

"Anh thích ăn vị gì?"

"Giống như cô là được." Giang Minh Viễn quay đầu lại nói: "Tôi không kén chọn."

So với nước sốt của Tinh Tinh, sốt Trình Hoan làm cho mình mùi vị đậm hơn một chút, bên trong có thêm sốt bò và dầu ớt tự làm, vị có chút mặn và cũng tươi hơn.

Trình Hoan đặt nước sốt làm xong xuống trước mặt Giang Minh Viễn, thái độ lạnh nhạt: "Cho anh."

Người đàn ông nhìn nước sốt và đôi đũa trước mặt, lại quay đầu qua, tâm trạng tốt cười với cô: "Phiền cô rồi."

Anh rất đẹp trai, cười lên lại càng mê người, Trình Hoan thấy anh cười sững lại một chút, lấy lại tinh thần hừ một tiếng, gắt gỏng kéo ghế ra ngồi vào.

Thịt trong nồi bị Tinh Tinh ăn hết rồi, Giang Minh Viễn lại thêm vào một ít, mấy loại thức ăn cuộn trong nước dùng màu trắng sữa, trông rất đẹp mắt, nhưng đáng tiếc vẫn còn sống.

Thứ chín *****ên vẫn là thịt, những miếng thịt bò mỏng cuộn hai vòng liền bắt đầu chuyển sang màu trắng, Trình Hoan cầm đũa, vừa định đưa tay ra gắp, người bên cạnh liền gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát cô.

Bắt gặp ánh mắt của cô, Giang Minh Viễn mở miệng nói: "Đôi đũa này tôi vẫn chưa dùng qua."

Nguyệt

"Ừ." Trình Hoan lạnh nhạt đáp lại một tiếng, dời tầm mắt nhìn anh, gắp miếng thịt lên nhét vào miệng. Lẩu là món ăn thích hợp nhất vào mùa đông, mấy người ngồi quanh bàn, ăn thức ăn tươi mới nóng bỏng, không lâu sau, khí lạnh trên người cũng giảm đi phần nào.

Ăn được một nửa, trên trán mọi người bắt đầu đổ mồ hôi, Giang Minh Viễn cởi áo khoác treo lên lưng ghế, lại cởi một chiếc cúc trên áo sơ mi, sửa lại cổ áo, làm lộ ra cổ tay mềm mại.

Trình Hoan cũng cởi áo khoác ngoài ra, cổ tay áo len được kéo lên, hai người cách nhau rất gần, lúc cử động ra có va chạm một chút, vốn lúc mặc áo khoác không có cảm nhận rõ ràng, bây giờ cởi áo khoác ra rồi, một chút tiếp xúc này khiến bản thân không thể không chú ý đến.

Gắp một miếng há cảo trứng vào bát, đũa của hai người đụng nhau, động tác của Trình Hoan hơi dừng lại, dịch cơ thể ra một chút, mở miệng sai khiến: "Anh cởi áo khoác cho Tinh Tinh đi."

Xuyên Thành Nữ Phụ Ác ĐộcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ.   Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?!   Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương. Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào.   Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương.   Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ. Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô.   Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào.   Không phải đang nằm mơ.   Trình Hoan hít sâu mấy hơi, dựa vào tường, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại.   Sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, từ từ sắp xếp lại những ký ức tràn ra… Đã nhiều ngày không gặp, Tinh Tinh cũng có chút nhớ cha. Lúc này cậu nhóc cũng chẳng thèm quan tâm đ ến thịt nữa, ngay lập tức trèo xuống ghế, bước đôi chân ngắn chạy qua, kéo ống quần anh gọi: "Cha!""Ơi, bảo bối!" Người đàn ông phối hợp bỏ đồ trên tay xuống, cúi người xuống hôn lên mặt Tinh Tinh một cái.Qua một ngày, râu trên cằm Giang Minh Viễn mọc ra một chút, lúc hôn cọ vào mặt của Tinh Tinh, ngưa ngứa.Cậu nhóc cười khanh khách tránh đi, tay vẫn nắm lấy quần của anh, kéo vào trong phòng bếp, vừa kéo vừa nói: "Cha ơi, hôm nay mẹ làm lẩu, vô cùng ngon!"Mặc dù đây là lần *****ên Trình Hoan làm lẩu ở nhà, Tinh Tinh căn bản không biết mùi vị thế nào, nhưng mà cái này không quan trọng, dù sao là đồ mẹ nấu thì chắc chắn sẽ ngon.Giang Minh Viễn bị Tinh Tinh kéo đi theo hai bước, anh xoa xoa gương mặt của cậu nhóc, quay đầu nhìn người có tiếng nói nhất nhà, như đợi chỉ thị.DTVNụ cười trong đáy mắt người đàn ông dường như không hề che giấu, Trình Hoan hừ một tiếng, nhìn chằm chằm kẻ phản bội trước mặt, miễn cưỡng mở miệng: "Vậy thì cùng ăn đi."Lúc họ nói chuyện, miếng thịt bò lúc trước Trình Hoan cho vào đã chín rồi, Tinh Tinh lại trèo lên chỗ ngồi riêng của mình, nhìn vào nồi nói: "Cha ơi, con muốn ăn thịt.""Được." Trên bàn chỉ đặt hai đôi đũa, một đôi là của Trình Hoan, đôi còn lại có lẽ là đũa gắp chung, Giang Minh Viễn dùng đũa chung gắp cho Tinh Tinh một miếng thịt, cho vào bát nước chấm đã được pha sẵn trước mặt cậu nhóc, cuộn lại một vòng, mới bón cho cậu ăn.Nước chấm trong bát Tinh Tinh được làm từ sốt mè, bơ đậu phộng, bên trong còn được thêm một chút đậu phộng băm nhỏ, ăn rất thơm.Miếng thịt bò rất mỏng, ngấm đượm vị sốt, mang theo sự mềm dai vốn có, phủ một lớp nước sốt, vô cùng ngon miệng.Tinh Tinh nhai rất nhanh, ăn xong một miếng lại muốn ăn nữa, Giang Minh Viễn lại tiếp tục gắp cho cậu. Trình Hoan ở bên cạnh nhìn ăn một cái, quay người vào phòng bếp pha nước sốt cho anh."Anh thích ăn vị gì?""Giống như cô là được." Giang Minh Viễn quay đầu lại nói: "Tôi không kén chọn."So với nước sốt của Tinh Tinh, sốt Trình Hoan làm cho mình mùi vị đậm hơn một chút, bên trong có thêm sốt bò và dầu ớt tự làm, vị có chút mặn và cũng tươi hơn.Trình Hoan đặt nước sốt làm xong xuống trước mặt Giang Minh Viễn, thái độ lạnh nhạt: "Cho anh."Người đàn ông nhìn nước sốt và đôi đũa trước mặt, lại quay đầu qua, tâm trạng tốt cười với cô: "Phiền cô rồi."Anh rất đẹp trai, cười lên lại càng mê người, Trình Hoan thấy anh cười sững lại một chút, lấy lại tinh thần hừ một tiếng, gắt gỏng kéo ghế ra ngồi vào.Thịt trong nồi bị Tinh Tinh ăn hết rồi, Giang Minh Viễn lại thêm vào một ít, mấy loại thức ăn cuộn trong nước dùng màu trắng sữa, trông rất đẹp mắt, nhưng đáng tiếc vẫn còn sống.Thứ chín *****ên vẫn là thịt, những miếng thịt bò mỏng cuộn hai vòng liền bắt đầu chuyển sang màu trắng, Trình Hoan cầm đũa, vừa định đưa tay ra gắp, người bên cạnh liền gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát cô.Bắt gặp ánh mắt của cô, Giang Minh Viễn mở miệng nói: "Đôi đũa này tôi vẫn chưa dùng qua."Nguyệt"Ừ." Trình Hoan lạnh nhạt đáp lại một tiếng, dời tầm mắt nhìn anh, gắp miếng thịt lên nhét vào miệng. Lẩu là món ăn thích hợp nhất vào mùa đông, mấy người ngồi quanh bàn, ăn thức ăn tươi mới nóng bỏng, không lâu sau, khí lạnh trên người cũng giảm đi phần nào.Ăn được một nửa, trên trán mọi người bắt đầu đổ mồ hôi, Giang Minh Viễn cởi áo khoác treo lên lưng ghế, lại cởi một chiếc cúc trên áo sơ mi, sửa lại cổ áo, làm lộ ra cổ tay mềm mại.Trình Hoan cũng cởi áo khoác ngoài ra, cổ tay áo len được kéo lên, hai người cách nhau rất gần, lúc cử động ra có va chạm một chút, vốn lúc mặc áo khoác không có cảm nhận rõ ràng, bây giờ cởi áo khoác ra rồi, một chút tiếp xúc này khiến bản thân không thể không chú ý đến.Gắp một miếng há cảo trứng vào bát, đũa của hai người đụng nhau, động tác của Trình Hoan hơi dừng lại, dịch cơ thể ra một chút, mở miệng sai khiến: "Anh cởi áo khoác cho Tinh Tinh đi."

Chương 100: Chương 100