Trình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ. Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?! Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương. Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào. Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương. Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ. Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô. Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào. Không phải đang nằm mơ. Trình Hoan hít sâu mấy hơi, dựa vào tường, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại. Sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, từ từ sắp xếp lại những ký ức tràn ra…
Chương 103: Chương 103
Xuyên Thành Nữ Phụ Ác ĐộcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ. Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?! Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương. Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào. Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương. Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ. Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô. Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào. Không phải đang nằm mơ. Trình Hoan hít sâu mấy hơi, dựa vào tường, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại. Sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, từ từ sắp xếp lại những ký ức tràn ra… Anh cẩn thận nghĩ lại những việc trải qua ngày hôm qua ở chung, suy đoán khả năng chuyện liên quan đến đống quần áo kia, chẳng lẽ Trình Hoan không thích trong nhà mình có quần áo đàn ông? Giang Minh Viễn nhíu mày, đoán không ra rốt cuộc là chuyện gì, nghĩ nghĩ, liền đi xin con trai mình giúp đỡ."Bảo bối, con có thể giúp ba một việc không?""Việc gì ạ?""Là như thế này, ba không cẩn thận chọc mẹ tức giận, nhưng không biết tại sao mẹ tức giận, Tinh Tinh có thể giúp ba hỏi một chút không?""Ba, ba thật ngốc." Tinh Tinh phun tào: "Mẹ tức giận con đều biết nguyên nhân.Giang Minh Viễn: "..." Bị chính con trai mình xem thường?"Tinh Tinh thật thông minh." Con trai còn có chỗ hữu dụng, Giang Minh Viễn cũng không thể tức giận với cậu, anh ở đầu kia điện thoại ôn tồn: "Tinh Tinh thông minh có thể giúp ba chuyện này không?""Được ạ." Tuy rằng ba rất ngốc, nhưng Tinh Tinh cũng rất yêu ông ấy, tuy cậu còn nhỏ, nhưng cũng biết tầm quan trọng của việc gia đình hài hòa, vì thế vỗ n.g.ự.c bảo đảm: "Ba, ba yên tâm, con biết liền nói cho ba!""Vậy nhờ cậy bảo bối." Giang Minh Viễn nhấp khóe môi: "Ba chờ tin tốt của con."Kết thúc cuộc nói chuyện với Tinh Tinh, Giang Minh Viễn một lần nữa đem tinh lực đặt trên công việc, mỗi dịp cuối năm đều là thời điểm bận rộn nhất một năm, phải tổng kết sự phát triển trong một năm, đặt ra mục tiêu năm tiếp theo, mỗi ngày có vô số văn kiện phải xem, mở cuộc họp này đến cuộc họp khác.Từ trước đến nay Giang Minh Viễn có thể phân chia rất rõ ràng giữa công việc và sinh hoạt cá nhân, rất ít khi phân tâm trong công việc vì chuyện riêng, chỉ là hôm nay lại có chút không giống, anh nhìn chằm chằm văn kiện trước mắt, có hơi thất thần, lại nghĩ tới đống quần áo mình mang đến ngày hôm qua.Quần áo tổng cộng có bốn món, áo thun áo lông và quần đều là Trình Hoan mua, duy chỉ có quần lót kích cỡ nhỏ, bị anh tự mình thay đổi thành món thích hợp.Lúc anh đi lấy quần áo, cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói như vậy với Trình Hoan, để ngừa vạn nhất thôi. Cũng không biết vì sao, hiện tại lại nhớ đến những cái quần áo đó, anh lại cảm giác có chút không được tự nhiên.Rốt cuộc quần áo tắm rửa, trừ bỏ để ngừa vạn nhất, còn có thể lý giải vì... muốn ngủ lại.DTVNguyệtGiang Minh Viễn mím môi, buông văn kiện trong tay, ánh mắt có chút không tập trung. ...Tinh Tinh ở trong điện thoại vỗ n.g.ự.c đáp ứng nhờ vả của ba, buông điện thoại chuẩn bị đi hành động.Cậu cũng không phải lỗ mãng đi hỏi, tiểu gia hỏa thông minh, biết nếu mình dỗ mẹ vui vẻ, cô sẽ rất dễ nói chuyện.Muốn liền đi làm, Tinh Tinh từ trên sô pha bò xuống dưới, chạy vào phòng bếp, tìm cái góc không đỡ người để đứng, hỏi người phụ nữ đang bận việc ở bệ bếp: "Mẹ, con tới giúp mẹ!""Chỗ này không cần con hỗ trợ, bảo bối con đi chơi đi." Trong nồi hầm canh, Trình Hoan mở nắp nồi nhìn, cho nhỏ lửa, bỏ nguyên liệu khác vào trong."Mẹ con muốn hỗ trợ" Tinh Tinh cũng không phải dễ tống cổ như vậy, mẹ không cho cậu giúp cậu liền tự mình tìm việc làm, tiểu gia hỏa nhón chân nhìn nhìn, nhìn thấy trên thớt để mâm đồ ăn đã làm xong, liền vòng qua phía sau, duỗi tay ra.Mâm đồ ăn kia để có điểm ra bên ngoài, thật đúng là bị cậu túm ra một cái, Tinh Tinh nhón chân có chút mệt mỏi, cậu buông chân nghỉ ngơi, lại duỗi hai tay ra, cẩn thận bưng mâm đồ ăn xuống dưới.Phân lượng đồ ăn bên trong mâm đối với một đứa trẻ 4 tuổi mà nói là rất nặng, mâm đồ ăn mới vừa rời khỏi cái thớt, tay Tinh Tinh trầm xuống, nước canh bên trong liền vung ra ngoài, vẩy vào người.Động tĩnh này rốt cuộc hấp dẫn Trình Hoan chú ý, cô cầm nắp nồi quay đầu lại, liền nhìn thấy con trai bưng mâm đồ ăn, n.g.ự.c áo ướt một mảng.
Anh cẩn thận nghĩ lại những việc trải qua ngày hôm qua ở chung, suy đoán khả năng chuyện liên quan đến đống quần áo kia, chẳng lẽ Trình Hoan không thích trong nhà mình có quần áo đàn ông? Giang Minh Viễn nhíu mày, đoán không ra rốt cuộc là chuyện gì, nghĩ nghĩ, liền đi xin con trai mình giúp đỡ.
"Bảo bối, con có thể giúp ba một việc không?"
"Việc gì ạ?"
"Là như thế này, ba không cẩn thận chọc mẹ tức giận, nhưng không biết tại sao mẹ tức giận, Tinh Tinh có thể giúp ba hỏi một chút không?"
"Ba, ba thật ngốc." Tinh Tinh phun tào: "Mẹ tức giận con đều biết nguyên nhân.
Giang Minh Viễn: "..." Bị chính con trai mình xem thường?
"Tinh Tinh thật thông minh." Con trai còn có chỗ hữu dụng, Giang Minh Viễn cũng không thể tức giận với cậu, anh ở đầu kia điện thoại ôn tồn: "Tinh Tinh thông minh có thể giúp ba chuyện này không?"
"Được ạ." Tuy rằng ba rất ngốc, nhưng Tinh Tinh cũng rất yêu ông ấy, tuy cậu còn nhỏ, nhưng cũng biết tầm quan trọng của việc gia đình hài hòa, vì thế vỗ n.g.ự.c bảo đảm: "Ba, ba yên tâm, con biết liền nói cho ba!"
"Vậy nhờ cậy bảo bối." Giang Minh Viễn nhấp khóe môi: "Ba chờ tin tốt của con."
Kết thúc cuộc nói chuyện với Tinh Tinh, Giang Minh Viễn một lần nữa đem tinh lực đặt trên công việc, mỗi dịp cuối năm đều là thời điểm bận rộn nhất một năm, phải tổng kết sự phát triển trong một năm, đặt ra mục tiêu năm tiếp theo, mỗi ngày có vô số văn kiện phải xem, mở cuộc họp này đến cuộc họp khác.
Từ trước đến nay Giang Minh Viễn có thể phân chia rất rõ ràng giữa công việc và sinh hoạt cá nhân, rất ít khi phân tâm trong công việc vì chuyện riêng, chỉ là hôm nay lại có chút không giống, anh nhìn chằm chằm văn kiện trước mắt, có hơi thất thần, lại nghĩ tới đống quần áo mình mang đến ngày hôm qua.
Quần áo tổng cộng có bốn món, áo thun áo lông và quần đều là Trình Hoan mua, duy chỉ có quần lót kích cỡ nhỏ, bị anh tự mình thay đổi thành món thích hợp.
Lúc anh đi lấy quần áo, cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói như vậy với Trình Hoan, để ngừa vạn nhất thôi. Cũng không biết vì sao, hiện tại lại nhớ đến những cái quần áo đó, anh lại cảm giác có chút không được tự nhiên.
Rốt cuộc quần áo tắm rửa, trừ bỏ để ngừa vạn nhất, còn có thể lý giải vì... muốn ngủ lại.
DTV
Nguyệt
Giang Minh Viễn mím môi, buông văn kiện trong tay, ánh mắt có chút không tập trung. ...
Tinh Tinh ở trong điện thoại vỗ n.g.ự.c đáp ứng nhờ vả của ba, buông điện thoại chuẩn bị đi hành động.
Cậu cũng không phải lỗ mãng đi hỏi, tiểu gia hỏa thông minh, biết nếu mình dỗ mẹ vui vẻ, cô sẽ rất dễ nói chuyện.
Muốn liền đi làm, Tinh Tinh từ trên sô pha bò xuống dưới, chạy vào phòng bếp, tìm cái góc không đỡ người để đứng, hỏi người phụ nữ đang bận việc ở bệ bếp: "Mẹ, con tới giúp mẹ!"
"Chỗ này không cần con hỗ trợ, bảo bối con đi chơi đi." Trong nồi hầm canh, Trình Hoan mở nắp nồi nhìn, cho nhỏ lửa, bỏ nguyên liệu khác vào trong.
"Mẹ con muốn hỗ trợ" Tinh Tinh cũng không phải dễ tống cổ như vậy, mẹ không cho cậu giúp cậu liền tự mình tìm việc làm, tiểu gia hỏa nhón chân nhìn nhìn, nhìn thấy trên thớt để mâm đồ ăn đã làm xong, liền vòng qua phía sau, duỗi tay ra.
Mâm đồ ăn kia để có điểm ra bên ngoài, thật đúng là bị cậu túm ra một cái, Tinh Tinh nhón chân có chút mệt mỏi, cậu buông chân nghỉ ngơi, lại duỗi hai tay ra, cẩn thận bưng mâm đồ ăn xuống dưới.
Phân lượng đồ ăn bên trong mâm đối với một đứa trẻ 4 tuổi mà nói là rất nặng, mâm đồ ăn mới vừa rời khỏi cái thớt, tay Tinh Tinh trầm xuống, nước canh bên trong liền vung ra ngoài, vẩy vào người.
Động tĩnh này rốt cuộc hấp dẫn Trình Hoan chú ý, cô cầm nắp nồi quay đầu lại, liền nhìn thấy con trai bưng mâm đồ ăn, n.g.ự.c áo ướt một mảng.
Xuyên Thành Nữ Phụ Ác ĐộcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ. Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?! Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương. Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào. Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương. Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ. Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô. Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào. Không phải đang nằm mơ. Trình Hoan hít sâu mấy hơi, dựa vào tường, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại. Sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, từ từ sắp xếp lại những ký ức tràn ra… Anh cẩn thận nghĩ lại những việc trải qua ngày hôm qua ở chung, suy đoán khả năng chuyện liên quan đến đống quần áo kia, chẳng lẽ Trình Hoan không thích trong nhà mình có quần áo đàn ông? Giang Minh Viễn nhíu mày, đoán không ra rốt cuộc là chuyện gì, nghĩ nghĩ, liền đi xin con trai mình giúp đỡ."Bảo bối, con có thể giúp ba một việc không?""Việc gì ạ?""Là như thế này, ba không cẩn thận chọc mẹ tức giận, nhưng không biết tại sao mẹ tức giận, Tinh Tinh có thể giúp ba hỏi một chút không?""Ba, ba thật ngốc." Tinh Tinh phun tào: "Mẹ tức giận con đều biết nguyên nhân.Giang Minh Viễn: "..." Bị chính con trai mình xem thường?"Tinh Tinh thật thông minh." Con trai còn có chỗ hữu dụng, Giang Minh Viễn cũng không thể tức giận với cậu, anh ở đầu kia điện thoại ôn tồn: "Tinh Tinh thông minh có thể giúp ba chuyện này không?""Được ạ." Tuy rằng ba rất ngốc, nhưng Tinh Tinh cũng rất yêu ông ấy, tuy cậu còn nhỏ, nhưng cũng biết tầm quan trọng của việc gia đình hài hòa, vì thế vỗ n.g.ự.c bảo đảm: "Ba, ba yên tâm, con biết liền nói cho ba!""Vậy nhờ cậy bảo bối." Giang Minh Viễn nhấp khóe môi: "Ba chờ tin tốt của con."Kết thúc cuộc nói chuyện với Tinh Tinh, Giang Minh Viễn một lần nữa đem tinh lực đặt trên công việc, mỗi dịp cuối năm đều là thời điểm bận rộn nhất một năm, phải tổng kết sự phát triển trong một năm, đặt ra mục tiêu năm tiếp theo, mỗi ngày có vô số văn kiện phải xem, mở cuộc họp này đến cuộc họp khác.Từ trước đến nay Giang Minh Viễn có thể phân chia rất rõ ràng giữa công việc và sinh hoạt cá nhân, rất ít khi phân tâm trong công việc vì chuyện riêng, chỉ là hôm nay lại có chút không giống, anh nhìn chằm chằm văn kiện trước mắt, có hơi thất thần, lại nghĩ tới đống quần áo mình mang đến ngày hôm qua.Quần áo tổng cộng có bốn món, áo thun áo lông và quần đều là Trình Hoan mua, duy chỉ có quần lót kích cỡ nhỏ, bị anh tự mình thay đổi thành món thích hợp.Lúc anh đi lấy quần áo, cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói như vậy với Trình Hoan, để ngừa vạn nhất thôi. Cũng không biết vì sao, hiện tại lại nhớ đến những cái quần áo đó, anh lại cảm giác có chút không được tự nhiên.Rốt cuộc quần áo tắm rửa, trừ bỏ để ngừa vạn nhất, còn có thể lý giải vì... muốn ngủ lại.DTVNguyệtGiang Minh Viễn mím môi, buông văn kiện trong tay, ánh mắt có chút không tập trung. ...Tinh Tinh ở trong điện thoại vỗ n.g.ự.c đáp ứng nhờ vả của ba, buông điện thoại chuẩn bị đi hành động.Cậu cũng không phải lỗ mãng đi hỏi, tiểu gia hỏa thông minh, biết nếu mình dỗ mẹ vui vẻ, cô sẽ rất dễ nói chuyện.Muốn liền đi làm, Tinh Tinh từ trên sô pha bò xuống dưới, chạy vào phòng bếp, tìm cái góc không đỡ người để đứng, hỏi người phụ nữ đang bận việc ở bệ bếp: "Mẹ, con tới giúp mẹ!""Chỗ này không cần con hỗ trợ, bảo bối con đi chơi đi." Trong nồi hầm canh, Trình Hoan mở nắp nồi nhìn, cho nhỏ lửa, bỏ nguyên liệu khác vào trong."Mẹ con muốn hỗ trợ" Tinh Tinh cũng không phải dễ tống cổ như vậy, mẹ không cho cậu giúp cậu liền tự mình tìm việc làm, tiểu gia hỏa nhón chân nhìn nhìn, nhìn thấy trên thớt để mâm đồ ăn đã làm xong, liền vòng qua phía sau, duỗi tay ra.Mâm đồ ăn kia để có điểm ra bên ngoài, thật đúng là bị cậu túm ra một cái, Tinh Tinh nhón chân có chút mệt mỏi, cậu buông chân nghỉ ngơi, lại duỗi hai tay ra, cẩn thận bưng mâm đồ ăn xuống dưới.Phân lượng đồ ăn bên trong mâm đối với một đứa trẻ 4 tuổi mà nói là rất nặng, mâm đồ ăn mới vừa rời khỏi cái thớt, tay Tinh Tinh trầm xuống, nước canh bên trong liền vung ra ngoài, vẩy vào người.Động tĩnh này rốt cuộc hấp dẫn Trình Hoan chú ý, cô cầm nắp nồi quay đầu lại, liền nhìn thấy con trai bưng mâm đồ ăn, n.g.ự.c áo ướt một mảng.