Trình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ. Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?! Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương. Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào. Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương. Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ. Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô. Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào. Không phải đang nằm mơ. Trình Hoan hít sâu mấy hơi, dựa vào tường, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại. Sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, từ từ sắp xếp lại những ký ức tràn ra…
Chương 171: Chương 171
Xuyên Thành Nữ Phụ Ác ĐộcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ. Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?! Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương. Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào. Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương. Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ. Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô. Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào. Không phải đang nằm mơ. Trình Hoan hít sâu mấy hơi, dựa vào tường, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại. Sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, từ từ sắp xếp lại những ký ức tràn ra… Trình Hoan có hơi mệt lòng, có một khoảnh khắc ngắn ngủi nghi ngờ có phải mình ngốc rồi không, lại cùng với thằng nhóc thúi này thảo luận vấn đề này.Cô và Tinh Tinh đối mắt một hồi, bĩu môi rời mắt đi, dứt khoát quăng nồi: "Vậy thì phải đi hỏi ba rồi."Thế nên sau khi Giang Minh Viễn nhận được cuộc điện thoại của Trình Hoan, không quá vài phút lại nhận được cuộc điện thoại của con trai.Anh vừa ăn cơm, lúc nhận được điện thoại còn có chút tò mò, nghĩ là đã xảy ra chuyện gì rồi, kết quả điện thoại vừa thông thì lại nhận được sự lên án đến từ con mình: "Ba, có phải ba không thích con không!""Làm gì có?" Giang Minh Viễn kinh ngạc, cho rằng có ai đã châm ngòi trước mặt con trai rồi, người *****ên mà anh nghĩ đến chính là mẹ ruột mình, sắc mặt thoáng trầm xuống: "Là ai nói với con mấy cái này?""Không có ai nói, con tự biết hết!" Tay Tinh Tinh chống trên eo nhỏ, càng nghĩ càng tức: "Ba tặng hoa cho mẹ, không tặng cho con, chắc chắn là bởi vì không thích con!"Sau Trình Hoan, Giang Minh Viễn cũng chẳng còn lời nào để nói với con trai mình nữa.Anh sinh ra chút áy náy với mẹ mình, cảm thấy không nên nghi ngờ bà như thế, hít vào sâu hai hơi, dừng lại một chút, rồi mới có chút bất lực hỏi: "Tinh Tinh cũng muốn hoa à?""Muốn!" Ngữ khí của cậu chắc nịch."Được rồi, vậy cục cưng đợi chút nha, chắc là qua nửa tiếng nữa sẽ có chú tặng hoa đến đó được không nào?""Được!" Đạt được kết quả vừa ý, bạn nhỏ cũng không còn tức giận nữa, cậu bỏ cái tay chống ở eo ra, lại trở về ghế sô pha ngồi, đung đưa bàn chân nhỏ bày tỏ với ba: "Ba ơi, con cũng thích ba""Ba cũng thích Tinh Tinh."Xong rồi cậu lại đáng thương nói: "Nhưng mà con không có tiền, không mua được hoa.""Không sao..." Giang Minh Viễn hít vào một hơi: "Ba không thích hoa, Tinh Tinh không cần tặng."Nghe thấy đã bảo vệ được heo tiết kiệm của mình, Tinh Tinh lại càng vui hơn nữa, thịt trên hai má cậu phồng ra thành hai viên tròn, vui vẻ phấn khởi tạm biệt với ba, mang thái độ dùng xong là vứt luôn ra thực hành đến cùng: "Ba ơi, con đi chơi đồ chơi đây.""Vậy ba cúp máy đây, tạm biệt cục cưng.""Tạm biệt ba!"Kết thúc cuộc gọi, Tinh Tinh bỏ tay xuống, kiêu căng khoe khoang với mẹ: "Ba bảo hoa sắp tặng tới rồi!""Ừ" Trình Hoan nghe thấy toàn bộ đã không muốn nói gì nữa, cô không thèm quan tâm khoe khoang của con trai, xoay người mở tủ lạnh lấy trái dứa từ bên trong ra, chuẩn bị nấu cơm.Giang Minh Viễn nói nửa tiếng là tới, thực ra chưa tới nửa tiếng đã đến rồi.Người đến tặng hoa là Tề Sơn, bởi vì tốc độ của cửa hàng hoa quá chậm, mà sếp lại có một vị khách cần phải gặp mặt, cho nên chỉ có thể do anh ấy làm thay thôi.Anh ấy ôm một bó hoa, ấn chuông cửa, bên trong truyền tới một giọng nói lanh lảnh, sau đó cửa chống trộm ở trước mặt được mở ra.Người ra mở cửa là một nhóc con không cao lắm, cậu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào bó hoa anh ấy đang ôm, giơ tay muốn nhận lấy: "Chú ơi, đây là ba cho con""Phải, là cho con đó." Tề Sơn đưa hoa đến trên tay cậu, một mùi hương thơm ngọt của thức ăn bay ra, anh ấy ngẩng đầu, Trình Hoan từ phòng bếp đi ra gật đầu ra hiệu, nói với cô: "Nếu như không còn việc gì khác thì tôi đi trước nhé.""Không sao đâu." Trình Hoan đi tới, có chút có lỗi: "Đứa nhỏ ham vui, phiền anh còn phải chạy một chuyến.""Không sao không sao, đúng lúc buổi trưa tôi cũng không có việc nên chạy vặt một chút thôi mà" Tề Sơn khoát tay, cực kỳ dối lòng nói.Đùa chứ, người trong này có khả năng rất lớn chính là bà chủ cùng cậu chủ nhỏ sau này của sếp, anh ấy có bận nữa cũng phải nói không sao chứ, nếu như lộ ra sự không vui, sơ sẩy cái đắc tội với người ta thì làm sao?DTVNguyệtTề Sơn nói xong cũng không nán lại quá lâu, nói mình còn có việc nên đi trước.Anh ấy tiến vào trong thang máy, Trình Hoan mới đóng cửa lại, nhìn về bó hoa kia trên tay Tinh Tinh.Hoa này cũng là một bó lớn, chính giữa hoa diễm châu màu đỏ chen lẫn một ít hoa baby, trông cũng rất đẹp mắt. Tinh Tinh ôm bó hoa bự hơn nhiều so với bó kia, có chút thắc mắc: "Tại sao hoa của con lại không giống với hoa của mẹ?""Cái này của Tinh Tinh tên là hoa diễm châu, có phải rất là đẹp không?" Trình Hoan không để ý cậu đang xoắn xuýt mà giới thiệu tên hoa cho cậu.Nghe bên trong tên hoa giống tên của mình thì Tinh Tinh thích hẳn, cậu đặt hoa xuống dưới đất, tay nhỏ chạm vào cánh hoa của hoa diễm châu, lắc lư cái đầu nhỏ tiếp tục đắc ý: "Hoa này thật đẹp! Còn đẹp hơn cả hoa của mẹ luôn!" (Tên Hán Việt của hoa diễm châu là phồn tinh hoa, cùng có chữ Tinh trong tên của Tinh Tinh)"Ồ" Trình Hoan làm mặt lạnh, nhìn con trai dưới đất nói: "Cơm dứa trưa nay không có phần của con nữa.""Mẹ ơi đừng mà!"
Trình Hoan có hơi mệt lòng, có một khoảnh khắc ngắn ngủi nghi ngờ có phải mình ngốc rồi không, lại cùng với thằng nhóc thúi này thảo luận vấn đề này.
Cô và Tinh Tinh đối mắt một hồi, bĩu môi rời mắt đi, dứt khoát quăng nồi: "Vậy thì phải đi hỏi ba rồi."
Thế nên sau khi Giang Minh Viễn nhận được cuộc điện thoại của Trình Hoan, không quá vài phút lại nhận được cuộc điện thoại của con trai.
Anh vừa ăn cơm, lúc nhận được điện thoại còn có chút tò mò, nghĩ là đã xảy ra chuyện gì rồi, kết quả điện thoại vừa thông thì lại nhận được sự lên án đến từ con mình: "Ba, có phải ba không thích con không!"
"Làm gì có?" Giang Minh Viễn kinh ngạc, cho rằng có ai đã châm ngòi trước mặt con trai rồi, người *****ên mà anh nghĩ đến chính là mẹ ruột mình, sắc mặt thoáng trầm xuống: "Là ai nói với con mấy cái này?"
"Không có ai nói, con tự biết hết!" Tay Tinh Tinh chống trên eo nhỏ, càng nghĩ càng tức: "Ba tặng hoa cho mẹ, không tặng cho con, chắc chắn là bởi vì không thích con!"
Sau Trình Hoan, Giang Minh Viễn cũng chẳng còn lời nào để nói với con trai mình nữa.
Anh sinh ra chút áy náy với mẹ mình, cảm thấy không nên nghi ngờ bà như thế, hít vào sâu hai hơi, dừng lại một chút, rồi mới có chút bất lực hỏi: "Tinh Tinh cũng muốn hoa à?"
"Muốn!" Ngữ khí của cậu chắc nịch.
"Được rồi, vậy cục cưng đợi chút nha, chắc là qua nửa tiếng nữa sẽ có chú tặng hoa đến đó được không nào?"
"Được!" Đạt được kết quả vừa ý, bạn nhỏ cũng không còn tức giận nữa, cậu bỏ cái tay chống ở eo ra, lại trở về ghế sô pha ngồi, đung đưa bàn chân nhỏ bày tỏ với ba: "Ba ơi, con cũng thích ba"
"Ba cũng thích Tinh Tinh."
Xong rồi cậu lại đáng thương nói: "Nhưng mà con không có tiền, không mua được hoa."
"Không sao..." Giang Minh Viễn hít vào một hơi: "Ba không thích hoa, Tinh Tinh không cần tặng."
Nghe thấy đã bảo vệ được heo tiết kiệm của mình, Tinh Tinh lại càng vui hơn nữa, thịt trên hai má cậu phồng ra thành hai viên tròn, vui vẻ phấn khởi tạm biệt với ba, mang thái độ dùng xong là vứt luôn ra thực hành đến cùng: "Ba ơi, con đi chơi đồ chơi đây."
"Vậy ba cúp máy đây, tạm biệt cục cưng."
"Tạm biệt ba!"
Kết thúc cuộc gọi, Tinh Tinh bỏ tay xuống, kiêu căng khoe khoang với mẹ: "Ba bảo hoa sắp tặng tới rồi!"
"Ừ" Trình Hoan nghe thấy toàn bộ đã không muốn nói gì nữa, cô không thèm quan tâm khoe khoang của con trai, xoay người mở tủ lạnh lấy trái dứa từ bên trong ra, chuẩn bị nấu cơm.
Giang Minh Viễn nói nửa tiếng là tới, thực ra chưa tới nửa tiếng đã đến rồi.
Người đến tặng hoa là Tề Sơn, bởi vì tốc độ của cửa hàng hoa quá chậm, mà sếp lại có một vị khách cần phải gặp mặt, cho nên chỉ có thể do anh ấy làm thay thôi.
Anh ấy ôm một bó hoa, ấn chuông cửa, bên trong truyền tới một giọng nói lanh lảnh, sau đó cửa chống trộm ở trước mặt được mở ra.
Người ra mở cửa là một nhóc con không cao lắm, cậu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào bó hoa anh ấy đang ôm, giơ tay muốn nhận lấy: "Chú ơi, đây là ba cho con"
"Phải, là cho con đó." Tề Sơn đưa hoa đến trên tay cậu, một mùi hương thơm ngọt của thức ăn bay ra, anh ấy ngẩng đầu, Trình Hoan từ phòng bếp đi ra gật đầu ra hiệu, nói với cô: "Nếu như không còn việc gì khác thì tôi đi trước nhé."
"Không sao đâu." Trình Hoan đi tới, có chút có lỗi: "Đứa nhỏ ham vui, phiền anh còn phải chạy một chuyến."
"Không sao không sao, đúng lúc buổi trưa tôi cũng không có việc nên chạy vặt một chút thôi mà" Tề Sơn khoát tay, cực kỳ dối lòng nói.
Đùa chứ, người trong này có khả năng rất lớn chính là bà chủ cùng cậu chủ nhỏ sau này của sếp, anh ấy có bận nữa cũng phải nói không sao chứ, nếu như lộ ra sự không vui, sơ sẩy cái đắc tội với người ta thì làm sao?
DTV
Nguyệt
Tề Sơn nói xong cũng không nán lại quá lâu, nói mình còn có việc nên đi trước.
Anh ấy tiến vào trong thang máy, Trình Hoan mới đóng cửa lại, nhìn về bó hoa kia trên tay Tinh Tinh.
Hoa này cũng là một bó lớn, chính giữa hoa diễm châu màu đỏ chen lẫn một ít hoa baby, trông cũng rất đẹp mắt. Tinh Tinh ôm bó hoa bự hơn nhiều so với bó kia, có chút thắc mắc: "Tại sao hoa của con lại không giống với hoa của mẹ?"
"Cái này của Tinh Tinh tên là hoa diễm châu, có phải rất là đẹp không?" Trình Hoan không để ý cậu đang xoắn xuýt mà giới thiệu tên hoa cho cậu.
Nghe bên trong tên hoa giống tên của mình thì Tinh Tinh thích hẳn, cậu đặt hoa xuống dưới đất, tay nhỏ chạm vào cánh hoa của hoa diễm châu, lắc lư cái đầu nhỏ tiếp tục đắc ý: "Hoa này thật đẹp! Còn đẹp hơn cả hoa của mẹ luôn!" (Tên Hán Việt của hoa diễm châu là phồn tinh hoa, cùng có chữ Tinh trong tên của Tinh Tinh)
"Ồ" Trình Hoan làm mặt lạnh, nhìn con trai dưới đất nói: "Cơm dứa trưa nay không có phần của con nữa."
"Mẹ ơi đừng mà!"
Xuyên Thành Nữ Phụ Ác ĐộcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ. Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?! Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương. Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào. Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương. Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ. Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô. Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào. Không phải đang nằm mơ. Trình Hoan hít sâu mấy hơi, dựa vào tường, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại. Sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, từ từ sắp xếp lại những ký ức tràn ra… Trình Hoan có hơi mệt lòng, có một khoảnh khắc ngắn ngủi nghi ngờ có phải mình ngốc rồi không, lại cùng với thằng nhóc thúi này thảo luận vấn đề này.Cô và Tinh Tinh đối mắt một hồi, bĩu môi rời mắt đi, dứt khoát quăng nồi: "Vậy thì phải đi hỏi ba rồi."Thế nên sau khi Giang Minh Viễn nhận được cuộc điện thoại của Trình Hoan, không quá vài phút lại nhận được cuộc điện thoại của con trai.Anh vừa ăn cơm, lúc nhận được điện thoại còn có chút tò mò, nghĩ là đã xảy ra chuyện gì rồi, kết quả điện thoại vừa thông thì lại nhận được sự lên án đến từ con mình: "Ba, có phải ba không thích con không!""Làm gì có?" Giang Minh Viễn kinh ngạc, cho rằng có ai đã châm ngòi trước mặt con trai rồi, người *****ên mà anh nghĩ đến chính là mẹ ruột mình, sắc mặt thoáng trầm xuống: "Là ai nói với con mấy cái này?""Không có ai nói, con tự biết hết!" Tay Tinh Tinh chống trên eo nhỏ, càng nghĩ càng tức: "Ba tặng hoa cho mẹ, không tặng cho con, chắc chắn là bởi vì không thích con!"Sau Trình Hoan, Giang Minh Viễn cũng chẳng còn lời nào để nói với con trai mình nữa.Anh sinh ra chút áy náy với mẹ mình, cảm thấy không nên nghi ngờ bà như thế, hít vào sâu hai hơi, dừng lại một chút, rồi mới có chút bất lực hỏi: "Tinh Tinh cũng muốn hoa à?""Muốn!" Ngữ khí của cậu chắc nịch."Được rồi, vậy cục cưng đợi chút nha, chắc là qua nửa tiếng nữa sẽ có chú tặng hoa đến đó được không nào?""Được!" Đạt được kết quả vừa ý, bạn nhỏ cũng không còn tức giận nữa, cậu bỏ cái tay chống ở eo ra, lại trở về ghế sô pha ngồi, đung đưa bàn chân nhỏ bày tỏ với ba: "Ba ơi, con cũng thích ba""Ba cũng thích Tinh Tinh."Xong rồi cậu lại đáng thương nói: "Nhưng mà con không có tiền, không mua được hoa.""Không sao..." Giang Minh Viễn hít vào một hơi: "Ba không thích hoa, Tinh Tinh không cần tặng."Nghe thấy đã bảo vệ được heo tiết kiệm của mình, Tinh Tinh lại càng vui hơn nữa, thịt trên hai má cậu phồng ra thành hai viên tròn, vui vẻ phấn khởi tạm biệt với ba, mang thái độ dùng xong là vứt luôn ra thực hành đến cùng: "Ba ơi, con đi chơi đồ chơi đây.""Vậy ba cúp máy đây, tạm biệt cục cưng.""Tạm biệt ba!"Kết thúc cuộc gọi, Tinh Tinh bỏ tay xuống, kiêu căng khoe khoang với mẹ: "Ba bảo hoa sắp tặng tới rồi!""Ừ" Trình Hoan nghe thấy toàn bộ đã không muốn nói gì nữa, cô không thèm quan tâm khoe khoang của con trai, xoay người mở tủ lạnh lấy trái dứa từ bên trong ra, chuẩn bị nấu cơm.Giang Minh Viễn nói nửa tiếng là tới, thực ra chưa tới nửa tiếng đã đến rồi.Người đến tặng hoa là Tề Sơn, bởi vì tốc độ của cửa hàng hoa quá chậm, mà sếp lại có một vị khách cần phải gặp mặt, cho nên chỉ có thể do anh ấy làm thay thôi.Anh ấy ôm một bó hoa, ấn chuông cửa, bên trong truyền tới một giọng nói lanh lảnh, sau đó cửa chống trộm ở trước mặt được mở ra.Người ra mở cửa là một nhóc con không cao lắm, cậu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào bó hoa anh ấy đang ôm, giơ tay muốn nhận lấy: "Chú ơi, đây là ba cho con""Phải, là cho con đó." Tề Sơn đưa hoa đến trên tay cậu, một mùi hương thơm ngọt của thức ăn bay ra, anh ấy ngẩng đầu, Trình Hoan từ phòng bếp đi ra gật đầu ra hiệu, nói với cô: "Nếu như không còn việc gì khác thì tôi đi trước nhé.""Không sao đâu." Trình Hoan đi tới, có chút có lỗi: "Đứa nhỏ ham vui, phiền anh còn phải chạy một chuyến.""Không sao không sao, đúng lúc buổi trưa tôi cũng không có việc nên chạy vặt một chút thôi mà" Tề Sơn khoát tay, cực kỳ dối lòng nói.Đùa chứ, người trong này có khả năng rất lớn chính là bà chủ cùng cậu chủ nhỏ sau này của sếp, anh ấy có bận nữa cũng phải nói không sao chứ, nếu như lộ ra sự không vui, sơ sẩy cái đắc tội với người ta thì làm sao?DTVNguyệtTề Sơn nói xong cũng không nán lại quá lâu, nói mình còn có việc nên đi trước.Anh ấy tiến vào trong thang máy, Trình Hoan mới đóng cửa lại, nhìn về bó hoa kia trên tay Tinh Tinh.Hoa này cũng là một bó lớn, chính giữa hoa diễm châu màu đỏ chen lẫn một ít hoa baby, trông cũng rất đẹp mắt. Tinh Tinh ôm bó hoa bự hơn nhiều so với bó kia, có chút thắc mắc: "Tại sao hoa của con lại không giống với hoa của mẹ?""Cái này của Tinh Tinh tên là hoa diễm châu, có phải rất là đẹp không?" Trình Hoan không để ý cậu đang xoắn xuýt mà giới thiệu tên hoa cho cậu.Nghe bên trong tên hoa giống tên của mình thì Tinh Tinh thích hẳn, cậu đặt hoa xuống dưới đất, tay nhỏ chạm vào cánh hoa của hoa diễm châu, lắc lư cái đầu nhỏ tiếp tục đắc ý: "Hoa này thật đẹp! Còn đẹp hơn cả hoa của mẹ luôn!" (Tên Hán Việt của hoa diễm châu là phồn tinh hoa, cùng có chữ Tinh trong tên của Tinh Tinh)"Ồ" Trình Hoan làm mặt lạnh, nhìn con trai dưới đất nói: "Cơm dứa trưa nay không có phần của con nữa.""Mẹ ơi đừng mà!"