Tác giả:

Trình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ.   Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?!   Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương. Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào.   Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương.   Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ. Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô.   Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào.   Không phải đang nằm mơ.   Trình Hoan hít sâu mấy hơi, dựa vào tường, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại.   Sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, từ từ sắp xếp lại những ký ức tràn ra…

Chương 188: Chương 188

Xuyên Thành Nữ Phụ Ác ĐộcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ.   Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?!   Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương. Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào.   Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương.   Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ. Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô.   Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào.   Không phải đang nằm mơ.   Trình Hoan hít sâu mấy hơi, dựa vào tường, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại.   Sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, từ từ sắp xếp lại những ký ức tràn ra… Buổi chiều ngày *****ên Tinh Tinh cùng ba đi làm, liền trải qua bằng việc chọn quà. Tề Sơn tới đưa đến đây rất nhiều quyển sách nhỏ, đều là sản phẩm mới trong quý của các cửa hàng xa xỉ, tiểu gia hỏa chọn đặc biệt nghiêm túc, mỗi loại đồ vật đều phải xem nhiều lần, từ bên trong chọn ra cái mình thích, lại so sánh từng cái, thẳng đến trước khi tan tầm, cậu mới tìm được cái mình vừa lòng nhất.Đó là một chiếc túi màu trắng, bề ngoài túi thoạt nhìn lông xù xù, được dùng các loại đá quý khác nhau khảm ra một cái logo thương hiệu rất lớn, thoạt nhìn rực rỡ lóa mắt.Tinh Tinh liếc mắt một cái liền nhìn trúng cái này, lúc sau nhìn một vòng cũng không cảm thấy có cái nào xinh đẹp hơn so với cái này, cậu cầm quyển sách nhỏ kia đi tìm ba, Giang Minh Viễn vừa vặn xử lý xong một cái công việc cuối cùng, anh ném văn kiện tới một bên, tiếp nhận đồ vật trong tay Tinh Tinh, mày hơi nhướng: "Chọn cái này?""Vâng!" Tinh Tinh gật đầu: "Con cảm thấy cái này vô cùng vô cùng xinh đẹp!""Vậy được rồi." Giang Minh Viễn cũng không có ý kiến gì, hiểu biết của anh đối với mấy thứ này kém con trai không nhiều lắm, nếu Tinh Tinh nói có thể, anh liền tin tưởng.Điện thoại gọi đi, bên kia nói túi này không có trong nước, yêu cầu thời gian vận chuyển, cần chờ hai ngày, Giang Minh Viễn tỏ vẻ không thành vấn đề, cắt đứt điện thoại, lại cùng Tinh Tinh giao hẹn trước không đem chuyện này nói cho Trình Hoan."Được ạ!" Tinh Tinh ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo không thể hiểu được: "Chúng ta không nói cho mẹ." Mang theo bí mật cùng ba, Tinh Tinh đặc biệt phấn khởi mà trở về nhà, vừa đến nhà liền hắc hắc ngày ngô cười với Trình Hoan, cười một hồi lại cầm đồ chơi bừa bãi trong nhà, chạy loạn một hồi liền tới kêu một câu "Mẹ".Xem dáng vẻ kia khả năng giây tiếp theo liền để lộ bí mật.Bộ dáng này của cậu, Trình Hoan sao có thể không nhìn ra có vấn đề? Cơm nước xong, ở một lần Tinh Tinh chạy loạn tới đây bắt được người, ấn hỏi: "Hôm nay con làm gì chuyện xấu?""Hắc hắc hắc hắc." Tinh Tinh *****ên là cười thật nhiều tiếng, lại quay đầu nhìn mắt ba, lúc này mới mở miệng nói: "Con không có."Loại biểu hiện này không khác gì nói bản thân có bí mật, Giang Minh Viễn đỡ trán, đối diện với tầm mắt hoài nghi của Trình Hoan bình tĩnh nói: "Khả năng hôm nay ngày *****ên cùng tôi tới công ty, có hơi kích động?""Ba, kích động nghĩa là gì ạ?""Chính là nói con rất vui vẻ.""A, con đây liền rất kích động." Tinh Tinh gật cái đầu nhỏ, chớp mắt, lại nói với Trình Hoan: "Mẹ ơi, hôm nay con nhìn thấy bà nội, bà cho con một tấm giấy màu đỏ."Nói xong liền đem cái bao lì xì trong túi ra.Bao lì xì vì vân vê mà rách tung toé, lộ ra một góc tấm card ở bên trong, Trình Hoan tiếp nhận bao lì xì, nhìn về phía Giang Minh Viễn, trên mặt có chút lo lắng."Không có việc gì, đừng lo lắng." Giang Minh Viễn xác định mẹ mình gần nhất hẳn là không có tâm tư quản sinh hoạt tình cảm của mình, anh cười, không để ý lắm nói: "Bà ấy chính là tới nhìn Tinh Tinh một cái, chuyện khác sẽ không quản, tặng quà gặp mặt nhận là được, tùy tiện dùng không cần tiết kiệm, cũng đừng có gánh nặng tâm lý gì khác.""Dù sao kia cũng đều là tiền tôi kiếm." Cuối cùng, anh lại thêm một câu này.Trình Hoan: "..."Trên mặt cô dần dần thay đổi biểu tình, giống như là lần *****ên quen biết Giang Minh Viễn đánh giá đối phương mấy lần, kinh ngạc nói: "Không nghĩ tới anh còn nói giỡn."Giang Minh Viễn: "... Tôi nói chính là lời nói thật."DTVNguyệt"Được thôi." Trình Hoan nhún vai, nhưng thật sự không cảm thấy để ý, cô cũng không định lấy tiền của con, móc tấm card trong bao lì xì ra, nhét vào trong túi Tinh Tinh: "Nhận đi, ba cho con tiền tiêu vặt."Tinh Tinh cúi đầu, tay nhỏ rút tấm card trong túi ra, nhăn mặt nhìn hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu ủy khuất nói với Giang Minh Viễn: "Ba gạt người, đây căn bản không phải tiền!"

Buổi chiều ngày *****ên Tinh Tinh cùng ba đi làm, liền trải qua bằng việc chọn quà. Tề Sơn tới đưa đến đây rất nhiều quyển sách nhỏ, đều là sản phẩm mới trong quý của các cửa hàng xa xỉ, tiểu gia hỏa chọn đặc biệt nghiêm túc, mỗi loại đồ vật đều phải xem nhiều lần, từ bên trong chọn ra cái mình thích, lại so sánh từng cái, thẳng đến trước khi tan tầm, cậu mới tìm được cái mình vừa lòng nhất.

Đó là một chiếc túi màu trắng, bề ngoài túi thoạt nhìn lông xù xù, được dùng các loại đá quý khác nhau khảm ra một cái logo thương hiệu rất lớn, thoạt nhìn rực rỡ lóa mắt.

Tinh Tinh liếc mắt một cái liền nhìn trúng cái này, lúc sau nhìn một vòng cũng không cảm thấy có cái nào xinh đẹp hơn so với cái này, cậu cầm quyển sách nhỏ kia đi tìm ba, Giang Minh Viễn vừa vặn xử lý xong một cái công việc cuối cùng, anh ném văn kiện tới một bên, tiếp nhận đồ vật trong tay Tinh Tinh, mày hơi nhướng: "Chọn cái này?"

"Vâng!" Tinh Tinh gật đầu: "Con cảm thấy cái này vô cùng vô cùng xinh đẹp!"

"Vậy được rồi." Giang Minh Viễn cũng không có ý kiến gì, hiểu biết của anh đối với mấy thứ này kém con trai không nhiều lắm, nếu Tinh Tinh nói có thể, anh liền tin tưởng.

Điện thoại gọi đi, bên kia nói túi này không có trong nước, yêu cầu thời gian vận chuyển, cần chờ hai ngày, Giang Minh Viễn tỏ vẻ không thành vấn đề, cắt đứt điện thoại, lại cùng Tinh Tinh giao hẹn trước không đem chuyện này nói cho Trình Hoan.

"Được ạ!" Tinh Tinh ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo không thể hiểu được: "Chúng ta không nói cho mẹ." Mang theo bí mật cùng ba, Tinh Tinh đặc biệt phấn khởi mà trở về nhà, vừa đến nhà liền hắc hắc ngày ngô cười với Trình Hoan, cười một hồi lại cầm đồ chơi bừa bãi trong nhà, chạy loạn một hồi liền tới kêu một câu "Mẹ".

Xem dáng vẻ kia khả năng giây tiếp theo liền để lộ bí mật.

Bộ dáng này của cậu, Trình Hoan sao có thể không nhìn ra có vấn đề? Cơm nước xong, ở một lần Tinh Tinh chạy loạn tới đây bắt được người, ấn hỏi: "Hôm nay con làm gì chuyện xấu?"

"Hắc hắc hắc hắc." Tinh Tinh *****ên là cười thật nhiều tiếng, lại quay đầu nhìn mắt ba, lúc này mới mở miệng nói: "Con không có."

Loại biểu hiện này không khác gì nói bản thân có bí mật, Giang Minh Viễn đỡ trán, đối diện với tầm mắt hoài nghi của Trình Hoan bình tĩnh nói: "Khả năng hôm nay ngày *****ên cùng tôi tới công ty, có hơi kích động?"

"Ba, kích động nghĩa là gì ạ?"

"Chính là nói con rất vui vẻ."

"A, con đây liền rất kích động." Tinh Tinh gật cái đầu nhỏ, chớp mắt, lại nói với Trình Hoan: "Mẹ ơi, hôm nay con nhìn thấy bà nội, bà cho con một tấm giấy màu đỏ."

Nói xong liền đem cái bao lì xì trong túi ra.

Bao lì xì vì vân vê mà rách tung toé, lộ ra một góc tấm card ở bên trong, Trình Hoan tiếp nhận bao lì xì, nhìn về phía Giang Minh Viễn, trên mặt có chút lo lắng.

"Không có việc gì, đừng lo lắng." Giang Minh Viễn xác định mẹ mình gần nhất hẳn là không có tâm tư quản sinh hoạt tình cảm của mình, anh cười, không để ý lắm nói: "Bà ấy chính là tới nhìn Tinh Tinh một cái, chuyện khác sẽ không quản, tặng quà gặp mặt nhận là được, tùy tiện dùng không cần tiết kiệm, cũng đừng có gánh nặng tâm lý gì khác."

"Dù sao kia cũng đều là tiền tôi kiếm." Cuối cùng, anh lại thêm một câu này.

Trình Hoan: "..."

Trên mặt cô dần dần thay đổi biểu tình, giống như là lần *****ên quen biết Giang Minh Viễn đánh giá đối phương mấy lần, kinh ngạc nói: "Không nghĩ tới anh còn nói giỡn."

Giang Minh Viễn: "... Tôi nói chính là lời nói thật."

DTV

Nguyệt

"Được thôi." Trình Hoan nhún vai, nhưng thật sự không cảm thấy để ý, cô cũng không định lấy tiền của con, móc tấm card trong bao lì xì ra, nhét vào trong túi Tinh Tinh: "Nhận đi, ba cho con tiền tiêu vặt."

Tinh Tinh cúi đầu, tay nhỏ rút tấm card trong túi ra, nhăn mặt nhìn hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu ủy khuất nói với Giang Minh Viễn: "Ba gạt người, đây căn bản không phải tiền!"

Xuyên Thành Nữ Phụ Ác ĐộcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ.   Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?!   Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương. Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào.   Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương.   Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ. Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô.   Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào.   Không phải đang nằm mơ.   Trình Hoan hít sâu mấy hơi, dựa vào tường, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại.   Sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, từ từ sắp xếp lại những ký ức tràn ra… Buổi chiều ngày *****ên Tinh Tinh cùng ba đi làm, liền trải qua bằng việc chọn quà. Tề Sơn tới đưa đến đây rất nhiều quyển sách nhỏ, đều là sản phẩm mới trong quý của các cửa hàng xa xỉ, tiểu gia hỏa chọn đặc biệt nghiêm túc, mỗi loại đồ vật đều phải xem nhiều lần, từ bên trong chọn ra cái mình thích, lại so sánh từng cái, thẳng đến trước khi tan tầm, cậu mới tìm được cái mình vừa lòng nhất.Đó là một chiếc túi màu trắng, bề ngoài túi thoạt nhìn lông xù xù, được dùng các loại đá quý khác nhau khảm ra một cái logo thương hiệu rất lớn, thoạt nhìn rực rỡ lóa mắt.Tinh Tinh liếc mắt một cái liền nhìn trúng cái này, lúc sau nhìn một vòng cũng không cảm thấy có cái nào xinh đẹp hơn so với cái này, cậu cầm quyển sách nhỏ kia đi tìm ba, Giang Minh Viễn vừa vặn xử lý xong một cái công việc cuối cùng, anh ném văn kiện tới một bên, tiếp nhận đồ vật trong tay Tinh Tinh, mày hơi nhướng: "Chọn cái này?""Vâng!" Tinh Tinh gật đầu: "Con cảm thấy cái này vô cùng vô cùng xinh đẹp!""Vậy được rồi." Giang Minh Viễn cũng không có ý kiến gì, hiểu biết của anh đối với mấy thứ này kém con trai không nhiều lắm, nếu Tinh Tinh nói có thể, anh liền tin tưởng.Điện thoại gọi đi, bên kia nói túi này không có trong nước, yêu cầu thời gian vận chuyển, cần chờ hai ngày, Giang Minh Viễn tỏ vẻ không thành vấn đề, cắt đứt điện thoại, lại cùng Tinh Tinh giao hẹn trước không đem chuyện này nói cho Trình Hoan."Được ạ!" Tinh Tinh ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo không thể hiểu được: "Chúng ta không nói cho mẹ." Mang theo bí mật cùng ba, Tinh Tinh đặc biệt phấn khởi mà trở về nhà, vừa đến nhà liền hắc hắc ngày ngô cười với Trình Hoan, cười một hồi lại cầm đồ chơi bừa bãi trong nhà, chạy loạn một hồi liền tới kêu một câu "Mẹ".Xem dáng vẻ kia khả năng giây tiếp theo liền để lộ bí mật.Bộ dáng này của cậu, Trình Hoan sao có thể không nhìn ra có vấn đề? Cơm nước xong, ở một lần Tinh Tinh chạy loạn tới đây bắt được người, ấn hỏi: "Hôm nay con làm gì chuyện xấu?""Hắc hắc hắc hắc." Tinh Tinh *****ên là cười thật nhiều tiếng, lại quay đầu nhìn mắt ba, lúc này mới mở miệng nói: "Con không có."Loại biểu hiện này không khác gì nói bản thân có bí mật, Giang Minh Viễn đỡ trán, đối diện với tầm mắt hoài nghi của Trình Hoan bình tĩnh nói: "Khả năng hôm nay ngày *****ên cùng tôi tới công ty, có hơi kích động?""Ba, kích động nghĩa là gì ạ?""Chính là nói con rất vui vẻ.""A, con đây liền rất kích động." Tinh Tinh gật cái đầu nhỏ, chớp mắt, lại nói với Trình Hoan: "Mẹ ơi, hôm nay con nhìn thấy bà nội, bà cho con một tấm giấy màu đỏ."Nói xong liền đem cái bao lì xì trong túi ra.Bao lì xì vì vân vê mà rách tung toé, lộ ra một góc tấm card ở bên trong, Trình Hoan tiếp nhận bao lì xì, nhìn về phía Giang Minh Viễn, trên mặt có chút lo lắng."Không có việc gì, đừng lo lắng." Giang Minh Viễn xác định mẹ mình gần nhất hẳn là không có tâm tư quản sinh hoạt tình cảm của mình, anh cười, không để ý lắm nói: "Bà ấy chính là tới nhìn Tinh Tinh một cái, chuyện khác sẽ không quản, tặng quà gặp mặt nhận là được, tùy tiện dùng không cần tiết kiệm, cũng đừng có gánh nặng tâm lý gì khác.""Dù sao kia cũng đều là tiền tôi kiếm." Cuối cùng, anh lại thêm một câu này.Trình Hoan: "..."Trên mặt cô dần dần thay đổi biểu tình, giống như là lần *****ên quen biết Giang Minh Viễn đánh giá đối phương mấy lần, kinh ngạc nói: "Không nghĩ tới anh còn nói giỡn."Giang Minh Viễn: "... Tôi nói chính là lời nói thật."DTVNguyệt"Được thôi." Trình Hoan nhún vai, nhưng thật sự không cảm thấy để ý, cô cũng không định lấy tiền của con, móc tấm card trong bao lì xì ra, nhét vào trong túi Tinh Tinh: "Nhận đi, ba cho con tiền tiêu vặt."Tinh Tinh cúi đầu, tay nhỏ rút tấm card trong túi ra, nhăn mặt nhìn hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu ủy khuất nói với Giang Minh Viễn: "Ba gạt người, đây căn bản không phải tiền!"

Chương 188: Chương 188